"... Được." Sở Ngao Dư trầm mặc trong nháy mắt, thì đã hiểu ý tứ của Hoàng Phủ Tử Y, nói thất vọng, hình như có một chút, nhưng lập tức anh đã vui vẻ trở lại, có thể làm được chút chuyện gì cho cô vẫn luôn là nguyện vọng của anh, giống như chuyện phối hợp tạo scandal này, anh càng vui vẻ chịu đựng, dù sao thì so với việc nhìn thấy scandal của Tử Y cùng với người đàn ông khác, vẫn tốt hơn nhiều.
Sau cùng hai người liền chọn một nhà hàng rất nổi tiếng với cảnh đẹp ở trên núi cao một màu xanh biếc dạt dào, phong cảnh không tệ, đồ ăn cũng không tồi, đương nhiên đặc biệt nhất vẫn là phòng cách của nhà hàng, lãng mạn, duy mỹ, là nơi phù hợp để hẹn hò của những đôi yêu nhau, đương nhiên cũng là nơi nằm vùng tốt của những “phóng viên”. Hoàng Phủ Tử Y và Sở Ngao Dư thậm chí không cần cố ý làm cái gì, chỉ là cùng nhau lộ mặt ở nơi đó, liền bị “phóng viên” vừa vặn ngắm đến.
Bên cạnh Hoàng Phủ Tử Y và Sở Ngao Dư đều dẫn theo vệ sĩ, Phóng viên vừa chụp ảnh xong, đã bị vệ sĩ bắt tại trận, nhíu mặt lại liền làm ra dáng vẻ đáng thương cầu xin tha thứ: "Tôi, tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa, các người thả tôi ra đi!"
Tuổi tác của phóng viên tương đối nhỏ, giống như là sinh viên đại học, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, thật sự rất đáng thương.
Sở Ngao Dư không nói lời nào, chỉ nhìn về phía Hoàng Phủ Tử Y, chờ cô ra quyết định, mà Hoàng Phủ Tử Y chỉ nhìn liếc nhìn người phóng viên kia một chút, lạnh nhạt hỏi: "Cậu là phóng viên nhà nào, tên là gì?"
"Tôi, tôi... Tôi có thể không nói được không?" Phóng viên nhỏ có gương mặt bánh bao bị dọa đến sắc mặt càng trắng bệch, sao người này còn nhất định phải biết công ty và tên làm gì, đây là muốn tìm mình báo thù sao? Không phải cậu không cẩn thận chỉ chụp một tấm ảnh sao, cũng chưa chụp được cái gì, chỉ là đến cùng thì người đàn ông này là ai, sao lại đi cùng với Hoàng Phủ Tử Y? Lại là người tàn tật nữa! Phóng viên nhỏ kỳ thực thật sự có chút oan uổng, cậu cũng không phải cố ý chụp Hoàng Phủ Tử Y và Sở Ngao Dư, chỉ là nhìn thấy người quen, tay không nghe sai khiến đã cử động, sau đó liền biến thành cái dạng này, thật tình không phải lỗi của cậu, đều là do thói quen mà thôi!
"Cậu nói xem?" Hoàng Phủ Tử Y nhướn lông mày, vệ sĩ xung quanh liền tiến lên một bước, dọa đến phóng viên nhỏ khẽ run rẩy, lập tức liền khai: "Tôi là phóng viên của tờ báo Hoa Ảnh, gọi là Lý Thiên Phong, tất cả mọi người gọi tôi là Tiểu Phong Tử, tôi thật không phải cố ý chụp mấy người, tôi cam đoan sẽ không truyền ra ngoài, mấy người bỏ qua cho tôi đi."
Hoàng Phủ Tử Y không nói chuyện, lấy máy ảnh của Tiểu Phong Tử từ trong tay vệ sĩ, bên trong có bốn, năm tấm ảnh chụp cô và Sở Ngao Dư, chọn một chút, cô chỉ để lại một tấm đẹp nhất, chụp cô chính diện còn Sở Ngao Dư là bên sườn mặt, với lại chỉ chụp nửa người, không có chụp đến xe lăn của anh, là lúc cô xoay người nói chuyện với anh. Sau đó dưới cái nhìn đầy run sợ và soi mói của Tiểu Phong Tử, cô trả máy ảnh lại và nói: "Truyền ra cũng không có việc gì, nhưng không được viết linh tinh, biết không?"
"A?" Tiểu Phong Tử vẫn là người mới, không có hiểu rõ ý tứ của Hoàng Phủ Tử Y, đây rốt cuộc là để cậu truyền ra, hay là không truyền đây? Mà người đàn ông này đến cùng là ai, anh thật sự không biết, có thể truyền đi cái gì!
"Cậu liền gửi tấm hình này ra ngoài, viết mơ hồ chút, hiểu chưa?" Hoàng Phủ Tử Y nhẫn nại giải thích một lần, cảm thấy phóng viên bây giờ thật không chuyên nghiệp, đã không chịu được đe dọa, lại còn ngu xuẩn đến không hiểu ý tứ của cô.
"A! Đã hiểu, lập tức đã hiểu!" Nói tới chỗ này, cậu còn có cái gì không hiểu, cũng là làm cho scandal có chút mơ hồ thôi, cậu hiểu! Chỉ là, rốt cuộc thì người đàn ông này là ai!
Sau cùng hai người liền chọn một nhà hàng rất nổi tiếng với cảnh đẹp ở trên núi cao một màu xanh biếc dạt dào, phong cảnh không tệ, đồ ăn cũng không tồi, đương nhiên đặc biệt nhất vẫn là phòng cách của nhà hàng, lãng mạn, duy mỹ, là nơi phù hợp để hẹn hò của những đôi yêu nhau, đương nhiên cũng là nơi nằm vùng tốt của những “phóng viên”. Hoàng Phủ Tử Y và Sở Ngao Dư thậm chí không cần cố ý làm cái gì, chỉ là cùng nhau lộ mặt ở nơi đó, liền bị “phóng viên” vừa vặn ngắm đến.
Bên cạnh Hoàng Phủ Tử Y và Sở Ngao Dư đều dẫn theo vệ sĩ, Phóng viên vừa chụp ảnh xong, đã bị vệ sĩ bắt tại trận, nhíu mặt lại liền làm ra dáng vẻ đáng thương cầu xin tha thứ: "Tôi, tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa, các người thả tôi ra đi!"
Tuổi tác của phóng viên tương đối nhỏ, giống như là sinh viên đại học, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, thật sự rất đáng thương.
Sở Ngao Dư không nói lời nào, chỉ nhìn về phía Hoàng Phủ Tử Y, chờ cô ra quyết định, mà Hoàng Phủ Tử Y chỉ nhìn liếc nhìn người phóng viên kia một chút, lạnh nhạt hỏi: "Cậu là phóng viên nhà nào, tên là gì?"
"Tôi, tôi... Tôi có thể không nói được không?" Phóng viên nhỏ có gương mặt bánh bao bị dọa đến sắc mặt càng trắng bệch, sao người này còn nhất định phải biết công ty và tên làm gì, đây là muốn tìm mình báo thù sao? Không phải cậu không cẩn thận chỉ chụp một tấm ảnh sao, cũng chưa chụp được cái gì, chỉ là đến cùng thì người đàn ông này là ai, sao lại đi cùng với Hoàng Phủ Tử Y? Lại là người tàn tật nữa! Phóng viên nhỏ kỳ thực thật sự có chút oan uổng, cậu cũng không phải cố ý chụp Hoàng Phủ Tử Y và Sở Ngao Dư, chỉ là nhìn thấy người quen, tay không nghe sai khiến đã cử động, sau đó liền biến thành cái dạng này, thật tình không phải lỗi của cậu, đều là do thói quen mà thôi!
"Cậu nói xem?" Hoàng Phủ Tử Y nhướn lông mày, vệ sĩ xung quanh liền tiến lên một bước, dọa đến phóng viên nhỏ khẽ run rẩy, lập tức liền khai: "Tôi là phóng viên của tờ báo Hoa Ảnh, gọi là Lý Thiên Phong, tất cả mọi người gọi tôi là Tiểu Phong Tử, tôi thật không phải cố ý chụp mấy người, tôi cam đoan sẽ không truyền ra ngoài, mấy người bỏ qua cho tôi đi."
Hoàng Phủ Tử Y không nói chuyện, lấy máy ảnh của Tiểu Phong Tử từ trong tay vệ sĩ, bên trong có bốn, năm tấm ảnh chụp cô và Sở Ngao Dư, chọn một chút, cô chỉ để lại một tấm đẹp nhất, chụp cô chính diện còn Sở Ngao Dư là bên sườn mặt, với lại chỉ chụp nửa người, không có chụp đến xe lăn của anh, là lúc cô xoay người nói chuyện với anh. Sau đó dưới cái nhìn đầy run sợ và soi mói của Tiểu Phong Tử, cô trả máy ảnh lại và nói: "Truyền ra cũng không có việc gì, nhưng không được viết linh tinh, biết không?"
"A?" Tiểu Phong Tử vẫn là người mới, không có hiểu rõ ý tứ của Hoàng Phủ Tử Y, đây rốt cuộc là để cậu truyền ra, hay là không truyền đây? Mà người đàn ông này đến cùng là ai, anh thật sự không biết, có thể truyền đi cái gì!
"Cậu liền gửi tấm hình này ra ngoài, viết mơ hồ chút, hiểu chưa?" Hoàng Phủ Tử Y nhẫn nại giải thích một lần, cảm thấy phóng viên bây giờ thật không chuyên nghiệp, đã không chịu được đe dọa, lại còn ngu xuẩn đến không hiểu ý tứ của cô.
"A! Đã hiểu, lập tức đã hiểu!" Nói tới chỗ này, cậu còn có cái gì không hiểu, cũng là làm cho scandal có chút mơ hồ thôi, cậu hiểu! Chỉ là, rốt cuộc thì người đàn ông này là ai!
Danh sách chương