Bởivì hành động của Tiền Hằng, tất cả mọi người đều nín cười, đồng cảm nhìn ThànhDao. Khuôn mặt của Thành Dao đổi màu liên tục, cũng may cô đã sớm quen làm việcdưới sự đầu độc của Tiền Hằng, đối với kiêu hành động độc tính này thê chấtcũng tự lấy độc trị độc.
Côxoa xoa mặt, nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh tự nhiên.
Tiêptheo chính là chương trình truyền thống của buổi sinh nhật, thay mặt cho tất cảcác đồng nghiệp trong công ty luật bộ phận hành chính đã đặt bánh gato cho TiềnHằng, thêm cái bánh Thành Dao tự làm, mọi người tắt đèn trong phòng, một cáibánh thì cắm - “2”, một cái bánh thì cắm - “8”, thắp cho Tiền Hằng cây nên“28”, vì anh mà hát bài chúc mừng sinh nhật.
Bầukhông khí vô cùng ấm áp, chỉ có khuôn mặt nhân vật chính của buổi tiệc sinhnhật vẫn lạnh lùng như cũ.
“Tiềnpar! Cầu nguyện đi!”
“Nguyệnvọng đầu tiên của tuổi hai mươi tám!”
TiềnHằng mím môi, nhìn mọi người ở công ty luật một lượt, sau đó thấy Thành Daođang ở trong đám người nhìn chằm chằm bánh ngọt, trông cô hơi không tập trung.
“Cầunguyện cầu nguyện! Sau đó thổi nên!”
Dưới sự thúc giục của mọi người, Tiền Hằng khôngkịp suy nghĩ nhiều, anh vô thức nghĩ tới nguyện vọng năm nay của anh------------------------------ giải quyếtxong mối quan
hệvới Thành Dao.
Sau đó thổi tắt nến.
Đêmnay, Tiền Hằng vô cùng hỗn loạn, luôn cảm thấy giống như ngồi tàu lượn siêu tốcvậy, vừa băn khoăn phải giải quyết Thành Dao thế nào, còn vừa phải canh phòngnghiêm ngặt trông coi Thành Dao có làm chuyện gì khác thường với anh trước mặtmọi người.
Cũngmay cuối cùng, Thành Dao vẫn lựa chọn thận trọng, không gây ra chuyện gì, sau khitiễn cô đi, Tiền Hằng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng có lẽ là ngày có suy nghĩ đêm ắt nằm mơ, hộpquà bày tỏ của Thành Dao đè nặng trong lòng Tiền Hằng, làm đêm đó anh đã mơthấy ác mộng, trong mơ Thành Dao mặc đầm ren đen, môi đỏ răng trắng, khá giốngnhư xà yêu nữ trong thoại bản, hơi thở của cô quấn quanh anh, nhẹ giọng dụ dỗanh
“sếp,để cho người ta sinh con cho anh đi.”
Sángsớm ngày hôm sau, Tiền Hằng nhìn quầng thâm mắt của mình trong gương, bực bộilại phức tạp.
Sớm biết thì anh đã đuổi cô đi từ sớm, Tiền Hằngtức giận nghĩ, lần này thì hay rồi, hồng nhan họa thủy quả nhiên bắt đầu phátcông rồi.
NếuTiền Hằng liên tục mơ thấy ác mộng, thì Thành Dao lại vô cùng sảng khoái.
Saukhi sếp đi, không gian và lãnh địa cuộc sống của cô tiến thêm một bước mở rộng,mặc dù phòng của Tiền Hằng vẫn còn giữ nguyên, nhưng toàn bộ phòng khách đềuthuộc về cô, cuối cùng cô cũng có thể mặc đồ ngủ đi lủng lẳng trong phòng kháchvào buổi tối. Hệ thống sưởi ấm cũng đã sửa xong, buổi tối cũng không lạnh đếnmức không ngủ được.
Ngàyhôm sau, cô gần như là tinh thần sảng khoái đến Quân Hằng, bắt đầu xử lý vụkiện của Lý Mộng Đình.
Bây giờ Lý Mộng Đìnhđang giữ bản thỏa thuận chung thủy, vì vậy cô dồn lực vào tìm bằng chứng TrươngHạo ngoại tình. Chỉ là trước đây Lý Mộng Đình hành động hơi bứt dây động rừng,Thành Dao đã thử rất nhiều biện pháp, cũng không có kết quả.
Hỏi đồng nghiệp và hàngxóm của Trương Hạo, muốn thông qua bên thứ ba mà đào ra chứng cứ, nhưng vẫnthất bại. Trong xã hội hiện đại, không ai rảnh mà tham gia vào chuyện tranhchấp gia đình của người khác, mọi người căn bản đều theo nguyên tắc nhiều mộtchuyện không bằng bớt một chuyện, đối với việc thu thập bằng chứng của ThànhDao thì nếu không phải là lấy lệ không biết thì chính là trực tiếp lãnh đạm từchối.
Lý Mộng Đình vẫn phấnchấn, đưa ra đề nghị cho cô: “Hay là tìm lịch sử thuê phòng? Tớ không tin làkhông tìm được!”
“Xâm phạm quyền riêngtư, cho dù lấy được lịch sử thuê phòng thì cũng không hợp pháp, cộng thêm bọnhọ chưa chắc dùng thẻ căn cước cùng nhau đăng ký thuê phòng.”
“Tìm người theo dõi,nhưng không chụp ảnh, chỉ cần theo dõi đến đoạn bọn họ đi thuê phòng, xác địnhsố phòng, sau đó tớ xông vào bắt gian lấy chứng cứ tại chỗ? Người khác khôngthể bắt gian, nhưng tớ là vợ hợp pháp thì có thể bắt gian chứ?”
Nhưng đối với lời đềnghị của Lý Mộng Đình, Thành Dao không thể không phủ nhận một lần nữa: “Khôngđược, trừ phi Trương Hạo và cô ta chạy tới phòng thuê của các cậu lăn lộn, chứnếu như ở khách sạn, thì cho dù cậu là vợ hợp pháp của Trương Hạo, xông vào bắtgian thì cũng là chứng cớ bất hợp pháp, xâm phạm quyền riêng tư.”
“Vậy chúng ta gọi 110báo cảnh sát nói phòng kia có gái mại dâm, để cho cảnh sát chấp pháp thu thậpbằng chứng gián tiếp cho chúng ta, cái này thì hợp pháp chứ?”
Thành Dao có chút khôngbiết làm sao: “Không hợp pháp. Hơn nữa cậu sẽ bị tạm giam hành chính vì báo cáosai sự thật.”
“Vậylàm sao bây giờ?”
ThànhDao suy nghĩ: “Cậu đừng vội, tớ lại suy nghĩ một chút.”
LýMộng Đình nghe an ủi, cũng cười cười: “Không sao, tớ tin tưởng cậu, Dao Dao,bây giờ cậu thật sự trở nên rất lợi hại rồi, mặc dù hai chúng ta đều tốt nghiệpHọc viện luật, nhưng thực tiễn của chúng ta thật sự không giống nhau, nếu khôngphải cậu nói cho tớ, thì tớ còn tưởng rằng những biện pháp bắt gian kia của tớrất thông minh với rất tốt đấy.”
ThànhDao ngẩn người, cũng đột nhiên ý thức được. Dân gian truyền đi rất nhiều cáchbắt gian lấy bằng chứng, không hề hợp pháp, đây cũng là những điều cô dần họcđược từ các vụ kiện của các đồng nghiệp khác xung quanh cô.
Thỉnh thoảng khi các đồng nghiệp ăn trưa cùng nhau,cũng trò chuyện một chút về vụ kiện, chỉ cần nghiêm túc lắng nghe, thì thật racó thể lọc được rất nhiều điểm kiến thức và thao tác hữu dụng từ những tin bátquái. Trong lúc vô thức, Thành Dao mới phản ứng, bản thân cũng đã tích lũykhông ít kiến thức chuyên môn của người khác.
Chỉlà vụ kiện của Lý Mộng Đình, cần phải lấy chứng cứ đột phá ở chỗ nào, thì ThànhDao có hơi mịt mù.
Mộtngày cứ như vậy mà trôi qua tới giờ tan làm, Thành Dao thu dọn đồ xong, gửi tinnhắn cho Tiền Hằng.
“sếp,đợi lát nữa gặp ở nhà hàng!”
Trướckia bữa cơm giải tán cứ không ngừng bị trì hoãn, tối nay cuối cùng cũng tìmđược thời gian, có thể ăn được.
Nhàhàng là do Tiền Hằng chọn, lần này lại chọn một nhà hàng cơm Tây, cảnh quangthanh cao, giá tiền còn thanh nhã hơn cảnh quang.
Nhưngmà Tiền Hằng trả tiền, thì Thành Dao giơ hai tay hai chân bày tỏ không ý kiến.
Bởivì Tiền Hằng có một buổi họp, nên đến trễ hơn Thành Dao, Thành Dao liền tậndụng khoảng thời gian này xem án lệ nước ngoài.
Lúc Tiền Hằng tới, côvẫn còn đang nỗ lực nghiên cứu, cho tới khi Tiền Hằng gọi cô, cô mới phản ứng.
Tiền Hằng ho khan mộttiếng, giống như thuận miệng không quá để ý hỏi: “Đang nhìn án lệ gì?”
Thành Dao cũng không đểý: “Chỉ là một bản án lệ gia đình tàn khốc của nước Mỹ thôi.”
Tiền Hằng nhìn lướt quamàn hình điện thoại của Thành Dao, anh rất hy vọng mình không thấy, nhưng đángtiếc thị lực 2.0 lại không dễ dàng bỏ qua cho anh.
“Cô gái quan hệ bằng miệng với bạn trai chưa cưới DINK nônra tinh trùng để mang thai, bạn trai kiện cô ấy tội ăn cắp tinh trùng, tòa áncho rằng tinh trùng xem như là một món quà trong hành vi tình dục tự nguyện,không thuộc về ăn cắp...”
“Thành Dao, đừng xem mấythứ tà môn ngoại đạo lung tung gì đó ảnh hưởng đến công việc.”
Thành Dao đang chuẩn bịcất điện thoại, thì đột nhiên nghe được giọng nói nghiêm túc của Tiền Hằng, côngẩng đầu, mới nhìn thấy Tiền Hằng đang sầm mặt trợn mắt nhìn cô.
???
Thành Dao ngẩn người,mới phản ứng được, Tiền Hằng đang nói về vụ kiện của Lý Mộng Đình sao? Biết côgần đây thu thập bằng chứng ngoại tình quá khó khăn, cho rằng cô muốn lấy bằngchứng bất hợp pháp sao?
Cô lập tức lắc đầu: “Yêntâm đi, sếp, tôi sẽ làm việc quy củ.”
Chỉ là không biết tạisao, cho dù cô có bảo đảm rồi, thì Tiền Hằng vẫn tựa như không buông phòng bịxuống, cả bữa cơm, anh tỏ ra vô cùng xa cách và mất tự nhiên, luôn cảm thấy cảngười đều vô cùng căng thẳng.
Có lẽ là áp lực côngviệc quá lớn?
Thành Dao thân thiếtnghĩ, vậy thì trò chuyện chủ đề riêng tư một chút, không nhắc tới công việc.
“Saukhi tôi báo cáo với ba mẹ tôi là chúng ta đã ‘chia tay’ rồi, ba mẹ tôi lại sợtôi không đi vượt qua bóng ma ‘thất tình’, cho nên muốn giới thiệu bạn trai mớicho tôi, cười chết tôi mất.” Thành Dao quyết định lấy bản thân mình thả contép, bắt con tôm [1], dời đi sự chú ý của Tiền Hằng.
[1] Thả con tép, bắtcon tôm ( ): Gợi ý vấn đề đểlôi cuốn mọi người vào
cuộctranh luận bổ ích. Dựa theo tích Thường Kiến rất hâm mộ thơ Triệu Hổ, biếtTriệu sắp đến vãn cảnh chùa Linh Nham, Thường bèn đến trước đề hai câu thơ. Hômsau, Triệu đến, thấy bài thơ dở dang, liền đề thêm hai câu nữa, thành một bàithơ tứ tuyệt rất hay.
Chiêunày quả nhiên rất hữu hiệu, Tiền Hằng vừa mới nghe chuyện bát quái này, vừa rồicòn tựa như coi thường ánh mắt của loài người, cuối cùng cũng nhìn về phíaThành Dao, giọng nói của anh hơi nâng cao: “Cô muốn xem mắt?”
Anhnhíu mày, vô cùng nghiêm túc nói: “Thành Dao, tình cảm không thể tạm bợ, miễncưỡng bản thân đi xem mắt, sẽ rất đau khổ. Cô không cần như vậy.”
ThànhDao oán thầm trong lòng, xem mắt tệ như vậy sao? Cũng không đến nỗi đâu, chínhanh đi xem mắt còn gặp được đối tượng thích hợp mà? Xem mắt chưa chắc chắn làsẽ không gặp được chân ái đâu!
Đángtiếc Thành Dao còn chưa phản bác, thì Tiền Hằng lại mở miệng khởi binh vấn tội:“Hơn nữa cô đã quên đã đồng ý với tôi chuyện gì sao?”
“Hả?”
TiềnHằng nhìn Thành Dao chằm chằm, mím môi: “Tôi nói, trong hai năm không được nghĩđến yêu đương không được nghĩ đến kết hôn.”
“Khôngcó không có! Không có quên!” Thành Dao rất sợ Tiền Hằng cho rằng cô không tậntâm với sự nghiệp không chịu dẫn dạy cô nữa, gần như là lập tức làm sáng tỏ,nhân tiện tới nịnh bợ, “Tôi nhớ, trước khi gặp được người xuất sắc hơn sếp, thìtôi sẽ không có loại ý nghĩ này! Anh có thể yên tâm! Nói là xem mắt nhưng màcũng chỉ đi qua loa thôi, bởi vì mẹ của anh ấy là bạn thân của mẹ tôi, từ chốithẳng thì làm người ta quá mất mặt, tôi với anh ấy cũng xem như là có biếtnhau, tôi định ăn một bữa cơm với đối phương, coi như bữa cơm bạn bè tụ họpthôi.”
“Hơn nữa anh ấy cũngkhông tệ lắm, bởi vì anh ấy vẫn còn phải làm việc ở thành phố B, lần này tớithành phố A đi công tác dĩ nhiên tôi phải đến làm chủ. Anh ấy sợ tôi tốn kém,nói không thể ăn ở nhà hàng mắc, nên tôi dứt khoát hẹn anh ấy tới nhà ăn, vừavặn mua được rất nhiều hải sản.”
Tiền Hằng nghe giảithích, có lẽ cuối cùng mới tin Thành Dao, anh không nói nửa lời, đúng lúc mónăn chính lên, hai người liền yên lặng ăn.
“Lúc nào?”
Ngay tại lúc Thành Daođang cầm dao nĩa cố gắng cắt bò bít tết, thì giọng nói của Tiền Hằng đột ngộtvang lên.
Thành Dao ngẩn người:“Lúc nào gì?”
Tiền Hằng mím chặt môi,anh dời tầm mắt, nhìn đồ trang trí cách đó không xa: “Cô xem mắt, à không, ăncơm với người kia, lúc nào?”
Không đợi Thành Dao phảnứng, Tiền Hằng lại bổ sung thêm một câu: “Tôi đang suy nghĩ sắp xếp công việcgần đây, cô nói cho tôi hai người ăn cơm với nhau vào buổi tối ngày nào, tôikhông xếp công việc tăng ca cho cô.”
Á á á! Thành Dao vuimừng nói: “Cám ơn sếp! Chúng tôi hẹn tối mai!”
“Ừ.”
Kết quả Thành Dao cònkhông nhắc đến công việc, thì Tiền Hằng lại chủ động nhắc tới, anh lại hắnggiọng một lần nữa: “Vụ kiện của Lý Mộng Đình, có khó khăn không?”
Nói tới công việc, ThànhDao liền tích cực hơn, cô quả thật có nghi vấn với việc thu thập bằng chứng củavụ kiện, vì vậy đã nói đầu đuôi gốc ngọn với Tiền Hằng.
Ngay cả ánh mắt TiềnHằng cũng không động: “Rất đơn giản, làm công chứng điện thoại.”
“Hả?”
“Đến văn phòng côngchứng, hẹn thời gian, rồi dùng điện thoại của văn phòng công chứng để gọi chođối phương dưới sự chứng kiến của công chứng viên, dẫn dắt đối phương nói rathông tin ngoại tình, là được rồi. Phần sau thì giao cho công chứng viên cấpchứng thư xác nhận, hợp pháp hữu hiệu, thuận tiện nhanh chóng.”
Hả? Còn có thể như vậy?!
Neu không phải đang ăn,thì chỉ sợ Thành Dao đã lấy quyển sổ nhỏ ra ghi chép.
“Ngoại trừ trực tiếp đivăn phòng công chứng, thì bây giờ còn có công chứng di động, có một vài công tycông nghệ tự phát triển APP phần mềm, khách hàng tải ứng dụng của bọn họ rồigián tiếp gọi điện thoại, bản ghi cuộc gọi có thể được truyền trực tiếp lên nềntảng và sao lưu đám mây của phần mềm, rồi sau đó nền tảng và đám mây thông quamột vài phương tiện kỹ thuật mà kết nối với Trung tâm kỹ thuật văn phòng côngchứng, người sử dụng sau khi nhấp vào đăng ký công chứng, thì văn phòng côngchứng có thể truy cập trực tiếp vào tập tin âm thanh được lưu trữ trong đám mâycủa phần mềm, sau đó cấp chứng thư xác nhận.”
Thành Dao buông dao nĩaxuống, hoàn toàn bước vào trạng thái học tập, hiếu học hỏi: “Nếu mà so sánh,thì có cảm giác công chứng phần mềm điện thoại này càng hiệu quả và thuận tiệnhơn rồi? Không cần đến văn phòng công chứng cũng có thể tự làm?”
“Công chứng điện thoạiyêu cầu phải hẹn thời gian với nhân viên công chứng, bây giờ khối lượng côngviệc của nhân viên công chứng rất nhiều, nếu như cô không có người quen, thìquả thật không quá thuận tiện, nhất là nếu như vụ kiện khẩn cấp, cần làm côngchức lập tức.” Tiền Hằng uống một ngụm cocktail không cồn, “Nhưng mà công chứngđiện thoại cũng chỉ mới có mấy năm gần đây thôi, ban đầu hiệu quả đúng là còntốt, nhưng mà với nhu cầu công chứng càng ngày càng tăng của mọi người, nềntảng của những phần mềm này đã chất đống các bản đăng ký công chứng, văn phòngcông chứng tất nhiên phải ưu tiên xử lý các nghiệp vụ mình thụ lý, những nghiệpvụ từ phần mềm này đều không kịp xử lý, có một số APP vì thế mà bị người sửdụng khiếu nại gỡ xuống.”
Lầnnày Thành Dao có hơi khổ não: “Cũng không biết bây giờ đi xếp hàng thì phải đợibao lâu mới có thể làm công chứng. Vụ kiện của Lý Mộng Đình có lẽ không đợiđược lâu như vậy.”
TiềnHằng khẽ liếc Thành Dao: “Tôi vừa vặn có người quen ở văn phòng công chứng.”
“sếp!Cầu hỗ trợ!!!”
Mặcdù trên mặt Tiền Hằng vẫn là biểu cảm quả đạm giống như trước đây, nhưng màkhóe miệng lại mang theo độ cong: “Cô cầu xin tôi đáng thương như vậy, thì cũngkhông phải là không thể giúp cô.”
“Tôimời anh ăn cơm!” Thành Dao biết nghe lời phải hỏi, “Muốn ăn ở nhà hàng nào, tùyanh đặt!”
TiềnHằng khẽ ho khan: “Gần đây có hơi nóng, tôi cũng không muốn ăn ở bên ngoài.”
“Vậythì tôi sẽ làm một bàn thức ăn gia đình cho anh?”
TiềnHằng suy nghĩ một chút, giống như gắng gượng nói: “Vậy cũng được.”
“Vậythì ngày mốt đi? Đợi ngày mai tôi với con trai của bạn thân mẹ tôi cơm nướcxong, rồi mời anh!”
Cănbệnh ông chủ của Tiền Hằng làm cho anh có hơi khó chịu khi mình bị xếp saungười khác, anh sa sầm mặt: “Tôi cũng muốn ăn hải sản.”
“Sao?”
“Tôiăn, tiêu chuẩn phải cao hơn anh ta.”
“Hả?”
TiềnHằng mặt không đổi sắc hừ lạnh một tiếng: Tôi là người sếp bận rộn lương mộttiếng năm chữ số vậy mà không ngại giúp cô. Chẳng lẽ tiêu chuẩn nấu cơm khôngthể nâng cao sao?”
Thành Dao lập tức gật đầu đồng ý: “sếp nói đúng!Phải nâng cao tiêu chuẩn!”
Mộtbữa cơm, cứ như vậy kết thúc vô cùng hài hòa. Không thảo luận về vụ kiện nữa,nên Tiền Hằng cũng không mở miệng, Thành Dao mò không trúng thái độ của anh làgì, cho nên cũng không dám lên tiếng, cô cứ như vậy mà nhìn Tiền Hằng vô cùngquý tộc vô cùng thanh nhã ăn bò bít tết.
Đếnlúc này, bữa cơm giải tán của hai người, cũng hạ màn.
Chỉ là lúc chia tay, Tiền Hằng lại nhìn về phíaThành Dao, có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không đầu không đuôi nóivới Thành Dao một câu--------------------------
“Côkiềm chế như vậy, cực khổ rồi.”
TiềnHằng nói xong câu này, sắc mắt lại phức tạp vi diệu nhìn Thành Dao. Cho đến khivề nhà, Thành Dao vẫn không không giải thích được, cô kiềm chế cái gì? Sức ănsao? Thành Dao nghĩ, tối nay cô ăn ít hoàn toàn là vì đang suy nghĩ vụ kiện,chứ không phải tiết kiệm tiền cho Tiền Hằng đâu! Nhìn xem anh đã nghĩ đi đâurồi.
Nhưngmà không lâu sau đó, Thành Dao cũng không rảnh nghĩ những chuyện này. Bởi vìđiện thoại của Tần Thấm gọi tới. Gần đây cô ấy đi công tác rất nhiều, hai ngườicũng lâu rồi không tụ tập.
Mặcdù tối nay Tần Thấm vẫn đang đi công tác, nhưng cuộc điện thoại này, hoàn toànkhông có cảm giác khoảng cách không gian, nói từ tình hình gần đây của nhau,rồi đến Megatron gần đây mới có bạn gái.
Giữabạn bè với nhau, cho dù đã lâu chưa gặp, nhưng dường như vẫn nói không hết chủđề.
Kếtquả Thành Dao và Tần Thấm cứ nói chuyện linh tinh lang tang đến hơn một tiếng.
“Wow,muộn rồi, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi.” Tần Thấm liếc nhìn đồng hồ đeo tay,quyết định kìm cương ngựa trước bờ vực thẳm, nhưng mà trước khi cúp máy thì côấy lại nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, lần trước cậu tìm khách hàng của tớ đặthộp quà, có gửi sai không?”
ThànhDao ngẩn người: “Sao vậy?”
“Thìkhách hàng của tớ nói với tớ, người phụ trách nhà máy hình như gửi sai mấy kiệnhàng liên tiếp, khách hàng người ta còn đang khiếu nại, một người trong sốnhững khách hàng đó đã đặt một hộp quà đặt mua để bày tỏ. Nghe nói là một phúbà, muốn thu phục tiểu thịt tươi, chi rất nhiều tiền đặt một chai ChâteauLafite-Rothschild năm 82, còn có nguyên hộp bao cao su, tính cả một vài thứ bàytỏ để trong hộp quà, đồ linh tinh trong hộp quà này sơ sơ phải chừng một trămnghìn tệ, kết quả hộp quà đó, không biết đã được người quản kho gửi đến chỗnào, bây giờ đơn khiếu nại gửi sai cũng đã tới mười mấy đơn, con số đoán chừngvẫn còn gia tăng, sau khi bán xong thì bên kia cũng sắp điên rồi, đang kiểm tratừng cái, tranh thủ tìm được hộp quà trăm nghìn đó.”
“Bây giờ phú bà bày tỏmà cũng hot như vậy, còn trực tiếp tặng bao cao su...”
Sau khi khiếp sợ, ThànhDao có hơi lơ đễnh: “Nhưng mà của tớ nhất định không gửi sai. Quà tớ tặng chosếp hẳn là đã mở ra rồi, gần đây đối với tớ còn rất tốt, lúc trước những vụkiện giá trị quá nhỏ anh ấy sẽ không lãng phí thời gian đâu, nhưng tối nay còncố ý chỉ bảo tớ, có lẽ là cuối cùng cũng cảm nhận được lòng trung thành chânchó của tớ rồi.” Thành Dao suy nghĩ một chút, “Dù sao thì nếu là sai, thì cũngkhông có khả năng sai thành hộp quà bày tỏ đó đâu, nếu như sếp tớ thấy hộp quàđó, thì không chỉ đánh bể đầu chó của tớ, mà còn dạy tớ làm người bảo tớ khôngnên có suy nghĩ không an phận với anh ấy.”
“Nói cũng phải, ngườisếp kịch độc này của cậu nếu như nhận được quà không thích hợp, chỉ sợ đã sớmtrừng trị cậu rồi.” Tần Thấm yên tâm nói, “Dù sao của cậu không nhầm thì tốtrồi.”
Hai người lại tùy tiện tán gẫu mấy câu, mới cúp điện thoại.