Mặc dù Phó Hàn Tranh không đến công ty, nhưng ở nhà cũng có rất nhiều việc phải xử lí.

Bởi vì Cố Vi Vi đang đọc kịch bản trong phòng khách, anh cũng chuyển tài liệu đến phòng khách giải quyết luôn.

Anh ngồi trên sô pha xem văn kiện, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô gái đang ngồi trên thảm chăm chú nghiên cứu kịch bản.

Tuy rằng cả hai đều tập trung làm những công việc của riêng mình, nhưng lại vô tình tạo bầu không khí tĩnh mịch yên lặng đến không thể giải thích được.

Một buổi gặp mặt hiếm hoi như vậy, thực sự không tính là một cuộc hẹn hò của một cặp đôi xa nhau mấy tháng.

Sau khi xem lại một vài lời thoại quan trọng trong kịch bản, Cố Vi Vi đứng dậy rót một cốc nước rồi trở về chỗ ngồi, bất giác liếc nhìn Phó Hàn Tranh một cái. Vậy mà hai ánh mắt lại vô tình chạm nhau.

Phó Hàn Tranh thản nhiên rũ mắt xem tiếp tài liệu, không chút để ý hỏi một câu:

"Buổi tối hôm trước, bởi vì gặp Ngụy Tử Đình nên mới uống rượu?"

Cố Vi Vi sững sờ mất hai giây, chột dạ vội vàng nốc hết cốc nước: "Sao có thể. Chính vì tốt nghiệp nên mới cùng mấy người bạn đi ăn mừng, cao hứng uống hơi nhiều thôi."

"Bọn họ không say. Một mình em cao hứng say sao?" Phó Hàn Tranh nheo mắt nhíu mày.

"Đúng đó. Là.. là bởi vì Ngụy Tử Đình. Hắn sắp đính hôn với Lê Hinh Nhi, vì vậy tôi không vui."

Cố Vi Vi biết, nếu không cho anh một lí do hẳn hoi, anh sẽ tiếp tục hỏi mãi.

Nhưng cô không thể nói cho anh biết lí do thực sự là vì chuyện gia đình cô. Vì vậy cô chỉ có thể nói rằng cô say là do chuyện của Ngụy Tử Đình.

Đôi mắt Phó Hàn Tranh thoáng chốc như bao phủ một tầng băng giá. Anh nói với giọng điệu không vui:

"Đầu tiên là theo đuổi Tần Luật, sau đó đối với vị hôn phu cũ lại nhớ mãi không quên, em tuổi còn trẻ nhưng học được cái gì?"

Cố Vi Vi liếc nhìn người đàn ông đang bực vì bị ăn giấm chua, không chút khách khí đáp lại:

"Thế tôi đây tuổi trẻ như vậy, anh lại bức tôi gả cho anh, tính là cái gì đây?"

Nói cô tuổi còn nhỏ học không giỏi, nhưng chính mình lại trâu già gặm cỏ non, còn ăn nói bá đạo vô lí, không để ý đến ai.

Phó Hàn Tranh vừa nói vừa ký vào tài liệu:

"Bọn họ không thích cô, còn tôi thì có."

Ngụy Tử Đình hẳn là may mắn, hắn không thích cô, mà đi lựa chọn người khác cùng đính hôn.

Nếu không, Ngụy gia sẽ mất đi nhiều hơn một cơ hội hợp tác với tập đoàn Phó thị.

Cố Vi Vi đặt bút xuống, hừ nói: "Anh có biết thời cổ đại anh làm vậy sẽ bị gọi là gì không, là chiếm đoạt dân nữ đó biết không?"

Phó Hàn Tranh khép lại văn kiện, nhìn cô nói:

"Nếu là chiếm đoạt, em có thể cùng tôi nói chuyện như bây giờ không?"

Cố Vi Vi rụt cổ: "Đúng đúng đúng, tôi không thể trêu vào anh, tôi không nói nữa."

Người ta nói một câu duy nhất cũng có thể nắm giữ sống chết của cô, bảo cô không lấy lòng thì còn có thể làm thế nào nữa?

Phó Hàn Tranh nhìn đống hồ: "Đi thay quần áo, ra ngoài uống trà chiều."

"Không đi." Cố Vi Vi lắc đầu nguầy nguậy.

Khuôn mặt của anh đi bất cứ đâu cũng thành tâm điểm chú ý. Chờ đến khi bộ phim của cô được công chiếu, lại rò ảnh cô cùng anh đi ra ngoài uống trà chiều, cái này ắt thành tin nóng.

Phó Hàn Tranh đang định nói gì đó bỗng chuông cửa căn hộ vang.

Anh đi đến cửa, đang hạ giọng cất tiếng hỏi thì tiếng của bà Phó liền vang lên.

"Hàn Tranh, Thời Khâm nói con đang ở nhà, ta cùng Như Nhã mang theo ít đồ đến đây thăm con." Phó Hàn Tranh mở cửa căn hộ, quay lại phòng khách thì thấy Cố Vi Vi, người vừa ngồi ở đó đã biến mất.

Anh tìm đến phòng của cô thì thấy cô trong đấy.

"Em đang làm gì vậy?"

"Tôi không muốn nhìn thấy mẹ anh, bà ấy không thích tôi chút nào."

Vì những hành động xấu xa của Mộ Vi Vi ở nhà họ Phó, bà Phó thật sự chán ghét cô vô cùng.

Nếu bà biết rằng cô và anh bây giờ đang sống cùng nhau, có khi bị dọa đến đau tim nhập viện mất.

Dù sao gặp mặt sẽ rất phiền phức, đơn giản thì tránh cho lẹ.

"Em sớm muộn gì cũng phải gặp thôi."

Ngay khi Phó Hàn Tranh nói xong, Phó phu nhân đã đưa Mạnh Như Nhã vào căn hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện