Trong phòng thí nghiệm vẫn bận rộn như trước, tất cả mọi người kìm lại tâm trạng của mình ở tình trạng tốt nhất. Thiếu niên nằm trên giường bệnh trước mặt bọn họ, là động lực bọn họ đem hết toàn lực làm việc.
Buổi trưa thiếu niên có tỉnh táo lại, nhưng vì thời gian quá ngắn, các học giả ngay cả vui mừng kinh ngạc cũng chưa kịp anh ta lại chìm vào trong cơn mê, dường như mệt mỏi đến cực điểm. Trải qua sự bàn bạc của các học giả, bọn họ cho rằng lần tỉnh táo này tuy rằng ngắn ngủi, có lẽ nói rõ phương pháp trị liệu bây giờ đang chính xác.
Kết luận này khiến cho tất cả mọi người đều hết sức xúc động, dù sao đây là tiến triển lớn nhất từ sau khi thiếu niên bị đưa đến nơi này. Trong khoảng khắc thiếu niên tỉnh táo lại sóng điện não của anh ta vô cùng ổn định, thật giống như người bình thường. Máy ghi chép ghi lại thời khắc đó, điều này khiến cho mỗi người đều muốn hoan hô nhảy cẫng lên như chim sẻ.
Nhưng buổi chiều, bỗng nhiên tình hình xảy ra biến hoá!
Các loại số liệu sau một hồi ba động rơi vào yên lặng, dấu hiệu sinh mạng thiếu niên đang dần dần biến mất, điều này khiến trong lòng mỗi người cũng bắt đầu sợ hãi cuốn cuồn.
Mọi người đều bận rộn hẳn lên, trong phòng thí nghiệm này tập hợp tất cả học giả chuyên gia tốt nhất, gần như bao gồm tất cả các ngành. Bọn họ đều là người nổi bật ở các lĩnh vực của mình, đều là tinh anh. Mỗi người đều đã trải qua rất nhiều sự kiện trọng đại, đều là người có tố chất tâm lý rất tốt, nhưng thời điểm thiếu niên trên giường bệnh kia xảy ra dị thường, vẫn là kìm chế không được có chút hoảng loạn.
- Chuyện gì xảy ra?!
Người phụ trách phòng thí nghiệm sau khi nghe thấy tiếng chuông cảnh báo, thì học giả trung niên đi theo bên cạnh tướng quân buổi trưa xông vào. Anh ta dù rằng tuổi tác không phải lớn nhất nơi này, nhưng lại là người quyền uy nhất trong những người này.
- Bỗng nhiên xuất hiện biểu hiện khác thường, các dạng dấu hiệu sinh lý đều đang suy kiệt!
- Xuất hiện từ khi nào? - Mới vừa rồi!
Anh ta vịn người vào thành giường cau mày, nhìn qua số liệu hiện thị trên các loại dụng cụ, không khỏi có chút bối rối. Anh ta cúi xuống kéo mi mắt thiếu niên lên nhìn xem, chỉ thấy tròng trắng.
- Nhịp tim?
- Mười bốn!
- Hả!
Vịn người vào thành giường cau mày lại chặt hơn.
Những thứ khác không cần hỏi đến nữa, nhịp tim chậm như vậy, xem như đã dừng hẳn.
Buông ngón tay từ trên mi mắt thiếu niên ra, người phụ trách vừa muốn ngồi thẳng lên, chợt thấy được mi mắt thiếu niên bỗng nhúc nhích, có một thứ nhấp nháy màu đỏ rất quỷ dị vụt loé lên đã lập tức không thấy nữa, ông ta cho rằng mình hoa mắt, cúi đầu xuống nâng mi mắt thiếu niên lên lần nữa.
- Tôi.
Một thanh âm yếu ớt nhưng rõ ràng truyền vào trong lỗ tai người phụ trách, doạ anh ta nhảy dựng! Tay của anh ta không thể ngừng run rẩy thoáng chốc, lập tức ngẩng đầu lên nhìn một lượt người vây quanh ở bên giường bệnh. Trên mặt của mọi người đều mang theo vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, rất nhiều người há to miệng biểu lộ bộ dạng rất kinh ngạc.
- Viện trưởng, tôi nghe thấy cậu ta nói chuyện!
- Tôi cũng nghe thấy!
- Tôi nhìn thấy miệng của cậu ta nhúc nhích!
Xem ra không phải cảm giác sai lần, không phải nghe nhầm! Người phụ trách chứng thực âm thanh mình nghe được từ những người ở đó, thanh âm kia tuy rằng yếu ớt, nhưng rõ ràng vô cùng.
- Tôi
Môi thiếu niên lần nữa bỗng nhúc nhích, phát ra âm tiết đó.
Người phụ trách áp người của mình thấp xuống hơn nữa, gần như là ghé sát bên miệng thiếu niên thăm dò rất cẩn thận. Hơn nửa năm, đây là thanh âm đầu tiên thiếu niên trải qua đau khổ này phát ra, dù rằng yếu ớt khàn khàn nhưng trong lỗ tai người phụ trách không khác gì với âm thanh tự nhiên!
- Anh muốn nói cái gì? Chúng tôi đều ở bên cạnh anh!
- Tôi
Vẫn là cái chữ này, mỗi người đều nghe rõ ràng.
Người vây quanh bên trên giường bệnh đều lộ vẻ vui mừng, ánh mắt bọn họ đan xen lẫn nhau, đều có sự vui sướng khó thể nào che giấu được ở bên trong. Dù rằng số liệu trên máy đo dấu hiệu sinh mạng của thiếu niên còn đang dần dần biến mất, nhưng ba chữ tôi này lại nói rõ thiếu niên có khả năng lúc nào cũng có thể tỉnh táo lại.
- Tốt lắm! Tốt lắm!
- Chuyện gì?
Các dạng số liệu bắt đầu chậm chạp khôi phục bình thường, kỳ tích phải chăng xuất hiện rồi!
- Trời xanh không phụ người có lòng, xem ra phương án trị liệu của chúng ta chính xác!
- Trời ạ! Tốc độ khôi phục càng lúc càng nhanh!
- Kỳ tích, thật là kỳ tích!
Người phụ trách run rẩy xúc động, anh ta ghé sát vào môi của thiếu niên, muốn nghe rõ ràng anh ta muốn biểu đạt cái gì.
- Mạng
Rốt cuộc, thiếu niên phát ra một âm tiết không giống như trước
- Cái gì? Cậu ta đang nói cái gì?
- Các anh nghe rõ sao?
- Không được nói chuyện!
Người phụ trách nhíu mày, bảo mọi người an tĩnh trở lại.
- Tôi
Lần này thiếu nhiên vẫn nói ra từ tôi như cũ, tất cả bắt đầu nhìn lẫn nhau, rối rít suy đoán thiếu niên muốn biểu đạt cái gì. Người phụ trách đợi một lát, không còn nghe được thanh âm thiếu niên phát ra nữa. Ông ta có chút thất vọng lắc đầu, chậm rãi ngồi thẳng lên nói:
- Xem ra anh ta vẫn đang ở vào giai đoạn hôn mê sâu, lời nói mới rồi chẳng qua trong tiềm thức muốn biểu đạt gì đó, nhưng, anh ta liên tục nói mấy chữ tôi, một chữ mạng, là có ý gì?
Anh ta vừa đứng thẳng, bỗng nhiên nhìn thấy lần nữa một loại ánh sáng rực rỡ trong khe hở mí mắt nhắm lại của thiếu niên, quang mang màu hồng quỷ dị lập loè, lần này quang mang màu đỏ như máu ở trong con ngươi của thiếu niên thời gian dừng lại lâu hơn trước, rất nhiều người đều thấy được.
- Đó là cái gì?
Có người không thể kìm lòng được hỏi. Không người nào có thể trả lời y.
Bỗng nhiên, quang mang màu đỏ như máu trong mắt thiếu niên càng lúc càng thịnh, cả hốc mắt đều biến thành màu đỏ! Đó là một loại sắc màu diễm lệ tươi như máu, ở trong con ngươi của thiếu niên không ngừng bùng phát!
- Mạng tôi
Lần này thiếu niên phát ra hai chữ, thanh âm cũng lớn hơn rất nhiều, tất là gần như đều nghe được rõ ràng rành mạch.
- Mạng tôi?
- Có ý gì?
Ngay khi tất cả đều đang kinh ngạc, thiếu niên chợt không hề có dấu hiệu trong giây lát từ trên giường bệnh ngồi dậy, quang mang màu đỏ trong mắt của anh ta trở nên nóng bỏng vô cùng, từ không khe hở mí mắt đóng chặt sáng loè. So với khi nãy, ánh mắt của anh ta thật giống như ánh nhìn của ma quỷ.
Răng rắc!
Đai cố định cột ở trên người thiếu niên bị nửa thân trên của thiếu niên ngồi dậy bức đứt! Điều này khiến cho mỗi người đều thất kinh! Phải biết rằng loại đai cố định này là dùng chất liệu đặc biệt chế tạo, cho dù là một chiếc xe hơi Dongfeng bị buộc lại, cũng tuyệt đối không thể kéo đứt! Chỉ là ngồi dậy mà thôi, đã bức đứt đai cố định cứng cáp như thế, sức mạnh cơ bắp của anh ta rốt cuộc biến thái đến mức độ khủng bố gì!
Tất cả mọi người theo phản xạ lùi lại, phản ứng dị thường của thiếu niên doạ bọn họ nhảy dựng.
Đôi mắt thiếu niên đã mở ra, quang mang màu đỏ như máu càng thêm dày đặc, làm cho người ta nhìn không rét mà run!
- Mạng tôi là của tôi, không do trời!
Thiếu niên rốt cuộc nói ra câu nói hoàn chỉnh này, tất cả mọi người có mặt đều nghe rõ, nghi hoặc trong lòng bọn họ cũng cởi bỏ, nhưng, khí phách và hơi lạnh như băng thấu xương bên trong lời nói kia, đã khiến mỗi người đều bị ảnh hưởng kinh hãi!
Rắc!
Một âm thanh bị bóp nghẹt, đai cố định cột ở chân trái thiếu niên cũng bị anh ta bức đứt, thiếu niên chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn đai cố định trên chân trái của mình, dường như có chút cau mày. Anh ta giơ tay đặt ở trước mặt của mình, từ từ đánh giá tỉ mỉ một lát tay của mình, sau đó vươn tay nắm lấy đai cố đinh trên chân trái, chậm chạp kéo lên.
Rắc!
Đứt đoạn rơi xuống!
- Là ai? Muốn giam cầm ta?
Thâm âm thiếu niên có chút mê mang vang lên.
Người phụ trách phản ứng đầu tiên, anh ta lớn tiếng hô một câu:
- Ra ngoài hết! Đóng cửa phong thí nghiệm! Nhấn nút cảnh báo thông báo cho bảo vệ biết, phòng vệ cấp một!
Anh ta xông qua, mở rộng hai cánh tay ôm lấy thiếu niên còn ngồi ở trên giường bệnh, dùng hết sức lực toàn thân của mình. Anh ta hô hoán đám người sững sờ ở phía sau:
- Nhanh! Hãy ra khỏi đây!
Mọi người rốt cuộc phản ứng được rồi, có mấy người học giả tuổi tác tương đối trẻ hơn liếc nhìn nhau, nhìn trong ánh mắt nhau cùng có một quyết định dứt khoát. Mấy người bọn họ gần như đồng thời hô một tiếng, đẩy những người khác ra khỏi phòng thí nghiệm, sau đó đóng chặt cửa phòng từ bên trong. Vài người sau khi làm xong những việc đó xoay qua muốn đi giúp đỡ người phụ trách khống chế thiếu niên, nhưng bọn họ phát hiện đã chậm rồi.
Thiếu niên đứng ở mép giường, một tay chộp cứng cổ người phụ trách, giơ người phụ trách lên cao cao, cặp ngươi màu đỏ như máu của thiếu niên nhìn thẳng vào con mắt của người phụ trách, giống như ma quỷ.
- Là ngươi? Muốn giam cầm ta?
Thanh âm thiếu niên rất khàn, lạnh như băng thấu qua xương, không có một tia cảm tình.
Yết hầu người phụ trách bị bóp nghẹt, ngay cả giọng nói cũng không phát ra được, hai tay của ông ta nắm chặt cánh tay của thiếu niên, hai chân đá lung tung. Mấy người ở trước cửa ra vào bị cảnh tượng này doạ sợ, nhưng vẫn không có lùi bước, bọn họ cùng nhau xông đến muốn cứu người phụ trách ra, vừa mới xông đến bên cạnh thiếu niên, nhìn thấy gương mặt không kiên nhẫn của thiếu niên chậm rãi xoay qua đối mặt với bọn họ.
- Kiến hôi.
Thiếu niên nhẹ nhàng nói hai chứ cánh tay theo đó vung lên đồng thời quét mấy người ra ngoài, vài người bay ngang ra ngoài, chia nhau đụng vào các loại máy móc té lăn trên đất. Thiếu niên một lần nữa xoay đầu nhìn người phụ trách, trong con ngươi có chút nghi hoặc.
- Không phải ngươi, ngươi không có tư cách này!
Anh ta nói.
Buông bàn tay giống như kìm sắt ra, người phụ trách huỵch một tiếng rơi trên mặt đất. Anh ta che cần cổ của mình thở ra từng hơi từng hơi, ngực phập phồng kịch liệt. Anh ta nhìn thấy thiếu niên vẫn còn mê mang quét mắt một vòng xung quanh, đi thẳng về phía cửa.
Học giả tuổi tác trẻ nhất bò dậy ôm lấy một chân của anh ta, lại bị thiếu niên kéo về phía trước. Thiếu niên cúi đầu nhìn y, xoay eo dùng một tay nhấc y lên dừng ở giữa không trung, nhìn vào đôi mắt của học giả trẻ tuổi hỏi từng chữ từng câu:
- Ngươi có thể nói cho ta biết, ta là ai không?
- Ngươi là…
Cổ họng học giả bị kẹp cứng, cũng khó có thể phát ra âm thanh.
- Xem ra ngươi cũng không biết, bỏ đi.
Vứt học giả trên mặt đất, thiếu quét mắt nhìn mọi người một cái, hơi ngẩng cằm lên hỏi:
- Nếu như nghĩ không ra, vậy phải nhớ cho kỹ rồi. Từ hôm nay trở đi ta gọi là Yêu Ma, đây chính là tên của ta!
Uỳnh!
Sau một tiếng vang cực lớn, cửa an toàn nặng nề của phòng thí nghiệm bị thiếu niên tuấn tú tự xưng là Yêu Ma một quyền đánh bay, anh ta sải bước nhảy ra ngoài, thân thể loã lồ mảnh mai đứng thẳng, trước nay chưa từng thấy!
Buổi trưa thiếu niên có tỉnh táo lại, nhưng vì thời gian quá ngắn, các học giả ngay cả vui mừng kinh ngạc cũng chưa kịp anh ta lại chìm vào trong cơn mê, dường như mệt mỏi đến cực điểm. Trải qua sự bàn bạc của các học giả, bọn họ cho rằng lần tỉnh táo này tuy rằng ngắn ngủi, có lẽ nói rõ phương pháp trị liệu bây giờ đang chính xác.
Kết luận này khiến cho tất cả mọi người đều hết sức xúc động, dù sao đây là tiến triển lớn nhất từ sau khi thiếu niên bị đưa đến nơi này. Trong khoảng khắc thiếu niên tỉnh táo lại sóng điện não của anh ta vô cùng ổn định, thật giống như người bình thường. Máy ghi chép ghi lại thời khắc đó, điều này khiến cho mỗi người đều muốn hoan hô nhảy cẫng lên như chim sẻ.
Nhưng buổi chiều, bỗng nhiên tình hình xảy ra biến hoá!
Các loại số liệu sau một hồi ba động rơi vào yên lặng, dấu hiệu sinh mạng thiếu niên đang dần dần biến mất, điều này khiến trong lòng mỗi người cũng bắt đầu sợ hãi cuốn cuồn.
Mọi người đều bận rộn hẳn lên, trong phòng thí nghiệm này tập hợp tất cả học giả chuyên gia tốt nhất, gần như bao gồm tất cả các ngành. Bọn họ đều là người nổi bật ở các lĩnh vực của mình, đều là tinh anh. Mỗi người đều đã trải qua rất nhiều sự kiện trọng đại, đều là người có tố chất tâm lý rất tốt, nhưng thời điểm thiếu niên trên giường bệnh kia xảy ra dị thường, vẫn là kìm chế không được có chút hoảng loạn.
- Chuyện gì xảy ra?!
Người phụ trách phòng thí nghiệm sau khi nghe thấy tiếng chuông cảnh báo, thì học giả trung niên đi theo bên cạnh tướng quân buổi trưa xông vào. Anh ta dù rằng tuổi tác không phải lớn nhất nơi này, nhưng lại là người quyền uy nhất trong những người này.
- Bỗng nhiên xuất hiện biểu hiện khác thường, các dạng dấu hiệu sinh lý đều đang suy kiệt!
- Xuất hiện từ khi nào? - Mới vừa rồi!
Anh ta vịn người vào thành giường cau mày, nhìn qua số liệu hiện thị trên các loại dụng cụ, không khỏi có chút bối rối. Anh ta cúi xuống kéo mi mắt thiếu niên lên nhìn xem, chỉ thấy tròng trắng.
- Nhịp tim?
- Mười bốn!
- Hả!
Vịn người vào thành giường cau mày lại chặt hơn.
Những thứ khác không cần hỏi đến nữa, nhịp tim chậm như vậy, xem như đã dừng hẳn.
Buông ngón tay từ trên mi mắt thiếu niên ra, người phụ trách vừa muốn ngồi thẳng lên, chợt thấy được mi mắt thiếu niên bỗng nhúc nhích, có một thứ nhấp nháy màu đỏ rất quỷ dị vụt loé lên đã lập tức không thấy nữa, ông ta cho rằng mình hoa mắt, cúi đầu xuống nâng mi mắt thiếu niên lên lần nữa.
- Tôi.
Một thanh âm yếu ớt nhưng rõ ràng truyền vào trong lỗ tai người phụ trách, doạ anh ta nhảy dựng! Tay của anh ta không thể ngừng run rẩy thoáng chốc, lập tức ngẩng đầu lên nhìn một lượt người vây quanh ở bên giường bệnh. Trên mặt của mọi người đều mang theo vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, rất nhiều người há to miệng biểu lộ bộ dạng rất kinh ngạc.
- Viện trưởng, tôi nghe thấy cậu ta nói chuyện!
- Tôi cũng nghe thấy!
- Tôi nhìn thấy miệng của cậu ta nhúc nhích!
Xem ra không phải cảm giác sai lần, không phải nghe nhầm! Người phụ trách chứng thực âm thanh mình nghe được từ những người ở đó, thanh âm kia tuy rằng yếu ớt, nhưng rõ ràng vô cùng.
- Tôi
Môi thiếu niên lần nữa bỗng nhúc nhích, phát ra âm tiết đó.
Người phụ trách áp người của mình thấp xuống hơn nữa, gần như là ghé sát bên miệng thiếu niên thăm dò rất cẩn thận. Hơn nửa năm, đây là thanh âm đầu tiên thiếu niên trải qua đau khổ này phát ra, dù rằng yếu ớt khàn khàn nhưng trong lỗ tai người phụ trách không khác gì với âm thanh tự nhiên!
- Anh muốn nói cái gì? Chúng tôi đều ở bên cạnh anh!
- Tôi
Vẫn là cái chữ này, mỗi người đều nghe rõ ràng.
Người vây quanh bên trên giường bệnh đều lộ vẻ vui mừng, ánh mắt bọn họ đan xen lẫn nhau, đều có sự vui sướng khó thể nào che giấu được ở bên trong. Dù rằng số liệu trên máy đo dấu hiệu sinh mạng của thiếu niên còn đang dần dần biến mất, nhưng ba chữ tôi này lại nói rõ thiếu niên có khả năng lúc nào cũng có thể tỉnh táo lại.
- Tốt lắm! Tốt lắm!
- Chuyện gì?
Các dạng số liệu bắt đầu chậm chạp khôi phục bình thường, kỳ tích phải chăng xuất hiện rồi!
- Trời xanh không phụ người có lòng, xem ra phương án trị liệu của chúng ta chính xác!
- Trời ạ! Tốc độ khôi phục càng lúc càng nhanh!
- Kỳ tích, thật là kỳ tích!
Người phụ trách run rẩy xúc động, anh ta ghé sát vào môi của thiếu niên, muốn nghe rõ ràng anh ta muốn biểu đạt cái gì.
- Mạng
Rốt cuộc, thiếu niên phát ra một âm tiết không giống như trước
- Cái gì? Cậu ta đang nói cái gì?
- Các anh nghe rõ sao?
- Không được nói chuyện!
Người phụ trách nhíu mày, bảo mọi người an tĩnh trở lại.
- Tôi
Lần này thiếu nhiên vẫn nói ra từ tôi như cũ, tất cả bắt đầu nhìn lẫn nhau, rối rít suy đoán thiếu niên muốn biểu đạt cái gì. Người phụ trách đợi một lát, không còn nghe được thanh âm thiếu niên phát ra nữa. Ông ta có chút thất vọng lắc đầu, chậm rãi ngồi thẳng lên nói:
- Xem ra anh ta vẫn đang ở vào giai đoạn hôn mê sâu, lời nói mới rồi chẳng qua trong tiềm thức muốn biểu đạt gì đó, nhưng, anh ta liên tục nói mấy chữ tôi, một chữ mạng, là có ý gì?
Anh ta vừa đứng thẳng, bỗng nhiên nhìn thấy lần nữa một loại ánh sáng rực rỡ trong khe hở mí mắt nhắm lại của thiếu niên, quang mang màu hồng quỷ dị lập loè, lần này quang mang màu đỏ như máu ở trong con ngươi của thiếu niên thời gian dừng lại lâu hơn trước, rất nhiều người đều thấy được.
- Đó là cái gì?
Có người không thể kìm lòng được hỏi. Không người nào có thể trả lời y.
Bỗng nhiên, quang mang màu đỏ như máu trong mắt thiếu niên càng lúc càng thịnh, cả hốc mắt đều biến thành màu đỏ! Đó là một loại sắc màu diễm lệ tươi như máu, ở trong con ngươi của thiếu niên không ngừng bùng phát!
- Mạng tôi
Lần này thiếu niên phát ra hai chữ, thanh âm cũng lớn hơn rất nhiều, tất là gần như đều nghe được rõ ràng rành mạch.
- Mạng tôi?
- Có ý gì?
Ngay khi tất cả đều đang kinh ngạc, thiếu niên chợt không hề có dấu hiệu trong giây lát từ trên giường bệnh ngồi dậy, quang mang màu đỏ trong mắt của anh ta trở nên nóng bỏng vô cùng, từ không khe hở mí mắt đóng chặt sáng loè. So với khi nãy, ánh mắt của anh ta thật giống như ánh nhìn của ma quỷ.
Răng rắc!
Đai cố định cột ở trên người thiếu niên bị nửa thân trên của thiếu niên ngồi dậy bức đứt! Điều này khiến cho mỗi người đều thất kinh! Phải biết rằng loại đai cố định này là dùng chất liệu đặc biệt chế tạo, cho dù là một chiếc xe hơi Dongfeng bị buộc lại, cũng tuyệt đối không thể kéo đứt! Chỉ là ngồi dậy mà thôi, đã bức đứt đai cố định cứng cáp như thế, sức mạnh cơ bắp của anh ta rốt cuộc biến thái đến mức độ khủng bố gì!
Tất cả mọi người theo phản xạ lùi lại, phản ứng dị thường của thiếu niên doạ bọn họ nhảy dựng.
Đôi mắt thiếu niên đã mở ra, quang mang màu đỏ như máu càng thêm dày đặc, làm cho người ta nhìn không rét mà run!
- Mạng tôi là của tôi, không do trời!
Thiếu niên rốt cuộc nói ra câu nói hoàn chỉnh này, tất cả mọi người có mặt đều nghe rõ, nghi hoặc trong lòng bọn họ cũng cởi bỏ, nhưng, khí phách và hơi lạnh như băng thấu xương bên trong lời nói kia, đã khiến mỗi người đều bị ảnh hưởng kinh hãi!
Rắc!
Một âm thanh bị bóp nghẹt, đai cố định cột ở chân trái thiếu niên cũng bị anh ta bức đứt, thiếu niên chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn đai cố định trên chân trái của mình, dường như có chút cau mày. Anh ta giơ tay đặt ở trước mặt của mình, từ từ đánh giá tỉ mỉ một lát tay của mình, sau đó vươn tay nắm lấy đai cố đinh trên chân trái, chậm chạp kéo lên.
Rắc!
Đứt đoạn rơi xuống!
- Là ai? Muốn giam cầm ta?
Thâm âm thiếu niên có chút mê mang vang lên.
Người phụ trách phản ứng đầu tiên, anh ta lớn tiếng hô một câu:
- Ra ngoài hết! Đóng cửa phong thí nghiệm! Nhấn nút cảnh báo thông báo cho bảo vệ biết, phòng vệ cấp một!
Anh ta xông qua, mở rộng hai cánh tay ôm lấy thiếu niên còn ngồi ở trên giường bệnh, dùng hết sức lực toàn thân của mình. Anh ta hô hoán đám người sững sờ ở phía sau:
- Nhanh! Hãy ra khỏi đây!
Mọi người rốt cuộc phản ứng được rồi, có mấy người học giả tuổi tác tương đối trẻ hơn liếc nhìn nhau, nhìn trong ánh mắt nhau cùng có một quyết định dứt khoát. Mấy người bọn họ gần như đồng thời hô một tiếng, đẩy những người khác ra khỏi phòng thí nghiệm, sau đó đóng chặt cửa phòng từ bên trong. Vài người sau khi làm xong những việc đó xoay qua muốn đi giúp đỡ người phụ trách khống chế thiếu niên, nhưng bọn họ phát hiện đã chậm rồi.
Thiếu niên đứng ở mép giường, một tay chộp cứng cổ người phụ trách, giơ người phụ trách lên cao cao, cặp ngươi màu đỏ như máu của thiếu niên nhìn thẳng vào con mắt của người phụ trách, giống như ma quỷ.
- Là ngươi? Muốn giam cầm ta?
Thanh âm thiếu niên rất khàn, lạnh như băng thấu qua xương, không có một tia cảm tình.
Yết hầu người phụ trách bị bóp nghẹt, ngay cả giọng nói cũng không phát ra được, hai tay của ông ta nắm chặt cánh tay của thiếu niên, hai chân đá lung tung. Mấy người ở trước cửa ra vào bị cảnh tượng này doạ sợ, nhưng vẫn không có lùi bước, bọn họ cùng nhau xông đến muốn cứu người phụ trách ra, vừa mới xông đến bên cạnh thiếu niên, nhìn thấy gương mặt không kiên nhẫn của thiếu niên chậm rãi xoay qua đối mặt với bọn họ.
- Kiến hôi.
Thiếu niên nhẹ nhàng nói hai chứ cánh tay theo đó vung lên đồng thời quét mấy người ra ngoài, vài người bay ngang ra ngoài, chia nhau đụng vào các loại máy móc té lăn trên đất. Thiếu niên một lần nữa xoay đầu nhìn người phụ trách, trong con ngươi có chút nghi hoặc.
- Không phải ngươi, ngươi không có tư cách này!
Anh ta nói.
Buông bàn tay giống như kìm sắt ra, người phụ trách huỵch một tiếng rơi trên mặt đất. Anh ta che cần cổ của mình thở ra từng hơi từng hơi, ngực phập phồng kịch liệt. Anh ta nhìn thấy thiếu niên vẫn còn mê mang quét mắt một vòng xung quanh, đi thẳng về phía cửa.
Học giả tuổi tác trẻ nhất bò dậy ôm lấy một chân của anh ta, lại bị thiếu niên kéo về phía trước. Thiếu niên cúi đầu nhìn y, xoay eo dùng một tay nhấc y lên dừng ở giữa không trung, nhìn vào đôi mắt của học giả trẻ tuổi hỏi từng chữ từng câu:
- Ngươi có thể nói cho ta biết, ta là ai không?
- Ngươi là…
Cổ họng học giả bị kẹp cứng, cũng khó có thể phát ra âm thanh.
- Xem ra ngươi cũng không biết, bỏ đi.
Vứt học giả trên mặt đất, thiếu quét mắt nhìn mọi người một cái, hơi ngẩng cằm lên hỏi:
- Nếu như nghĩ không ra, vậy phải nhớ cho kỹ rồi. Từ hôm nay trở đi ta gọi là Yêu Ma, đây chính là tên của ta!
Uỳnh!
Sau một tiếng vang cực lớn, cửa an toàn nặng nề của phòng thí nghiệm bị thiếu niên tuấn tú tự xưng là Yêu Ma một quyền đánh bay, anh ta sải bước nhảy ra ngoài, thân thể loã lồ mảnh mai đứng thẳng, trước nay chưa từng thấy!
Danh sách chương