19
"Đáng ghét." Đạo sĩ tức giận, lấy ra bùa hộ thân, từng tờ thi pháp đánh tới.
Ta xoay dù né tránh, bùa đánh vào tường viện, phá hủy một mảng tường viện lớn, làm bị thương mấy người đang trèo tường xem. Trong lòng ta thắt lại, không thể để hắn làm bị thương người nữa. Tờ bùa tiếp theo đánh tới, ta giơ dù nghênh đón.
Ầm ầm ầm——
Tiếng nổ và tiếng sấm đồng thời vang lên. Tay ta tê rần, một lát sau lại thấy hắn ném bùa về hướng khác.
Ta ngẩng đầu nhìn. Không xong rồi, là hướng về phía Tề Chiêu. Ta vội vàng phi thân ra chặn, trước khi lá bùa phát huy tác dụng, ta ôm lấy Tề Chiêu tránh né, nước mưa dọc theo xương dù, xoáy ra từng chuỗi mưa.
Tuy nhiên tiếng nổ lại vang lên ở một nơi khác. Theo âm thanh nhìn lại, Hà Kính Hữu ngã quỵ dưới đất, quần áo nhuốm máu, không biết sống c.h.ế.t ra sao.
Ta vội vàng đặt Tề Chiêu xuống: "Mau đưa cha mẹ ngươi rời đi, không còn nhiều thời gian nữa, ta phải nhanh chóng trừ khử tên đạo sĩ anyf."
"Ngươi có chống đỡ được không?"
Ta cười an ủi: "Ta là ác quỷ mà, xưa nay chỉ có người sợ quỷ, chưa từng nghe quỷ sợ người."
Mưa to ào ào trút xuống, rơi xuống mặt đất b.ắ.n lên vô số bọt nước. Mặt nước hiện bóng người, cả sân viện trắng xoá và giấy vàng đan xen, cỏ cây đá sỏi bay tứ tung.
Cuối cùng, phốc một tiếng, xương dù đ.â.m xuyên qua da thịt, thân thể nặng nề ngã xuống, nước b.ắ.n tung tóe, dần dần nước mưa lẫn lộn cùng m.á.u tanh. Làm bẩn đôi giày thêu Tề Chiêu mới đốt cho ta.
Ta thu dù lại, trở lại dưới mái hiên, tựa vào cột sơn đỏ thở dốc. Cơn đau nơi ngón tay đứt cùng cơn đau trong lục phủ ngũ tạng ập đến dữ dội, ta không thể chống đỡ được nữa, nhắm mắt trượt người xuống khỏi cột.
Tề Chiêu từ phía sau đỡ lấy ta, hắn sốt ruột gọi: "Nguyên Thanh, ngươi làm sao vậy?"
Ta chậm rãi mở mắt, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, vừa mở miệng đã thốt ra: "Tề Chiêu, ngươi có thể đốt thêm một bộ quần áo cho ta không? Quần áo giày vớ của ta đều bị bẩn rồi."
"Ngươi muốn bao nhiêu ta đều đốt cho ngươi." Hắn đưa tay lau khóe miệng ta, nước mắt từng giọt rơi xuống tay ta.
Ta muốn giúp hắn lau nước mắt, lại phát hiện hai tay đã thấm đẫm màu máu, "Ngươi đừng buồn, có lẽ Diêm Vương thấy ta g.i.ế.c yêu đạo có công, cho phép ta chen ngang một chút."
"Nhất định sẽ được, ta cũng sẽ thường xuyên đến miếu Thành Hoàng cầu nguyện cho ngươi. Ta đi đốt hương cho ngươi đây, ngươi đợi ta một lát."
"Đừng đi."
Ta gọi hắn lại, cảm thấy mình không chống đỡ được bao lâu nữa, vội vàng dặn dò hậu sự:
"Cây dù này sẽ nghe lời ngươi, ngươi phải cẩn thận giữ gìn, đừng để rơi vào tay kẻ xấu. Ta không còn sức về địa phủ nữa, lát nữa quỷ sai câu hồn sẽ đến câu hồn đạo sĩ, ngươi bảo bịn họ mang ta đi."
Vừa dứt lời, quỷ sai đã đến, thấy tình hình trong sân, kinh ngạc hít sâu một hơi.
"Ồ, vị đạo sĩ này trên người có không ít quỷ hồn, lần này về sẽ không bị Vô Thường đại nhân mắng rồi." Quỷ sai vui mừng nói.
Ta kéo tay áo Tề Chiêu, nhắc nhở hắn: "Quỷ sai đến rồi."
Một quỷ sai khác dưới sự triệu hồi của Tề Chiêu, chậm rãi đi đến trước mặt ta, "Này, tiểu quỷ, còn đi được không?"
"Ta không còn sức nữa, làm phiền quỷ sai đại nhân mang ta về địa phủ."
Quỷ sai lấy câu hồn tác ra tròng vào người ta, "Đi theo câu hồn tác, không tốn sức."
Nhưng Tề Chiêu không chịu buông ta ra, quỷ sai liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu kỳ quái nói: "Rõ ràng người quỷ khác biệt, còn muốn chơi trò tình cảm cấm kỵ, người phàm thật biết cách chơi."
Tề Chiêu làm như không nghe thấy.
"Đến lúc phải từ biệt rồi, Tề Chiêu, quỷ sai đại nhân nói đúng, người và quỷ không chung đường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tề Chiêu không nhúc nhích.
Quỷ sai thúc giục: "Không buông tay nữa, nàng ta sẽ tan biến thành tro bụi hết, phù lục của Thành Hoàng gia phản phệ tiểu quỷ này không chịu nổi đâu."
Cuối cùng Tề Chiêu cũng buông ta ra, nhặt cây dù lên ôm vào lòng. Một lần nữa ta lại bước lên đường Hoàng Tuyền.
Ta nghe thấy tiếng Tề Chiêu khóc nức nở, không dám quay đầu lại.
20
Một khắc trở lại dưới chân núi La Phong, vạn ngàn bậc thềm lại khiến ta cảm thấy hoảng hốt. Rõ ràng chỉ mới rời đi hơn một tháng, lại cảm giác như đã trải qua cả một đời.
Ta xếp hàng lại ở cuối, không biết từ lúc nào trên người đã xuất hiện kim quang. Sau đó thân thể nhẹ bẫng, một đường bay về phía trước, vượt qua hơn nửa đội ngũ.
Chẳng lẽ Diêm Vương thật sự niệm tình ta g.i.ế.c yêu đạo có công, cho phép ta chen hàng lên trước sao?
Kim quang ban đầu có lẽ là vì g.i.ế.c yêu đạo, nhưng trên người xuất hiện càng ngày càng nhiều kim quang, chen hàng càng ngày càng gần về phía trước, lúc này ta lại bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Cho đến khi lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, giọng nói của Tề Chiêu xuất hiện trong đầu, ta mới hiểu ra.
"Nguyên Thanh, áo mới ta đốt cho ngươi, ngươi có thích không? Lần sau ta đổi cho ngươi thứ mới."
"Vết thương của cha ta quá nặng, e là chẳng sống được bao lâu nữa. Đợi ông qua đời, ta sẽ xin điều ra ngoài nhậm chức. Như ngươi đã nói, ta sẽ cố gắng làm một vị quan tốt."
"Còn nữa, ta đã thấy hết những bức vẽ trên chiếc dù… Thành Hoàng gia nói nó có thể trừ tà diệt ác, bảo ta dùng nó để che chở cho nhân gian. Như vậy cũng coi như tích công đức thay ngươi. Ta đã đồng ý rồi."
"Nếu ngươi nghe được lời ta nói… có thể về báo mộng cho ta được không?"
...
Phán quan: "Thời gian tử vong của ngươi và Hà Kính Hữu chênh lệch ba mươi năm, nguyên nhân tử vong không tính là kết âm hôn, chỉ có thể điền là chôn sống."
Ta gật đầu.
Trên bảng đăng ký vãng sinh còn có hạng mục cuối cùng, phán quan thở dài một hơi.
"Kiếp sau làm người có nguyện vọng gì?"
"Ước nguyện gì cũng được sao?" Ta hỏi.
"Đương nhiên, dung mạo, sức khỏe, nhà cửa mỹ nhân, tiền tài quyền lực, tùy quân tùy chọn."
Ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Ta muốn có một món nghề có thể nuôi sống bản thân. Phán quan đại nhân, ước nguyện sẽ thành hiện thực sao?"
Phán quan nhếch môi, "Không đâu, đều nói là ước nguyện mà."
Ta ra khỏi điện Diêm La, sau lưng là giọng nói lên bổng xuống trầm của Phán quan.
"Vị kế tiếp."
"Biết chữ không? Tự viết. đi"
Tiếp theo là qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà.
Khi tiến vào vòng luân hồi, kim quang trên người quả nhiên như Phán quan nói, tan ra thành ánh sáng trong không trung.
Ta vội vàng ước nguyện:
Mong rằng kiếp này của Tề Chiêu sẽ theo như những gì ghi trên Sổ Sinh Tử, quan lộ hanh thông, ba mươi năm sau làm quan đến Tể chấp, thọ chung ở tuổi tám mươi lăm.
"Đáng ghét." Đạo sĩ tức giận, lấy ra bùa hộ thân, từng tờ thi pháp đánh tới.
Ta xoay dù né tránh, bùa đánh vào tường viện, phá hủy một mảng tường viện lớn, làm bị thương mấy người đang trèo tường xem. Trong lòng ta thắt lại, không thể để hắn làm bị thương người nữa. Tờ bùa tiếp theo đánh tới, ta giơ dù nghênh đón.
Ầm ầm ầm——
Tiếng nổ và tiếng sấm đồng thời vang lên. Tay ta tê rần, một lát sau lại thấy hắn ném bùa về hướng khác.
Ta ngẩng đầu nhìn. Không xong rồi, là hướng về phía Tề Chiêu. Ta vội vàng phi thân ra chặn, trước khi lá bùa phát huy tác dụng, ta ôm lấy Tề Chiêu tránh né, nước mưa dọc theo xương dù, xoáy ra từng chuỗi mưa.
Tuy nhiên tiếng nổ lại vang lên ở một nơi khác. Theo âm thanh nhìn lại, Hà Kính Hữu ngã quỵ dưới đất, quần áo nhuốm máu, không biết sống c.h.ế.t ra sao.
Ta vội vàng đặt Tề Chiêu xuống: "Mau đưa cha mẹ ngươi rời đi, không còn nhiều thời gian nữa, ta phải nhanh chóng trừ khử tên đạo sĩ anyf."
"Ngươi có chống đỡ được không?"
Ta cười an ủi: "Ta là ác quỷ mà, xưa nay chỉ có người sợ quỷ, chưa từng nghe quỷ sợ người."
Mưa to ào ào trút xuống, rơi xuống mặt đất b.ắ.n lên vô số bọt nước. Mặt nước hiện bóng người, cả sân viện trắng xoá và giấy vàng đan xen, cỏ cây đá sỏi bay tứ tung.
Cuối cùng, phốc một tiếng, xương dù đ.â.m xuyên qua da thịt, thân thể nặng nề ngã xuống, nước b.ắ.n tung tóe, dần dần nước mưa lẫn lộn cùng m.á.u tanh. Làm bẩn đôi giày thêu Tề Chiêu mới đốt cho ta.
Ta thu dù lại, trở lại dưới mái hiên, tựa vào cột sơn đỏ thở dốc. Cơn đau nơi ngón tay đứt cùng cơn đau trong lục phủ ngũ tạng ập đến dữ dội, ta không thể chống đỡ được nữa, nhắm mắt trượt người xuống khỏi cột.
Tề Chiêu từ phía sau đỡ lấy ta, hắn sốt ruột gọi: "Nguyên Thanh, ngươi làm sao vậy?"
Ta chậm rãi mở mắt, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, vừa mở miệng đã thốt ra: "Tề Chiêu, ngươi có thể đốt thêm một bộ quần áo cho ta không? Quần áo giày vớ của ta đều bị bẩn rồi."
"Ngươi muốn bao nhiêu ta đều đốt cho ngươi." Hắn đưa tay lau khóe miệng ta, nước mắt từng giọt rơi xuống tay ta.
Ta muốn giúp hắn lau nước mắt, lại phát hiện hai tay đã thấm đẫm màu máu, "Ngươi đừng buồn, có lẽ Diêm Vương thấy ta g.i.ế.c yêu đạo có công, cho phép ta chen ngang một chút."
"Nhất định sẽ được, ta cũng sẽ thường xuyên đến miếu Thành Hoàng cầu nguyện cho ngươi. Ta đi đốt hương cho ngươi đây, ngươi đợi ta một lát."
"Đừng đi."
Ta gọi hắn lại, cảm thấy mình không chống đỡ được bao lâu nữa, vội vàng dặn dò hậu sự:
"Cây dù này sẽ nghe lời ngươi, ngươi phải cẩn thận giữ gìn, đừng để rơi vào tay kẻ xấu. Ta không còn sức về địa phủ nữa, lát nữa quỷ sai câu hồn sẽ đến câu hồn đạo sĩ, ngươi bảo bịn họ mang ta đi."
Vừa dứt lời, quỷ sai đã đến, thấy tình hình trong sân, kinh ngạc hít sâu một hơi.
"Ồ, vị đạo sĩ này trên người có không ít quỷ hồn, lần này về sẽ không bị Vô Thường đại nhân mắng rồi." Quỷ sai vui mừng nói.
Ta kéo tay áo Tề Chiêu, nhắc nhở hắn: "Quỷ sai đến rồi."
Một quỷ sai khác dưới sự triệu hồi của Tề Chiêu, chậm rãi đi đến trước mặt ta, "Này, tiểu quỷ, còn đi được không?"
"Ta không còn sức nữa, làm phiền quỷ sai đại nhân mang ta về địa phủ."
Quỷ sai lấy câu hồn tác ra tròng vào người ta, "Đi theo câu hồn tác, không tốn sức."
Nhưng Tề Chiêu không chịu buông ta ra, quỷ sai liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu kỳ quái nói: "Rõ ràng người quỷ khác biệt, còn muốn chơi trò tình cảm cấm kỵ, người phàm thật biết cách chơi."
Tề Chiêu làm như không nghe thấy.
"Đến lúc phải từ biệt rồi, Tề Chiêu, quỷ sai đại nhân nói đúng, người và quỷ không chung đường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tề Chiêu không nhúc nhích.
Quỷ sai thúc giục: "Không buông tay nữa, nàng ta sẽ tan biến thành tro bụi hết, phù lục của Thành Hoàng gia phản phệ tiểu quỷ này không chịu nổi đâu."
Cuối cùng Tề Chiêu cũng buông ta ra, nhặt cây dù lên ôm vào lòng. Một lần nữa ta lại bước lên đường Hoàng Tuyền.
Ta nghe thấy tiếng Tề Chiêu khóc nức nở, không dám quay đầu lại.
20
Một khắc trở lại dưới chân núi La Phong, vạn ngàn bậc thềm lại khiến ta cảm thấy hoảng hốt. Rõ ràng chỉ mới rời đi hơn một tháng, lại cảm giác như đã trải qua cả một đời.
Ta xếp hàng lại ở cuối, không biết từ lúc nào trên người đã xuất hiện kim quang. Sau đó thân thể nhẹ bẫng, một đường bay về phía trước, vượt qua hơn nửa đội ngũ.
Chẳng lẽ Diêm Vương thật sự niệm tình ta g.i.ế.c yêu đạo có công, cho phép ta chen hàng lên trước sao?
Kim quang ban đầu có lẽ là vì g.i.ế.c yêu đạo, nhưng trên người xuất hiện càng ngày càng nhiều kim quang, chen hàng càng ngày càng gần về phía trước, lúc này ta lại bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Cho đến khi lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, giọng nói của Tề Chiêu xuất hiện trong đầu, ta mới hiểu ra.
"Nguyên Thanh, áo mới ta đốt cho ngươi, ngươi có thích không? Lần sau ta đổi cho ngươi thứ mới."
"Vết thương của cha ta quá nặng, e là chẳng sống được bao lâu nữa. Đợi ông qua đời, ta sẽ xin điều ra ngoài nhậm chức. Như ngươi đã nói, ta sẽ cố gắng làm một vị quan tốt."
"Còn nữa, ta đã thấy hết những bức vẽ trên chiếc dù… Thành Hoàng gia nói nó có thể trừ tà diệt ác, bảo ta dùng nó để che chở cho nhân gian. Như vậy cũng coi như tích công đức thay ngươi. Ta đã đồng ý rồi."
"Nếu ngươi nghe được lời ta nói… có thể về báo mộng cho ta được không?"
...
Phán quan: "Thời gian tử vong của ngươi và Hà Kính Hữu chênh lệch ba mươi năm, nguyên nhân tử vong không tính là kết âm hôn, chỉ có thể điền là chôn sống."
Ta gật đầu.
Trên bảng đăng ký vãng sinh còn có hạng mục cuối cùng, phán quan thở dài một hơi.
"Kiếp sau làm người có nguyện vọng gì?"
"Ước nguyện gì cũng được sao?" Ta hỏi.
"Đương nhiên, dung mạo, sức khỏe, nhà cửa mỹ nhân, tiền tài quyền lực, tùy quân tùy chọn."
Ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Ta muốn có một món nghề có thể nuôi sống bản thân. Phán quan đại nhân, ước nguyện sẽ thành hiện thực sao?"
Phán quan nhếch môi, "Không đâu, đều nói là ước nguyện mà."
Ta ra khỏi điện Diêm La, sau lưng là giọng nói lên bổng xuống trầm của Phán quan.
"Vị kế tiếp."
"Biết chữ không? Tự viết. đi"
Tiếp theo là qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà.
Khi tiến vào vòng luân hồi, kim quang trên người quả nhiên như Phán quan nói, tan ra thành ánh sáng trong không trung.
Ta vội vàng ước nguyện:
Mong rằng kiếp này của Tề Chiêu sẽ theo như những gì ghi trên Sổ Sinh Tử, quan lộ hanh thông, ba mươi năm sau làm quan đến Tể chấp, thọ chung ở tuổi tám mươi lăm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương