Tiêu Trường Phong điên rồi, vội vàng cưỡi ngựa tới, lao lên dùng thân thể mình che cho Tiêu soái khỏi dư chấn thuốc nổ.
Bán kính sắt thương của thuốc nổ là 10 mét, nay Tiêu Trường Phong lại ném về phía Đột Lợi cách y có 2 mét, thế thì dù nổ chết được Đột Lợi đi chăng nữa, thì y cũng bị nổ banh xác theo .Tiêu Trường Phong mặc kệ, lao đến che cho Tiêu soái đang hôn mê do mất máu quá nhiều kia.
Nói thì chậm chứ xảy ra thì nhanh , chỉ nghe "Ầm "một tiếng vang dội, mã huynh đáng thương bị nổ banh xác, hai cha con họ Tiêu chả khá hơn là bao, sắt vụn trong bom bay tứ tung, ghim vào bất cứ thứ gì trong phạm vi 10 mét xung quanh nó. Tiêu Trường Phong thấy quyết định anh minh nhất đời này của mình là mặc áo giáp đặc chế đến đây, nếu không thì , hiu hiu...
May mà mã huynh đã hi sinh oanh liệt, cản lại đa số sức công phá của thuốc nổ, nên 2 cha con họ Tiêu chỉ bị hất văng ra xa thôi. Tiêu Trường Phong hộc máu, sờ sờ ngực, mịa nó , gãy xương sườn rồi, ôi trời, mong sao xương sườn huynh đừng có đâm vào phổi nhá.
Ấy, quên, Tiêu Trường Phong run run sờ mũi Tiêu soái, may, được cái vẫn thở, tuy là thở ra nhiều hơn hít vào nhưng mà thế là may mắn trong bất hạnh rồi.
" Bản năng sinh tồn thật mạnh mẽ" , Tiêu Trường Phong lẩm bẩm được mấy câu, sau lại vì ngực đau như " bị người ta chơi trò đập đá trên ngực "nên đành im mồm, nằm chờ viện binh.
Y cảm giác dây thần kinh của mình đang kêu gào đau đớn, vốn y đang ở chiến trường chơi trò ném bom, bỗng nhiên không thấy Tiêu soái đâu, dự cảm có chuyện chẳng lành,vội cưỡi ngựa đi tìm, tìm mãi không thấy, càng lâu tim y càng lạnh , sẽ không xảy ra việc gì, đúng chứ? Y không ngừng tự an ủi bản thân,.đến khi thấy cảnh Tiêu Sơ Lâu bị đè ra đất phi lễ y mới biết cảm giác tẩu hòa nhập ma vẫn được miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp là gì, tay run rẩy mãi mới lấy được thuốc nổ bên hông ra, hét lên, ném qua. Sau đó không kịp suy nghĩ đã vội lao đến.
Sống đến chừng này tuổi Tiêu Trường Phong mới biết cảm giác sợ tới thoát lực là gì. Y sợ, sợ mất đi người cha kiếp này của mình, sợ mất đi người luôn che chở y, không tiếc tính mạng bảo vệ y....
Tiêu Trường Phong xoa mặt, sờ thấy nước mắt lạnh băng, y không khỏi cười tự giễu, từ bao giờ y đã bị dung hòa vào đại gia đình phong kiến này rồi thế?
Thương cảm không được mấy giây, nhìn thấy phụ thân mình sắp chết , lập tức sôi máu lên. Tên khốn khiếp !!!!! Tiêu Trường Phong quay lại tìm kiếm Đột Lợi để cho hắn 1 đao, ai ngờ hắn đã bị nổ tung tóe từ lâu, thi thể không trọn vẹn, có mỗi cái đầu là còn nguyên,trên mặt là vẻ không cam tâm nồng đậm. Đội Lợi chết không nhắm mắt.
- Phụ thân à, ngài đừng có mà chết đấy, ngài mà chết, Tiêu gia sẽ tuyệt hậu luôn...- Tiêu Trường Phong lăn đến bên cạnh Tiêu soái máu thịt bầy nhầy, khó nhọc nói.
- Khụ ... ngươi dám!!!- Tiêu soái điên rồi, có lẽ trước kia hắn không hiểu đó là ý giề, nhưng vừa rồi mới bị tên khốn khiếp đè ra làm việc cấm nhi đồng xong, Tiêu soái thông minh hẳn.
- Sao không? Có việc gì mà con không dám chứ, thích nam nhân thôi mà, úi, phụ thân không sao chứ? Đừng thở gấp như thế, chết bây giờ. - Tiêu Trường Phong mặt trơ trán bóng nói .
- Nghịch tử.... hộc .... hộc...Được lắm, đợi lão tử khỏe rồi sẽ chặt chân ngươi!!! - Tiêu soái tức tím mặt, con với chả cái, đốn mạt đến thế là cùng , tức tới hộc máu luôn.
- Còn không mau xem Đột Đột huynh chết chưa? Chưa chết thì bồi thêm một đao, mà chết rồi thì chặt đầu bôi vôi, mang về kinh lĩnh thưởng.
- Ấy, Đại soái, hắn ta chết mất xác rồi, ngài đừng nóng.
Tiêu Trường Phong sợ chết khiếp rồi, Tiêu Sơ Lâu cứ nôn ra máu thế này thì sống sao ?
- Tình hình sao rồi? Giết bao nhiêu? Bị chết bao nhiêu? - Tiêu soái hỏi dồn dập làm Tiêu Trường Phong không biết nói sao.
- Lúc con đi, trên cơ bản là đã khống chế được đại cục rồi, còn thương vong thì chưa tính được. Phụ thân à, bây giờ ngài nên cầu nguyện viện binh tới kịp đi, con đang lạnh đến mơ hồ rồi đây.
Tiêu Sơ Lâu chả để ý, cái vết thương cỏn con này năm xưa hắn bị nhiều rồi, thế mà có chết đâu, giờ vẫn sống nhăn răng. Đang nghĩ ngợi mông lung, bỗng dưng Tiêu soái đen mặt gằn:
- Chuyện hôm nay mà rò rỉ ra ngoài, lão tử chặt chân ngươi.- Việc mất mặt quá thể đáng này mà truyền ra ngoài, Tiêu soái thấy mình đi chết được rồi. Sống ba mấy năm trên đời, lần đầu tiên Tiêu Sơ Lâu muối mặt như thế, ôi trời, nghĩ đến lần nào là lại muốn băm thây tên đốn mạt Đột Đột huynh kia lần ấy, tiếc rằng hắn đã chết mất xác rồi còn đâu. Tiêu soái ra vẻ tiếc hận lắm.
- Có việc gì cơ? Dạo này trí nhớ hơi kém, tối qua lại còn thức khuya, ôi , phụ thân, con bị hoa mắt rồi.
Tiêu Trường Phong vô cùng thức thời, làm Tiêu soái hài lòng lắm, tạm tha cho y 1 mạng.
Bỗng nhiên tiếng vó ngựa dồn dập vọng từ xa tới, Tiêu Trường Phong cầu nguyện, đừng là tàn binh Đột Quyết nha, mình vừa mới giết Khả hãn của chúng, bây giờ mà bị chúng vớ phải, y thấy mình nên tự kết liễu trước cho đỡ đau khổ.
Tiêu Trường Phong tay cầm thuốc nổ, cả cơ thể căng lên, mắt nhìn chằm chằm về phía có kỵ binh xuất hiện, y quyết định rồi, dù có chết cũng phải kiếm hơn chục kị binh này làm đệm lót, trên đường đi du lịch Địa phủ còn có cái mà giải sầu chứ.
Từ ngã rẽ phi ra một kị sĩ toàn thân giáp trụ, ồ, đây là quân Đại Lương, có điều không phải Tiêu gia quân, vì giáp trụ tên này là kiểu cũ rồi, nay giáp trụ của Tiêu gia quân đã lên level, cơ mà tên này có Quang minh khải mặc, chứng tỏ có ô dù, nhà mặt phố, bố làm to. Lại gần thêm chút nữa.
Ớ.... Tiêu Trường Phong suýt cắn vào lưỡi, y tưởng mình lạnh quá hoa mắt luôn rồi , kia không phải nam chính Lăng Ngạo Quân khốc suất cuồng bá duệ của chúng ta sao? Đáng lẽ giờ này hắn nên ở kinh thành diễn Show ân ái cùng nữ chính rùi chớ? Sao lại mò đến chốn " khỉ ho cò gáy, đồng bào xa tổ cò, chim không thèm ị " này chứ? Sự thực chứng tỏ , Tiêu Trường Phong không phải lạnh quá đến ngu luôn, nam chính Thái tử mang trên mình trọng trách " hết sức nặng nề, cao cả, tôn quý vô cùng tận" , đó là vận nốt 40 vạn đảm lương tới biên cương, tiện thể dòm tên vô lại Tiêu Trường Phong 1 cái, 3 năm xa cách làm Thái tử gia " ngày nhớ đêm mong, quên ăn quên ngủ, cả người hao mòn, tâm trí mơ màng, luôn đau đáu nhớ về bóng người thương" , đến Thái tử còn bị hình tượng tình thánh của bản thân làm cảm động rớt 1 giọt nước mắt cơ đấy.
Vốn Thái tử gia chưa đến nhanh thế đâu, căn cơ của việc này là phải nói đến Tiêu phi Tiêu thổ phỉ , một ngày 8 lượt tới Hộ bộ mài đao nhờ, làm Hộ bộ thượng thư sợ són ra quần, liều mạng đập nồi bán sắt gom cho bằng được 40 vạn đảm lương, nghe đâu trong dân gian, quốc khố đều không đủ, vị này còn " cao cả hi sinh vì nghĩa lớn, nghĩa bất dung tình" tự mình moi gạo trong nhà ra cho đủ số lượng. Nam chính đại nhơn giành giật mãi mới có được cơ hội ngàn năm 1 thuở này, trước khi đi còn bị gọi vào Phỉ Thúy cung tâm sự cùng Tiêu thổ phỉ 1 hồi.
Nào ngờ, Thái tử gia hạ mình chạy như trâu điên tới biên cương Tây Bắc xa xôi, người muốn tìm chả thấy đâu, thấy mỗi Cố lão đầu đang khăn gói quả mướp lên đường tiếp viện cho Tiêu soái, không thể phủ nhận, Nam chính huynh là một chân anh hùng, dám xông pha hòn tên mũi đạn đi tìm người yêu, cho nam chính quân 32 likes nào...
Tiêu Trường Phong còn chưa tỉnh lại từ cơn ác mộng " vậy mà tên nam chính thiếu I- ốt đó lại ở đây" thì đã thấy Cố lão tướng quân mang quân y chạy xộc tới. Thân binh dẫn đường vuốt mồ hôi lạnh trên trán, mịa nó, may mà mình đến kịp, lúc đó nghe thấy tiếng nổ long trời nở đất là biết Đại soái gặp chuyện chẳng lành rồi, phù , may mà có Cố lão tướng quân ở đó tọa chấn, nay chém giết xong rồi, 30 vạn liên minh con cháu Lang thần chết 8 thành, còn lại 6 vạn tù binh. Hình như đánh trận xong rồi nhẩy? Lão tử còn về nhà sinh con nữa chứ. Hóa ra suy nghĩ muốn vì Bệ hạ phân ưu, tăng thêm nhân khẩu cho Đại Lương không chỉ mỗi mình Tiêu soái có .
Quân y luống cuống lắm, không dám động vào Đại soái và Tiêu giáo úy, vì cứ hễ động vào là lại chảy máu, cuối cùng Cố lão tướng quân lộn ruột, quát ầm lên, bảo cứ ném lên cáng đi, chết lão phu đền. Lúc đó mới rút được thanh đao ghim ở vai Đại soái ra, eo ôi, máu phun cao 3 thước , chảy như vòi nước, Đại soái đúng là nam tử hán đại trượng phu, mình trông mà còn thấy ê răng, ấy vậy mà Đại soái không rên tiếng nào. Thực ra thì Tiêu soái đau quá , lăn ra ngất rồi còn đâu.
Lăng Ngạo Quân chân tay run lẩy bẩy, quãng đường có mấy bước mà suýt ngã 3 lần, bộ mặt than ngàn năm không đổi vậy mà run rẩy nhè nhẹ, đính chính lại, là " nhè nhẹ" , bên ngoài nhìn vào, chả ai nhận ra sự kiện mang tính thế kỉ đó. Lăng Ngạo Quân lại gần Tiêu Trường Phong nằm như chó chết trên nền tuyết lạnh băng, nhẹ nhàng nâng y lên, ôm vào trong ngực, hắn nhắm mắt nhằm điều chỉnh lại tâm tình kinh hách quá độ của mình, tay lại càng siết chặt người trong lòng, sợ lỏng tay 1 cái là y sẽ tan biến theo gió tháng Chạp ngay.
Tiêu Trường Phong đang ngơ ngơ, đau quá gào rú:
- Ngao!!!Con mẹ nó, nhẹ tay thôi, muốn bóp chết ông hả? Tên kia, còn không mau nâng lão tử dậy?
Vị quân y bên cạnh thấy mình " còn oan hơn cả Đậu Nga, hơn xa Thị Kính" , tiên sư nó, Thái tử đại nhơn ôm ngươi chặt như kia, có cho ta 10 lá gan cũng không dám bảo Thái tử buông ra nhá, tội mất đầu như chơi này có ma mới làm, vậy nên Giáo úy à, ngài chịu khó tí đi.