Tối hôm qua là cô uống rượu say, căn bản không biết anh ở trên giường.

Hiện tại tỉnh dậy thấy Phó Hàn Tranh cùng cô ngủ trên giường, cô làm sao còn có thể ngủ được nữa.

Tuy rằng đã nhắm mắt cả một đêm, nhưng cô vẫn căng thẳng đến mức không dám chợp mắt.

Vất vả chịu đựng đến rạng sáng, cô mới nhanh chóng đánh thức Phó Hàn Tranh.

"Mau dậy đi, anh bị muộn giờ làm rồi."

Phó Hàn Tranh im lặng, yếu ớt mở mắt, nắng sáng tinh mơ chiếu rọi qua khung cửa sổ khiến cả phòng đều tràn ngập ấm áp.

Cô gái vẻ mặt rõ mệt mỏi, nhưng ánh mắt so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn.

Một buổi sáng như thế này, làm cho anh có cảm giác cực kỳ tuyệt vời.

Thế nên Phó Hàn Tranh cũng không có suy nghĩ rời giường ngay, vẻ mặt biếng nhác tràn đầy ý cười, hỏi.

"Bạn gái, em không phải nên cho anh một cái hôn chào buổi sáng sao?"

"..."

Miệng Cố Vi Vi giật giật.

Cô hiện tại thầm nghĩ nên cho anh một cú đá vào chân, đá anh đến khi chịu đi làm, cô cũng được ngủ bù.

'Tôi chưa đánh răng, miệng hôi lắm. "

" Anh không ngại. "Phó Hàn Tranh dù bận vẫn ung dung chờ đợi.

Cố Vi Vi nhìn chằm chằm người nào đó, bộ dạng em mà không hôn anh, anh sẽ không rời giường, cô giận đến nghiến răng.

" Tôi không hôn thì sao? "

" Vậy để anh hôn. "Phó Hàn Tranh khóe miệng khẽ nhếch.

Mất ngủ cả một đêm, thêm việc mới sáng sớm bị người nào đó đòi hôn, tâm tình Cố Vi Vi vô cùng tồi tệ.

Nhưng mà cô đã không muốn hôn lại cũng không thể từ chối, cô còn có thể làm gì bây giờ?

Cô vươn tay về phía trước, hướng đến đôi môi cong cong đầy duyên dáng của anh hôn một cái, sau đó nhẹ nhàng tách ra

Phó Hàn Tranh cảm thấy hài lòng, đưa tay sờ sờ lên đầu cô.

" Mau dậy ăn sáng. "

Nói xong, cuối cùng cũng rời đi về phòng thay quần áo.

Cố Vi Vi cắm đầu xuống giường, căm hận đấm đấm lên giường trút hết nỗi bất mãn.

Một hồi sau, cô đứng dậy đi ăn sáng với vẻ mặt ai oán cùng đôi mắt thâm quầng.

Tối hôm qua cô ăn lẩu cay nên giờ dạ dày có chút khó chịu, cho nên khi thấy người làm chuẩn bị cháo rau củ, cô nhanh chóng ăn một chén lớn.

Ngay sau khi ăn sáng xong, không đợi Phó Hàn Tranh và mọi người cùng đi làm, cô liền trở về phòng để ngủ bù.

Không có Phó Hàn Tranh ngủ cùng, cô rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, làm thẳng một giấc đến chiều.

Sau khi ngủ bù, cô vươn eo đứng lên, vui vẻ ngâm nga, cầm theo đồ ăn vặt cùng với kịch bản đi đến ngồi xuống cái thảm trong phòng khách, chuẩn bị đọc kịch bản trước giờ quay phim.

Cô vừa ngậm một cái bánh quy vừa mở kịch bản ra chuẩn bị ghi chép thì cửa phòng sách đột nhiên mở ra.

Cô nhìn lên thì thấy Phó Hàn Tranh, người vốn nên làm việc ở công ty, bước ra khỏi phòng sách với một dáng vẻ thương nhân đầy thư giãn cùng bộ đồ mặc ở nhà.

" Em tỉnh ngủ rồi? "

Cố Vi Vi bị dọa sợ tới mức chiếc bánh quy ngậm trong miệng cũng rơi ra," Anh.. làm thế nào mà không đi làm? "

" Anh đã họp xong rồi, hôm nay ở cùng em. "

"... "

Cố Vi Vi cười gượng, cô thật sự không cần anh ở cùng.

Anh đã không ở nhà hơn một tháng, cô ở một mình thoải mái biết bao nhiêu.

" Bữa trưa đã chuẩn bị xong, ăn cơm đi rồi đọc tiếp. "Phó Hàn Tranh lấy đi cuốn kịch bản trong tay cô.

Cố Vi Vi chán nản đặt bánh quy và khoai tây chiên xuống, đi theo anh đến phòng ăn.

Đoán chừng là xem xét đến dạ dày của cô, cơm trưa được chuẩn bị đều là món rất dễ tiêu, bồi bổ cho dạ dày.

" Anh rời đi lâu như vậy lúc về lại công ty chắc rất bận rộn, không cần ở nhà cùng tôi đâu. "

" Việc của công ty không vội, hiện tại ở cùng em quan trọng hơn."Phó Hàn Tranh nói xong múc một chén canh đưa cho cô.

Công ty quả thật có rất nhiều việc, nhưng anh ấy đã đi đi lại lại giữa đế đô và nước S hơn một tháng, bọn họ ngay cả gặp mặt còn không có thời gian chứ đừng nói đến là hẹn hò.

Xong hết công việc anh vội vàng về nước, cô sẽ cùng đoàn phim đi quay ở nơi khác mất vài tháng.

Vì vậy, lúc này dù công ty có chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc hẹn hò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện