19 giờ tối, buổi livestream vẫn đang tiếp tục.
Đúng lúc này màn hình cắt đến cảnh của Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu, người trước khóe môi cong lên nụ cười đầy ẩn ý, người sau trong ánh mắt dâng lên dòng nước ngầm khó mà phân biệt.
“Đệt!”
Triệu Ngôn Thuật không nhịn được thốt lên một câu chửi, vẻ mặt đầy kinh ngạc:
“Diễn xuất của Giang Nghiễn Chu tốt vậy mà vẫn bị nhận ra, em gái, đỉnh thật đấy!”
Anh nhìn Lục Dạng trên màn hình HD, trong đầu không khống chế nổi mà nảy ra một ý nghĩ táo bạo:
“…Lẽ nào Lục Dạng mới là sói xám thực sự?”
Trước đây anh ta vẫn tưởng Lục Dạng là một chú thỏ trắng ngây thơ, chắc chắn sẽ bị con sói xám đầy mưu mô như Giang Nghiễn Chu ăn sạch đến xương cũng không còn. Thế nhưng…
Giữa hai người họ, rất rõ ràng, kẻ bị nắm trong lòng bàn tay là Giang Nghiễn Chu.
Lúc đầu, Triệu Ngôn Thuật cũng giống những người khác, cho rằng một số hành động táo bạo của Lục Dạng là biểu hiện của EQ thấp, nhưng bây giờ thì hoàn toàn bị lật đổ.
Kẻ thù không đội trời chung của Lục Minh Tự – Tần Diệc Đàm, và cả Trần Tố, người luôn thấy Lục Dạng là rắc rối lớn, đều bị cô trị cho ngoan ngoãn phục tùng.
Lục Dạng nhìn như chỉ có IQ, không có EQ, nhưng thực chất lại có thể âm thầm cảm hóa người khác, thậm chí khiến người ta không hề nhận ra.
Chỉ riêng chuyện cô nói muốn sờ tay Giang Nghiễn Chu giữa chốn đông người, khiến dân mạng dễ dàng kết luận cô EQ thấp, nhưng hầu hết chỉ nhìn được bề nổi mà không nhìn thấu bản chất.
Việc sờ tay Giang Nghiễn Chu chỉ là phụ, thăm dò phản ứng của anh mới là chính.
Triệu Ngôn Thuật đập mạnh lên đùi:
“Ôi trời, sao mình lại quên mất chuyện Lục Dạng khiến Lâm Tân Mông cứng họng không nói được lời nào, không những không bị ghét mà còn giúp Lục Minh Tự xây dựng hình tượng tốt nữa chứ.”
Lục Dạng mới thực sự là kẻ săn mồi đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, cô xảo quyệt mà không gây nên bất kì tiếng động nào!
“Bảo sao em ấy dám trực tiếp nhét huy chương vào túi Giang Nghiễn Chu… đệt! Buông câu dài, câu cá lớn thật rồi!”
Triệu Ngôn Thuật nghĩ mà lạnh sống lưng.
Một lúc sau, anh ta lại có chút hả hê mà thở phào nhẹ nhõm:
May mà anh ta đã sớm đổi phe.
“Ơ? Nếu vậy thì…”
“Chẳng phải Lục Dạng đã phải lòng Giang Nghiễn Chu ngay từ lần đầu cậu ta tới phim trường rồi sao?”
Triệu Ngôn Thuật vò đầu bứt tai, rơi vào cái hố rối rắm không đáy:
“Rốt cuộc là ai đang thầm yêu ai vậy chứ!?”
Lục Dạng không hề né tránh ánh mắt của Giang Nghiễn Chu, mặt không đổi sắc hỏi:
“Anh có ý kiến gì không?”
Giang Nghiễn Chu kìm nén xao động trong lồng ngực, đôi mắt màu trà khôi phục lại sự điềm tĩnh như thường:
“Bỏ nhỏ, giữ lớn.”
Lục Dạng khẽ mím môi, sau đó quay sang hỏi hai người còn lại:
“Anh, Bùi Dĩ Vụ…”
Lời còn chưa nói xong, Lục Minh Tự – lúc này cuối cùng cũng đeo xong chiếc vòng tay cho cô – thở phào nhẹ nhõm:
“Anh sao cũng được, điểm số gì đó không quan trọng.”
Ánh mắt Bùi Dĩ Vụ dán chặt vào chiếc vòng tay của Lục Dạng, không có tiêu cự. Khi lấy lại tinh thần, cũng lên tiếng:
“Tớ cũng vậy, điểm số có hay không đều không sao, không quá hứng thú.”
【"Không sao cả" với "không quá hứng thú", hoàn toàn không phù hợp với hình tượng người làm màu và nóng tính chút nào!】
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Tổ chương trình nhìn thấy cảnh này, bị sét đánh đến mức nửa ngày không thốt nên lời.
Mấy người nhất định sẽ hối hận vì đã nói câu đó cho xem!
“Nếu đã vậy,” Lục Dạng đứng lên, “chúng ta đưa manh mối cho người khác đi.”
Lục Minh Tự: “Được!”
Bùi Dĩ Vụ: “Được!”
Giang Nghiễn Chu: “Anh nghe em.”
Lục Minh Tự: “!”
Đồng tử Lục Minh Tự chấn động, giữ vững nguyên tắc không thể thua cả lời nói lẫn hành động, nói:
“Anh chỉ nghe lời Dạng Dạng!”
Giang Nghiễn Chu khéo léo tiếp lời: “Anh chỉ nghe lời Dạng Dạng.”
Lục Minh Tự: “Anh mãi mãi chỉ nghe lời Dạng Dạng.”
Lục Dạng: “…”
Trẻ con mới học nói còn cãi nhau giỏi hơn hai người này.
【Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự – hai lưu lượng đỉnh cao – chính thức biến thành mấy đứa trẻ lớn trong trường mẫu giáo.】
【Trước kia nhìn thấy Giang Nghiễn Chu: chồng ơi!, bây giờ: bé cưng ơi!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bùi Dĩ Vụ tặc lưỡi.
Cảnh này, nhìn sao cũng giống đang tranh sủng.
Hai người họ là bạn thân à?
Rõ ràng là kẻ địch thì có.
Lục Dạng cắt ngang màn lặp câu vô hạn của họ, mở miệng là lời khen ngợi ngọt lịm:
“Anh à, tối nay ánh trăng khiến anh càng đẹp trai hơn đó.”
“Đương nhiên rồi.” Lục Minh Tự ngẩng cao cằm đầy đắc ý.
Anh quay phim tò mò lia máy lên trời, rồi rơi vào im lặng hồi lâu.
“……”
Một màu đen kịt, sao thưa thớt, mặt trăng thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
【Không có trăng mà… sao Lục Minh Tự thực sự nhìn đẹp trai hơn bình thường vậy?】
【Lời khen nghe không hề gượng gạo, mà lại kỳ diệu!】
【Giang Nghiễn Chu có phải đang mong chờ gì đó không?】
Lục Dạng quay sang Giang Nghiễn Chu, không hề tiếc lời khen:
“Anh cũng không tệ.”
Bùi Dĩ Vụ nói đầy ám chỉ:
“Mưa móc đều thấm.”
Lục Dạng trong mắt lấp lánh ý cười:
“Ngọt nhất thế gian.”
Tâm trạng háo thắng nho nhỏ của Bùi Dĩ Vụ được thỏa mãn, trong lòng hét “Oh yeah” một tiếng, còn phấn khích hơn cả Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự, cô kích động ôm chầm lấy Lục Dạng, miệng không kiểm soát được mà nói:
“Miệng cậu ngọt hơn cả mứt ấy, tớ muốn cắn một miếng quá đi!!!”
Lục Minh Tự: “?”
Giang Nghiễn Chu: “?”
【Im lặng chưa chắc là màu sắc của đêm nay, nhưng màu hồng thì chắc chắn rồi!】
Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự nhìn nhau đầy ăn ý.
Lục Minh Tự: Còn không mau xông lên giành lại em gái!?
Giang Nghiễn Chu: Giỏi thì cậu lên đi.
Lục Minh Tự: …
Hai người lại ăn ý mà đồng thời rời mắt đi chỗ khác.
Bùi Dĩ Vụ ngượng ngùng buông tay ra, hai má hiếm khi ửng hồng vì xấu hổ:
“Tớ mà phấn khích là thích ôm người khác.”
Lục Minh Tự tiếp lời, chỉ vào cái cây to không xa:
“Vậy cô có thể ôm cây.”
Nghe vậy, gương mặt đỏ bừng của Bùi Dĩ Vụ như một tia chớp biến mất khỏi hiện trường, giờ phút này mặt đen như đ.í.t nồi:
“Anh ôm thử tôi xem nào?”
Đang kích động mà còn chạy đi ôm cây, chẳng phải bị điên sao.
Lục Minh Tự ngẫm nghĩ một chút, cũng cảm thấy ôm cây không hợp lý, bèn quyết định xả thân cứu em gái, khẽ ho một tiếng rồi nói:
“Ôm tôi cũng được.”
Bùi Dĩ Vụ: “???”
【Phiên bản đời thực của: đừng than vãn nữa, ôm tôi đi!】
【Hahaha cười chết, Lục Minh Tự đúng là thẳng nam chính hiệu à? Chắc không phải hải vương trá hình chứ?】
Lục Minh Tự bổ sung:
“Nói chung là đừng ôm Dạng Dạng.”
Dạng Dạng thì tay chân mảnh mai, nhỡ bị Bùi Dĩ Vụ – người suốt ngày chơi mấy trò vận động mạo hiểm – ôm hỏng chỗ nào, anh biết ăn nói sao với cô Ninh đây!!
Bùi Dĩ Vụ: “…”
Suýt nữa… dọa c.h.ế.t cô nàng rồi.
Đột nhiên, Lục Minh Tự liếc sang Giang Nghiễn Chu nãy giờ đứng ngoài cuộc:
“Cô cũng có thể ôm cậu ta.”
Giang Nghiễn Chu: “...?”
【Cười c.h.ế.t mất, Giang Nghiễn Chu bị lôi vào trận mà chẳng hiểu chuyện gì luôn hahahahaha.】
【Chẳng lẽ đây chính là: là anh em thì ôm nhau chịu khổ? Có phúc cùng ôm!?】
Đúng lúc này màn hình cắt đến cảnh của Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu, người trước khóe môi cong lên nụ cười đầy ẩn ý, người sau trong ánh mắt dâng lên dòng nước ngầm khó mà phân biệt.
“Đệt!”
Triệu Ngôn Thuật không nhịn được thốt lên một câu chửi, vẻ mặt đầy kinh ngạc:
“Diễn xuất của Giang Nghiễn Chu tốt vậy mà vẫn bị nhận ra, em gái, đỉnh thật đấy!”
Anh nhìn Lục Dạng trên màn hình HD, trong đầu không khống chế nổi mà nảy ra một ý nghĩ táo bạo:
“…Lẽ nào Lục Dạng mới là sói xám thực sự?”
Trước đây anh ta vẫn tưởng Lục Dạng là một chú thỏ trắng ngây thơ, chắc chắn sẽ bị con sói xám đầy mưu mô như Giang Nghiễn Chu ăn sạch đến xương cũng không còn. Thế nhưng…
Giữa hai người họ, rất rõ ràng, kẻ bị nắm trong lòng bàn tay là Giang Nghiễn Chu.
Lúc đầu, Triệu Ngôn Thuật cũng giống những người khác, cho rằng một số hành động táo bạo của Lục Dạng là biểu hiện của EQ thấp, nhưng bây giờ thì hoàn toàn bị lật đổ.
Kẻ thù không đội trời chung của Lục Minh Tự – Tần Diệc Đàm, và cả Trần Tố, người luôn thấy Lục Dạng là rắc rối lớn, đều bị cô trị cho ngoan ngoãn phục tùng.
Lục Dạng nhìn như chỉ có IQ, không có EQ, nhưng thực chất lại có thể âm thầm cảm hóa người khác, thậm chí khiến người ta không hề nhận ra.
Chỉ riêng chuyện cô nói muốn sờ tay Giang Nghiễn Chu giữa chốn đông người, khiến dân mạng dễ dàng kết luận cô EQ thấp, nhưng hầu hết chỉ nhìn được bề nổi mà không nhìn thấu bản chất.
Việc sờ tay Giang Nghiễn Chu chỉ là phụ, thăm dò phản ứng của anh mới là chính.
Triệu Ngôn Thuật đập mạnh lên đùi:
“Ôi trời, sao mình lại quên mất chuyện Lục Dạng khiến Lâm Tân Mông cứng họng không nói được lời nào, không những không bị ghét mà còn giúp Lục Minh Tự xây dựng hình tượng tốt nữa chứ.”
Lục Dạng mới thực sự là kẻ săn mồi đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, cô xảo quyệt mà không gây nên bất kì tiếng động nào!
“Bảo sao em ấy dám trực tiếp nhét huy chương vào túi Giang Nghiễn Chu… đệt! Buông câu dài, câu cá lớn thật rồi!”
Triệu Ngôn Thuật nghĩ mà lạnh sống lưng.
Một lúc sau, anh ta lại có chút hả hê mà thở phào nhẹ nhõm:
May mà anh ta đã sớm đổi phe.
“Ơ? Nếu vậy thì…”
“Chẳng phải Lục Dạng đã phải lòng Giang Nghiễn Chu ngay từ lần đầu cậu ta tới phim trường rồi sao?”
Triệu Ngôn Thuật vò đầu bứt tai, rơi vào cái hố rối rắm không đáy:
“Rốt cuộc là ai đang thầm yêu ai vậy chứ!?”
Lục Dạng không hề né tránh ánh mắt của Giang Nghiễn Chu, mặt không đổi sắc hỏi:
“Anh có ý kiến gì không?”
Giang Nghiễn Chu kìm nén xao động trong lồng ngực, đôi mắt màu trà khôi phục lại sự điềm tĩnh như thường:
“Bỏ nhỏ, giữ lớn.”
Lục Dạng khẽ mím môi, sau đó quay sang hỏi hai người còn lại:
“Anh, Bùi Dĩ Vụ…”
Lời còn chưa nói xong, Lục Minh Tự – lúc này cuối cùng cũng đeo xong chiếc vòng tay cho cô – thở phào nhẹ nhõm:
“Anh sao cũng được, điểm số gì đó không quan trọng.”
Ánh mắt Bùi Dĩ Vụ dán chặt vào chiếc vòng tay của Lục Dạng, không có tiêu cự. Khi lấy lại tinh thần, cũng lên tiếng:
“Tớ cũng vậy, điểm số có hay không đều không sao, không quá hứng thú.”
【"Không sao cả" với "không quá hứng thú", hoàn toàn không phù hợp với hình tượng người làm màu và nóng tính chút nào!】
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Tổ chương trình nhìn thấy cảnh này, bị sét đánh đến mức nửa ngày không thốt nên lời.
Mấy người nhất định sẽ hối hận vì đã nói câu đó cho xem!
“Nếu đã vậy,” Lục Dạng đứng lên, “chúng ta đưa manh mối cho người khác đi.”
Lục Minh Tự: “Được!”
Bùi Dĩ Vụ: “Được!”
Giang Nghiễn Chu: “Anh nghe em.”
Lục Minh Tự: “!”
Đồng tử Lục Minh Tự chấn động, giữ vững nguyên tắc không thể thua cả lời nói lẫn hành động, nói:
“Anh chỉ nghe lời Dạng Dạng!”
Giang Nghiễn Chu khéo léo tiếp lời: “Anh chỉ nghe lời Dạng Dạng.”
Lục Minh Tự: “Anh mãi mãi chỉ nghe lời Dạng Dạng.”
Lục Dạng: “…”
Trẻ con mới học nói còn cãi nhau giỏi hơn hai người này.
【Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự – hai lưu lượng đỉnh cao – chính thức biến thành mấy đứa trẻ lớn trong trường mẫu giáo.】
【Trước kia nhìn thấy Giang Nghiễn Chu: chồng ơi!, bây giờ: bé cưng ơi!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bùi Dĩ Vụ tặc lưỡi.
Cảnh này, nhìn sao cũng giống đang tranh sủng.
Hai người họ là bạn thân à?
Rõ ràng là kẻ địch thì có.
Lục Dạng cắt ngang màn lặp câu vô hạn của họ, mở miệng là lời khen ngợi ngọt lịm:
“Anh à, tối nay ánh trăng khiến anh càng đẹp trai hơn đó.”
“Đương nhiên rồi.” Lục Minh Tự ngẩng cao cằm đầy đắc ý.
Anh quay phim tò mò lia máy lên trời, rồi rơi vào im lặng hồi lâu.
“……”
Một màu đen kịt, sao thưa thớt, mặt trăng thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
【Không có trăng mà… sao Lục Minh Tự thực sự nhìn đẹp trai hơn bình thường vậy?】
【Lời khen nghe không hề gượng gạo, mà lại kỳ diệu!】
【Giang Nghiễn Chu có phải đang mong chờ gì đó không?】
Lục Dạng quay sang Giang Nghiễn Chu, không hề tiếc lời khen:
“Anh cũng không tệ.”
Bùi Dĩ Vụ nói đầy ám chỉ:
“Mưa móc đều thấm.”
Lục Dạng trong mắt lấp lánh ý cười:
“Ngọt nhất thế gian.”
Tâm trạng háo thắng nho nhỏ của Bùi Dĩ Vụ được thỏa mãn, trong lòng hét “Oh yeah” một tiếng, còn phấn khích hơn cả Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự, cô kích động ôm chầm lấy Lục Dạng, miệng không kiểm soát được mà nói:
“Miệng cậu ngọt hơn cả mứt ấy, tớ muốn cắn một miếng quá đi!!!”
Lục Minh Tự: “?”
Giang Nghiễn Chu: “?”
【Im lặng chưa chắc là màu sắc của đêm nay, nhưng màu hồng thì chắc chắn rồi!】
Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự nhìn nhau đầy ăn ý.
Lục Minh Tự: Còn không mau xông lên giành lại em gái!?
Giang Nghiễn Chu: Giỏi thì cậu lên đi.
Lục Minh Tự: …
Hai người lại ăn ý mà đồng thời rời mắt đi chỗ khác.
Bùi Dĩ Vụ ngượng ngùng buông tay ra, hai má hiếm khi ửng hồng vì xấu hổ:
“Tớ mà phấn khích là thích ôm người khác.”
Lục Minh Tự tiếp lời, chỉ vào cái cây to không xa:
“Vậy cô có thể ôm cây.”
Nghe vậy, gương mặt đỏ bừng của Bùi Dĩ Vụ như một tia chớp biến mất khỏi hiện trường, giờ phút này mặt đen như đ.í.t nồi:
“Anh ôm thử tôi xem nào?”
Đang kích động mà còn chạy đi ôm cây, chẳng phải bị điên sao.
Lục Minh Tự ngẫm nghĩ một chút, cũng cảm thấy ôm cây không hợp lý, bèn quyết định xả thân cứu em gái, khẽ ho một tiếng rồi nói:
“Ôm tôi cũng được.”
Bùi Dĩ Vụ: “???”
【Phiên bản đời thực của: đừng than vãn nữa, ôm tôi đi!】
【Hahaha cười chết, Lục Minh Tự đúng là thẳng nam chính hiệu à? Chắc không phải hải vương trá hình chứ?】
Lục Minh Tự bổ sung:
“Nói chung là đừng ôm Dạng Dạng.”
Dạng Dạng thì tay chân mảnh mai, nhỡ bị Bùi Dĩ Vụ – người suốt ngày chơi mấy trò vận động mạo hiểm – ôm hỏng chỗ nào, anh biết ăn nói sao với cô Ninh đây!!
Bùi Dĩ Vụ: “…”
Suýt nữa… dọa c.h.ế.t cô nàng rồi.
Đột nhiên, Lục Minh Tự liếc sang Giang Nghiễn Chu nãy giờ đứng ngoài cuộc:
“Cô cũng có thể ôm cậu ta.”
Giang Nghiễn Chu: “...?”
【Cười c.h.ế.t mất, Giang Nghiễn Chu bị lôi vào trận mà chẳng hiểu chuyện gì luôn hahahahaha.】
【Chẳng lẽ đây chính là: là anh em thì ôm nhau chịu khổ? Có phúc cùng ôm!?】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương