Nãy mới thấy thông báo đáp chuyến bay mà nhỉ, bên trong cũng không còn nhiều người, sao Hạ Dĩ Đồng vẫn chưa ra, chẳng lẽ mắt mình kém rồi nên không nhìn thấy em ấy? Hay là người đã ra từ lâu rồi? Lục Ẩm Băng hối hận: Biết thế thì đã không ấp ủ suy nghĩ tạo bất ngờ cho em ấy làm gì, giờ thì hay rồi, chẳng gặp được người thì thôi, giờ người ở đâu cũng không biết.
Em ấy có kéo theo vali không? Hay là vẫn ở bên trong đợi lấy vali?
Lục Ẩm Băng kéo thấp mũ, định rời khỏi chỗ này. Chân vừa bước lên một bước, rồi dừng lại, tự cười thầm mình hồ đồ, sao không biết đường gọi điện thoại chứ?
Dẹp bất ngờ sang một bên, tìm người quan trọng nhất.
Điện thoại trong tay Hạ Dĩ Đồng rung lên, cô ấn im lặng, từng bước hướng về phía bóng lưng kia.
Quái lạ? Sao không ai nghe máy? Lục Ẩm Băng nắm chặt điện thoại, lại gọi lại, vẫn không ai nghe máy. Ánh mắt cô trở nên thẫn thờ, bỗng nhiên trực giác nói cô hãy nhìn về một hướng, định thần lại, trong mắt là sửng sốt và vui mừng.
Hạ Dĩ Đồng đang tính lén bước tới, miệng mở to, biểu cảm bất ngờ trong chớp mắt ấy thật đáng yêu.
Hạ Dĩ Đồng đứng hình mấy giây rồi chạy tới.
Cùng lúc đó, Lục Ẩm Băng cũng chạy tới.
Mất bao lâu mới có thể ôm nhau một lần nữa?
Một giây? Hai giấy? Hay ba giây?
Một giây rưỡi?
Không được, lâu quá, cứ như một năm, hai năm, ba năm vậy, một quãng đường ngắn ngủi, sao chạy mãi vẫn chưa tới?
Cuối cùng cũng chạm được vào da thịt đối phương, dùng toàn sức bình sinh để ôm đối phương trong vòng tay mình.
Quên cả hô hấp, cho đến khi không thở nổi.
Hạ Dĩ Đồng không chịu buông tay, vẫn giữ lấy vai và eo Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng hít một hơi, Hạ Dĩ Đồng nghe thấy âm thanh này, vẫn không buông tay.
Ở nhà ga vẫn còn có người, bây giờ là tám giờ, cũng không phải là muộn lắm, kẻ đến người đi, có nhìn thấy cũng mặc kệ, không khống chế được, tránh hết ra. Muốn chụp như nào thì chụp, muốn viết như nào thì viết.
Hạ Dĩ Đồng vùi mặt vào cổ Lục Ẩm Băng, giống như kẻ nghiện, hít lấy hít để mùi hương quen thuộc mê hoặc lòng người, hung hăng nghĩ kẻ nào dám tách cô với Lục Ẩm Băng ra, cô sẽ sống chết với tên đó. Đúng, liều mạng với tên đó.
Lục Ẩm Băng cũng không được phép.
Cảm giác chia xa đau đớn tới mức không muốn chịu đựng lần hai. Giống như nhét mù tạt vào trong mũi vậy, Hạ Dĩ Đồng không kịp phản ứng, một cảm giác chua xót từ mũi chạy thẳng tới đỉnh đầu, nước mắt mãnh liệt trào ra.
Lúc tay cô buông lỏng, thay vào đó dùng hai tay ôm lấy eo Lục Ẩm Băng, dụi mặt vào vai cô, ngón tay véo eo cô, : "Em ghét chị, Lục Ẩm Băng chết bầm." Cảm xúc dồn nén suốt nửa năm qua cuối cùng cũng được bộc phát, ngay sau đó cô cắn vào vai Lục Ẩm Băng, cả người run rẩy, khóc không thành tiếng, thút thít nói, "Chị dám rời xa em thêm một lần nữa, em nhất định đánh gãy chân chị."
Cả eo và vai Lục Ẩm Băng đều đau, nhưng không trách móc nửa lời. Chỉ ra vẻ "Ồ" một tiếng, giọng nói bình tĩnh kèm theo nụ cười: "Lớn thật rồi, dám đánh gãy chân chị rồi, hả?"
Trước mắt Hạ Dĩ Đồng mờ mịt, nhưng vẫn không quên hung dữ: "Đúng đó, không chỉ đánh gãy chân chị, còn bẻ tay chị nữa."
"Ghét chị vậy à?" Lục Ẩm Băng xoa đầu cô.
"Ghét, ghét chết đi được." Lục Ẩm Băng lại cắn cô, nói, "Hừ, đừng tưởng chiêu này của chị là sẽ được bỏ qua, em nói cho chị biết, chiêu này vô dụng, không thể bỏ qua." Chí ít cũng phải nói vài câu dễ nghe thì em mới xem xét bỏ qua cho chị lần này.
Vài câu? Đúng là không có tiền đồ. Ít nhất cũng phải mười câu.
"Được, vậy chị nói cái khác." Lục Ẩm Băng cúi đầu, hôn lên tai cô, nói, "Chị nhớ em chết đi được."
Giống như xúc động cũng giống như than thở, lại giống như kể lể, không biết cô xúc động bao nhiêu khi nói lời này, nhưng mục tiêu Hạ Dĩ Đồng vừa mới đề ra đã lập tức sụp đổ, cắn răng, nhẫn nhịn, giống như trẻ nhỏ đang gắng nín khóc. Không nuốt nổi khẩu khí đó, nên cô khóc chưa tới ba giây đã nghẹn ngào: "Chị là Phùng Củng đấy à?"
[Phùng Củng: Một nghệ sĩ được khán giả yêu thích vì phong cách trình diễn hài hước. Nói một người là Phùng Củng tức chỉ người đó hài hước khiến người khác cười ngất.]
Lục Ẩm Băng: "Phì."
Hạ Dĩ Đồng giãy giụa trong vòng tay cô, cái người này lúc nào cũng thế, mỗi lần mình khóc thê thảm thì đối phương lại cười vô tâm, người yêu kiểu gì vậy trời.
Lục Ẩm Băng giữ lại đôi tay quơ loạn của cô: "Chị sai rồi chị sai rồi, ai bảo em kêu chị là Phùng Củng, em nói vậy lại khiến cho chị tưởng tượng đến gương mặt hài hước đó."
Hạ Dĩ Đồng lườm cô: "Giờ đổ tại em à?"
Lục Ẩm Băng: "Tại chị tại chị."
Chính nụ cười này đã khiến cho Hạ Dĩ Đồng không còn muốn khóc nữa, xung quanh có bao người đang nhìn, Lục Ẩm Băng tính trêu đối phương khóc lóc như này bị người ta chụp một đống hình xấu xí, muốn chỉnh lại cũng không kịp, nhưng cô không dám nói, nuốt lại lời vào trong, Hạ Dĩ Đồng không phải Hạ Dĩ Đồng trước kia, động một tí là có thể đánh gãy chân cô, đây là chị Đồng giang hồ, không nên trêu chọc, không nên trêu chọc.
Lục Ẩm Băng nắm tay cô, nói: "Xe chị ở ngoài, chúng ta về nhà nhé?"
Hạ Dĩ Đồng khịt mũi, lại muốn khóc.
Không thể nói rõ là vui vẻ, hay là tủi thân, hàng ngàn cảm xúc lẫn lộn, sau khi Lục Ẩm Băng rời đi, cô không còn gọi nơi ở là "nhà" nữa. Bây giờ cô có nhà rồi, thật tốt.
Trong nhà có Lục Ẩm Băng, cực kỳ tốt, đêm nay có thể vừa ngủ vừa cười rồi.
Hạ Dĩ Đồng ra tới cửa nhà ga, Hạ Dĩ Đồng đột nhiên nói nhỏ gì đó, Lục Ẩm Băng không nghe rõ.
"Em nói gì thế?'
Hạ Dĩ Đồng thì thầm một câu vào tai cô.
Hạ Dĩ Đồng nói: Em cũng là Phùng Củng, cũng nhớ chị chết đi được.
Đó, Phùng Củng thì Phùng Củng, Phùng Củng lão sư thì em vẫn yêu chị.
Hai người đứng bên cửa xe, Hạ Dĩ Đồng tính mở cửa thì bị Lục Ẩm Băng chặn lại: "Để chị."
Lục Ẩm Băng mở cửa xe cho cô, rồi duỗi tay ra phía dưới sườn cô, Hạ Dĩ Đồng nhìn như đối phương đang muốn bế mình vào, bèn hỏi: "Chị làm gì vậy?" Cho dù đây là xe SUV cỡ lớn nhưng đâu có cao tới mức cô phải nhờ đối phương bế mình lên đâu?
Lục Ẩm Băng: "Không có gì, chị đỡ em lên, sợ em ngã xuống."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Nửa năm không gặp, cô vợ trẻ còn ngốc hơn trước kia.
Lục Ẩm Băng: "Ngây ra đó làm gì? Lái xe về cũng mất hai đến ba tiếng, còn phải tắm rửa rồi đi ngủ nữa."
Hạ Dĩ Đồng không nói gì, xoa miệng, Lục Ẩm Băng nhìn thoáng qua, xung quanh không có người, hôn lên môi cô một cái, có chút ngọt ngào. Vì lý do nào đó mà hai người xấu hổ quay mặt ra chỗ khác.
Hạ Dĩ Đồng ngồi xuống, Lục Ẩm Băng không tranh giành cơ hội với cô nữa, Hạ Dĩ Đồng nói: "Em tự thắt dây an toàn hay là chị thắt giúp em?"
"Để chị." Lục Ẩm Băng giơ tay lên, kéo dây an toàn qua, giữ eo Hạ Dĩ Đồng, cắm vào khe. Mượn ánh đèn xe, Hạ Dĩ Đồng phát hiện tai Lục Ẩm Băng đỏ ửng.
Cảm giác rất kỳ lạ, vợ chồng lâu năm mà sao hôn một cái cũng đỏ mặt e thẹn.
Sau khi Lục Ẩm Băng thắt dây an toàn cho Hạ Dĩ Đồng xong, cô vẫn đứng yên ở cửa xe, Hạ Dĩ Đồng bấm còi nói: "Chị lên ghế lái kìa."
"À à, được rồi." Lục Ẩm Băng hoàn hồn, rất tự nhiên, "Để chị xem bên kia có xe không."
Hạ Dĩ Đồng quay mặt sang một bên rồi mỉm cười. Mình như một kẻ ngốc vậy, Lục Ẩm Băng cũng không khá hơn là mấy, đừng tưởng rằng cô không nhìn ra được vừa nãy đối phương nhìn mình đến ngẩn người, cứ như tên nhóc lần đầu biết yêu vậy, ngốc nghếch ngơ ngác leo lên xe.
Xong rồi, hôm nay, chưa tới 5 phút mà đã cảm thấy cô vợ trẻ của mình là đồ ngốc. Nếu cứ như này, giữa hai người không phải là sẽ xuất hiện khủng hoảng tình cảm đó chứ.
Lục Ẩm Băng ngồi lên ghế lái, thắt dây an toàn, xe bất động, yên lặng ngoảnh mặt ngắm nhìn Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng căng thẳng một lúc, mới giả vờ vừa phát hiện ra ánh mắt của cô, lòng như nở hoa nhưng vẫn giả vờ nhíu mày: "Chị nhìn em làm gì?"
Lục Ẩm Băng lắc đầu.
Hạ Dĩ Đồng: "Hử?"
Lúc này Lục Ẩm Băng mới nói: "Lâu rồi mới được gặp lại em, nên muốn nhìn lâu hơn một lát."
"Không vội, về nhà từ từ nhìn."
"Về nhà không chỉ nhìn mỗi mặt thôi đâu." Muốn cởi hết mấy mảnh vải thừa, rồi nằm trên giường chiêm ngưỡng cả người em.
Giọng Lục Ẩm Băng nhỏ lại khi nói câu này, Hạ Dĩ Đồng không nghe rõ, "Hả?" một tiếng. Lục Ẩm Băng ho khan một cái, nói: "Chờ một lát xe nạp điện, do xe lâu không chạy nên nó thế, chứ không phải tại chị không khởi động."
Hạ Dĩ Đồng ngoảnh mặt nhìn thẳng cô, để cho cô có thể thoải mái nhìn.
Chắc chắn Hạ Dĩ Đồng không thể tưởng tượng được suy nghĩ trong đầu Lục Ẩm Băng hiện tại, nếu cô mà biết... Có thể sẽ thực hành ngay trong chiếc SUV cỡ lớn này, à không, ít nhất thì cũng phải lái xe thêm một đoạn nữa, tới chỗ không có người, rồi khóa kỹ toàn bộ cửa sổ và cửa xe.
Lục Ẩm Băng nhìn đôi môi hồng nhuận của Hạ Dĩ Đồng trong khoảng cách gần, cô rất muốn hôn lên dung mạo của giai nhân, cửu biệt trùng phùng, chắc chắn rất muốn hôn sâu. Nhưng suy xét hiện tại trong lòng cô đang nổi lên mấy suy nghĩ không lành mạnh, cộng với phản ứng thành thật của cơ thể, nếu tiếp tục thì chắc chắn Liễu Hạ Huệ đã bỏ xa cô hàng trăm con phố.
[Cửu biệt trùng phùng: Chia cách lâu ngày mới gặp lại.
Liễu Hạ Huệ: Một chính nhân quân tử nổi tiếng.]
Sau khi mặc niệm hai mươi tư chữ mấy lần, nhưng dưới ánh mắt "đơn thuần" của Hạ Dĩ Đồng, cô lại cảm thấy mình thật "Dâm dục sắc tình", Lục Ẩm Băng khởi động xe: "Ngồi yên."
Định vị chỉ đường cho thấy sẽ mất 2 tiếng 40 phút để về nhà, nhưng sau khi lái xe 10 phút, định vị hiển thị còn 2 tiếng 20 phút nữa để về nhà. Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Chị chạy quá tốc độ à?"
"À." Lục Ẩm Băng từ từ nhả chân ga, giảm tốc độ.
"Tuy đường sá vắng vẻ nhưng vẫn nên chú ý an toàn." Hạ Dĩ Đồng nhắc nhở.
"Biết rồi mà."
"Ừm."
Lần thứ ba Hạ Dĩ Đồng cảm thấy cô vợ trẻ của mình ngốc hơn trước kia.
Xe chạy trên đường, người bên đường càng lúc càng thưa, giống như trong một bài hát "Lái xe, lái đến rìa thành phố, hạ cửa sổ xuống"... Lục Ẩm Băng mở cửa sổ xuống, Hạ Dĩ Đồng khiếp sợ nhìn Lục Ẩm Băng: Ăn ý dã man!
Lục Ẩm Băng tấp vào lề đường, hít thở không khí trong lành ngoài cửa sổ.
Hạ Dĩ Đồng: "Sao thế?"
Lục Ẩm Băng nói: "Chân chị hơi run, không có sức đạp ga, chúng ta đổi người lái đi."
Cô nói rồi mở cửa, đổi ghế lái với Hạ Dĩ Đồng.
Tác giả có đôi lời muốn nói: Lão Lục: Dâm! Dục! Sắc! Tình!
Tiểu hoa: Chị Đồng giang hồ, đánh gãy chân cô.
Em ấy có kéo theo vali không? Hay là vẫn ở bên trong đợi lấy vali?
Lục Ẩm Băng kéo thấp mũ, định rời khỏi chỗ này. Chân vừa bước lên một bước, rồi dừng lại, tự cười thầm mình hồ đồ, sao không biết đường gọi điện thoại chứ?
Dẹp bất ngờ sang một bên, tìm người quan trọng nhất.
Điện thoại trong tay Hạ Dĩ Đồng rung lên, cô ấn im lặng, từng bước hướng về phía bóng lưng kia.
Quái lạ? Sao không ai nghe máy? Lục Ẩm Băng nắm chặt điện thoại, lại gọi lại, vẫn không ai nghe máy. Ánh mắt cô trở nên thẫn thờ, bỗng nhiên trực giác nói cô hãy nhìn về một hướng, định thần lại, trong mắt là sửng sốt và vui mừng.
Hạ Dĩ Đồng đang tính lén bước tới, miệng mở to, biểu cảm bất ngờ trong chớp mắt ấy thật đáng yêu.
Hạ Dĩ Đồng đứng hình mấy giây rồi chạy tới.
Cùng lúc đó, Lục Ẩm Băng cũng chạy tới.
Mất bao lâu mới có thể ôm nhau một lần nữa?
Một giây? Hai giấy? Hay ba giây?
Một giây rưỡi?
Không được, lâu quá, cứ như một năm, hai năm, ba năm vậy, một quãng đường ngắn ngủi, sao chạy mãi vẫn chưa tới?
Cuối cùng cũng chạm được vào da thịt đối phương, dùng toàn sức bình sinh để ôm đối phương trong vòng tay mình.
Quên cả hô hấp, cho đến khi không thở nổi.
Hạ Dĩ Đồng không chịu buông tay, vẫn giữ lấy vai và eo Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng hít một hơi, Hạ Dĩ Đồng nghe thấy âm thanh này, vẫn không buông tay.
Ở nhà ga vẫn còn có người, bây giờ là tám giờ, cũng không phải là muộn lắm, kẻ đến người đi, có nhìn thấy cũng mặc kệ, không khống chế được, tránh hết ra. Muốn chụp như nào thì chụp, muốn viết như nào thì viết.
Hạ Dĩ Đồng vùi mặt vào cổ Lục Ẩm Băng, giống như kẻ nghiện, hít lấy hít để mùi hương quen thuộc mê hoặc lòng người, hung hăng nghĩ kẻ nào dám tách cô với Lục Ẩm Băng ra, cô sẽ sống chết với tên đó. Đúng, liều mạng với tên đó.
Lục Ẩm Băng cũng không được phép.
Cảm giác chia xa đau đớn tới mức không muốn chịu đựng lần hai. Giống như nhét mù tạt vào trong mũi vậy, Hạ Dĩ Đồng không kịp phản ứng, một cảm giác chua xót từ mũi chạy thẳng tới đỉnh đầu, nước mắt mãnh liệt trào ra.
Lúc tay cô buông lỏng, thay vào đó dùng hai tay ôm lấy eo Lục Ẩm Băng, dụi mặt vào vai cô, ngón tay véo eo cô, : "Em ghét chị, Lục Ẩm Băng chết bầm." Cảm xúc dồn nén suốt nửa năm qua cuối cùng cũng được bộc phát, ngay sau đó cô cắn vào vai Lục Ẩm Băng, cả người run rẩy, khóc không thành tiếng, thút thít nói, "Chị dám rời xa em thêm một lần nữa, em nhất định đánh gãy chân chị."
Cả eo và vai Lục Ẩm Băng đều đau, nhưng không trách móc nửa lời. Chỉ ra vẻ "Ồ" một tiếng, giọng nói bình tĩnh kèm theo nụ cười: "Lớn thật rồi, dám đánh gãy chân chị rồi, hả?"
Trước mắt Hạ Dĩ Đồng mờ mịt, nhưng vẫn không quên hung dữ: "Đúng đó, không chỉ đánh gãy chân chị, còn bẻ tay chị nữa."
"Ghét chị vậy à?" Lục Ẩm Băng xoa đầu cô.
"Ghét, ghét chết đi được." Lục Ẩm Băng lại cắn cô, nói, "Hừ, đừng tưởng chiêu này của chị là sẽ được bỏ qua, em nói cho chị biết, chiêu này vô dụng, không thể bỏ qua." Chí ít cũng phải nói vài câu dễ nghe thì em mới xem xét bỏ qua cho chị lần này.
Vài câu? Đúng là không có tiền đồ. Ít nhất cũng phải mười câu.
"Được, vậy chị nói cái khác." Lục Ẩm Băng cúi đầu, hôn lên tai cô, nói, "Chị nhớ em chết đi được."
Giống như xúc động cũng giống như than thở, lại giống như kể lể, không biết cô xúc động bao nhiêu khi nói lời này, nhưng mục tiêu Hạ Dĩ Đồng vừa mới đề ra đã lập tức sụp đổ, cắn răng, nhẫn nhịn, giống như trẻ nhỏ đang gắng nín khóc. Không nuốt nổi khẩu khí đó, nên cô khóc chưa tới ba giây đã nghẹn ngào: "Chị là Phùng Củng đấy à?"
[Phùng Củng: Một nghệ sĩ được khán giả yêu thích vì phong cách trình diễn hài hước. Nói một người là Phùng Củng tức chỉ người đó hài hước khiến người khác cười ngất.]
Lục Ẩm Băng: "Phì."
Hạ Dĩ Đồng giãy giụa trong vòng tay cô, cái người này lúc nào cũng thế, mỗi lần mình khóc thê thảm thì đối phương lại cười vô tâm, người yêu kiểu gì vậy trời.
Lục Ẩm Băng giữ lại đôi tay quơ loạn của cô: "Chị sai rồi chị sai rồi, ai bảo em kêu chị là Phùng Củng, em nói vậy lại khiến cho chị tưởng tượng đến gương mặt hài hước đó."
Hạ Dĩ Đồng lườm cô: "Giờ đổ tại em à?"
Lục Ẩm Băng: "Tại chị tại chị."
Chính nụ cười này đã khiến cho Hạ Dĩ Đồng không còn muốn khóc nữa, xung quanh có bao người đang nhìn, Lục Ẩm Băng tính trêu đối phương khóc lóc như này bị người ta chụp một đống hình xấu xí, muốn chỉnh lại cũng không kịp, nhưng cô không dám nói, nuốt lại lời vào trong, Hạ Dĩ Đồng không phải Hạ Dĩ Đồng trước kia, động một tí là có thể đánh gãy chân cô, đây là chị Đồng giang hồ, không nên trêu chọc, không nên trêu chọc.
Lục Ẩm Băng nắm tay cô, nói: "Xe chị ở ngoài, chúng ta về nhà nhé?"
Hạ Dĩ Đồng khịt mũi, lại muốn khóc.
Không thể nói rõ là vui vẻ, hay là tủi thân, hàng ngàn cảm xúc lẫn lộn, sau khi Lục Ẩm Băng rời đi, cô không còn gọi nơi ở là "nhà" nữa. Bây giờ cô có nhà rồi, thật tốt.
Trong nhà có Lục Ẩm Băng, cực kỳ tốt, đêm nay có thể vừa ngủ vừa cười rồi.
Hạ Dĩ Đồng ra tới cửa nhà ga, Hạ Dĩ Đồng đột nhiên nói nhỏ gì đó, Lục Ẩm Băng không nghe rõ.
"Em nói gì thế?'
Hạ Dĩ Đồng thì thầm một câu vào tai cô.
Hạ Dĩ Đồng nói: Em cũng là Phùng Củng, cũng nhớ chị chết đi được.
Đó, Phùng Củng thì Phùng Củng, Phùng Củng lão sư thì em vẫn yêu chị.
Hai người đứng bên cửa xe, Hạ Dĩ Đồng tính mở cửa thì bị Lục Ẩm Băng chặn lại: "Để chị."
Lục Ẩm Băng mở cửa xe cho cô, rồi duỗi tay ra phía dưới sườn cô, Hạ Dĩ Đồng nhìn như đối phương đang muốn bế mình vào, bèn hỏi: "Chị làm gì vậy?" Cho dù đây là xe SUV cỡ lớn nhưng đâu có cao tới mức cô phải nhờ đối phương bế mình lên đâu?
Lục Ẩm Băng: "Không có gì, chị đỡ em lên, sợ em ngã xuống."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Nửa năm không gặp, cô vợ trẻ còn ngốc hơn trước kia.
Lục Ẩm Băng: "Ngây ra đó làm gì? Lái xe về cũng mất hai đến ba tiếng, còn phải tắm rửa rồi đi ngủ nữa."
Hạ Dĩ Đồng không nói gì, xoa miệng, Lục Ẩm Băng nhìn thoáng qua, xung quanh không có người, hôn lên môi cô một cái, có chút ngọt ngào. Vì lý do nào đó mà hai người xấu hổ quay mặt ra chỗ khác.
Hạ Dĩ Đồng ngồi xuống, Lục Ẩm Băng không tranh giành cơ hội với cô nữa, Hạ Dĩ Đồng nói: "Em tự thắt dây an toàn hay là chị thắt giúp em?"
"Để chị." Lục Ẩm Băng giơ tay lên, kéo dây an toàn qua, giữ eo Hạ Dĩ Đồng, cắm vào khe. Mượn ánh đèn xe, Hạ Dĩ Đồng phát hiện tai Lục Ẩm Băng đỏ ửng.
Cảm giác rất kỳ lạ, vợ chồng lâu năm mà sao hôn một cái cũng đỏ mặt e thẹn.
Sau khi Lục Ẩm Băng thắt dây an toàn cho Hạ Dĩ Đồng xong, cô vẫn đứng yên ở cửa xe, Hạ Dĩ Đồng bấm còi nói: "Chị lên ghế lái kìa."
"À à, được rồi." Lục Ẩm Băng hoàn hồn, rất tự nhiên, "Để chị xem bên kia có xe không."
Hạ Dĩ Đồng quay mặt sang một bên rồi mỉm cười. Mình như một kẻ ngốc vậy, Lục Ẩm Băng cũng không khá hơn là mấy, đừng tưởng rằng cô không nhìn ra được vừa nãy đối phương nhìn mình đến ngẩn người, cứ như tên nhóc lần đầu biết yêu vậy, ngốc nghếch ngơ ngác leo lên xe.
Xong rồi, hôm nay, chưa tới 5 phút mà đã cảm thấy cô vợ trẻ của mình là đồ ngốc. Nếu cứ như này, giữa hai người không phải là sẽ xuất hiện khủng hoảng tình cảm đó chứ.
Lục Ẩm Băng ngồi lên ghế lái, thắt dây an toàn, xe bất động, yên lặng ngoảnh mặt ngắm nhìn Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng căng thẳng một lúc, mới giả vờ vừa phát hiện ra ánh mắt của cô, lòng như nở hoa nhưng vẫn giả vờ nhíu mày: "Chị nhìn em làm gì?"
Lục Ẩm Băng lắc đầu.
Hạ Dĩ Đồng: "Hử?"
Lúc này Lục Ẩm Băng mới nói: "Lâu rồi mới được gặp lại em, nên muốn nhìn lâu hơn một lát."
"Không vội, về nhà từ từ nhìn."
"Về nhà không chỉ nhìn mỗi mặt thôi đâu." Muốn cởi hết mấy mảnh vải thừa, rồi nằm trên giường chiêm ngưỡng cả người em.
Giọng Lục Ẩm Băng nhỏ lại khi nói câu này, Hạ Dĩ Đồng không nghe rõ, "Hả?" một tiếng. Lục Ẩm Băng ho khan một cái, nói: "Chờ một lát xe nạp điện, do xe lâu không chạy nên nó thế, chứ không phải tại chị không khởi động."
Hạ Dĩ Đồng ngoảnh mặt nhìn thẳng cô, để cho cô có thể thoải mái nhìn.
Chắc chắn Hạ Dĩ Đồng không thể tưởng tượng được suy nghĩ trong đầu Lục Ẩm Băng hiện tại, nếu cô mà biết... Có thể sẽ thực hành ngay trong chiếc SUV cỡ lớn này, à không, ít nhất thì cũng phải lái xe thêm một đoạn nữa, tới chỗ không có người, rồi khóa kỹ toàn bộ cửa sổ và cửa xe.
Lục Ẩm Băng nhìn đôi môi hồng nhuận của Hạ Dĩ Đồng trong khoảng cách gần, cô rất muốn hôn lên dung mạo của giai nhân, cửu biệt trùng phùng, chắc chắn rất muốn hôn sâu. Nhưng suy xét hiện tại trong lòng cô đang nổi lên mấy suy nghĩ không lành mạnh, cộng với phản ứng thành thật của cơ thể, nếu tiếp tục thì chắc chắn Liễu Hạ Huệ đã bỏ xa cô hàng trăm con phố.
[Cửu biệt trùng phùng: Chia cách lâu ngày mới gặp lại.
Liễu Hạ Huệ: Một chính nhân quân tử nổi tiếng.]
Sau khi mặc niệm hai mươi tư chữ mấy lần, nhưng dưới ánh mắt "đơn thuần" của Hạ Dĩ Đồng, cô lại cảm thấy mình thật "Dâm dục sắc tình", Lục Ẩm Băng khởi động xe: "Ngồi yên."
Định vị chỉ đường cho thấy sẽ mất 2 tiếng 40 phút để về nhà, nhưng sau khi lái xe 10 phút, định vị hiển thị còn 2 tiếng 20 phút nữa để về nhà. Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Chị chạy quá tốc độ à?"
"À." Lục Ẩm Băng từ từ nhả chân ga, giảm tốc độ.
"Tuy đường sá vắng vẻ nhưng vẫn nên chú ý an toàn." Hạ Dĩ Đồng nhắc nhở.
"Biết rồi mà."
"Ừm."
Lần thứ ba Hạ Dĩ Đồng cảm thấy cô vợ trẻ của mình ngốc hơn trước kia.
Xe chạy trên đường, người bên đường càng lúc càng thưa, giống như trong một bài hát "Lái xe, lái đến rìa thành phố, hạ cửa sổ xuống"... Lục Ẩm Băng mở cửa sổ xuống, Hạ Dĩ Đồng khiếp sợ nhìn Lục Ẩm Băng: Ăn ý dã man!
Lục Ẩm Băng tấp vào lề đường, hít thở không khí trong lành ngoài cửa sổ.
Hạ Dĩ Đồng: "Sao thế?"
Lục Ẩm Băng nói: "Chân chị hơi run, không có sức đạp ga, chúng ta đổi người lái đi."
Cô nói rồi mở cửa, đổi ghế lái với Hạ Dĩ Đồng.
Tác giả có đôi lời muốn nói: Lão Lục: Dâm! Dục! Sắc! Tình!
Tiểu hoa: Chị Đồng giang hồ, đánh gãy chân cô.
Danh sách chương