Cũngmay không khí của buổi tiệc sinh nhật rất sôi động, không lâu sau, Thành Daoliền không chú ý đến Tiền Hằng nữa. Bởi vì “tiệc trà” của Ngô Quân đã bắt đầu.
“Hômnay hiếm khi mọi người có thể tụ họp đông đủ, có câu hỏi gì thì mọi người cứhỏi.” Cặp mắt đào hoa của Ngô Quân híp lại, anh ấy nhìn đồng hồ đeo tay, “Thờihạn nửa tiếng, trong vòng nửa tiếng tôi sẽ trả lời tất cả câu hỏi, sau nửatiếng thì sẽ trả lời một cách chọn lọc. Nhưng mà tất cả những gì tôi nói ở đâyhôm nay, tôi đều sẽ coi như mọi người đã ký thỏa thuận bảo mật ngoài miệng rồi,chỉ có thể giữ lại ở đây, không được mang ra ngoài đấy.”
“Em!Ngô par em có câu hỏi! Muốn hỏi anh tại sao ban đầu lại lựa chọn vào nghềluật?”
“Ngôpar, tôi muốn hỏi một chút, năm nay chúng ta thông báo tuyển dụng lúc nào vậy?Tôi có một người em họ cũng rất muốn đến, tôi muốn giúp cậu ta nộp sơ yếu lýlịch.”
“Ngôpar, em thật sự tò mò, anh có mối tình đầu vào lúc mấy tuổi?”
“Nghe nói anh với Viên Phỉ của bên tòa án từng trảiqua một đoạn tình cảm, thật hay giả vậy?”
Lúc ban đầu, mọi ngườicòn khá dè dặt, vấn đề hỏi còn rất đứng đắn, nhưng Ngô Quân vẫn luôn cười hípmắt, bình thường lại rất thân thiện, bất tri bất giác, mọi người liền bắt đầuthuận theo leo lên, hỏi đủ loại câu hỏi bát quái.
“Ngô par, thừa dịp Tiềnpar đi xuống hầm rượu lấy rượu vang không có ở đây, tôi muốn hỏi tin bát quáicủa anh một chút, tôi nghe một đàn chị của tôi nói, par nữ Lương Y Nhiên ở côngty luật Kim Chuyên đó thời còn đi học đã theo đuổi anh ấy à? Có phải là thậthay không vậy?”
Thành Dao vốn đang saysưa nghe chuyện bát quái, lúc này vừa nghe đến hai chữ Tiền Hằng, càng phản xạcó điều kiện mà dựng tai lên.
Ngô Quân cười một tiếng:“Của tôi là giả, của cậu ta chính là thật.”
Mọi người sôi trào:“Không nghĩ tới là thật đấy! Lương Y Nhiên trông rất xinh đẹp mà, tại sao khôngở bên nhau chứ? CP luật sư càng nhiều tình cảm! Bây giờ không chừng con cáicũng đã có thể mua nước mắm rồi!”
“Hồi đó Lương Y Nhiên vìtheo đuổi cậu ta, mà tìm không ít đề thi tư pháp thỉnh giáo cậu ta, muốn thườngxuyên qua lại để có thể phụ đạo ra tình cảm.” Ngô Quân mở to mắt nhìn, “Kết quảTiền par của mọi người cứ thế mà hoàn toàn không để ý tới nổi khổ tâm của ngườita, cuối cùng Lương Y Nhiên không chịu được, phải tỏ tình.”
Tiền Hằng đã nói như thếnào? Tiền Hằng đã chấp nhận sao?
Thành Dao đột nhiên cómột chút khẩn trương. Cô ngẩng đầu lên, nhìn Ngô Quân chằm chằm. Ngô Quân cũngnhìn lướt qua cô, biểu cảm đột nhiên có hơi hài hước và không có ý tốt.
“Cậu ta đã chấp nhận...”
Nội tâm của Thành Daocũng không biết vì cái gì, mà vừa còn vui vẻ, giờ phút này lại đột nhiên giốngnhư một quả bong bóng phồng lên, ngột ngạt.
“Cậu ta có quỷ mới chấp nhận.” Ngô Quân xấu xa sau khi treocảm xúc của mọi người lên, thì thắng gấp xe quẹo cua một cái, anh ấy cười hìhì, “Tiền Hằng nói với Lương Y Nhiên, ‘Cô luôn hỏi tôi mấy câu thi tư pháp đơngiản như vậy, tôi cảm thấy trí lực của chúng ta chênh lệch quá lớn, sẽ không cóđề tài chung, nên cũng không cần ở bên nhau.”
Thành Dao cảm thấy hìnhnhư tâm trạng của cô lại khá hơn một chút.
Nhưng mà, phong cách trảlời kiểu này, mới rất là Tiền Hằng.
Đã trôi qua nửa giờ hỏiđáp, Thành Dao cũng có một câu hỏi vô cùng tò mò, thừa dịp Tiền Hằng còn chưatrở lại, cô nắm chắc cơ hội nói: “Ngô par, anh có biết chuyện hồi tiểu học củaTiền par không? Tôi nghe nói lúc tiểu học anh và anh ấy cũng là bạn học.”
“Ừ? Đúng vậy, thế nào?”
Thành Dao nhăn nhó, cảmthấy hỏi vấn đề này ngay trước mặt mọi người không tốt lắm: “Đây là một câu hỏibí mật! Tôi nói với mình Ngô par!” Cô cũng không ngại các đồng nghiệp còn lạixít xoa, sáp lại gần Ngô Quân, len lén thấp giọng nói: “Chuyện là, lúc học tiểuhọc có phải là Tiền par từng trải qua chuyện bạo lực học đường không? Hồi đó cóphải anh ấy rất đáng thương không? Anh có cảm thấy cái bóng ma tâm lý của anhấy đã có ảnh hưởng đến quan niệm cảm xúc và cách đối nhân xử thế hiện tại củaanh ấy không?”
“Bạo lực?” Ngô Quân caumày nhớ lại, “Cô là chỉ cậu ta bạo lực người khác sao? Vậy thì không phảiđâu...”
Thành Dao có hơi ngơngẩn: “Không phải anh ấy bị người khác bạo lực sao??? Không phải anh ấy bịnhững người bạn nhỏ khác bắt nạt sao?”
“Không có.” Ngô Quân mặtđầy vẻ bất ngờ, “Các bạn nhỏ còn lại lúc ấy quả thật là có chút ý kiến với cậuta. Cũng có mấy đứa ranh con muốn tìm cậu ta gây sự, nhưng đều bị cậu ta khuấtphục. Có ai dám bắt nạt cậu ta chứ? Khi đó cậu ta luyện tập tán thủ, cậu takhông đi bắt nạt người khác thì đã tốt rồi.”
Thành Dao: ???
“Nhưngmà anh ấy nói trước kia anh ấy bị thương còn phải cho những đứa bắt nạt anh ấytiền mà?!”
“À, cô nói chuyện này à, lúc cậu ta mới học tán thủchưa nắm vững lực độ, lúc đánh mấy đứa trẻ nít kia từng bị trầy da, nhưng màbọn nó so với cậu ta thì còn thảm hại hơn, có một đứa mập mập bắt nạt cậu tacòn bị Tiền Hằng đánh gãy xương nằm viện, cho nên Tiền Hằng có đưa tiền bồithường tiền thuốc thang, cho bọn họ tiền, rất hợp lý mà.”
“vềphần mấy người bạn nhỏ kia tại sao lại có ý định muốn đánh cậu ta, thì tôi nghĩcô cũng hiểu.” Ngô Quân ý tứ hàm xúc nhìn Thành Dao, “Nói thật, cô là trợ lýluật sư của cậu ta, bây giờ một tháng cũng có ba mươi mấy ngày muốn đánh cậu tađúng không?”
u »
Quảthật, Thành Dao cũng không phải chưa từng nghi hoặc, dựa theo cái tính cách gợiđòn của Tiền Hằng, tại sao lại có thể an an ổn ổn sống đến hai mươi tám tuổi màcòn không bị người ta đánh chết? Giờ phút này, cuối cùng cô cũng đã biết câutrả lời, cũng không phải là người khác không muốn đánh Tiền Hằng, chỉ là võnghệ của anh quá cao, không đánh lại...
Ngaytại lúc nội tâm Thành Dao đang nhốn nháo, cô lơ đãng ngẩng đầu lên, thì liềnthấy Tiền Hằng đi từ hầm rượu lên, trong tay anh xách một chai rượu vang, đangcau mày nhìn Thành Dao, nhưng khi Thành Dao mặt đầy nghi hoặc nhìn lại, thì anhlại đột ngột ngoảnh đầu đi. Giống như không dám nhìn thẳng vào Thành Dao. ThànhDao nghĩ, chuyện này thật sự không thể giải thích được mà!
“NgôQuân, cậu tới đây, tôi có chuyện tìm cậu.”
Mặcdù nghiêng đầu, nhưng Tiền Hằng vẫn gọi Ngô Quân đi.
Ngô Quân vừa đi, mọi người liền mất đi nguồn tinbát quái, mạnh ai nấy chơi.
NgôQuân đến gần Tiền Hằng, mới phát hiện biểu cảm trên gương mặt của anh nắng mưa:“Chuyện gì? Có vụ kiện nào xảy ra chuyện à? Có phải cần tôi giải quyết dư luậngì không?”
Kết quả Tiền Hằng chỉliếc nhìn anh ấy: “Không có.”
“Vậy cậu gọi tôi tới làmgì?”
“Tôi còn chưa nghĩ ra.”
Đối mặt với sự vô cớ gâyrối có lý chẳng sợ của Tiền Hằng, Ngô Quân cũng hơi ngây ngẩn cả người: “Cậusao vậy? Sao giống như dì cả tới vậy?”
Tiền Hằng mím môi: “Cậuvới tư cách là cộng sự, phải chú ý giữ một khoảng cách với cấp dưới.”
Ngô Quân: ???
Tiền Hằng ho khan, nghiêmtúc nói: “Nhất là với cấp dưới nữ, bình thường nói chuyện cũng chú ý giữ khoảngcách an toàn, tránh bị người khác thấy rồi nói cộng sự công ty luật của chúngta quy tắc ngầm với cấp dưới nữ đẹp.”
Ngô Quân ngẩn người, rồimới phản ứng: “Tôi có hành vi không đứng đắn với cấp dưới nữ nào? Ai?”
Tiền Hằng cũng không trảlời, anh lại dời tầm mắt đi lần nữa: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu, có vài cấpdưới đã có người mình thích rồi.”
Ngô Quân thật sự không hiểu gì, anh ấy nhìn Tiền Hằng, rồilấy chai rượu vang trong tay anh: “Uống ít thôi, tối nay cậu uống hơi nhiều.”
Với tư cách là nhân vậtchính của buổi tiệc sinh nhật, sau khi Tiền Hằng trở lại, mọi người lại bắt đầuồn ào, Bao Duệ đứng đầu sóng ngọn gió: “Chúng ta chơi gì đó vui vui đi! Sinhnhật của Tiền par, như thế nào cũng phải có chút hoạt động phải không?”
Ngô Quân rất tán thành:“Được đó, như vậy đi, chúng ta chơi lời thật lòng đại mạo hiểm đi.”
“Không không không, đừngđừng.”
“Không tốt lắm đâu...”
“Lần trước cũng đã thuộcluật hôn nhân luật thừa kế rồi, lần này chẳng lẽ muốn thuộc luật ủy thácsao...”
Ngô Quân đáng thương,vừa nhiệt tình đề nghị lại gặp phải sự ngăn cản của mọi người.
Anh ấy nhìn phản ứng củamọi người, nói: “Sao vậy? Lần trước Tiền Hằng để cho mọi người chơi lời thậtlòng thuộc luật sao?”
Hóa ra trò lời thật lòngthuộc điều khoản luật là tiết mục chết chóc của Tiền Hằng.
“Hôm nay không thuộcđiều khoản luật, chúng ta chơi lời thật lòng đại mạo hiểm, để cho mọi người cócơ hội làm cho Tiền Hằng cũng chơi lời thật lòng đại mạo hiểm, như thế nào?”
“Tôi phản đối.”
Kết quả lúc mọi ngườiđịnh ủng hộ, thì Tiền Hằng mặt lạnh đi ra phá phong cảnh, “Đều là luật sư cả,phải chú ý giữ hình tượng, chơi cái trò gì nhàm chán như vậy.”
Ngô Quân nhíu mày: “Saovậy? Trước kia lúc họp thường niên, trò chơi còn khoa trương hơn chúng tôi cũngđã chơi, cũng không thấy cậu ngăn cản, bây giờ là có ý gì? Chẳng lẽ có ngườinào đó không thể nghe suy nghĩ lời thật lòng của cậu?”
Tiền Hằng nhếch môi,không lên tiếng, anh chỉ hung dữ nhìn lướt qua Thành Dao, trong ánh mắt kia,mang theo ý tứ cảnh cáo vô cùng nồng nặc.
Thành Dao hoàn toàn không rõ, trò lời thật lòng đại mạohiểm này cũng không phải là cô nói, trừng cô làm gì? Oan có đầu nợ có chủ, anhcó bản lĩnh thì trừng Ngô Quân đi chứ!
Bất kể nói thế nào, thìtrò lời thật lòng đại mạo hiểm, cứ như vậy mà bắt đầu.
Ngô Quân nói mở đầu:“Chơi trò này, phải coi trọng tinh thần trò chơi, không thể bởi vì cấp trên cấpdưới hay quan hệ đồng nghiệp gì, mà không hết mình, đã nói trước xong rồi đấy,trò chơi là trò chơi, không thể bởi vì thua trò chơi mà ôm hận trả thù trongcông việc đó.”
“Neu như hôm nay là sinhnhật của Tiền Hằng, thì vòng đầu tiên do Tiền Hằng bắt đầu đi, cậu chọn ngườithực hiện thử thách đi.”
Thành Dao mặt đầy vẻ xemtrò vui chờ Tiền Hằng và Ngô Quân tổn thương lẫn nhau, kết quả lại ngoài dựliệu của cô, Tiền Hằng kêu tên cô.
“Thành Dao.” Ánh mắt củaanh chỉ nhẹ nhàng lướt qua Thành Dao, bắt gặp ánh mắt của cô, rồi thật nhanhdời tầm mắt đi chỗ khác, “Cô, đại mạo hiểm.” Tiền Hằng mở miệng không hề có chútcảm xúc gì giống như đang sắp xếp công việc vậy, “Đi siêu thị mua hai cây kẹomút.”
Thành Dao: ???
Đợi một chút, đây làkiểu đại mạo hiểm ma quỷ gì?
“Đừng nhìn nữa, đi muađi.” Tiền Hằng vô cùng mất tự nhiên lấy ví tiền ra, nhét mấy tờ tiền cho Thành Dao,“Mua cho tôi hai cây kẹo mút, đây chính là thử thách đại mạo hiểm của cô.”
Thành Dao nhìn tiềntrong tay, Tiền Hằng vậy mà lại nhét cho cô sáu tờ Mao gia gia: “sếp, kẹo mútrất rẻ, anh cũng cho quá nhiều tiền rồi?”
“Cho cô gọi xe taxi điđi về về.”
Mặc dù khu biệt thự củaTiền Hằng cách siêu thị cũng không tính là gần, nhưng đi bộ đi đi về về cũngchỉ mười lăm phút thôi, nếu gọi taxi thì e rằng phải mất mười phút bởi vì vấnđề đường đi.
“Không cần, tôi đi bộ làđược.”
Nhưng Tiền Hằng lại rấtkiên quyết, anh nhếch môi: “Phải gọi taxi.” Anh dừng một chút: “Đây cũng là mộtnội dung trong đại mạo hiểm. về đưa hóa đơn gọi taxi cho tôi xem.”
u »
“Trước khi đi mặc cái áonày vào.”
Không biết từ lúc nào,mà Tiền Hằng đã cầm trong tay một cái áo khoác dài da chồn phong cách quý bà.
Thành Dao không nhịn màkêu một tiếng: “Cái này của ai vậy? Áo lông chồn? Nếu là người lớn tuổi, thìmặc vào giống như vợ của đại ca, còn người trẻ tuổi, thì mặc vào giống như tìnhnhân trẻ tuổi ấy!”
Tiền Hằng nhìn Thành Dao, mặt không biểu cảm nói:“Của mẹ tôi, lần trước ở lại chỗ tôi quên cầm đi.”
ThànhDao vội vàng xoay chuyển tình hình: “Người bình thường mặc vào thì không thể rahiệu ứng được, nhưng mà tôi tin dì ấy mặc vào thì hoàn toàn xuất sắc, hoàn toànlà...”
“Đừng giải thích.” Tiền Hằng lạnh lùng nói, “Mặc áovào, gọi taxi, đi mua kẹo mút, xài hết tiền mới có thể trở về.”
KhiThành Dao gọi xe taxi, mặc áo khoác chồn đi ra biệt thự, cô mới cảm thấy đượclàm như vậy thật sáng suốt.
Bênngoài quá lạnh! Cô còn mặc ít, nếu không phải cái áo chồn và hệ thống sưởi bêntrong xe taxi, thì đừng nói là chặng đường mười lăm phút, ngay cả năm phútThành Dao cũng không đi nổi.
Chỉlà Thành Dao vẫn không thể hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với chủ nghĩaphát xít Tiền Hằng? Muốn cô mặc áo khoác chồn ngồi xe taxi đến siêu thị mua choanh kẹo mút, sau đó phải xài hết sáu trăm tệ? Chẳng lẽ khi còn bé mẹ anh chưatừng mua quà sinh nhật cho anh, vì vậy khi trưởng thành còn vướng mắc tronglòng, bảo Thành Dao mặc áo khoác của mẹ mình đi mua quà, như một ám thị bảnthân, đây là quà đến từ mẹ sao?
KhiThành Dao dùng sáu tờ Mao gia gia mua một đống quà vặt ngồi trên xe trở về biệtthự, cô vẫn còn xoắn xuýt, chẳng lẽ trên người cô rất có bản năng của người mẹsao? Làm cho Tiền Hằng muốn từ trên người cô tìm kiếm sự bù đắp? Cố tình chọncô?
Maymà động tác của cô nhanh nhẹn, đi đi về về cũng không quá lâu, lúc trở về biệtthự thì đang đến phiên Tiền Hằng trả lời lời thật lòng.
Lầnnày cơ hội đến hỏi Tiền Hằng là Bao Duệ, anh ta không chút khách khí.
“Tiền par, chúng tôi cũng rất quan tâm đến đời sốngtình cảm hiện nay của anh đấy, có thể tiết lộ chút không?”
TiềnHằng thấy Thành Dao trở lại, thì nhìn cô một cái, sau đó cứ như vậy mà nhìnchằm chằm cô trả lời: “Hiện nay độc thân, nhưng không định yêu đương.” Anh hokhan một tiếng, “Hy vọng mọi người có thể tôn trọng nguyên tắc duy trì độc thâncủa tôi.”
Bao Duệ mặt đầy vẻ chân chó: “Được được. Yên tâm điTiền par, chúng tôi tuyệt đối sẽ không giới thiệu đối tượng cho anh, nhất địnhđể cho anh duy trì độc thân đến cùng hắc hắc hắc.”
ThànhDao mới vừa ra ngoài một chuyện, lúc trở về, còn mang về một đống quà vặt, lậptức được mọi người vây quanh, chỉ có Tiền Hằng lại giống như có thù oán gì đóvới cô.
“Thành Dao, tôi nhớ là có một email tương đối gấp,cô giúp tôi đi soạn thảo đi.”
ThànhDao trả lời email xong, thì Tiền Hằng lại bảo cô phiên dịch một điều khoảntiếng Anh, phiên dịch xong, thì còn bảo cô đi vào phòng sách tìm một bản vănkiện...
ThànhDao thật sự không hiểu, tại sao phải cố tình sai khiến cô giống như không đểcho cô tham gia lời thật lòng đại mạo hiểm vậy.
Tốinay, Thành Dao chạy lên chạy xuống hầu hạ, cũng may cuối cùng cô cũng thànhcông chen vào trò chơi. Nhưng mà không biết là vận khí gì, mà vừa mới tham gia,cô đã bị Bao Duệ chọn thử thách lời thật lòng.
Câuhỏi mà Bao Duệ cho cô cũng không gây khó dễ: “Thành Dao, cô lựa chọn bất kỳ mộtngười nào đó trong số chúng ta, nói một câu lời thật lòng đi!”
ThànhDao suy nghĩ một chút, rồi nhìn về phía Tiền Hằng, trong lòng cô có một câu, đãmuốn nói từ rất lâu rồi!
“sếp,tôi muốn nói với anh.”
Kếtquả là cô vừa mở miệng, đã bị Tiền Hằng ngắt lời.
“Côsuy nghĩ rõ ràng, rốt cuộc thật sự muốn nói gì.” Lông mi của Tiền Hằng chớpchớp rất nhanh, lại giống như bộ dạng đang khẩn trương, “Có vài lời, một khi đãnói, thì có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.” Tiền Hằng nhìn chăm chú về phíaThành Dao, gằn từng chữ một, “Thành Dao, cô thật sự suy nghĩ xong chưa? Nhữnglời này thật sự muốn nói sao? Ở chỗ này ngay trước mặt mọi người mà nói thật sựthích hợp sao? Cô suy nghĩ cho kỹ?”
Thành Dao gật đầu: “Tôinhất định phải nói, sếp, tôi đã suy nghĩ kỹ! Tôi đã suy xét rất lâu! Cân nhắcvô cùng thấu đáo! Tôi nhất định phải nói với anh!”
Thành Dao nói xong, mặt của Tiền Hằng liền bộc lộ biểu cảmtuyệt vọng giống như vận mệnh quả nhiên khó mà ngăn cản. Thành Dao cũng khôngsuy nghĩ nhiều, dưới biểu cảm này của anh, dũng cảm nói------------------------------------------------
“sếp! Tôi muốn tăng lương!”
Tiền Hằng trợn tròn mắt,tựa như đây không phải là lời thật lòng mà anh dự đoán, anh hung dữ nhìn ThànhDao, rồi đứng lên.
Tiền Hằng không tỏ thái độ, nên mọi người đều nín thở nhìnnhất cử nhất động của anh, còn Thành Dao thì thấp thỏm chờ đợi tuyên án. Trướckhi cô nói ra lời thật lòng này, thật ra thì cũng đã điều tra nghiên cứu, ngheBao Duệ nói, cuối năm chỉ cần tranh thủ nói tăng lương với Tiền Hằng, thì cũngcó thể được tăng; nhưng nếu như không tranh thủ, thì Tiền Hằng đương nhiên cũngsẽ không chủ động tăng thêm cho cô.
Tiền Hằng vốn đang vôcùng sợ Thành Dao sẽ lợi dụng cơ hội lời thật lòng mà tỏ tình với anh ngaytrước mặt mọi người, anh vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết chuyện này, vì vậytuyệt đối không cho phép những chuyện không nằm trong tầm tay anh phát sinhtrước mặt mọi người. Anh mượn rất nhiều cớ, đuổi Thành Dao đi, ngăn cản cô thamgia hoạt động lời thật lòng đại mạo hiểm, nhưng ông trời không thỏa lòng ýnguyện của anh, có lẽ ý nguyện muốn nói lời thật lòng với anh của cô quá mứcmãnh liệt, vì thế mà cô cũng tìm được cơ hội.
Nhưng mà, tăng lương? Anh không thể tin mà nhìn chằm chằmThành Dao, cô nghiêm túc sao? Không tỏ tình mà lại muốn tăng lương? À, có cáisuy nghĩ
khôngan phận đó với anh mà còn vọng tưởng tăng lương?
Nhà Tiền Hằng có dàn âmthanh rất xịn, trước đó đang phát bản nhạc piano để thư giãn, âm thanh có thểđiều khiển bằng bluetooth của điện thoại.
Thành Dao thấp thỏm nhìnsếp của cô, chỉ thấy Tiền Hằng mặt lạnh, đứng lên, cầm điện thoại, trông anhgiống như đang điều chỉnh nhạc.
Không bao lâu, bản nhạc piano dịu dàng êm dịu đâu khôngthấy, thay vào đó là một bài hát cũ kinh điển-------------------------
Lúc tỉnh mộng [1]
[1] Đây là bài cũ kinh điển của ca sĩ Trần Thục Như.
Tiền Hằng không lêntiếng, anh nhìn chằm chằm Thành Dao, dùng bài hát này mạnh mẽ từ chối lời thỉnhcầu thật lòng của Thành Dao.
Tăng lương? Hừ, không tồn tại, tỉnh táo một chút.