【Chẳng lẽ… đây chính là: là anh em thì phải ôm nhau cùng chịu khổ sao? Có phúc cùng ôm?】
【Lục Minh Tự đúng là lúc nào cũng bất ngờ xuất chiêu, khiến người ta trở tay không kịp.】
【Hahahaha, Lục Minh Tự đúng là vui tính quá đi.】
Bầu không khí chạm tới một khúc ngoặt kỳ lạ.
Lục Dạng bất đắc dĩ nhìn về phía Lục Minh Tự, rồi dời ánh mắt đi một chút, chuyển sang nhìn Giang Nghiễn Chu, nói:
“Anh em chỉ đùa thôi, đừng để ý.”
Giang Nghiễn Chu nhanh chóng đáp một tiếng:“Ừ.”
Lời của Lục Minh Tự đương nhiên là nói thật — một người anh trai đích thực thì có thể vì em gái mà xông pha lên trước, nhưng vì bị ánh mắt mang tính cảnh cáo của Lục Dạng liếc qua một cái, hắn chỉ đành nuốt lời vào trong lòng.
Lục Dạng mỉm cười, giọng trong trẻo nói với Bùi Dĩ Vụ:
“Đừng để ý đến anh tớ, anh ấy chỉ là muốn được ôm thôi.”
Bùi Dĩ Vụ: “Ừm!”
Cả bốn người còn chưa kịp rời đi thì Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông, Ôn Tiên và Tần Diệc Đàm đã bước lại gần.
“Chúng tôi muốn làm một cuộc trao đổi.” — người chưa đến mà tiếng đã vang lên.
Lục Dạng nhìn theo hướng giọng nói, thấy Chu Mạt Lê lại nói tiếp:
“Chúng tôi sẽ nói cho mấy người ba đầu mối, trong đó có một cái là thật; các người cũng cho chúng tôi ba đầu mối, một cái là thật. Ai giải ra trước thì người đó được điểm.”
“Nhưng các anh đã giải được không ít manh mối, bọn tôi còn chưa bắt đầu.” — Bùi Dĩ Vụ hỏi, “Tại sao lại muốn trao đổi với chúng tôi?”
Lâm Tân Mông cầm một chiếc đèn pin nhỏ, khẽ lắc một cái:
“Nhân tiện muốn mượn chút lửa.”
Bùi Dĩ Vụ hơi nhíu mày, luôn có cảm giác bọn họ không đơn giản như vậy.
Lục Dạng khẽ nhướng mí mắt, nơi đuôi mắt thoáng ý hờ hững:
“Ba đầu mối của các cậu là gì?”
Ôn Tiên đáp: “Đầu mối thứ nhất là một câu trong bài thơ Xuân Vọng.”
Tần Diệc Đàm nhận thấy ánh mắt Lục Dạng lướt qua mình thì liền phấn khích nói:
“Đầu mối thứ hai là một nhân vật nổi tiếng trong sách.”
Chu Mạt Lê bổ sung:
“Còn đầu mối thứ ba thì liên quan đến lửa.”
Nghe xong, sắc mặt Lục Dạng không hề thay đổi. Cô im lặng hai giây, ánh mắt lướt qua bốn người Chu Mạt Lê khiến họ có cảm giác như tâm tư bị nhìn thấu.
【Tôi phát hiện Chu Mạt Lê thật gian xảo, chẳng phải đã nói chỉ có một đầu mối là thật sao? Nhưng ba cái này rõ ràng đều thật mà?】
【Rõ ràng là muốn dụ Lục Dạng bọn họ loại bỏ đáp án đúng, đúng là màn đấu trí “ta lừa ngươi, ngươi gạt ta”, chơi tâm lý đỉnh cao…】
Lục Dạng nhìn thẳng vào Chu Mạt Lê, khẽ nhếch môi, giọng rõ ràng vang lên:
“Không cần phức tạp vậy đâu, bọn tôi sẽ nói thẳng đáp án đầu mối cho các cậu.”
Bốn người đối diện kinh ngạc.
Lâm Tân Mông vội hỏi: “Thế còn lửa?”
Lục Dạng chậm rãi nói ra ba chữ:
“Cho các cậu.”
Bọn họ tính toán đủ đường, hao tâm tổn trí để vừa lấy được đầu mối vừa khiến đối phương không giải nhanh hơn mình — vậy mà...
Kết quả là... người ta lại trực tiếp nhường tay, hơn nữa còn đưa đáp án tới tận miệng cho họ!
Lục Dạng ra hiệu bằng mắt cho Lục Minh Tự, người sau lập tức hiểu ý, khẽ hắng giọng một cái rồi nói:
“Đầu mối của bọn tôi ra được rồi, chính là nhiệm vụ một."
Nghe xong, Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông nhìn nhau, không nói nên lời.
Những thứ dễ dàng có được thường khiến người ta cảm thấy không chân thực. Họ nghi ngờ đối phương có phải cũng gian xảo, cố ý nói đáp án sai để dụ bọn họ nhập sai, còn họ thì lén nhập đáp án đúng.
Tần Diệc Đàm: “Thì ra là nhiệm vụ một à.”
Vì là do Lục Dạng nói ra, làm sao có thể sai được chứ?
Tần Diệc Đàm không chút nghi ngờ, lập tức nhập đáp án vào đồng hồ thông minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chẳng bao lâu sau, giọng đọc đặc biệt của chương trình vang lên:
“Đầu mối 1: Ngô Thừa Ân, chính xác.”
“Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông, Ôn Tiên và Tần Diệc Đàm mỗi người cộng 5 điểm.”
Chu Mạt Lê lúc này mới gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng, nhưng vẫn không hiểu tại sao Lục Dạng lại dễ dàng cho họ đầu mối như thế.
Lục Dạng dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, giọng trong trẻo vang lên:
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
“Bọn tôi không cần 5 điểm này.”
Giọng điệu bình thản như thường, nét mặt điềm nhiên. Nhưng lọt vào tai Lâm Tân Mông thì lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Cô — coi thường 5 điểm này!
Giống như lần đó thi cử, thầy giáo vì sơ suất mà chấm bài văn của Lục Dạng thiếu mất 20 điểm. Sửa lại thì rất phiền, nhưng vì áy náy, thầy vẫn cố gắng đòi cộng bù cho cô.
Khi ấy, Lục Dạng thản nhiên nói:
“20 điểm không quan trọng, không ảnh hưởng đến xếp hạng. Đây chỉ là một kỳ thi bình thường thôi, không cần làm phiền thầy.”
Thầy giáo bỗng bừng tỉnh.
Đúng lúc đó, có người ở trong văn phòng nghe được đoạn hội thoại, rồi truyền ra ngoài. Một đồn mười, mười đồn trăm, cuối cùng thành:
Lục Dạng coi kỳ thi chung toàn thành như một bài kiểm tra bình thường. Người đứng thứ hai, nghe nói cô ấy không thèm 20 điểm đó, tức đến nỗi ôn bài liền ba đêm, suýt nữa phải nhập viện vì kiệt sức.
Lục Dạng… đúng là kiểu người thật sự mắt cao hơn đầu.
【Người khác xem điểm số như vàng như ngọc, còn Lục Dạng xem điểm số như cục đất, quá bá đạo luôn hahaha.】
【Các bạn à, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là Lục Dạng — cô em gái kiêu ngạo nhất toàn mạng, cũng là… thần tượng của tôi!】
Tần Diệc Đàm vừa hưng phấn vì được cộng điểm, vừa không quên nhìn Lục Dạng bằng ánh mắt cảm kích và ngưỡng mộ.
Ôn Tiên thì không mấy quan tâm đến điểm số, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào đống lửa, hỏi Lục Dạng:
“Giờ mình có thể lấy lửa rồi chứ?”
Lục Dạng gật đầu: “Được.”
Chu Mạt Lê đảo tròng mắt một vòng, không nhìn ra chút gì khả nghi từ bốn người bên kia. Ngay cả người dễ lộ nhất là Lục Minh Tự cũng chẳng để lộ sơ hở nào.
Anh ta dùng nụ cười ôn hòa che đi sự nghi hoặc trong lòng, nói:
“Cảm ơn, vậy bọn tôi không làm phiền nữa.”
Chờ bốn người kia cầm lửa rời đi, Bùi Dĩ Vụ liếc nhìn đồng hồ, ngáp một cái rồi nói:
“Ui, tám giờ rồi, sắp kết thúc livestream rồi.”
Giọng cô mang theo sự hào hứng rõ rệt:
“Lục Dạng, tụi mình đi ngủ thôi!”
Lục Minh Tự đột nhiên có một dự cảm không lành: “…”
Hắn đúng là không nên để Bùi Dĩ Vụ và Dạng Dạng ở cùng nhau!
Lục Minh Tự liếc mắt nhìn sang Giang Nghiễn Chu, thầm lẩm bẩm trong lòng:
Nhưng mà cái tên Giang Nghiễn Chu này, yếu ớt đến mức còn chẳng tự chăm được cho mình, ở cùng lều với Dạng Dạng thì chắc chắn lại để cô chăm sóc cho anh mất.
Lục Dạng nói: “Đi thôi, về rửa mặt rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.”
Phòng livestream tắt đúng 20 giờ, nhưng cũng đúng 20 giờ, có người vừa được tự do, vừa mới tỉnh ngủ, thế là bao nhiêu người mang theo sự bất mãn ùn ùn kéo nhau vào Weibo chính thức để “gọi hồn”.
【Tôi còn đang tưởng sẽ được cùng Giang Nghiễn Chu vào giấc mơ nữa cơ, thế mà đã kết thúc rồi à??】
【Làm ơn cân nhắc đến những người 20 giờ mới dậy và thức đến 8 giờ sáng hôm sau chứ, tôi ngủ từ 8h sáng đến 20h tối đấy, vừa hay lỡ hết luôn rồi, khóc mất.jpg】
【Dạng Bảo đâu, tôi muốn xem Dạng Bảo!! Mau để tôi vào lại!!】
Lều Mông Cổ rất lớn, hai vị trí ngủ cách nhau khoảng một mét. Lục Dạng đặt lò xông hương ở một góc an toàn, hương thơm nhè nhẹ lan khắp căn lều.
Bùi Dĩ Vụ nằm úp sấp, không nhịn được mà nói:
“Mỗi lần sinh tồn ngoài trời, vừa chui vào lều là trong lòng tớ lại tràn ngập cảm kích.”
“Lớp nylon màu xanh lá và tấm lưới chắn dường như đã trở thành ngôi nhà của tớ rồi, cái không gian nhỏ mà chúng tạo thành chính là nơi trú ngụ tốt nhất của tớ.”
“Lục Dạng, tớ có thể hỏi cậu một câu được không?” Bùi Dĩ Vụ nhìn tấm rèm ngăn giữa hai người, hỏi.
Cô nàng không biết Lục Dạng lúc này đang làm gì, chỉ nghe thấy tiếng đáp lại:
“Ừ, cậu hỏi đi.”
【Lục Minh Tự đúng là lúc nào cũng bất ngờ xuất chiêu, khiến người ta trở tay không kịp.】
【Hahahaha, Lục Minh Tự đúng là vui tính quá đi.】
Bầu không khí chạm tới một khúc ngoặt kỳ lạ.
Lục Dạng bất đắc dĩ nhìn về phía Lục Minh Tự, rồi dời ánh mắt đi một chút, chuyển sang nhìn Giang Nghiễn Chu, nói:
“Anh em chỉ đùa thôi, đừng để ý.”
Giang Nghiễn Chu nhanh chóng đáp một tiếng:“Ừ.”
Lời của Lục Minh Tự đương nhiên là nói thật — một người anh trai đích thực thì có thể vì em gái mà xông pha lên trước, nhưng vì bị ánh mắt mang tính cảnh cáo của Lục Dạng liếc qua một cái, hắn chỉ đành nuốt lời vào trong lòng.
Lục Dạng mỉm cười, giọng trong trẻo nói với Bùi Dĩ Vụ:
“Đừng để ý đến anh tớ, anh ấy chỉ là muốn được ôm thôi.”
Bùi Dĩ Vụ: “Ừm!”
Cả bốn người còn chưa kịp rời đi thì Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông, Ôn Tiên và Tần Diệc Đàm đã bước lại gần.
“Chúng tôi muốn làm một cuộc trao đổi.” — người chưa đến mà tiếng đã vang lên.
Lục Dạng nhìn theo hướng giọng nói, thấy Chu Mạt Lê lại nói tiếp:
“Chúng tôi sẽ nói cho mấy người ba đầu mối, trong đó có một cái là thật; các người cũng cho chúng tôi ba đầu mối, một cái là thật. Ai giải ra trước thì người đó được điểm.”
“Nhưng các anh đã giải được không ít manh mối, bọn tôi còn chưa bắt đầu.” — Bùi Dĩ Vụ hỏi, “Tại sao lại muốn trao đổi với chúng tôi?”
Lâm Tân Mông cầm một chiếc đèn pin nhỏ, khẽ lắc một cái:
“Nhân tiện muốn mượn chút lửa.”
Bùi Dĩ Vụ hơi nhíu mày, luôn có cảm giác bọn họ không đơn giản như vậy.
Lục Dạng khẽ nhướng mí mắt, nơi đuôi mắt thoáng ý hờ hững:
“Ba đầu mối của các cậu là gì?”
Ôn Tiên đáp: “Đầu mối thứ nhất là một câu trong bài thơ Xuân Vọng.”
Tần Diệc Đàm nhận thấy ánh mắt Lục Dạng lướt qua mình thì liền phấn khích nói:
“Đầu mối thứ hai là một nhân vật nổi tiếng trong sách.”
Chu Mạt Lê bổ sung:
“Còn đầu mối thứ ba thì liên quan đến lửa.”
Nghe xong, sắc mặt Lục Dạng không hề thay đổi. Cô im lặng hai giây, ánh mắt lướt qua bốn người Chu Mạt Lê khiến họ có cảm giác như tâm tư bị nhìn thấu.
【Tôi phát hiện Chu Mạt Lê thật gian xảo, chẳng phải đã nói chỉ có một đầu mối là thật sao? Nhưng ba cái này rõ ràng đều thật mà?】
【Rõ ràng là muốn dụ Lục Dạng bọn họ loại bỏ đáp án đúng, đúng là màn đấu trí “ta lừa ngươi, ngươi gạt ta”, chơi tâm lý đỉnh cao…】
Lục Dạng nhìn thẳng vào Chu Mạt Lê, khẽ nhếch môi, giọng rõ ràng vang lên:
“Không cần phức tạp vậy đâu, bọn tôi sẽ nói thẳng đáp án đầu mối cho các cậu.”
Bốn người đối diện kinh ngạc.
Lâm Tân Mông vội hỏi: “Thế còn lửa?”
Lục Dạng chậm rãi nói ra ba chữ:
“Cho các cậu.”
Bọn họ tính toán đủ đường, hao tâm tổn trí để vừa lấy được đầu mối vừa khiến đối phương không giải nhanh hơn mình — vậy mà...
Kết quả là... người ta lại trực tiếp nhường tay, hơn nữa còn đưa đáp án tới tận miệng cho họ!
Lục Dạng ra hiệu bằng mắt cho Lục Minh Tự, người sau lập tức hiểu ý, khẽ hắng giọng một cái rồi nói:
“Đầu mối của bọn tôi ra được rồi, chính là nhiệm vụ một."
Nghe xong, Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông nhìn nhau, không nói nên lời.
Những thứ dễ dàng có được thường khiến người ta cảm thấy không chân thực. Họ nghi ngờ đối phương có phải cũng gian xảo, cố ý nói đáp án sai để dụ bọn họ nhập sai, còn họ thì lén nhập đáp án đúng.
Tần Diệc Đàm: “Thì ra là nhiệm vụ một à.”
Vì là do Lục Dạng nói ra, làm sao có thể sai được chứ?
Tần Diệc Đàm không chút nghi ngờ, lập tức nhập đáp án vào đồng hồ thông minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chẳng bao lâu sau, giọng đọc đặc biệt của chương trình vang lên:
“Đầu mối 1: Ngô Thừa Ân, chính xác.”
“Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông, Ôn Tiên và Tần Diệc Đàm mỗi người cộng 5 điểm.”
Chu Mạt Lê lúc này mới gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng, nhưng vẫn không hiểu tại sao Lục Dạng lại dễ dàng cho họ đầu mối như thế.
Lục Dạng dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, giọng trong trẻo vang lên:
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
“Bọn tôi không cần 5 điểm này.”
Giọng điệu bình thản như thường, nét mặt điềm nhiên. Nhưng lọt vào tai Lâm Tân Mông thì lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Cô — coi thường 5 điểm này!
Giống như lần đó thi cử, thầy giáo vì sơ suất mà chấm bài văn của Lục Dạng thiếu mất 20 điểm. Sửa lại thì rất phiền, nhưng vì áy náy, thầy vẫn cố gắng đòi cộng bù cho cô.
Khi ấy, Lục Dạng thản nhiên nói:
“20 điểm không quan trọng, không ảnh hưởng đến xếp hạng. Đây chỉ là một kỳ thi bình thường thôi, không cần làm phiền thầy.”
Thầy giáo bỗng bừng tỉnh.
Đúng lúc đó, có người ở trong văn phòng nghe được đoạn hội thoại, rồi truyền ra ngoài. Một đồn mười, mười đồn trăm, cuối cùng thành:
Lục Dạng coi kỳ thi chung toàn thành như một bài kiểm tra bình thường. Người đứng thứ hai, nghe nói cô ấy không thèm 20 điểm đó, tức đến nỗi ôn bài liền ba đêm, suýt nữa phải nhập viện vì kiệt sức.
Lục Dạng… đúng là kiểu người thật sự mắt cao hơn đầu.
【Người khác xem điểm số như vàng như ngọc, còn Lục Dạng xem điểm số như cục đất, quá bá đạo luôn hahaha.】
【Các bạn à, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là Lục Dạng — cô em gái kiêu ngạo nhất toàn mạng, cũng là… thần tượng của tôi!】
Tần Diệc Đàm vừa hưng phấn vì được cộng điểm, vừa không quên nhìn Lục Dạng bằng ánh mắt cảm kích và ngưỡng mộ.
Ôn Tiên thì không mấy quan tâm đến điểm số, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào đống lửa, hỏi Lục Dạng:
“Giờ mình có thể lấy lửa rồi chứ?”
Lục Dạng gật đầu: “Được.”
Chu Mạt Lê đảo tròng mắt một vòng, không nhìn ra chút gì khả nghi từ bốn người bên kia. Ngay cả người dễ lộ nhất là Lục Minh Tự cũng chẳng để lộ sơ hở nào.
Anh ta dùng nụ cười ôn hòa che đi sự nghi hoặc trong lòng, nói:
“Cảm ơn, vậy bọn tôi không làm phiền nữa.”
Chờ bốn người kia cầm lửa rời đi, Bùi Dĩ Vụ liếc nhìn đồng hồ, ngáp một cái rồi nói:
“Ui, tám giờ rồi, sắp kết thúc livestream rồi.”
Giọng cô mang theo sự hào hứng rõ rệt:
“Lục Dạng, tụi mình đi ngủ thôi!”
Lục Minh Tự đột nhiên có một dự cảm không lành: “…”
Hắn đúng là không nên để Bùi Dĩ Vụ và Dạng Dạng ở cùng nhau!
Lục Minh Tự liếc mắt nhìn sang Giang Nghiễn Chu, thầm lẩm bẩm trong lòng:
Nhưng mà cái tên Giang Nghiễn Chu này, yếu ớt đến mức còn chẳng tự chăm được cho mình, ở cùng lều với Dạng Dạng thì chắc chắn lại để cô chăm sóc cho anh mất.
Lục Dạng nói: “Đi thôi, về rửa mặt rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.”
Phòng livestream tắt đúng 20 giờ, nhưng cũng đúng 20 giờ, có người vừa được tự do, vừa mới tỉnh ngủ, thế là bao nhiêu người mang theo sự bất mãn ùn ùn kéo nhau vào Weibo chính thức để “gọi hồn”.
【Tôi còn đang tưởng sẽ được cùng Giang Nghiễn Chu vào giấc mơ nữa cơ, thế mà đã kết thúc rồi à??】
【Làm ơn cân nhắc đến những người 20 giờ mới dậy và thức đến 8 giờ sáng hôm sau chứ, tôi ngủ từ 8h sáng đến 20h tối đấy, vừa hay lỡ hết luôn rồi, khóc mất.jpg】
【Dạng Bảo đâu, tôi muốn xem Dạng Bảo!! Mau để tôi vào lại!!】
Lều Mông Cổ rất lớn, hai vị trí ngủ cách nhau khoảng một mét. Lục Dạng đặt lò xông hương ở một góc an toàn, hương thơm nhè nhẹ lan khắp căn lều.
Bùi Dĩ Vụ nằm úp sấp, không nhịn được mà nói:
“Mỗi lần sinh tồn ngoài trời, vừa chui vào lều là trong lòng tớ lại tràn ngập cảm kích.”
“Lớp nylon màu xanh lá và tấm lưới chắn dường như đã trở thành ngôi nhà của tớ rồi, cái không gian nhỏ mà chúng tạo thành chính là nơi trú ngụ tốt nhất của tớ.”
“Lục Dạng, tớ có thể hỏi cậu một câu được không?” Bùi Dĩ Vụ nhìn tấm rèm ngăn giữa hai người, hỏi.
Cô nàng không biết Lục Dạng lúc này đang làm gì, chỉ nghe thấy tiếng đáp lại:
“Ừ, cậu hỏi đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương