Hạ Dĩ Đồng nghi ngờ nhìn Lục Ẩm Băng.
Chân run? Chị giỏi lái xe thế cơ mà, sao lại run chân? Đừng nói là vì...
Cô cố gắng kiểm chứng suy nghĩ của mình từ trên mặt Lục Ẩm Băng, nhưng người trước mặt cô là người dù Thái Sơn có sụp thì mặt cũng không biến sắc, kỹ năng diễn xuất đã đạt đến cảnh giới, nếu như cô có thể nhìn ra gì đó, thì những chiếc cúp vàng lấp lánh ở nhà trở thành đồ bỏ đi rồi.
Hạ Dĩ Đồng thích hào quang của cô, nhưng dưới hào quang luôn có tác dụng phụ, ví dụ như hiện tại. Dù cô có thẫn thờ nhìn Lục Ẩm Băng nửa ngày cũng không tìm thấy chút kẽ hở. Nhưng Hạ Dĩ Đồng này không còn là Hạ Dĩ Đồng trước kia, cô là chị Đồng giang hồ, tính tình thẳng thắn.
Hạ Dĩ Đồng: "Sao lại run chân?"
". . ." Biểu cảm trên mặt Lục Ẩm Băng cuối cùng cũng hiện ra một vết nứt.
Không, đây không phải cây xấu hổ của cô, cây xấu hổ của cô không thể nào lại thẳng thắn như vậy được.
Rất nhanh Lục Ẩm Băng đã thu lại sơ hở vừa rồi: "Lâu rồi chị không lái xe, vừa nãy lại đứng bên ngoài quá lâu, bỗng nhiên nghĩ phải lái xe đường dài thì chị không chịu nổi, già rồi ấy mà, sức khỏe không tốt như trước kia nữa."
Chắc chắn là cô đang nói linh tinh, nói dối không chớp mắt, mở mồm miệng thành văn, này hoàn toàn nhờ vào kinh nghiệm diễn xuất lâu năm của cô.
Vốn dĩ, hình tượng đức nghệ song hình của Lục Ẩm Băng trong lòng Hạ Dĩ Đồng đã gần như sụp đổ, nhưng Hạ Dĩ Đồng vẫn có phần cố chấp, trong tiềm thức vẫn cảm thấy đối phương là con người đàng hoàng đứng đắn, mặc cho vô số lần thực tế đã nói với cô rằng người trước mặt này không tồn tại thứ gọi là 'đức nghệ song hinh', hiện tại đối mặt với bộ dạng nghiêm túc của Lục Ẩm Băng, cô vẫn không muốn tưởng tượng đây là một "tên lưu manh".
Mặc dù lý do này hoàn toàn không chấp nhận được nhưng Hạ Dĩ Đồng vẫn tin cô. Rất nhanh trên mặt đã hiện ra nét lo lắng, đưa tay vuốt ve gương mặt Lục Ẩm Băng, cổ, tai, nghiêng đầu muốn hôn cô.
Tay cô như mang theo dòng điện cực mạnh, khiến Lục Ẩm Băng giật mình đến mức mất phương hướng, nếu như hôn thì cô sẽ hóa thành thiên lôi, đêm nay không cần về nhà nữa.
Cửa xe vẫn đang mở, không tiện âu yếm, bây giờ chưa phải lúc để chơi cho xe rung.
Lục Ẩm Băng nghiêng đầu né tránh cái đụng chạm của Hạ Dĩ Đồng, tốc độ nhanh đến mức Hạ Dĩ Đồng không kịp phản ứng. Cô ngạc nhiên nhìn Lục Ẩm Băng, không hiểu sao đối phương lại từ chối mình.
Lục Ẩm Băng dựa lưng lên ghế, thở dốc: "Em..."
Tiếng thở này, lại dọa Hạ Dĩ Đồng giật mình một cái, cũng dọa chính bản thân cô.
Chết mất thôi, vẫn không giả vờ đàng hoàng đứng đắn được.
Hai người đấu tranh tư tưởng, không biết qua bao lâu, Lục Ẩm Băng mới nghe thấy tiếng cười nhỏ của Hạ Dĩ Đồng, ngoảnh qua.
Ai, tại sao lần gặp đầu tiên lại xấu hổ như này.
Hạ Dĩ Đồng nắm tay cô, Lục Ẩm Băng đang ngại lại càng trở nên e thẹn, ngược lại phản ứng bây giờ không dữ dội, cứ nắm tay như vậy một lúc, ngón tay Hạ Dĩ Đồng nhẹ cào lên mu bàn tay cô, Lục Ẩm Băng sợ mình thở sẽ phát ra âm thanh phá hủy hình tượng, nên gắng gượng nín thở.
"Lục lão sư."
"Ơi, hả?" Lục Ẩm Băng nhìn theo đèn hậu của chiếc xe vừa đi qua.
Hạ Dĩ Đồng: "Có phải khi nãy chị..."
"Không phải!" Lục Ẩm Băng lập tức phủ nhận.
"Thì ra chị không nhớ em," Hạ Dĩ Đồng nói, "Tổn thương."
Lục Ẩm Băng: "Không phải, em nói không cái gì cơ?"
Hạ Dĩ Đồng chớp mắt tỏ vẻ vô tội: "Em nói là chị có nhớ em không."
Lục Ẩm Băng gật đầu: "Ừm, nhớ, chị Phùng Củng à không phải."
Xin lỗi Phùng Củng lão sư.
Không chỉ tâm trí nhớ em, cả cơ thể chị đều nhớ em. Nên có thể nhanh thêm chút được không, chậm rãi như này chẳng khác nào đang giày vò chị. Nếu cứ tiếp tục giày vò như vậy thì chiếc quần kia cũng không cần thiết nữa.
Hạ Dĩ Đồng vất vả lắm mới bắt được khoảnh khắc Lục Ẩm Băng ngại ngùng, làm gì có chuyện dễ dàng buông tha, cô càng vội Hạ Dĩ Đồng lại càng buồn cười, chuyện lạ nha, hôn một cái đã xấu hổ, lại còn công khai dục cầu bất mãn. À, cũng không tới nỗi công khai, cật lực che giấu nhưng vẫn bộc lộ dục cầu bất mãn. Chiêu bài che giấu của Lục Ẩm Băng rất tốt, vẫn giống ngày trước, không thay đổi chút nào, giống như mới chia xa ngày hôm qua, cô chỉ ra ngoài chạy hoạt động, trở về là có thể nhìn thấy Lục Ẩm Băng đang ngồi trên sofa đợi mình.
[Dục cầu bất mãn: Ham muốn không được thỏa mãn.]
"Nhớ như nào?" Hạ Dĩ Đồng hỏi.
Bên tai Lục Ẩm Băng vang lên một tiếng cột, dây an toàn cô cài cho Hạ Dĩ Đồng đã được mở ra, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, về nhà rồi hẵng ân ái được không, trên đường lớn không nên làm chuyện này đâu.
Nói đi cũng phải nói lại, sao cô lại mua nhà xa sân bay vậy, tại sao giờ không tới thẳng khách sạn luôn.
Hạ Dĩ Đồng xích lại gần cô, thầm nghĩ: Chắc chắn Lục Ẩm Băng không biết bây giờ chị ấy khép nép cửa xe đáng yêu cỡ nào. Cứ nghĩ lại thấy buồn cười, càng nghĩ ý cười càng đậm, từ khoảnh khắc cô nhìn thấy Lục Ẩm Băng, cho tới bây giờ, chẳng có lúc nào là không cười.
Không chỉ đêm nay, mà trong nhiều đêm cũng có thể cười tỉnh từ trong mơ.
Lục Ẩm Băng im lặng, đối với việc Hạ Dĩ Đồng đã sớm nhìn ra đáp án, cô không nên tranh luận. Càng nói càng lộ, như vậy Hạ Dĩ Đồng càng cười mình nhiều hơn, không thèm ngó ngàng, cùng lắm thì cởi quần. Nhất quyết không trả lời.
Hạ Dĩ Đồng kéo cửa sổ lên, khóa chặt các chốt cửa, tắt máy, tắt đèn trong xe.
"Em muốn làm gì?" Lục Ẩm Băng suýt thì bật dậy, chẳng lẽ muốn làm chuyện đó?! Dâm dục! Sắc tình! Gồng sức chưa được bao lâu đã mềm mỏng mong đợi.
Thật ra thì, nếu Hạ Dĩ Đồng muốn, cũng không phải không được. Ghế sau có chăn, trong xe có thể mở điều hòa, còn một gói khăn giấy chưa bóc, nếu thật sự muốn qua đêm bên đường thì có cần gọi báo mẹ một tiếng không nhỉ. Nên nói lý do là gì? Là muộn quá rồi nên con qua đêm ở khách sạn, khả năng bị cười nhạo sẽ thấp hơn chút, tóm lại là không thể tránh khỏi việc bị mẹ cười.
Hạ Dĩ Đồng không nói gì.
Trong bầu không khí yên tĩnh, Lục Ẩm Băng lại lên tiếng: "Chị mới mua xe, còn..." còn sạch sẽ, ghế sau chưa từng có người ngồi.
Hạ Dĩ Đồng vẫn không nói gì, bầu không khí trở nên vội vã hơn.
Lục Ẩm Băng đã sớm bị đối phương câu hồn.
Lúc cô chuẩn bị cởi quần, bàn tay của Hạ Dĩ Đồng trong bóng tối đột nhiên vươn ra, vặn một cái, đền lại sáng lên. Lục Ẩm Băng nheo mắt, bàn tay trên eo cũng dừng lại, chuyên thành động tác kéo căng quần áo rất tự nhiên.
Cô chỉ chỉnh áo, bình tĩnh nhìn Hạ Dĩ Đồng, trong sự bình tĩnh đó rõ ràng là bão tố.
Em nghiện trêu chọc chị đến vậy à? Hạ Dĩ Đồng tựa đầu, hít một hơi thật sâu: "Lục lão sư."
Lục Ẩm Băng tức giận, không thèm để ý đến cô.
"Chúng ta xa cách lâu ngày mới gặp lại, em không muốn lần đầu tiên lại ở cái nơi này." Hạ Dĩ Đồng nói thẳng suy nghĩ của mình, khi đèn tắt, không phải cô không nghĩ tới việc làm chuyện đó, cô tắt đèn cũng là vì chuyện đó, nhưng khi muốn thực hiện nó, bản thân cô lại phản kháng. Không chỉ là ân ái, cô còn rất nhiều lời muốn nói với Lục Ẩm Băng, có thể thao thao cả đêm cho chị ấy nghe, nên trường hợp này không thích hợp để làm chuyện đó.
Lục Ẩm Băng nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Vốn dĩ cô không thuê khách sạn, vì cô giống Hạ Dĩ Đồng, gặp lại sau bao ngày xa cách nên không thể tùy tiện như vậy được. Ham muốn quan trọng, nhưng những thứ khác cũng quan trọng không kém.
Cô muốn dẫn Hạ Dĩ Đồng xem nơi mà cô đang sinh sống, muốn dẫn em ấy đi xem vỏ sò và chuông gió treo trước hiên nhà, muốn dẫn em ấy đi ngắm bãi biển xanh thẳm lấp lánh dưới ánh trăng, muốn em ấy đón nhận mọi thứ hiện tại của cô.
Hạ Dĩ Đồng: "Chúng ta về nhà thôi."
Bình tĩnh chấp nhận sự thật quần sắp hỏng, Lục Ẩm Băng vò mẻ không sợ rơi: "Em lái đi, chạy từ từ thôi."
[Vò mẻ không sợ rơi (Phá quán tử phá suất): Sau khi mắc phải sai lầm, cứ để nó trôi qua mà không sửa chữa, hoặc cố tình phát triển theo chiều hướng xấu hơn.]
"Em biết rồi." Hạ Dĩ Đồng giậm chân, nói, "Cơ mà em lái một đoạn rồi đổi sang chị lái đương không, em..."
Cũng hơi giống vậy. Ban đầu không sao, bị Lục Ẩm Băng dụ dỗ xong biến thành có sao.
Lục Ẩm Băng chậc một tiếng.
Vợ chồng lâu năm mà ngồi chung cái xe cũng cảm thấy xấu hổ, Lục Ẩm Băng thúc giục: "Nhìn gì mà nhìn, lái xe đi.
"Aiya." Hạ Dĩ Đồng đạp chân ga, xe không chuyển động, hỏng rồi sao?
Lục Ẩm Băng mở to mắt, trên mặt lộ vẻ thất bại: "Em còn chưa khởi động xe."
Hạ Dĩ Đồng khởi động xe, xe khởi động êm ái.
Lục Ẩm Băng nhìn Hạ Dĩ Đồng đang xoay vô-lăng chạy ra giữa đường, đột nhiên nhìn sang khuôn mặt, nhìn từ bên cạnh như này, trên môi hiện lên nụ cười đẹp đến động lòng người.
Lúc cô đang ngơ ngác, Lục Ẩm Băng đột nhiên hoảng sợ nhào tới, xoay ngược vô-lăng lại, bẻ lái thật mạnh khiến tiếng coi vang lên inh ỏi.
Trước mặt Hạ Dĩ Đồng có một ánh sáng chói lóa, không nhìn thấy thứ gì. Cô phải nhắm mắt lại, tim như ngừng đập trong giây lát, chiếc SUV tương tự lao qua, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy thân xe của mình rung lắc và tông vào lề đường, từng tiếng thình thịch thay nhau vang lên.
Lục Ẩm Băng thả vô-lăng.
Hạ Dĩ Đồng nắm chặt vô-lăng, lưng toát mồ hôi lạnh.
Cổ họng khàn đặc khó nói lên lời: "Em xin lỗi." Thế mà lúc này cô lại phân tâm, nếu không phải Lục Ẩm Băng phản ứng nhanh, chỉ e là đêm nay sẽ phải nhập viện.
Lục Ẩm Băng: "Không sao, do xe kia phóng nhanh."
Sau khi suýt xảy ra tai nạn, Hạ Dĩ Đồng không dám treo ngược tâm hồn khi lái xe nữa, cô tập trung tới mức quên cả việc cần đổi người lái, tập trung chạy thẳng tới nhà Lục Ẩm Băng bên bờ biển.
Lúc tới nơi đã là 11 giờ 30 phút tối.
Trong nhà vẫn sáng đèn, dưới ánh trăng tỏa ra những gam màu ấm áp, những vỏ sò, ốc xà cừ sặc sỡ treo bên ngoài lại càng đẹp hơn. Não Hạ Dĩ Đồng còn chưa kịp xử lý xong chuyện vừa xảy ra, cô nhíu mày định thần trước khi xuống xe, Lục Ẩm Băng phản ứng nhanh hơn cô một chút, nhanh chóng nhảy ra khỏi xe.
Gió biển mặn mà mang theo cái lạnh đầu xuân, Hạ Dĩ Đồng đang đợi chủ nhân dẫn đường, Lục Ẩm Băng chỉ vào nhà nói: "Ở ngay kia, em đi trước đi."
Hạ Dĩ Đồng bất động
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Không phải là không thể nhìn thấy, việc dẫn đường liệu có làm phiền hay không.
Lục Ẩm Băng đưa tay ra sau lưng, không để lại dấu vết kéo quần xuống, bước về phía trước: "Đi vào thôi."
Chân run? Chị giỏi lái xe thế cơ mà, sao lại run chân? Đừng nói là vì...
Cô cố gắng kiểm chứng suy nghĩ của mình từ trên mặt Lục Ẩm Băng, nhưng người trước mặt cô là người dù Thái Sơn có sụp thì mặt cũng không biến sắc, kỹ năng diễn xuất đã đạt đến cảnh giới, nếu như cô có thể nhìn ra gì đó, thì những chiếc cúp vàng lấp lánh ở nhà trở thành đồ bỏ đi rồi.
Hạ Dĩ Đồng thích hào quang của cô, nhưng dưới hào quang luôn có tác dụng phụ, ví dụ như hiện tại. Dù cô có thẫn thờ nhìn Lục Ẩm Băng nửa ngày cũng không tìm thấy chút kẽ hở. Nhưng Hạ Dĩ Đồng này không còn là Hạ Dĩ Đồng trước kia, cô là chị Đồng giang hồ, tính tình thẳng thắn.
Hạ Dĩ Đồng: "Sao lại run chân?"
". . ." Biểu cảm trên mặt Lục Ẩm Băng cuối cùng cũng hiện ra một vết nứt.
Không, đây không phải cây xấu hổ của cô, cây xấu hổ của cô không thể nào lại thẳng thắn như vậy được.
Rất nhanh Lục Ẩm Băng đã thu lại sơ hở vừa rồi: "Lâu rồi chị không lái xe, vừa nãy lại đứng bên ngoài quá lâu, bỗng nhiên nghĩ phải lái xe đường dài thì chị không chịu nổi, già rồi ấy mà, sức khỏe không tốt như trước kia nữa."
Chắc chắn là cô đang nói linh tinh, nói dối không chớp mắt, mở mồm miệng thành văn, này hoàn toàn nhờ vào kinh nghiệm diễn xuất lâu năm của cô.
Vốn dĩ, hình tượng đức nghệ song hình của Lục Ẩm Băng trong lòng Hạ Dĩ Đồng đã gần như sụp đổ, nhưng Hạ Dĩ Đồng vẫn có phần cố chấp, trong tiềm thức vẫn cảm thấy đối phương là con người đàng hoàng đứng đắn, mặc cho vô số lần thực tế đã nói với cô rằng người trước mặt này không tồn tại thứ gọi là 'đức nghệ song hinh', hiện tại đối mặt với bộ dạng nghiêm túc của Lục Ẩm Băng, cô vẫn không muốn tưởng tượng đây là một "tên lưu manh".
Mặc dù lý do này hoàn toàn không chấp nhận được nhưng Hạ Dĩ Đồng vẫn tin cô. Rất nhanh trên mặt đã hiện ra nét lo lắng, đưa tay vuốt ve gương mặt Lục Ẩm Băng, cổ, tai, nghiêng đầu muốn hôn cô.
Tay cô như mang theo dòng điện cực mạnh, khiến Lục Ẩm Băng giật mình đến mức mất phương hướng, nếu như hôn thì cô sẽ hóa thành thiên lôi, đêm nay không cần về nhà nữa.
Cửa xe vẫn đang mở, không tiện âu yếm, bây giờ chưa phải lúc để chơi cho xe rung.
Lục Ẩm Băng nghiêng đầu né tránh cái đụng chạm của Hạ Dĩ Đồng, tốc độ nhanh đến mức Hạ Dĩ Đồng không kịp phản ứng. Cô ngạc nhiên nhìn Lục Ẩm Băng, không hiểu sao đối phương lại từ chối mình.
Lục Ẩm Băng dựa lưng lên ghế, thở dốc: "Em..."
Tiếng thở này, lại dọa Hạ Dĩ Đồng giật mình một cái, cũng dọa chính bản thân cô.
Chết mất thôi, vẫn không giả vờ đàng hoàng đứng đắn được.
Hai người đấu tranh tư tưởng, không biết qua bao lâu, Lục Ẩm Băng mới nghe thấy tiếng cười nhỏ của Hạ Dĩ Đồng, ngoảnh qua.
Ai, tại sao lần gặp đầu tiên lại xấu hổ như này.
Hạ Dĩ Đồng nắm tay cô, Lục Ẩm Băng đang ngại lại càng trở nên e thẹn, ngược lại phản ứng bây giờ không dữ dội, cứ nắm tay như vậy một lúc, ngón tay Hạ Dĩ Đồng nhẹ cào lên mu bàn tay cô, Lục Ẩm Băng sợ mình thở sẽ phát ra âm thanh phá hủy hình tượng, nên gắng gượng nín thở.
"Lục lão sư."
"Ơi, hả?" Lục Ẩm Băng nhìn theo đèn hậu của chiếc xe vừa đi qua.
Hạ Dĩ Đồng: "Có phải khi nãy chị..."
"Không phải!" Lục Ẩm Băng lập tức phủ nhận.
"Thì ra chị không nhớ em," Hạ Dĩ Đồng nói, "Tổn thương."
Lục Ẩm Băng: "Không phải, em nói không cái gì cơ?"
Hạ Dĩ Đồng chớp mắt tỏ vẻ vô tội: "Em nói là chị có nhớ em không."
Lục Ẩm Băng gật đầu: "Ừm, nhớ, chị Phùng Củng à không phải."
Xin lỗi Phùng Củng lão sư.
Không chỉ tâm trí nhớ em, cả cơ thể chị đều nhớ em. Nên có thể nhanh thêm chút được không, chậm rãi như này chẳng khác nào đang giày vò chị. Nếu cứ tiếp tục giày vò như vậy thì chiếc quần kia cũng không cần thiết nữa.
Hạ Dĩ Đồng vất vả lắm mới bắt được khoảnh khắc Lục Ẩm Băng ngại ngùng, làm gì có chuyện dễ dàng buông tha, cô càng vội Hạ Dĩ Đồng lại càng buồn cười, chuyện lạ nha, hôn một cái đã xấu hổ, lại còn công khai dục cầu bất mãn. À, cũng không tới nỗi công khai, cật lực che giấu nhưng vẫn bộc lộ dục cầu bất mãn. Chiêu bài che giấu của Lục Ẩm Băng rất tốt, vẫn giống ngày trước, không thay đổi chút nào, giống như mới chia xa ngày hôm qua, cô chỉ ra ngoài chạy hoạt động, trở về là có thể nhìn thấy Lục Ẩm Băng đang ngồi trên sofa đợi mình.
[Dục cầu bất mãn: Ham muốn không được thỏa mãn.]
"Nhớ như nào?" Hạ Dĩ Đồng hỏi.
Bên tai Lục Ẩm Băng vang lên một tiếng cột, dây an toàn cô cài cho Hạ Dĩ Đồng đã được mở ra, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, về nhà rồi hẵng ân ái được không, trên đường lớn không nên làm chuyện này đâu.
Nói đi cũng phải nói lại, sao cô lại mua nhà xa sân bay vậy, tại sao giờ không tới thẳng khách sạn luôn.
Hạ Dĩ Đồng xích lại gần cô, thầm nghĩ: Chắc chắn Lục Ẩm Băng không biết bây giờ chị ấy khép nép cửa xe đáng yêu cỡ nào. Cứ nghĩ lại thấy buồn cười, càng nghĩ ý cười càng đậm, từ khoảnh khắc cô nhìn thấy Lục Ẩm Băng, cho tới bây giờ, chẳng có lúc nào là không cười.
Không chỉ đêm nay, mà trong nhiều đêm cũng có thể cười tỉnh từ trong mơ.
Lục Ẩm Băng im lặng, đối với việc Hạ Dĩ Đồng đã sớm nhìn ra đáp án, cô không nên tranh luận. Càng nói càng lộ, như vậy Hạ Dĩ Đồng càng cười mình nhiều hơn, không thèm ngó ngàng, cùng lắm thì cởi quần. Nhất quyết không trả lời.
Hạ Dĩ Đồng kéo cửa sổ lên, khóa chặt các chốt cửa, tắt máy, tắt đèn trong xe.
"Em muốn làm gì?" Lục Ẩm Băng suýt thì bật dậy, chẳng lẽ muốn làm chuyện đó?! Dâm dục! Sắc tình! Gồng sức chưa được bao lâu đã mềm mỏng mong đợi.
Thật ra thì, nếu Hạ Dĩ Đồng muốn, cũng không phải không được. Ghế sau có chăn, trong xe có thể mở điều hòa, còn một gói khăn giấy chưa bóc, nếu thật sự muốn qua đêm bên đường thì có cần gọi báo mẹ một tiếng không nhỉ. Nên nói lý do là gì? Là muộn quá rồi nên con qua đêm ở khách sạn, khả năng bị cười nhạo sẽ thấp hơn chút, tóm lại là không thể tránh khỏi việc bị mẹ cười.
Hạ Dĩ Đồng không nói gì.
Trong bầu không khí yên tĩnh, Lục Ẩm Băng lại lên tiếng: "Chị mới mua xe, còn..." còn sạch sẽ, ghế sau chưa từng có người ngồi.
Hạ Dĩ Đồng vẫn không nói gì, bầu không khí trở nên vội vã hơn.
Lục Ẩm Băng đã sớm bị đối phương câu hồn.
Lúc cô chuẩn bị cởi quần, bàn tay của Hạ Dĩ Đồng trong bóng tối đột nhiên vươn ra, vặn một cái, đền lại sáng lên. Lục Ẩm Băng nheo mắt, bàn tay trên eo cũng dừng lại, chuyên thành động tác kéo căng quần áo rất tự nhiên.
Cô chỉ chỉnh áo, bình tĩnh nhìn Hạ Dĩ Đồng, trong sự bình tĩnh đó rõ ràng là bão tố.
Em nghiện trêu chọc chị đến vậy à? Hạ Dĩ Đồng tựa đầu, hít một hơi thật sâu: "Lục lão sư."
Lục Ẩm Băng tức giận, không thèm để ý đến cô.
"Chúng ta xa cách lâu ngày mới gặp lại, em không muốn lần đầu tiên lại ở cái nơi này." Hạ Dĩ Đồng nói thẳng suy nghĩ của mình, khi đèn tắt, không phải cô không nghĩ tới việc làm chuyện đó, cô tắt đèn cũng là vì chuyện đó, nhưng khi muốn thực hiện nó, bản thân cô lại phản kháng. Không chỉ là ân ái, cô còn rất nhiều lời muốn nói với Lục Ẩm Băng, có thể thao thao cả đêm cho chị ấy nghe, nên trường hợp này không thích hợp để làm chuyện đó.
Lục Ẩm Băng nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Vốn dĩ cô không thuê khách sạn, vì cô giống Hạ Dĩ Đồng, gặp lại sau bao ngày xa cách nên không thể tùy tiện như vậy được. Ham muốn quan trọng, nhưng những thứ khác cũng quan trọng không kém.
Cô muốn dẫn Hạ Dĩ Đồng xem nơi mà cô đang sinh sống, muốn dẫn em ấy đi xem vỏ sò và chuông gió treo trước hiên nhà, muốn dẫn em ấy đi ngắm bãi biển xanh thẳm lấp lánh dưới ánh trăng, muốn em ấy đón nhận mọi thứ hiện tại của cô.
Hạ Dĩ Đồng: "Chúng ta về nhà thôi."
Bình tĩnh chấp nhận sự thật quần sắp hỏng, Lục Ẩm Băng vò mẻ không sợ rơi: "Em lái đi, chạy từ từ thôi."
[Vò mẻ không sợ rơi (Phá quán tử phá suất): Sau khi mắc phải sai lầm, cứ để nó trôi qua mà không sửa chữa, hoặc cố tình phát triển theo chiều hướng xấu hơn.]
"Em biết rồi." Hạ Dĩ Đồng giậm chân, nói, "Cơ mà em lái một đoạn rồi đổi sang chị lái đương không, em..."
Cũng hơi giống vậy. Ban đầu không sao, bị Lục Ẩm Băng dụ dỗ xong biến thành có sao.
Lục Ẩm Băng chậc một tiếng.
Vợ chồng lâu năm mà ngồi chung cái xe cũng cảm thấy xấu hổ, Lục Ẩm Băng thúc giục: "Nhìn gì mà nhìn, lái xe đi.
"Aiya." Hạ Dĩ Đồng đạp chân ga, xe không chuyển động, hỏng rồi sao?
Lục Ẩm Băng mở to mắt, trên mặt lộ vẻ thất bại: "Em còn chưa khởi động xe."
Hạ Dĩ Đồng khởi động xe, xe khởi động êm ái.
Lục Ẩm Băng nhìn Hạ Dĩ Đồng đang xoay vô-lăng chạy ra giữa đường, đột nhiên nhìn sang khuôn mặt, nhìn từ bên cạnh như này, trên môi hiện lên nụ cười đẹp đến động lòng người.
Lúc cô đang ngơ ngác, Lục Ẩm Băng đột nhiên hoảng sợ nhào tới, xoay ngược vô-lăng lại, bẻ lái thật mạnh khiến tiếng coi vang lên inh ỏi.
Trước mặt Hạ Dĩ Đồng có một ánh sáng chói lóa, không nhìn thấy thứ gì. Cô phải nhắm mắt lại, tim như ngừng đập trong giây lát, chiếc SUV tương tự lao qua, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy thân xe của mình rung lắc và tông vào lề đường, từng tiếng thình thịch thay nhau vang lên.
Lục Ẩm Băng thả vô-lăng.
Hạ Dĩ Đồng nắm chặt vô-lăng, lưng toát mồ hôi lạnh.
Cổ họng khàn đặc khó nói lên lời: "Em xin lỗi." Thế mà lúc này cô lại phân tâm, nếu không phải Lục Ẩm Băng phản ứng nhanh, chỉ e là đêm nay sẽ phải nhập viện.
Lục Ẩm Băng: "Không sao, do xe kia phóng nhanh."
Sau khi suýt xảy ra tai nạn, Hạ Dĩ Đồng không dám treo ngược tâm hồn khi lái xe nữa, cô tập trung tới mức quên cả việc cần đổi người lái, tập trung chạy thẳng tới nhà Lục Ẩm Băng bên bờ biển.
Lúc tới nơi đã là 11 giờ 30 phút tối.
Trong nhà vẫn sáng đèn, dưới ánh trăng tỏa ra những gam màu ấm áp, những vỏ sò, ốc xà cừ sặc sỡ treo bên ngoài lại càng đẹp hơn. Não Hạ Dĩ Đồng còn chưa kịp xử lý xong chuyện vừa xảy ra, cô nhíu mày định thần trước khi xuống xe, Lục Ẩm Băng phản ứng nhanh hơn cô một chút, nhanh chóng nhảy ra khỏi xe.
Gió biển mặn mà mang theo cái lạnh đầu xuân, Hạ Dĩ Đồng đang đợi chủ nhân dẫn đường, Lục Ẩm Băng chỉ vào nhà nói: "Ở ngay kia, em đi trước đi."
Hạ Dĩ Đồng bất động
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Không phải là không thể nhìn thấy, việc dẫn đường liệu có làm phiền hay không.
Lục Ẩm Băng đưa tay ra sau lưng, không để lại dấu vết kéo quần xuống, bước về phía trước: "Đi vào thôi."
Danh sách chương