21. Phiên ngoại
Mười sáu năm sau, Kinh thành.
Mùng sáu tháng giêng, hội chợ miếu Thành Hoàng đang diễn ra thì trời đổ mưa lớn. Một cô nương trẻ tuổi nhanh chóng che ô giấy dầu, bắt đầu rao hàng bán.
Chẳng mấy chốc, trước quầy hàng của nàng đã vây kín người, mọi người mua ô rồi nhao nhao rời đi.
Người bán hàng bên cạnh hỏi nàng: "Nguyên Thanh, chẳng lẽ ngươi đoán trước được hôm nay sẽ mưa nên mới đến bán ô sao? Ngày thường hiếm khi thấy ngươi ra khỏi nhà."
Cô nương tên Nguyên Thanh cười giải thích: "Sáng nay ta thấy mây trên trời dày đặc, liền ngăn mẹ ở nhà, tự mình đến đây. Thím Lưu, các người cũng biết, khi ấy mẹ mang thai ta ra đường trời mưa bị ngã một cú, từ đó sợ ra đường vào những ngày mưa."
Thím Lưu như nghĩ đến điều gì đó, tiến lại gần, thần bí nói: "Nghe nói nhà ngươi có bà mối tới cửa, là nam tử nhà nào vậy? Ngươi sinh ra thiếu một ngón tay, đừng kén chọn quá."
Nguyên Thanh thu lại nụ cười, "Thím Lưu nói gì vậy, ta biết làm ô, kinh thành này trừ những thợ cả trong các xưởng lớn thì tay nghề của ta là giỏi nhất, dù cả đời ta không gả đi cũng có thể sống tốt."
Thím Lưu bị nói lại, cảm thấy mất mặt, lớn tiếng nói: "Con bé này, khuyên ngươi vài câu mà đã tức giận rồi."
Mưa nhỏ dần, trên quầy hàng của Nguyên Thanh không còn mấy chiếc ô, nàng đang dọn dẹp lại quầy hàng. Đột nhiên trước mặt xuất hiện một người.
Nàng ngẩng đầu nhìn, là một vị quan lớn dáng người cao ráo, trong lòng ôm một chiếc ô màu xanh đen, tuy mặc quan phục màu đỏ thẫm nhưng khí chất lại vô cùng ôn hòa.
"Vị đại nhân này, muốn mua ô sao?"
"Ngươi có biết sửa ô không?"
Một chiếc ô giấy dầu có thể dùng được vài năm, mọi người dùng hỏng thì vứt đi, hiếm có người lại đến sửa ô.
Nguyên Thanh sững sờ một lát, đáp: "Biết ạ."
Đối phương nhìn quanh, lại hỏi nàng: "Ở đây không có dụng cụ sửa chữa, ngươi sửa thế nào?"
Nguyên Thanh vội nói: "Dụng cụ và vật liệu ở trong nhà ta, nếu đại nhân sốt ruột, có thể theo ta về nhà, ta sẽ sửa ngay cho ngài."
Hắn làm một động tác mời, Nguyên Thanh nhanh chóng dọn dẹp quầy hàng, dẫn đường cho hắn.
Thím Lưu lẩm bẩm với người khác điều gì đó, Nguyên Thanh cũng không thèm để ý.
Nguyên Thanh giơ ô lên trên đầu đối phương, "Đại nhân xưng hô thế nào?"
"Ta họ Tề, Tề Chiêu."
Tề Chiêu nhíu mày, nhận lấy chiếc ô trong tay nàng, hoàn toàn che cho Nguyên Thanh, mặc cho quan phục bị nước mưa xối ướt.
Nguyên Thanh lại hoảng sợ, không dám ra tay đoạt ô trong tay Tề Chiêu, "Tề đại nhân kim chi ngọc diệp, sao có thể vì một  dân thường như Nguyên Thanh mà che ô?"
Nghe thấy hai chữ "Nguyên Thanh", Tề Chiêu hít thở một cái, chậm rãi nói: "Ngươi có nghe nói đến quan phụ mẫu chưa? Ngươi còn nhỏ tuổi, đương nhiên bản quan phải che chở ngươi như cha mẹ."
Nguyên Thanh nói không lại, đành ngậm miệng, nghiêm túc dẫn đường. Chẳng bao lâu sau, hai người đến được Nguyên trạch.
"Mẹ, con về rồi, có một vị đại nhân nhờ con sửa ô, mau pha một tách trà đi ạ." Nguyên Thanh hướng vào trong nhà gọi một tiếng, dẫn Tề Chiêu đến sương phòng phía Tây.
Tề Chiêu mở ô ra, chỉ vào vài chỗ hư hỏng nói với Nguyên Thanh: "Chỗ này cột chống bị gãy, chỗ này mặt ô loang lổ..."
Nguyên Thanh nhìn kỹ, không khỏi cảm thán chiếc ô này làm thật tinh xảo.
"Thư sinh tựa án, thị nữ ngửi hương, tranh vẽ thật sống động, thật đẹp. Vật liệu nối nan ô thật chắc chắn lại có độ dẻo dai, thiết kế thật khéo léo. Tề đại nhân, chiếc ô này là ai làm ra thế? Ta muốn bàn luận cùng người này một chút.”
Nguyên Thanh quay đầu, lại thấy Tề Chiêu dường như xuyên qua mình mà nhìn bóng hình ai đó, trong mắt ẩn chứa ánh nước long lanh.
Lúc này, mẹ của Nguyên Thanh bưng trà vào, có chút bối rối nói: "Đại nhân thứ lỗi, nhà dân không có trà ngon, đại nhân cứ dùng tạm."
Tề Chiêu gật đầu: "Đa tạ."
"Mẹ, mẹ xem chiếc ô này đi, con chưa từng thấy chiếc ô nào như vậy." Nguyên Thanh vui vẻ đưa mặt ô cho mẹ xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẹ Nguyên Thanh ngượng ngùng nhìn hai cái, chỉ thấy người trên tranh có chút quen mắt, chợt thấy Tề Chiêu ngồi bên cửa sổ, vỗ đầu một cái, tiến lên hỏi: "Đại nhân có phải là Tề Chiêu không?"
Tề Chiêu gật đầu. Mẹ Nguyên Thanh lập tức kéo Nguyên Thanh quỳ xuống, dập đầu với Tề Chiêu.
"Nguyên Thanh, chính là vị đại nhân này đã cứu hai mẹ con chúng ta một mạng vào mười sáu năm trước ."
Thấy Tề Chiêu nghi hoặc, mẹ Nguyên Thanh giải thích: "Mười sáu năm trước, dân phụ đến miếu Thành Hoàng thắp hương, chuẩn bị về nhà thì trời đổ mưa lớn, dân phụ bị ngã, may mà có đại nhân giúp đỡ, hai mẹ con chúng ta mới không sao."
Tề Chiêu nhớ ra, vội vàng đỡ hai người đứng dậy.
Mẹ Nguyên Thanh đẩy Nguyên Thanh đến trước bàn, thúc giục: "Mau mau sửa ô cho đại nhân."
Nguyên Thanh đáp lời, lấy công cụ ra bắt đầu sửa chữa.
"Đại nhân cứ ngồi, trước giờ Dậu là sẽ sửa xong."
Mưa tạnh, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, rọi lên tay Nguyên Thanh. Lúc này Tề Chiêu mới nhìn thấy tay trái của nàng thiếu mất ngón út.
Ánh mắt của hắn quá mức mãnh liệt, Nguyên Thanh như ngồi trên đống lửa, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại. Lại thấy một gian phòng ấm áp, Tề Chiêu ngồi ở chính giữa, hình dáng giống hệt thư sinh tựa án trên mặt ô.
Nàng hào phóng đưa tay trái ra cho hắn xem, tự tin nói: "Tay ta là bẩm sinh, nhưng cũng không cản trở ta trở thành một thợ làm ô tài giỏi."
"Đúng vậy, chiếc ô này của ta cũng chỉ có nàng mới sửa được." Tề Chiêu cười ôn hòa.
Nguyên Thanh cắm cúi làm tiếp, xế chiều, nàng xoa xoa vai, tuyên bố với người ngồi bên cửa sổ: "Đại công cáo thành."
Tề Chiêu cầm ô lên, kiểm tra tỉ mỉ từng chỗ, hỏi: "Hết bao nhiêu tiền?"
"Ngài là ân nhân cứu mạng của mẹ con ta, ta nào dám lấy tiền của ngài, nếu không bà sẽ mắng ta mất." Nguyên Thanh xua tay, sau đó lại nói, "Nếu đại nhân băn khoăn, có thể cho ta biết người làm ô được không, ta thật lòng muốn luận bàn với người này."
Tề Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve chiếc ô, "Nàng đã không còn trên đời nữa rồi."
Nguyên Thanh lộ vẻ tiếc nuối, sau đó tự an ủi: "Ta có thể sửa chữa chiếc ô này, cũng coi như đã thần giao cách cảm với nàng rồi."
"Ngươi thật rộng rãi."
Nguyên Thanh cười, tiễn Tề Chiêu đi.
Đêm đến, mẹ Nguyên Thanh nói với nàng về Tề Chiêu.
"Lúc ta gặp Tề đại nhân, nghe lão Từ nói hình như hắn muốn cứu ai đó, đã quỳ trước miếu Thành Hoàng mấy ngày, cầu Thành Hoàng gia hiển linh."
"Vậy sau đó hắn có cứu được không?"
"Có lẽ là cứu được rồi, Thành Hoàng gia rất linh nghiệm."
Sau Tết Nguyên Tiêu, vạn vật hồi sinh. Tề Chiêu nhận điều lệnh, lên ngựa rời kinh. 
Nguyên Thanh lên tiếng chào hỏi trước: "Tề đại nhân, ngài định rời khỏi thành sao?"
"Ta đi nhậm chức ở bên ngoài."
Nguyên Thanh thầm nghĩ, vậy thì phải mất mấy năm mới có thể về Kinh. Nàng bèn chọn một chiếc ô từ quầy hàng đưa tới.
"Trên chiếc ô này vẽ cảnh xuân ngoại ô kinh thành, xin tặng đại nhân, chúc đoạn đường phía trước của địa nhân bằng phẳng."
Tề Chiêu mở ô ra xem, trên mặt ô là hình ảnh hoa hạnh thưa thớt, bóng liễu mới xanh, chính là cảnh xuân tươi đẹp.
"Đa tạ."
Trước khi đi, hắn ném một nén bạc vào trước quầy hàng của Nguyên Thanh. Nguyên Thanh còn chưa kịp trả lại, chỉ đành nhìn theo bóng lưng hắn xa dần, nói một câu "Tạm biệt".
Về phần Tề Chiêu, khóe miệng hắn nhếch lên. Xem ra nàng quả thực đúng như hai chữ "Nguyên Thanh", như cỏ cây mùa xuân, sống thật xanh tươi rực rỡ.
Nhưng hắn cũng sẽ không dừng bước, sẽ mang theo chiếc ô trấn quỷ này tiếp tục che chở cho nhân gian, vì nàng mà tích lũy công đức.
(KẾT THÚC)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện