Phó Hàn Tranh bận nghe điện thoại nên không chú ý đến sự thay đổi của cô.

Cố Vi Vi nhìn bóng lưng của Phó Hàn Tranh, cô sao có thể cầm thú như vậy mà làm chuyện có lỗi với anh cơ chứ

Lỡ tối hôm qua mà Hà Trì không tới thì Cố Vi Vi thực sự đã chơi "xe địa chấn" với Phó Hàn Tranh rồi.

"Vẫn thấy khó chịu?"

Cố Vi Vi lắc đầu, lắc ba lắp bắp nói: "Tối hôm qua.. tôi thực sự không cố ý."

"Không cố ý cái gì?" Phó Hàn Tranh nhướng mày, hỏi lại

"Tôi không cố ý cưỡng hôn anh. Lúc đó do tôi không tỉnh táo, nếu là người đàn ông khác thì tôi đã ăn sạch rồi.."

Cố Vi Vi bực bội giải thích.

Nhưng cô không nhận ra rằng càng giải thích, sắc mặt của Phó Hàn Tranh càng đen như xì.

"Nếu là một người đàn ông khác đã ăn sạch?"

Cố Vi Vi khẽ gật đầu, thở dài nói "Dù sao cũng là tôi không phải với anh."

Sắc mặt Phó Hàn Tranh tối sầm.

"Dù sao thì, đêm qua.. Cám ơn anh." Cố Vi Vi tỏ vẻ biết ơn, thiếu điều quỳ xuống vì cẳm kích thôi.

Mặc dù cô thấy căn bản mình cũng không cần sự giúp đỡ của anh. Cô chỉ cần ngâm trong nước lạnh một lúc,

Đợi thuốc hết tác dụng là được.

Kết quả, anh đem cô đi, làm hại cô thiếu chút nữa là không kìm chế được.

Nhưng mà, hai ngày này Phó Hàn Tranh có cái gì đó rất kì quái.

Sáng sớm hôn qua đã giúp đỡ cô, đến tối lại đưa cô đi bệnh viện, lại còn ở lại đây cả đêm.

Chẳng lẽ, bởi vì cô khiến hắn chìm được vào giấc ngủ, à không, Mộ Vi Vi chứ không phải Cố Vi Vi cô.

Cô đang vắt óc nghĩ về những việc Phó Hàn Tranh đã làm thì Hà Trì mang bữa sáng đến.

"Chị dâu dậy đi, tôi vừa xuống căn tin mua cho chị này, chị ăn một ít đi?"

Chị dâu?

Chị dâu là cái quái gì thế?

Cố Vi Vi kinh hãi nhìn Phó Hàn Tranh, cô mới ngủ được một giấc mà khi tỉnh dậy đã trở thành chị dâu?

Cô đợi Phó Hàn Tranh 'uốn nắn' lại Hà Trì mà đợi mãi vẫn không thấy anh lên tiếng.

Phó Hàn Tranh nhìn Hà Trì đang đi tới, rồi cầm âu phục đi đến cạnh giường nói

"Sáng nay công ty có một cuộc họp quan trọng, tí nữa Phó Thời Khâm sẽ qua đây, có chuyện gì có thể nói với nó."

Phó Hàn Tranh nhìn vẻ mặt suy tư của cô "Có vấn đề gì nữa không?"

Cố Vi Vi nhìn anh đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, lắc đầu nói "Không có, cám ơn."

Hà Trì tiễn Phó Hàn Tranh, cầm bữa sáng trở lại cho cô.

"Chị dâu, tối hôm qua chắc chị không ăn gì, cháo ở bệnh viện chúng tôi rất ngon.."

"Bác sĩ Hà, anh có thể đổi cách xưng hôn không?"

Cố Vi Vi bất mãn nhắc nhở, bị hắn gọi như vậy, cứ như cô với Phó Hàn Tranh có quan hệ ấy.

"Dù sao thì sớm hay muộn cũng gọi thôi, không bằng gọi sớm cho quen."

Hà Trì vừa nói vừa mở hoành thánh ra ăn.

Cố Vi Vi bởi vì tiếng 'chị dâu' của anh mà nhìn bát cháo đã mất ngon.

"Bác sĩ Hà, tôi và Phó tổng trước đây hay bây giờ đều không hề có tí quan hệ gì với nhau cả."

"Cái tên Phó Hàn Tranh kia chẳng khác gì người máy, lúc nào cũng công việc công việc công việc, đếm xem

Hắn quan tâm được mấy người phụ nữ?"

Hà Trì vừa ăn vừa lẩm bẩm, liếc nhìn cô gái trên giường bệnh.

"Dù sao thì theo tôi được biết, cô là người duy nhất, thế nên dù cô có cho đúng hay sai thì sớm muộn gì tôi cũng

Phải gọi chị dâu, ok?"

"Đó chỉ là bởi vì bà nội Phó kêu anh ta chiếu cố tôi thôi." Cố Vi Vi nhấn mạnh.

Hà Trì hừ nói "Tối hôm qua lúc hai người đang hôn nhau, tôi mà không xuất hiện thì hai người đã chơi 'xe địa chấn' rồi."

Cố Vi Vi: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện