Khi chiến tranh nổ ra, từ trước đến nay xông lên trước nhất đều là anh hùng hoặc là dũng sĩ, đây là một loại phẩm chất khiến người khác có thể phát ra sự tôn kính từ tận đáy lòng. Khi kéo bè kéo lũ đánh nhau, từ trước đến nay xông lên trước nhất đều là hàng loại hai hoặc là thằng ngốc, đây là một loại phẩm chất khiến cho người ta có thể phát ra cười chế nhạo từ ruột gan.

Cường Tử vung tay, một cái tát vang dội đánh tên tay chân xông lên trước nhất văng đi ra ngoài xa ba bốn thước, một mình người anh em này cắm đầu ra ngoài, lộn nhào trên mặt đất lăn đi ba bốn mét mới dừng lại. Một đòn này tuy rằng rất nặng nhưng vẫn không đến mức khiến cho y hôn mê ngay lập tức, chỉ là nguyên nhân y dừng lại không phải chủ động mà là bởi vì yếu tố không thể đỡ được, y đụng vào lề đường. Tiện đây xin nói một câu, răng cửa của y đụng vào lề đường, cho nên, y hôn mê.

Cường Tử vung tay phát nữa, một bạt tai đánh văng dũng sĩ xông đến thứ hai thành kẻ nối gót theo sau dũng sĩ thứ nhất, hôn mê.

Cường Tử vung tay nữa

Cường Tử lại vung tay nữa

Cường Tử lại vung tay lần nữa

Cường Tử lại vung tay thêm lần nữa


Tới tới lui lui chỉ có một chiêu này, chiêu bạt tai của Cường Tử tát ra lô hoả thuần thanh đăng phong tạo cực. Trên tay dùng nội kình, bằng không chỉ sợ một đôi tay ngọc thon thả dịu dàng của Cường Tử cũng phồng lên thành trái cà. Cuộc đánh nhau này mây gió vần vũ vô cùng tàn ác, ngược lại tính chất giết chóc một người chọi với bảy tám chục người khiến quần chúng quan sát xung quanh rơi cằm xuống tới mặt đất, còn có hai bộ răng giả không được sạch sẽ cho lắm.

Ai cũng không hề ngờ được một người thiếu niên xinh xắn lịch sự trông có vẻ gầy yếu, ra tay có thể sắc bén bá đạo không gì sánh nổi như vậy. Mỗi người đều bị một màn xảy ra trước mắt này sốc đến mức không thể nói thêm được gì, cảnh tượng thật quỷ dị. Bảy tám chục đại hán trong tay mang theo hung khí sát khí toả ra lạnh căm căm, bị một thiếu niên không có binh khí tàn sát không còn một mảnh.

Trịnh Kiến Huy choáng váng, ông ta hoàn toàn giống như kẻ ngốc, chẳng qua kể về mức độ ngốc ông ta xếp vị trí thứ hai. La Tiểu Lỵ còn ngốc hơn ông ta, cô ta há to mồm mở trừng hai mắt nhìn, ngay cả thở cũng hầu như ngừng lại. Cô ta chỉ cảm giác nhịp tim của mình dừng lại vào lúc này, trong lồng ngực hoàn toàn yên tĩnh, đầu óc của cô ta cũng yên tĩnh giống như vậy.

Đây là sự thật ư? Thiếu niên có mái tóc bạc trắng trước mắt bay múa, trong lúc nhàn nhã dạo chơi giơ tay nhấc chân tiêu diệt bảy tám chục chục đại hán sát khí đằng đằng!

Cường Tử ra tay nhanh như chớp, từng tên tay chân xuất hiện ở trước mặt hắn đều bị hắn cho một bạt tai thoạt nhìn chẳng phí chút sức lực nào tát bay, không có một người nào có thể sau một cái bạt tai còn có thể đứng lên. Thoạt nhìn tay vung ra nhẹ hều nhưng sức lực chứa đựng bên trong cực lớn, Cường Tử vận dụng sức lực chứa đựng bên trong bàn tay vào trong từng cái tát tai. Tay đến mặt đối phương mới bỗng nhiên phát lực, từng cái bạt tai giống như lựu đạn nổ vang bên mặt các đại hán, căn bản ngăn đỡ không được.

Người nằm đầy đất có một nửa đau đến méo mó vặn vẹo lăn qua lật lại, một nửa hoàn toàn hôn mê không bị đánh gẫy xương.

Một, hai, ba, bốn,…bảy mươi chín.

Cường Tử một bên quạt một bên đếm, sau khi một tên đại hán cuối cùng bị đánh ngã ở dưới chân mình hắn cười, cười như Trư Bát Giới rực rỡ dưới ánh mặt trời...

Thực ra vài người cuối cùng chạy đến, bọn họ oan uổng nhất, chẳng những chẳng phải trang hảo hán xông lên trước, dùng mánh lới đứng ở cuối cùng cũng không tránh được rủi ro, bọn chúng có tên gọi chung là Vô Tội, Cường Tử đuổi theo bọn chúng quất bạt tai.

- Một cái bạt tai một vạn đồng, có ý kiến gì không?

Cường Tử chậm rãi bước đi đến trước người Trịnh Kiến Huy, nhẹ nhàng lắc cổ tay, liên tục làm một động tác quả thật tay có chút mỏi.

Trịnh Kiến Huy theo phản xạ lui về sau mấy bước, khí phách, hào khí, dũng khí, sán khí, cước khí mới rồi của ông ta đều không còn, nỗi sợ và bất an mãnh liệt đầy dẫy nội tâm của ông ta. Rõ ràng, tư liệu điều tra về Cường Tử ở chỗ văn phòng trinh thám Chung Cực ông ta từ trước tới nay chưa hề nghiêm túc xem qua. Một người năm quyền có thể đánh ra một cái hố sâu hơn mười tấc trên trụ cầu vượt, há có thể đơn giản vậy sao?

Nhìn nụ cười tà ác trên khuôn mặt xinh trai của Cường Tử, Trịnh Kiến Huy biết rõ hôm nay mình bại rồi, bại triệt để hoàn toàn bại không hề còn đường lui. Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới có người có thể một mình đánh bảy tám chục người, nếu như có ông ta chỉ biết được một người, người đó gọi là Hoàng Phi Hồng. Bây giờ nhiều hơn một thiếu niên gọi là Lâm Cường, ông ta khẳng định sẽ hết mực nhớ kỹ, trọn đời không quên.

Một là đối phương căn bản ra tay chính là trêu tức, chút xíu cũng không hề nhìn thẳng ông ta.

La Tiểu Lỵ không hề nhúc nhích, bởi vì cô ta sợ choáng váng. Bây giờ tối thiểu nhất cô ta xác nhận được một việc, đó chính là nếu như thiếu niên trước mặt này ra sức tán hai cái tát trên mặt của mình giống với sức lực vừa rồi tán trên mặt những đại hán kia, cô ta đã tàn phế rồi. Nhưng nghĩ cũng biết, vừa rồi thiếu niên này xuống tay vẫn còn khá nhẹ.

Cường Tử không thích đánh phụ nữ, thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới một ngày kia mình sẽ động tay đánh phụ nữ. trong tư tưởng của Cường Tử phụ nữ chỉ có hai loại, xinh đẹp và đặc biệt xinh đẹp. Mà ngay cả khuôn mặt đậu hũ mười hai cân kia của khuê nữ mập mạp của lão Vương bán đậu hủ gần nhà hắn, Cường Tử cũng có thể phát hiện vẻ đẹp đáng giá thưởng thức từ trong đó, hắn còn có người phụ nữ như thế nào không thể đón nhận nữa?

Chính là mới vừa rồi, định nghĩa phụ nữ trong tư tưởng của Cường Tử thay đổi, vẫn là hai loại, một loại là đáng yêu, một loại là đáng hận. Rất rõ ràng, Bùi Nhược, Tôn Văn Văn, Chu Lâm Nhã thậm chí Trần Nhược Lân Cửu đã từng bị hắn giận gần như muốn mắng té tát, cũng là đáng yêu. Mà Tiểu La Lỵ này, là đáng hận. Đối với kẻ đáng hận, mặc kệ đàn ông hay phụ nữ, Cường Tử đều không ngại một bạt tai tát bay, không mặc cả.

Nhìn thấy sắc mặt Trịnh Kiến Huy hoảng sợ không biết gọi tên là gì, Cường Tử mỉm cười rất hoà ái.

- Con người của tôi thích nói nhất là đạo lý, cũng thực tế nhất. Cá nhân cho rằng việc trên thế giới này chia thành hai loại, một loại là tiền có thể giải quyết, một loại là tiền không thể giải quyết. Rõ ràng dễ thấy là chuyện hôm nay tiền khẳng định có thể giải quyết.

Cường Tử đi lên phía trước hai bước, áp lực sinh ra trong hai bước đã khiến Trịnh Kiến Huy nghĩ đến việc xoay người chạy trốn, nhưng ông ta vẫn kìm lại được.

- Con người của tôi rất dễ nói chuyện, buôn bán bao giờ cũng thật thà không gian dối mánh lới, một bạt tai một vạn đồng, một mức giá. Bảy mươi chín cái bạt tai bảy mươi chín vạn, thiếu một xu cũng không được. Nếu như ông không đồng ý, tôi không ngại cởi sạch quần áo ông ném vào vườn bách thú Sư Hổ Sơn làm đồ chơi cho sư tử cọp để cho người ta vây xung quanh xem, nếu như ông cho rằng tôi làm không được ông cũng có thể thử chút.

- Mày ác lắm! Làm người đừng quá đáng, phàm việc gì cũng nên lưu lại đường lui!

Trịnh Kiến Huy tự làm cho mình tỉnh táo, gắng sức làm cho mình tỉnh táo, ở trước mặt thiếu niên này ông ta thua một lần một lần lại một lần, nhưng ông ta không muốn thua luôn mặt mũi của mình.

- Tôi không ác, tôi rất trung thực phúc hậu. Ông cũng nhìn thấy, tôi không có động thủ trước. Là người của ông dùng khuôn mặt thịt béo da dày của bọn chúng lần lượt đánh nhau với bàn tay trắng trẻo mịn màng của tôi, đánh vỡ hết xương tay của tôi. Bảy mươi chín vạn này coi như là tiền thuốc men viện phí để tôi đi bệnh viện khám ngoại khoa, không nhiều đâu.

- Được! Bảy mươi chín vạn. Được lắm, tao cho mày! Hôm nay mày cầm tiền này, tao không tin mày ngày mai có mạng tiêu!

- Việc này không nhọc đến ngài quan tâm, muốn tiền không muốn mạng từ trước đến nay là phương châm của tôi. Hầy! Nhìn bộ dạng của ông rất không vui dường như có chút không cam lòng đúng không? Tốt như vậy, tôi cho ông một cơ hội nữa. Ông bây giờ gọi điện thoại, có thể gọi đến bao nhiêu người thì gọi đến bấy nhiêu người, tôi không ngại một ngày phất nhanh tiến vào hàng ngũ triệu phú đâu.

- Mày nói đó! Chờ đấy!

- Ừ! Được.

Cường Tử thật thà xoay người đi trở về chỗ cũ, đặt mông ngồi ở trên xe đẩy tay lật nhào kia khom lưng nhặt hạt dẻ ăn lần nữa. Trải qua thời gian thoáng chốc này, hạt dẻ đã lạnh rồi, lại càng ngọt.

Cạy mạnh môt quả hạt dẻ ném vào trong miệng, Cường Tử liếc qua Trịnh Kiến Huy móc ra điện thoại di động gọi điện thoại. Trong lòng cười nhạt, đến bây giờ cảnh sát cũng chưa đến, rõ ràng Trịnh Kiến Huy trước đó đã đánh tiếng trước, bằng không sẽ không đánh lâu như vậy vẫn chưa có một gã mặc đồng phục đi ra ngắm ngía. Nơi này là khu đông thành phố, Trịnh Kiến Huy cho dù không ở trên địa bàn của mình xem ra cũng có thực lực nhất định, nếu như ở khu thành tây, ông ta còn không lật cả trời lên à?

Cha nuôi ta hôm nay sẽ bức con đến chỗ chết, xem thử có thể bức ra được cái gì.

Sau khi Trịnh Kiến Huy gọi xong điện thoại, lá gan rõ ràng cứng hơn vài phần, ông ta đến bên cạnh La Tiểu Lỵ giơ tay ôm bả vai gầy yếu của cô ta vào trong lòng ngực của mình, ý bảo La Tiểu Lỵ không cần phải lo lắng.

- Yên tâm đi, có cậu ở đây, sẽ không để cho con bị khi dễ.

Ông ta nói, chỉ là lời này, bất kể là người nói ra, hay là người nghe, đều có thể cảm giác được sự lo lắng bên trong không đủ. La Tiểu Lỵ ngẩng đầu, đôi mắt to rất xinh đẹp vụt sáng hai cái, bên trong đều là sương mù.

- Cậu ơi, con sợ lắm. con xem hay là thôi di. Hắn…

La Tiểu Lỵ liếc nhìn Cường Tử, ánh mắt kẻ kia đùa bỡn khiến cho trong lòng cô ta run rẩy lần nữa.

- Hắn là tên ma quỷ!

- Hừ! Mặc kệ hắn là cái gì, hôm nay nếu không để cho con trút ra hết được sự căm tức này, người làm cậu ta đây sẽ không gọi là Trịnh Lão Hổ!

- Cậu ơi, chúng ta về nhà đi, con muốn về nhà.

- Chờ một chút nữa!

- Không nên cậu ơi, con không cần trút giận, con bây giờ chỉ muốn về nhà!

- Cậu nói chờ chút nữa!

Trịnh Kiến Huy rít gào một câu, doạ La Tiểu Lỵ run cằm cập. Nhận ra được mình thất thố Trịnh Kiến Huy ôm sát bả vai La Tiểu Lỵ nói:
- Tin tưởng cậu, ở Đông Đỉnh, cậu của con chưa từng có việc không giải quyết được!

Cường Tử nghe được câu nói này cười phì một tiếng, không biết khoác lác đến cảnh giới này liệu có thể báo cho kỷ lục thế giới Guinness hay không. Chưa từng có việc không giải quyết được? Hắn cười, hạt dẻ trong miệng đều phun ra ngoài, đám người xem xung quanh cười vang một trận. Tiếng cười đó lại cũng không phải cho Cường Tử, mà là Trịnh Kiến Huy mạnh miệng nói khoác.

Nghe thấy mọi người cười vang, sắc mặt Trịnh Kiến Huy tái nhợt, lập tức xìu xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện