Bà tử thấy Chỉ Dạng vào nhà vệ sinh, liền lại tiếp tục quét dọn. Làm không xong việc là sẽ bị phạt, cho nên không thể cứ nhìn mãi được.
Chỉ Dạng nhân lúc bà ta không để ý, liền chuồn đi mất.
Còn Chỉ Lan lúc đang sửa sang lại trang điểm thì đột nhiên phát hiện trên đầu thiếu một cây trâm.
“Ai da, Hương Thảo tỷ tỷ, cây trâm của ta bị mất một chiếc rồi, chắc chắn là bị rơi ở bên kia. Phải làm sao bây giờ, đó là cây trâm Ngọc Dương Chi ta cố tình chọn để đến gặp lão phu nhân hôm nay. Tỷ tỷ giúp ta tìm một chút được không.”
Nói rồi nàng ta lại móc ra mấy hạt đậu vàng từ tay áo. Nàng ta cũng đã hạ vốn lớn, để mua chuộc nha đầu mà đều dùng đến vàng, sợ bạc người ta không thèm.
Hương Thảo trong lòng mắng nàng ta nhiều chuyện, nhưng vì tiền, nàng đưa tay nắm lấy mấy hạt đậu vàng.
“Vậy cô nương cứ ở đây chờ, nô tỳ đi tìm một chút.”
“Được, tỷ tỷ mau đi tìm về nhé, lát nữa phu nhân sẽ tỉnh dậy đấy!”
Lại tốn một lúc để sửa sang lại dung mạo của mình, nàng vội vàng chạy đến tiền viện.
Mục tiêu của hai người rất nhất quán, đều là tiền viện.
Tiền viện họ biết đi như thế nào. Nơi nghỉ ngơi của Hầu gia tuy không quen, nhưng vị trí đại khái thì biết.
Hai người thật kỳ diệu lại gặp nhau ở nơi ở của Hầu gia. Tô Thần Cương hôm nay uống chút rượu, có hơi say, đang nghỉ ngơi trong phòng.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Biết ngay là ngươi không thành thật mà.”
“Hừ, ai cũng đừng nói ai. Ta đến trước, ngươi mau rời đi đi!”
“Nhưng không có cái gọi là trước sau ở đây!”
“Tại sao ngươi cứ nhất quyết phải tranh với ta, không phải ngươi thích người biểu ca kia của ngươi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nói bậy! Ta chỉ là thấy huynh ấy có tài văn chương nên giúp đỡ chút tiền bạc cho huynh ấy ăn học thôi. Nếu huynh ấy đỗ đạt, di nương vui, phụ thân cũng vui. Thấy ta có một người biểu ca học giỏi liền đến bôi nhọ ta, tâm địa thật độc ác.
Đừng tưởng ta không biết ngươi lén lút gặp gỡ công tử nhà Tề đại nhân, còn tặng khăn tay cho người ta. Bây giờ lại nhắm đến Hầu gia, ngươi không biết đỏ mặt à!”
“Dám nói bậy, ta xé miệng ngươi ra!”
“Là ai đang nói chuyện ở đó?”
Người hầu Ngôn Đông nghe thấy có người ở bên ngoài lớn tiếng ồn ào, liền lên tiếng khiển trách.
Chỉ Lan và Chỉ Dạng liếc nhìn nhau.
“Hay là chúng ta cứ thể hiện bản lĩnh, tùy vào số phận đi!”
“Được.”
Thế là hai người lập tức thay đổi giọng điệu, lần này thanh âm trở nên dịu dàng như nước.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Xin thông bẩm Hầu gia, tỷ muội chúng ta đến để bái kiến tỷ phu.”
Đúng lúc Tô Thần Cương nghe được động tĩnh bên ngoài.
“Bên ngoài là ai đang ồn ào?”
“Bẩm Hầu gia, là hai vị tiểu thư Bạch gia ạ.”
Hắn nghĩ một chút liền biết, đây là những người được chọn để làm thiếp cho mình.
Lúc làm lễ tắm ba ngày đã gặp qua một lần, trông ai cũng rất xinh đẹp, ánh mắt lại vô cùng quyến rũ, so với Bạch Chỉ Nguyệt thì hơn hẳn.
“Cho các nàng vào!”
Dù sao cũng là chọn cho mình, gặp một lần cũng không sao.
Hai người ra vẻ như những thiếu nữ mới biết yêu, vừa tinh nghịch vừa e thẹn bước vào cửa. Cả hai nàng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, đúng là độ tuổi đẹp nhất.
Chỉ Dạng nhân lúc bà ta không để ý, liền chuồn đi mất.
Còn Chỉ Lan lúc đang sửa sang lại trang điểm thì đột nhiên phát hiện trên đầu thiếu một cây trâm.
“Ai da, Hương Thảo tỷ tỷ, cây trâm của ta bị mất một chiếc rồi, chắc chắn là bị rơi ở bên kia. Phải làm sao bây giờ, đó là cây trâm Ngọc Dương Chi ta cố tình chọn để đến gặp lão phu nhân hôm nay. Tỷ tỷ giúp ta tìm một chút được không.”
Nói rồi nàng ta lại móc ra mấy hạt đậu vàng từ tay áo. Nàng ta cũng đã hạ vốn lớn, để mua chuộc nha đầu mà đều dùng đến vàng, sợ bạc người ta không thèm.
Hương Thảo trong lòng mắng nàng ta nhiều chuyện, nhưng vì tiền, nàng đưa tay nắm lấy mấy hạt đậu vàng.
“Vậy cô nương cứ ở đây chờ, nô tỳ đi tìm một chút.”
“Được, tỷ tỷ mau đi tìm về nhé, lát nữa phu nhân sẽ tỉnh dậy đấy!”
Lại tốn một lúc để sửa sang lại dung mạo của mình, nàng vội vàng chạy đến tiền viện.
Mục tiêu của hai người rất nhất quán, đều là tiền viện.
Tiền viện họ biết đi như thế nào. Nơi nghỉ ngơi của Hầu gia tuy không quen, nhưng vị trí đại khái thì biết.
Hai người thật kỳ diệu lại gặp nhau ở nơi ở của Hầu gia. Tô Thần Cương hôm nay uống chút rượu, có hơi say, đang nghỉ ngơi trong phòng.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Biết ngay là ngươi không thành thật mà.”
“Hừ, ai cũng đừng nói ai. Ta đến trước, ngươi mau rời đi đi!”
“Nhưng không có cái gọi là trước sau ở đây!”
“Tại sao ngươi cứ nhất quyết phải tranh với ta, không phải ngươi thích người biểu ca kia của ngươi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nói bậy! Ta chỉ là thấy huynh ấy có tài văn chương nên giúp đỡ chút tiền bạc cho huynh ấy ăn học thôi. Nếu huynh ấy đỗ đạt, di nương vui, phụ thân cũng vui. Thấy ta có một người biểu ca học giỏi liền đến bôi nhọ ta, tâm địa thật độc ác.
Đừng tưởng ta không biết ngươi lén lút gặp gỡ công tử nhà Tề đại nhân, còn tặng khăn tay cho người ta. Bây giờ lại nhắm đến Hầu gia, ngươi không biết đỏ mặt à!”
“Dám nói bậy, ta xé miệng ngươi ra!”
“Là ai đang nói chuyện ở đó?”
Người hầu Ngôn Đông nghe thấy có người ở bên ngoài lớn tiếng ồn ào, liền lên tiếng khiển trách.
Chỉ Lan và Chỉ Dạng liếc nhìn nhau.
“Hay là chúng ta cứ thể hiện bản lĩnh, tùy vào số phận đi!”
“Được.”
Thế là hai người lập tức thay đổi giọng điệu, lần này thanh âm trở nên dịu dàng như nước.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Xin thông bẩm Hầu gia, tỷ muội chúng ta đến để bái kiến tỷ phu.”
Đúng lúc Tô Thần Cương nghe được động tĩnh bên ngoài.
“Bên ngoài là ai đang ồn ào?”
“Bẩm Hầu gia, là hai vị tiểu thư Bạch gia ạ.”
Hắn nghĩ một chút liền biết, đây là những người được chọn để làm thiếp cho mình.
Lúc làm lễ tắm ba ngày đã gặp qua một lần, trông ai cũng rất xinh đẹp, ánh mắt lại vô cùng quyến rũ, so với Bạch Chỉ Nguyệt thì hơn hẳn.
“Cho các nàng vào!”
Dù sao cũng là chọn cho mình, gặp một lần cũng không sao.
Hai người ra vẻ như những thiếu nữ mới biết yêu, vừa tinh nghịch vừa e thẹn bước vào cửa. Cả hai nàng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, đúng là độ tuổi đẹp nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương