Một đêm ngắn ngủi chẳng mấy chốc mà qua, hai bên lại tiếp tục trận chiến dang dở kia.
Không thể không nói, Đột Lợi khả hãn là một kiêu hùng, nếu hắn không sinh ra vào thời điểm vương triều phong kiến Trung Nguyên phát triển rực rỡ như mặt trời ban trưa này thì nói không chừng sẽ gây dựng lên 1 phen sự nghiệp, tiếc là hắn gặp phải khối sắt Tiêu gia quân, lại thêm lòng si mê điên cuồng với Tiêu Sơ Lâu nên chỉ có nước tắt điện.
Minh chứng rõ nhất cho việc Đột Lợi xúng đáng là tử địch của Tiêu soái Tiêu hồ ly là, đám Đột Quyết vẫn liều mạng xông lên như trước, nhưng lần này rút kinh nghiệm rồi, phá hủy hàng rào dây thép gai trước rồi mới tấn công.
- Bẩm đại soái, hàng rào thứ 3 đã bị phá hủy.
Tiêu soái dùng ánh mắt trêu tức nhìn Tiêu Trường Phong, phiên bản trẻ tuổi của mình. Thấy chưa, đám tiểu tử ngông cuồng, một cái hố không thể ngã 2 lần nha, lần đầu ăn may thế thôi, chứ lần sau không còn phúc lợi ấy nữa đâu.
Tiêu Trường Phong mày không thèm nhấc, nhìn Tiêu soái, nháy nháy mắt, ý bảo đợi thêm chút nữa đi.
Quả nhiên, tiếng nổ kinh thiên động địa thi nhau oanh tạc, binh sĩ Đột Quyết tuyệt vọng phát hiện, mặt đất mình đứng đâu rồi? Chỉ thấy mặt đất bị hất tung lên, phía dưới là một đám chông sắt đang chờ, chân không còn cảm giác nữa rồi, nhưng mờ, người Đột Quyết xua nay tàn bạo, người sống sót giẫm đạp lên nhau leo lên, dùng chính thi thể đồng bọn lấp lỗ châu mai, leo lên rồi lại bị nỏ tầm xa công kích, có thể nói là thương vong nặng nề.
Đột Lợi lạnh mặt nhìn chiến trường, với hắn mà nói, chết bao nhiêu người cũng được, chỉ cần hắn bắt được Tiêu Sơ Lâu thì đều đáng giá. Tên điên có lí trí mới là đáng sợ nhất, Tiêu soái đang chỉ huy quân trận không hiểu sao rùng mình ớn lạnh, cảm giác lạnh lẽo bò từ chân lên đỉnh đầu, Tiêu soái dựa vào trực giác mẫn tiệp này mà thoát được bao minh thương ám tiễn, đây là bảo bối giữ mạng của Tiêu soái.
Tiêu Sơ Lâu ngẩng đầu nhìn ra xa, bắt gặp ngay nụ cười tàn nhẫn của Đột Lợi, Tiêu soái lập tức dùng ánh mắt âm hàn đông chết người dòm lại, ai sợ ai chứ.
Quân trận thay đổi liên tục, binh lính Đột Quyết dũng mãnh xung phong hai mặt nhìn nhau, sao đồng bọn bị nuốt vào vòng tròn kia lại không thấy tăm hơi gì thế? Cứ thế im lặng lìa đời là sao?
Đột Lợi khả hãn lệnh binh sĩ mang thuẫn, kết thành đội áp sát Tiêu gia quân, vốn tưởng lần này vẫn sẽ là quân trận như vừa nãy, ai dè Tiêu Trường Phong cười gằn hạ lệnh ném đạn thuốc nổ mới chế xuống, quân Đột Quyết lập tức giơ thuẫn tránh né, muốn làm giảm thương vong, nhưng mờ, đạn thuốc nổ lần này không chỉ nổ đơn giản như thế, từng đốm lửa len lỏi qua khe thuẫn , rơi xuống người , lập tức tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, cái thứ chết tiệt nào đây, nó chẳng khác nào sâu đục xương, phủi mãi mà không hết.
Tiêu Trường Phong đương nhiên biết nó là cái gì, nó là bạch lân, nếu ngươi dính phải nó ấy à, tốt nhất là nên khoét chỗ thịt ấy đi, nếu không nó sẽ cháy hết mới dừng. Thứ này tuy giết người rất tốt nhưng mà không dễ kiếm, lại không dễ vận chuyển nên trong quân ít khi dùng cái này, Tiêu Trường Phong chật vật mãi mới tạo ra được một ít, trộn vào với tiêu thạch, lưu huỳnh để làm vũ khí bí mật, có điều khi thủ hạ y chết trận, y không nghĩ nhiều được như thế.
Có vẻ lần này Đột Lợi quyết tâm tử chiến đến cùng nên dù quân lính đã tiêu hao quá nửa vẫn không chịu dừng lại, vẫn cắn răng hạ lệnh, liều chết xông lên, chỉ có một bộ phận nhỏ trong liên minh len lén rời đội ngũ, muốn quân Đại Lương không chú ý, may mắn trốn thoát. Đột Lợi trông thấy cả, hắn chỉ cười lạnh, cái đám ngu xuẩn sợ chết, con lạc đàn chả bao giờ có kết cục tốt, mặc kệ ngươi có là sói đi chăng nữa, đều sẽ bị con mãnh hổ kia nuốt sống thôi.
Không ngoài dự liệu, những ai rời đi đều khó sống nổi dưới rừng trường thương nhọn hoắt lóe ra hàn quang của Tiêu gia quân, vị trưởng lão trí tuệ của Thổ Cốc Hồn đến lúc chết vẫn còn hối hận, vì sao bản thân lại nghe tên Đột Lợi chó má kia mà dốc hết lực lượng đi gây sự với con mãnh thú thời hồng hoang này chứ. Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận ,nên chết thì vẫn cứ chết. Đầu vị trưởng lão này được binh sĩ Đại Lương cẩn thận chặt xuống, bôi vôi mang về lĩnh quân công. Cái đầu trí tuệ đó đã phát huy được công dụng cuối cùng của mình.
Đột nhiên đồng tử Tiêu Sơ Lâu co lại thành mũi kim, huyết dịch như đông cứng , tay chân lạnh ngắt, nếu không phải tay bám chặt cương ngựa thì đã té sấp mặt rồi, vì sao à? Chỉ thấy Đột Lợi cười gằn giơ mảnh giáp hoen rỉ còn sót lại của phụ thân Tiêu Sơ Lâu lên, dù cách xa mấy chục mét, Tiêu Sơ Lâu vẫn thấy rất rõ, tên khốn giết chết phụ thân và huynh đệ mình đang cầm chiến lợi phẩm huyênh hoang, mối thù giết cha này làm sao Tiêu Sơ Lâu nuốt trôi cho được.
Giao quân quyền cho phó tướng, có tên này với tiểu tử kia ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì, dù sao thì đám Hồ tử này cũng là nỏ mạnh hết đà rồi, đánh thêm tí nữa là xong ngay í mà, Tiêu soái nghĩ thế, cầm trường kiếm lên, giục ngụa, đi tìm Đột Lợi báo thù.
Đột Lợi vui lắm, người này vẫn trọng tình trọng nghĩa như xưa, nóng máu lên cái là bất chấp sinh tử bản thân, làm hắn vừa lo vừa mừng. Đột Lợi mắt nóng rực , nhiệt hỏa đốt người lặng lẽ chạy đến một nơi khác, dụ Tiêu Sơ Lâu qua nơi khác, Đột Lợi không ngừng nghĩ, lúc Tiêu Sơ Lâu bị mình lăng nhục, vẻ mặt sẽ như nào, chắc là căm hận? Khuất nhục? Hay đau khổ? Chắc chắn là không có thỏa mãn đâu, Đọt Lợi quá hiểu Tiêu Sơ Lâu rồi.
Lý trí Tiêu soái vang lên chuông cảnh báo nguy hiểm, nhung mà thân thể lại không kìm được mà đuổi theo Đột Lợi, Tiêu Sơ Lâu muốn ân oán hơn 20 năm qua kết thúc tại đây, ngay lúc này.
Đến khi cách chiến trường khá xa, Đột Lợi đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn bóng hình anh tuấn tiêu sái đang phi đến kia. Ồ, càng nhìn gần, lại càng đẹp, khuôn mặt mất đi vẻ non nớt, thay vào đó là vẻ trưởng thành từng trải, mày kiếm sắc bén, môi mỏng kiên nghị, đôi mắt đen tuyền do huyết thống người Hồ đang lóe lên sát khí, trông lại càng câu nhân, dáng người cao gầy nhưng tuyệt đối không yếu ớt, trong thân thể đó luôn tràn ngập sức mạnh, cả về thể lực hay trí tuệ, là Khả hãn Đột Quyết, có dạng mĩ nhân nào mà Đột Lợi chưa hưởng qua, mị hoặc có, thành thục có, ôn nhu có, hung dữ có, ngây ngô non nớt có, nhưng Tiêu Sơ Lâu là đặc biệt, từ hơn 20 năm trước, lần đầu gặp mặt nơi chiến trường tàn khốc, Đột Lợi đã quyết tâm phải có bằng được nam tử Hán gia này.
Ai nói Đột Lợi khả hãn là dã nhân thô tục chứ, chỉ trong nháy mắt mà đã nghĩ ra được nhiều từ ngữ khắc họa Tiêu Sơ Lâu như thế rồi, tài năng tả người này phải nói là kiệt xuất.
Tiêu Sơ Lâu phi như bay đến, áo choàng sau lưng bay phần phật, áo giáp lạnh băng chắn lại bụi tuyết, ngọn lửa bạo ngược trong lòng cháy ngùn ngụt, không nói lời nào, cầm kiếm chém đến tên đáng hận kia.
Đột Lợi cười nhạt đưa đại đao lên đỡ, người này vẫn hung dữ như vậy, chỉ mong sao lúc nằm dưới thân hắn , người này vẫn giữ được khí thế này.
Kiếm bị đại đao cản lại, Tiêu Sơ Lâu lập tức nghiêng người đâm vào sườn Đột Lợi, Đột Lợi thân thủ mẫn tiệp tránh thoát, sau đó lập tức đánh trả, đao pháp mạnh mẽ sác bén làm Tiêu Sơ Lâu không dám lấy cứng chọi cứng, nghiêng người né , mặc dù rất nhanh nhưng vẫn bị đao khí xẹt qua làm mặt bị thương. Đột Lợi mắt càng thâm trầm, máu đỏ tươi trên nền tuyết trắng xóa quyến rũ kì dị,kích thích sự khát máu điên cuồng trong tâm Đột Lợi.
Tiêu Sơ Lâu thấy dùng kiếm chém không chết nổi Đột Lợi, chuyển sang dùng nỏ, nỏ này sức công phá rất lớn, mũi tên lóe ánh xanh là đủ hiểu trên đó không có thứ tốt lành gì , xé gió lao đến Đột Lợi. Không thể không ca ngợi Đột Lợi là mãnh tướng chân chính, nhẹ nhàng động thân thể hùng tráng né đi đòn hiểm đó. Sát khí bốc lên, vốn vừa nãy Đột Lợi chỉ mang tâm thái trêu đùa với Tiêu Sơ Lâu thôi, nhưng mà sự tàn độc của Tiêu Sơ Lâu làm Đột Lợi lên cơn,không muốn mèo vờn chuột nữa, nhanh chóng làm người này mất khả năng chống cự mới là mục đích của hắn.
Tiêu Sơ Lâu chật vật đỡ 1 chiêu của Đột Lợi, tay cầm kiếm run rẩy, mịa nó, tên này ăn gì mà khỏe như trâu thế, Tiêu soái vừa chửi vừa rút đoản đao bên sườn ra ghim vào người Đột Lợi.
Đột Lợi không kịp phòng bị, ăn 1 đao, máu chảy đầm đìa, đau đớn xộc lên não, Đột Lợi càng ra tay tàn nhẫn hơn, hắn lấy hết sức bình sinh ra chém 1 đao.
" Keng" , tiếng vang chói tai vang lên, kiếm của Tiêu soái bị chặt làm đôi rồi, Tiêu Sơ Lâu bị dư chấn của chiêu này làm rơi từ trên lưng ngựa xuống. Lập tức bật dậy, cầm chủy thủ định đâm nát tim Đột Lợi.
Đột Lợi nhìn ngay ra ý đồ đó, thanh đao trên tay không nương tình xuyên qua áo giáp, qua xương bả vai, ghim Tiêu Sơ Lâu xuống nền tuyết lạnh băng.
Tiêu soái đau méo mặt, răng nghiến ken két, hối hận muốn đấm ngực , vì sao trước khi đi không tiện tay túm mấy viên thuốc nổ , để bây giờ chịu tội sống thế này đây. Tiêu soái nhắm mắt chờ Đột Lợi giết mình. Đáng tiếc, con còn chưa sinh mà đã táng thân nơi băng thiên tuyết địa này rồi, tiểu tử dở hơi kia không biết ra sao rồi, nương tử, ta xin lỗi, không về gặp nàng được nữa rồi.
Tiêu soái chờ mãi, ngoại trừ đau đớn ghê người ở vai thì chả thấy gì cả, mở mắt ra, lẽ nào chiêu đánh lén vừa rồi có tác dụng? Đột Lợi mắt đỏ kè nhìn nam tử trọng thương nằm trong tuyết , lúc này hắn ( Tiêu soái ) đã không còn sức phản kháng nữa rồi, mày vì nhịn đau mà nhíu chặt, môi không huyết sắc, mặt nhợt nhạt, thân thể run rẩy gồng mình chịu đau, trông yếu ớt lạ kì , cũng quyến rũ lạ kì. Đột Lợi nhảy xuống ngựa, lại gần Tiêu Sơ Lâu nằm như chết rồi trên tuyết. Tay run rẩy cứa đứt dây nối áo giáp, tay còn lại cầm đao còn cắm trên vai Tiêu Sơ Lâu xoay nhẹ làm Tiêu soái hét thảm.
"Mịa nó, tên Đột Lợi chó má này, giết thì giết đi , lại còn tra tấn lão tử... " Tiêu soái chỉ nghĩ thôi, chứ đau đến méo mặt rồi, không nói được.
Ủa? Sao ngực chợt lạnh thế này? Ôi trời ạ, cái tên cầm thú kia làm gì thế kia? Cái bản mặt râu ria xồm xoàm kia dám cắn cổ lão tử!!!!!! Cái tay chết tiệt kia còn tàn nhẫn xoay thanh đao đòi mạng kia.... ôi trời , có lẽ mình là Đại soái đầu tiên cắn lưỡi tự sát quá.
Biểu cảm trên mặt Đột Lợi vô cùng thỏa mãn, giấc mơ hai mươi mấy năm trở thành hiện thực, hắn có cảm giác lâng lâng không thực, nhưng mà cơ thể ấm áp dưới thân nói cho hắn biết , không phải là mơ.
- Cuối cùng ta cũng có được ngươi,ha ha ha, nhi tử của ngươi không tệ nhỉ? Eo của nam tử Hán gia đều nhỏ như này sao? Sờ thực thích mà...
Tiêu soái đang định cắn lưỡi tự sát, đột ngột một thanh âm chói tai vang lên.
- Phụ thân, đạp hắn sang bên trái 5 bước!!!!!!!! - Tiêu Trường Phong hét ầm lên, tay cầm thuốc nổ ném về phía tên cầm thú dám cưỡng bức phụ thân y kia.
Tiêu Sơ Lâu chịu đựng nãy giờ là chờ thời cơ này, nhịn đau đạp mạnh 1 cái , phải nói là tiềm lực của con người lúc sinh tử là không tưởng nha.
Nếu là lúc bình thường, Đột Lợi chắc chắn sẽ phản ứng kịp, nhưng lúc này hắn đang chìm trong bể dục, phản xạ chậm một chút, thế mà bị con mồi đạp văng ra, đang định bật dậy xử lí con mồi không có tự giác của con mồi kia thì bị một luồng nhiệt khổng lồ đánh úp tới.