Kéo dài một tuần liền, Khê Nguyệt hợp tác với một lượng nhân viên trong âm thầm, chuẩn bị để khi quay trở lại tập đoàn Thương Hạn, lão già Khê Trường không có quyền và lý do để đuổi cô rời đi.

Khoảng thời gian này, Khê Nguyệt gần như không có thời gian nghĩ đến những việc khác.

Trong một lần bàn kế hoạch với một vài nhân viên, đến khi kết thúc trở ra, không nghĩ đến trùng hợp lại gặp mặt Giang Thừa Tân, vì vậy trong lòng cô sinh lên một sự áy náy khó tả.

Giang Thừa Tân cũng vừa mới kết thúc buổi họp mặt với một đối tác.

Dường như không muốn để Giang Thừa Tân dính dáng quá nhiều, Khê Nguyệt lập tức cúi đầu chào. Kết quả trông thấy Khê Nguyệt có ý định rời đi, người đàn ông lập tức nắm lấy cổ tay cô kéo lại, nét mặt xuất hiện vẻ mất mát khó tå.

“Nguyệt Nguyệt, tại sao lại chặn số của anh? Mấy ngày nay anh tìm kiếm cũng không thấy em.

"

Khê Nguyệt nghe câu này giống như sét đánh ngang tai, cô nhíu mày khó hiểu.

“Em không có.”

Chặn số? Trong đầu nhớ lại vào buổi đêm, khi hàng loạt tin nhắn của Giang Thừa Tân gửi đến cô không còn nữa, cả việc số danh bạ của anh không tồn tại.

Cô vốn cho rằng Giang Thừa Tân không muốn tiếp tục giúp đỡ, vì vậy cô cũng tự hiểu chuyện không liên lạc.

Thế nhưng đến khi cuộc trò chuyện xuất phát từ phía Giang Thừa Tân, cô cũng hiểu lý do.

Trong khi Khê Nguyệt cố gắng tiếp thu câu chuyện này, Giang Thừa Tân lập tức đưa đến tin chấn động khác.

“Nếu em không cần sự giúp đỡ của anh nữa, anh cũng thật lòng mong muốn em có thể quay lại vị trí cầm đầu tập đoàn Thương Hạn. Nhưng thật sự như tên họ Lôi kia nói, em với hắn kết hôn rồi sao?”

Khê Nguyệt đứng đơ ra một lúc, hai sự việc đột ngột tới liên tục.

“Không, làm sao có chuyện hoang đường như thế? Em không thể nào mà kết hôn với hắn, anh nghe chuyện này từ đâu?”

Giang Thừa Tân nhìn hành động của Khê Nguyệt, nét mặt hiện giờ của cô vô cùng bàng hoàng không thể thích nghi.

“Hôm trước khi kết thúc buổi họp với các vị cổ đông lớn, anh vốn muốn đến tìm em, nhưng khi đó Lôi Nghị Tước cản lại, thậm chí hắn còn bảo em là vợ hån."

Khê Nguyệt siết chặt nắm tay, sự tức giận hiện rõ trên gương mặt. Tên Lôi Nghị Tước này đang muốn chơi đùa với cô? Còn tự tiện chặn số, hơn thế ngang nhiên bảo cô là “vợ của hắn”.

Điều này đối với Khê Nguyệt kiểu gì cũng khó mà chấp nhận được.

Một lần nữa, cô khẳng định.

“Em với hắn không quen không biết, nếu có cũng chỉ là sự hận thù giữa nhau. Tuyệt đối không như lời hắn nói”

Giang Thừa Tân nghe vậy liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Khê Nguyệt một lần nữa giải thích mối thù của cô và Lôi Nghị Tước đến từ đâu, Giang Thừa Tân nhanh chóng rõ sự tình.

Thế nhưng Khê Nguyệt cũng không nói đến vấn đề cô mất trí nhớ, nhầm lẫn và đeo bám gọi Lôi Nghị Tước là chồng. Điều này không khác gì một vết nhơ.

Lúc rời đi, Giang Thừa Tân vẫn còn giữ suy nghĩ muốn giúp đỡ cô, vì vậy liền lên tiếng như một cách để làm chỗ dựa.

“Một mình em là con gái trong giới thương trường này vốn không dễ dàng, nếu cần sự giúp đỡ hãy tìm đến anh. Anh luôn sẵn lòng”

Giang Thừa Tân vừa nói, ánh mắt mang theo sự ôn nhu ấm áp, dễ dàng khiến người khác quý mến bởi tính cách này. Nhưng đối với Khê Nguyệt vốn một mình, Giang Thừa Tân trước giờ tuy giúp đỡ cô nhiều, cô lại biết cách để trả mà không phải mang ơn.

Hơn ai hết, Khê Nguyệt càng không phải kiểu người dễ phụ thuộc một ai.

Kể từ sau khi mẹ cô qua đời, Khê Nguyệt cũng đã thay đổi tính cách. Lúc đó người Lục gia bên cạnh hối thúc, cô cũng không được toàn quyền quyết định.

...

Nghĩ lại việc Lôi Nghị Tước đe dọa, cô không muốn Giang Thừa Tân dính dáng đến, sau cùng cô chỉ nở nụ cười, cẩn thận nói lời từ chối một cách tế nhị nhất.

“Về việc quay trở lại tập đoàn Thương Hạn, hiện tại em đã có kế sách riêng cho mình. Cảm ơn sự giúp đỡ của anh gần đây.”

Cuộc trò chuyện diễn ra rất lâu, khi Khê Nguyệt xoay người rời đi, Giang Thừa

Tân cũng vội vàng nhắc đến việc cô gỡ số điện thoại chặn.

Thời điểm một tuần trước khi Lôi Nghị Tước chở Khê Nguyệt về.

Khoảng thời gian trên xe, khi Lôi Nghị Tước ôm Khê Nguyệt trở về. Điện thoại cô liên tục hiển thị cuộc gọi nhỡ, tuy không tạo tiếng động nhưng ánh đèn chớp nháy liên tục.

Lôi Nghị Tước tâm tình bực dọc lấy điện thoại của Khê Nguyệt xem xét, nhìn hàng tin nhắn lo lắng và cuộc gọi nhỡ của Giang Thừa Tân, ánh mắt hắn càng trở nên âm trầm hẳn.

Sau cùng, hắn quyết định xóa toàn bộ tin nhắn hỏi han, còn thuận tiện đẩy số điện thoại của Giang Thừa Tân vào danh sách chặn, miệng rủa một câu.

“Thật là phiền phức.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện