Một giờ sau, Phó Thời Khâm tới, đứng ở giường bệnh nhìn chằm chằm cô, nhìn mất mười phút.
Sau đó, hỏi một câu. "Cô lại trêu chọc anh trai tôi?"
Sáng hôm qua cô bị đứt tay, anh giúp cô cầm máu còn băng bó miệng vết thương cho cô.
Tối nay lại còn chạy tới chung cư Cẩm Tú để đưa cô đi bệnh viện.
Thân là em trai còn chưa từng đãi ngộ như vậy đâu, ok?
Mộ Vi Vi đưa ánh mắt nhìn anh như một tên ngốc "Tôi không có hứng thú với anh trai của cậu."
"Không có hứng thú? Lúc trước cô thừa dịp anh ấy uống say từ tiệc rượu trở về, đem người ép ngủ đấy?" Phó Thời Khâm hừ nói.
Lúc trước không từ thủ đoạn câu dẫn anh trai như vậy, hiện tại lại nói, đối anh trai anh không có hứng thú, có quỷ mới tin.
Hà Trì nghe có tiếng người tiến vào, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Vừa nghe những lời của Phó Thời Khâm, tỉnh cả ngủ, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
"Đã ngủ cùng á, thật không?"
Mộ Vi Vi không muốn nói chuyện với hai người kia nữa, vùi đầu trong chăn ngủ.
Nhưng Hà Trì làm sao có thể bỏ qua tin bát quái này chứ, nói xong liền vội vàng thiếu điều cúp đuôi mà chạy đến chỗ Phó Thời Khâm.
"Anh còn tưởng rằng Phó Hàn Tranh thấy con gái người ta lớn lên xinh đẹp nên bày ra mưu tính. Hóa ra là chị dâu em đối với cậu ấy có mưu đồ trước. Em có chắc hai người đó ngủ cùng nhau rồi không? Phó Hàn Tranh ở phương diện này không có vấn đề gì à?"
"Này, anh đang nói cái gì thế? Anh mới có vấn đề ấy." Phó Thời Khâm theo thói quen bênh vực anh trai nhà mình.
Hà Trì: "Anh trai của em, là mẫu thai SOLO*, không kết hôn, không hẹn hò cùng nữ nhân, không chừng trong máy tính còn không có phim người lớn. Tối hôm qua cô ấy hôn anh trai em như vậy, thế mà cậu ấy lại thịt đưa đến miệng đều không ăn, chẳng lẽ không phải phương diện kia có vấn đề à?"
(*) Rõ ràng, bạn luôn độc thân, nhưng không ít lần, nhiều người cho rằng bạn hẳn đã trải qua nhiều mối tình.
Phó Thời Khâm vừa nghe anh nói như vậy, kỳ quái mà nhìn Cố Vi Vi trên giường bệnh.
Lúc trước người này theo đuổi anh trai anh mãnh liệt như vậy. Từ sau lần ngủ cùng anh trai, liền rõ ràng không nhiệt tình như trước nữa.
Chẳng lẽ, anh trai anh thực sự có vấn đề cho nên cô mới không theo đuổi nữa?
Vậy nên, Phó Thời Khâm đứng chọc chọc vào chăn hỏi "Ừm ừm, cô nói không có hứng thú với anh trai tôi, là vì chuyện này sao?"
Hà Trì đứng ở giường bên kia, cũng tò mò hỏi:
"Tối hôm đó, kích cỡ của cậu ấy có ổn không? Kéo dài lâu không?"
Cố Vi Vi chịu không nổi xốc chăn lên ngồi dậy "Hai người tò mò như vậy chi bằng tự mình đi hỏi đi?"
"Anh ấy không nói." Phó Thời Khâm bày ra vẻ mặt ngưng trọng, chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp.
"Ngoại trừ anh trai tôi, cô là người rõ nhất, cô xem cũng đã xem qua, dùng cũng đã dùng qua.."
Cố Vi Vi không nói lên lời, trả lời qua loa một câu "Rồi, rồi, các anh nói đều đúng, xong rồi thì đi đi."
Phó Thời Khâm vẻ mặt tan vỡ, ông trời cho anh trai anh vẻ bề ngoài hoàn mỹ, chỉ số thông minh hơn người, nhưng lại lấy đi thứ quan trọng nhất.
Hà Trì thở dài tiếc nuối, nói: "Bệnh viện của anh có vị lão trung y, đối với phương diện này rất có kinh nghiệm, nếu không.. Chỉ cho anh trai em xem, còn có thể cứu chữa không?"
Cố Vi Vi bịt kín lỗ tai, hoàn toàn không muốn nghe thấy giọng nói của hai người này.
Bảy giờ chiều, Phó Hàn Tranh tan sở từ công ty về, tiện đường đi tới chung cư Cẩm Tú lấy quần áo cho cô, mới lái xe đến bệnh viện.
Sau khi vào trong, liền phát hiện không khí trong phòng có chút kỳ quái, đem túi quần áo đặt trên giường, nói: "Thay quần áo đi, cô có thể xuất viện."
Cố Vi Vi vừa nghe có thể xuất viện, liền vội vàng cầm quần áo vào toilet thay.
Phó Hàn Tranh nhìn hai ánh mắt kỳ quái của Phó Thời Khâm và Hà Trì, tất cả đều là một biểu tình tiếc hận.
Vì thế tưởng bệnh tình của Cố Vi Vi có vấn đề gì.
"Không phải cậu nói cô ấy có thể xuất viện sao?"
"Anh, anh Trì nói bệnh viện có một bác sĩ trung y rất giỏi? Hay là anh thuận tiện xem qua một chút?" Phó Thời Khâm dùng vẻ mặt nghiêm túc mà dò hỏi.
Sau đó, hỏi một câu. "Cô lại trêu chọc anh trai tôi?"
Sáng hôm qua cô bị đứt tay, anh giúp cô cầm máu còn băng bó miệng vết thương cho cô.
Tối nay lại còn chạy tới chung cư Cẩm Tú để đưa cô đi bệnh viện.
Thân là em trai còn chưa từng đãi ngộ như vậy đâu, ok?
Mộ Vi Vi đưa ánh mắt nhìn anh như một tên ngốc "Tôi không có hứng thú với anh trai của cậu."
"Không có hứng thú? Lúc trước cô thừa dịp anh ấy uống say từ tiệc rượu trở về, đem người ép ngủ đấy?" Phó Thời Khâm hừ nói.
Lúc trước không từ thủ đoạn câu dẫn anh trai như vậy, hiện tại lại nói, đối anh trai anh không có hứng thú, có quỷ mới tin.
Hà Trì nghe có tiếng người tiến vào, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Vừa nghe những lời của Phó Thời Khâm, tỉnh cả ngủ, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
"Đã ngủ cùng á, thật không?"
Mộ Vi Vi không muốn nói chuyện với hai người kia nữa, vùi đầu trong chăn ngủ.
Nhưng Hà Trì làm sao có thể bỏ qua tin bát quái này chứ, nói xong liền vội vàng thiếu điều cúp đuôi mà chạy đến chỗ Phó Thời Khâm.
"Anh còn tưởng rằng Phó Hàn Tranh thấy con gái người ta lớn lên xinh đẹp nên bày ra mưu tính. Hóa ra là chị dâu em đối với cậu ấy có mưu đồ trước. Em có chắc hai người đó ngủ cùng nhau rồi không? Phó Hàn Tranh ở phương diện này không có vấn đề gì à?"
"Này, anh đang nói cái gì thế? Anh mới có vấn đề ấy." Phó Thời Khâm theo thói quen bênh vực anh trai nhà mình.
Hà Trì: "Anh trai của em, là mẫu thai SOLO*, không kết hôn, không hẹn hò cùng nữ nhân, không chừng trong máy tính còn không có phim người lớn. Tối hôm qua cô ấy hôn anh trai em như vậy, thế mà cậu ấy lại thịt đưa đến miệng đều không ăn, chẳng lẽ không phải phương diện kia có vấn đề à?"
(*) Rõ ràng, bạn luôn độc thân, nhưng không ít lần, nhiều người cho rằng bạn hẳn đã trải qua nhiều mối tình.
Phó Thời Khâm vừa nghe anh nói như vậy, kỳ quái mà nhìn Cố Vi Vi trên giường bệnh.
Lúc trước người này theo đuổi anh trai anh mãnh liệt như vậy. Từ sau lần ngủ cùng anh trai, liền rõ ràng không nhiệt tình như trước nữa.
Chẳng lẽ, anh trai anh thực sự có vấn đề cho nên cô mới không theo đuổi nữa?
Vậy nên, Phó Thời Khâm đứng chọc chọc vào chăn hỏi "Ừm ừm, cô nói không có hứng thú với anh trai tôi, là vì chuyện này sao?"
Hà Trì đứng ở giường bên kia, cũng tò mò hỏi:
"Tối hôm đó, kích cỡ của cậu ấy có ổn không? Kéo dài lâu không?"
Cố Vi Vi chịu không nổi xốc chăn lên ngồi dậy "Hai người tò mò như vậy chi bằng tự mình đi hỏi đi?"
"Anh ấy không nói." Phó Thời Khâm bày ra vẻ mặt ngưng trọng, chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp.
"Ngoại trừ anh trai tôi, cô là người rõ nhất, cô xem cũng đã xem qua, dùng cũng đã dùng qua.."
Cố Vi Vi không nói lên lời, trả lời qua loa một câu "Rồi, rồi, các anh nói đều đúng, xong rồi thì đi đi."
Phó Thời Khâm vẻ mặt tan vỡ, ông trời cho anh trai anh vẻ bề ngoài hoàn mỹ, chỉ số thông minh hơn người, nhưng lại lấy đi thứ quan trọng nhất.
Hà Trì thở dài tiếc nuối, nói: "Bệnh viện của anh có vị lão trung y, đối với phương diện này rất có kinh nghiệm, nếu không.. Chỉ cho anh trai em xem, còn có thể cứu chữa không?"
Cố Vi Vi bịt kín lỗ tai, hoàn toàn không muốn nghe thấy giọng nói của hai người này.
Bảy giờ chiều, Phó Hàn Tranh tan sở từ công ty về, tiện đường đi tới chung cư Cẩm Tú lấy quần áo cho cô, mới lái xe đến bệnh viện.
Sau khi vào trong, liền phát hiện không khí trong phòng có chút kỳ quái, đem túi quần áo đặt trên giường, nói: "Thay quần áo đi, cô có thể xuất viện."
Cố Vi Vi vừa nghe có thể xuất viện, liền vội vàng cầm quần áo vào toilet thay.
Phó Hàn Tranh nhìn hai ánh mắt kỳ quái của Phó Thời Khâm và Hà Trì, tất cả đều là một biểu tình tiếc hận.
Vì thế tưởng bệnh tình của Cố Vi Vi có vấn đề gì.
"Không phải cậu nói cô ấy có thể xuất viện sao?"
"Anh, anh Trì nói bệnh viện có một bác sĩ trung y rất giỏi? Hay là anh thuận tiện xem qua một chút?" Phó Thời Khâm dùng vẻ mặt nghiêm túc mà dò hỏi.
Danh sách chương