Khê Nguyệt không rõ, từ sau khi xem đoạn tin tức trên màn ảnh kia, trong đầu vẫn thường có các phân cảnh kỳ lạ xuất hiện trong tâm trí. Nó đến bất chợt, hơn hết đều ngẫu nhiên. Mỗi cảnh đều rất vụn vặt, giống như tất cả lần lượt ghép nối lại dẫn đến liên quan đến nhau.
Tuy trong đầu nghĩ rằng Lôi Nghị Tước là chồng, vậy mà cô không thấy hắn hiện diện bên trong ký ức. Nếu có đều rất ít, những lần như thế, ánh mắt hắn nhìn cô không bao giờ dịu dàng, tràn đầy sự ghét bỏ hiện rõ.
Đêm nay, Khê Nguyệt rơi vào giấc ngủ, cô lại mơ thấy một giấc mơ không mấy tốt đẹp.
Bên trong giấc mơ, tái hiện lại thời khắc khung cảnh vùng núi quen thuộc xuất hiện trên đoạn tin tức khi nó bị phong tỏa. Mà người xuất hiện, lại còn có cả Lôi Nghị Tước chồng cô. Bên cạnh hai người, vệ sĩ trực thuộc hộ tống tương đối nhiều.
Ánh mắt hai người nhìn nhau không có bao nhiêu là thiện cảm, cả Khê Nguyệt và Lôi Nghị Tước đều là sự ghét bỏ rõ rệt.
Khác biệt với ánh mắt nhìn cô mỗi đêm.
Cho đến khi, giấc mơ lần nữa chuyển cảnh.
Khê Nguyệt lẫn Lôi Nghị Tước xảy ra bất hòa, hai người nói chuyện, nét mặt cả hai có phần tức giận.
Cô không nghe được rõ cuộc trò chuyện, thanh âm tiếng tất cả bị lấn át khi trời đổ cơn mưa lớn đột ngột. Bất đắc dĩ Khê Nguyệt và cả Lôi Nghị Tước chỉ có thể tìm chỗ trú, nền trời sấm chớp từng cơn lớn.
Ngay thời khắc này, tất cả các lớp đất đá bỗng chốc bị lún xuống, mặt đất đột ngột rung chuyển dữ dội. Cạnh mép khu vực hai người đứng, từng hàng lớp đá lẫn cát trượt dài, rơi rớt xuống từ hướng vách núi cheo leo. Những người vệ sĩ đứng địa phần gần đó, không thoát khỏi cảnh bi thương mà rời đi theo cái chết.
Bất chợt, lớp đá bên dưới chân Khê Nguyệt lẫn Lôi Nghị Tước rúng động, từng mảnh đất bị sập xuống, khiến cả hai đều không thể trở tay kịp.
Cơn mưa không ngừng trút, ướt đẫm áo cả hai, lớp đất đá lún sâu, hai người xảy ra tai nạn, va đập mạnh khi từ phía trên cát lẫn đá rơi xuống.
Ánh mắt Khê Nguyệt bàng hoàng nhìn vào khối đá lớn nguy hiểm phía trên, ngay khi một hòn đá lớn ý định rơi trúng cô, một lực tay rắn chắc kéo lại, thoát khỏi thảm cảnh bi thảm cận kề cái chết trong gang tấc.
Vừa nghiêng đầu nhìn, đã phát hiện là Lôi Nghị Tước, ánh mắt hắn như sáng rực giữa đêm đen.
May thay, lớp đất lún đã dừng lại, không tiến quá sâu tới địa điểm hai người.
Khê Nguyệt chưa định hình, sức lực yếu ớt mà ngất đi.
Đến khi tỉnh, hơi thở cô trở nên dồn dập.
Trở về thực tại, Khê Nguyệt hoảng đến mức ngồi bật dậy.
Cơn đau đầu vẫn còn hiện hữu đến đau đớn.
Vì sự bất ngờ này của Khê Nguyệt, Lôi Nghị Tước chìm trong cơn mơ cũng lập tức ngồi dậy. Để rồi Khê Nguyệt ôm chặt, vùi vào lòng hắn mà khóc lóc thảm thương.
“Chồng ơi, em đau đầu…”
Lôi Nghị Tước nhìn cô, khắp gương mặt và trán cô rịn một tầng mồ hôi mỏng. Hắn như bị hoảng theo, nhúng khăn ướt ấm rồi bước vào, trên tay còn cầm theo một hộp thuốc đau đầu, thực chất là thuốc từ bác sĩ trước đó đưa đến, tránh trường hợp Khê Nguyệt có hiện tượng lạ trong quá trình mất trí nhớ.
“Tại sao lại đau?”
Lôi Nghị Tước cẩn thận lau mồ hôi cho cô, ánh mắt cô vẫn nhìn hắn, giọt lệ vương khắp gương mặt đến đáng thương.
“Tước, em mơ thấy em và anh bị tai nạn, chúng ta sắp chết, sập núi…”
Bàn tay cầm khăn lau gương mặt cho Khê Nguyệt bất chợt khựng lại, ánh mắt hắn trở nên lắng đọng. Vẫn tiếp tục quan sát biểu cảm của cô, nhưng hiện tại ánh mắt hắn vô cùng chú tâm.
Đột ngột, Khê Nguyệt ôm chầm lấy, vùi vào lòng Lôi Nghị Tước khóc thút thít, thanh âm đứt quãng, câu từ cũng vì vậy mà rối cả lên.
“Em không muốn anh chết, anh không được… được bỏ em… không muốn, không muốn mất Tước…”
Lôi Nghị Tước nhìn cô khóc đến thảm thương, chẳng hiểu vì sao trong lòng hắn hiện lên sự dịu dàng hiếm thấy. Bàn tay đặt lên bả vai, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
“Không bỏ em, đừng khóc nữa.”
Lôi Nghị Tước cẩn thận lấy thuốc, để cô uống vào.
Khê Nguyệt về bộ dáng ngốc nghếch này lại thích khóc, đến nỗi khiến hắn có phần đau xót.
Nhưng hắn vẫn nghĩ lại câu chuyện ban nãy cô kể.
Hắn biết, đây là dấu hiệu cho việc Khê Nguyệt dần dần nhớ lại.
Lời bác sĩ nói vẫn còn hiện trong tâm trí. Khê Nguyệt chẳng qua là mất trí nhớ tạm thời, sẽ tốt hơn cho việc khôi phục nếu gặp một tình tiết nhỏ, tất cả đều gợi lên ký ức.
Dỗ dành Khê Nguyệt xong, Lôi Nghị Tước để cô nằm xuống ngủ, ánh mắt hắn cực kỳ phức tạp, cảm giác mỗi lúc một bất an.
Sau một hồi dỗ dành, Khê Nguyệt như đứa trẻ yên tâm vùi vào lòng hắn ngủ lần nữa, hàng lông mi khẽ rung động hiện tại đã ướt vì vừa mới khóc, lọn tóc cũng bị vướng vào gương mặt xinh đẹp.
Lôi Nghị Tước chẳng hiểu vì sao bản thân có những suy nghĩ kỳ lạ.
Hắn đang lo lắng cho việc Khê Nguyệt sẽ nhớ lại sao? Hay lo là cô sẽ rời đi?
Tuy trong đầu nghĩ rằng Lôi Nghị Tước là chồng, vậy mà cô không thấy hắn hiện diện bên trong ký ức. Nếu có đều rất ít, những lần như thế, ánh mắt hắn nhìn cô không bao giờ dịu dàng, tràn đầy sự ghét bỏ hiện rõ.
Đêm nay, Khê Nguyệt rơi vào giấc ngủ, cô lại mơ thấy một giấc mơ không mấy tốt đẹp.
Bên trong giấc mơ, tái hiện lại thời khắc khung cảnh vùng núi quen thuộc xuất hiện trên đoạn tin tức khi nó bị phong tỏa. Mà người xuất hiện, lại còn có cả Lôi Nghị Tước chồng cô. Bên cạnh hai người, vệ sĩ trực thuộc hộ tống tương đối nhiều.
Ánh mắt hai người nhìn nhau không có bao nhiêu là thiện cảm, cả Khê Nguyệt và Lôi Nghị Tước đều là sự ghét bỏ rõ rệt.
Khác biệt với ánh mắt nhìn cô mỗi đêm.
Cho đến khi, giấc mơ lần nữa chuyển cảnh.
Khê Nguyệt lẫn Lôi Nghị Tước xảy ra bất hòa, hai người nói chuyện, nét mặt cả hai có phần tức giận.
Cô không nghe được rõ cuộc trò chuyện, thanh âm tiếng tất cả bị lấn át khi trời đổ cơn mưa lớn đột ngột. Bất đắc dĩ Khê Nguyệt và cả Lôi Nghị Tước chỉ có thể tìm chỗ trú, nền trời sấm chớp từng cơn lớn.
Ngay thời khắc này, tất cả các lớp đất đá bỗng chốc bị lún xuống, mặt đất đột ngột rung chuyển dữ dội. Cạnh mép khu vực hai người đứng, từng hàng lớp đá lẫn cát trượt dài, rơi rớt xuống từ hướng vách núi cheo leo. Những người vệ sĩ đứng địa phần gần đó, không thoát khỏi cảnh bi thương mà rời đi theo cái chết.
Bất chợt, lớp đá bên dưới chân Khê Nguyệt lẫn Lôi Nghị Tước rúng động, từng mảnh đất bị sập xuống, khiến cả hai đều không thể trở tay kịp.
Cơn mưa không ngừng trút, ướt đẫm áo cả hai, lớp đất đá lún sâu, hai người xảy ra tai nạn, va đập mạnh khi từ phía trên cát lẫn đá rơi xuống.
Ánh mắt Khê Nguyệt bàng hoàng nhìn vào khối đá lớn nguy hiểm phía trên, ngay khi một hòn đá lớn ý định rơi trúng cô, một lực tay rắn chắc kéo lại, thoát khỏi thảm cảnh bi thảm cận kề cái chết trong gang tấc.
Vừa nghiêng đầu nhìn, đã phát hiện là Lôi Nghị Tước, ánh mắt hắn như sáng rực giữa đêm đen.
May thay, lớp đất lún đã dừng lại, không tiến quá sâu tới địa điểm hai người.
Khê Nguyệt chưa định hình, sức lực yếu ớt mà ngất đi.
Đến khi tỉnh, hơi thở cô trở nên dồn dập.
Trở về thực tại, Khê Nguyệt hoảng đến mức ngồi bật dậy.
Cơn đau đầu vẫn còn hiện hữu đến đau đớn.
Vì sự bất ngờ này của Khê Nguyệt, Lôi Nghị Tước chìm trong cơn mơ cũng lập tức ngồi dậy. Để rồi Khê Nguyệt ôm chặt, vùi vào lòng hắn mà khóc lóc thảm thương.
“Chồng ơi, em đau đầu…”
Lôi Nghị Tước nhìn cô, khắp gương mặt và trán cô rịn một tầng mồ hôi mỏng. Hắn như bị hoảng theo, nhúng khăn ướt ấm rồi bước vào, trên tay còn cầm theo một hộp thuốc đau đầu, thực chất là thuốc từ bác sĩ trước đó đưa đến, tránh trường hợp Khê Nguyệt có hiện tượng lạ trong quá trình mất trí nhớ.
“Tại sao lại đau?”
Lôi Nghị Tước cẩn thận lau mồ hôi cho cô, ánh mắt cô vẫn nhìn hắn, giọt lệ vương khắp gương mặt đến đáng thương.
“Tước, em mơ thấy em và anh bị tai nạn, chúng ta sắp chết, sập núi…”
Bàn tay cầm khăn lau gương mặt cho Khê Nguyệt bất chợt khựng lại, ánh mắt hắn trở nên lắng đọng. Vẫn tiếp tục quan sát biểu cảm của cô, nhưng hiện tại ánh mắt hắn vô cùng chú tâm.
Đột ngột, Khê Nguyệt ôm chầm lấy, vùi vào lòng Lôi Nghị Tước khóc thút thít, thanh âm đứt quãng, câu từ cũng vì vậy mà rối cả lên.
“Em không muốn anh chết, anh không được… được bỏ em… không muốn, không muốn mất Tước…”
Lôi Nghị Tước nhìn cô khóc đến thảm thương, chẳng hiểu vì sao trong lòng hắn hiện lên sự dịu dàng hiếm thấy. Bàn tay đặt lên bả vai, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
“Không bỏ em, đừng khóc nữa.”
Lôi Nghị Tước cẩn thận lấy thuốc, để cô uống vào.
Khê Nguyệt về bộ dáng ngốc nghếch này lại thích khóc, đến nỗi khiến hắn có phần đau xót.
Nhưng hắn vẫn nghĩ lại câu chuyện ban nãy cô kể.
Hắn biết, đây là dấu hiệu cho việc Khê Nguyệt dần dần nhớ lại.
Lời bác sĩ nói vẫn còn hiện trong tâm trí. Khê Nguyệt chẳng qua là mất trí nhớ tạm thời, sẽ tốt hơn cho việc khôi phục nếu gặp một tình tiết nhỏ, tất cả đều gợi lên ký ức.
Dỗ dành Khê Nguyệt xong, Lôi Nghị Tước để cô nằm xuống ngủ, ánh mắt hắn cực kỳ phức tạp, cảm giác mỗi lúc một bất an.
Sau một hồi dỗ dành, Khê Nguyệt như đứa trẻ yên tâm vùi vào lòng hắn ngủ lần nữa, hàng lông mi khẽ rung động hiện tại đã ướt vì vừa mới khóc, lọn tóc cũng bị vướng vào gương mặt xinh đẹp.
Lôi Nghị Tước chẳng hiểu vì sao bản thân có những suy nghĩ kỳ lạ.
Hắn đang lo lắng cho việc Khê Nguyệt sẽ nhớ lại sao? Hay lo là cô sẽ rời đi?
Danh sách chương