Vừa mới nói thích cậu, giờ lại thân mật với người phụ nữ khác, đây rốt cuộc là sao? Coi Kim Jaejoong cậu là ngu ngốc hay mắt mù?
Nhìn cô gái tuyên bố sự “Thân thiết” của mình với Yunho đi vào trong phòng, Jaejoong hoàn toàn không cách nào ép bản thân không nhìn chằm chằm cô nữa, như thể cô là kẻ thù của cậu vậy, hận không thể đá cô ra khỏi nhà.
Chỉ là đối với sự căm thù rõ ràng của Jaejoong, cô gái chẳng những không biết sợ hãi, thậm chí còn “Hảo tâm” chỉ vào quần áo có chút xộc xệch trên người Jaejoong, bày vẻ mặt mập mờ.
“Muốn trừng người thì trước tiên nên mặc quần áo có sức thuyết phục một chút, Kim Jaejoong.” Gọi thẳng tên Jaejoong, cô gái lại chú ý tới vật trên tay Yunho. “Thu đao trên tay anh lại đi, như vậy rất đáng sợ, Yunho.”
“Chuyện của cậu ấy không cần cô quản, không phải tôi bảo Carr tới ư, sao lại đổi thành cô tới?” Bỏ lưỡi dao sắc bén tùy thân của mình ra, tuy không đủ lớn nhưng đủ để lấy mạng người.
Đây là thói quen của Yunho, từ lúc thiếu chút nữa mất mạng trên tay Kim Hee Chul, hắn đã có thói quen này…
Nhìn vũ khí bị Yunho ném sang một bên, Jaejoong bỗng nhiên nhăn mày lại, cậu đã thân cận Yunho lâu như vậy mà chưa từng phát hiện trên người Yunho có thứ này, cô gái kia lại biết rõ…
“Ghen tị sao?” Giúp Jaejoong sửa sang lại quần áo, Yunho không hề ngại phiền.
“Anh nghĩ nhiều rồi!” Đẩy tay Yunho ra, Jaejoong giận dỗi nhìn cô gái, “Tôi không biết cô là ai, nhưng tôi rất ghét giọng điệu vừa rồi của cô, nói lại một lần nữa, tôi không dám đảm bảo vì cô là phụ nữ mà tôi không đánh đâu.”
Điều này, Kim Ji Jin đã từng phải chịu.
Trong nháy mắt, nghiêm túc nhìn Jaejoong tức giận, cô gái như phát hiện ra điều gì mới lạ, ngay cả nụ cười cũng không che giấu.
“Yunho, hóa ra Carr nói thật, cậu ta với anh thật giống nhau, lần đầu anh thấy tôi cũng nói câu này nha!” Như đang ôn lại kỉ niệm cũ, cô gái vô cùng hưng phấn.
Bị lời cô gái nói chọc cười, ánh mắt Yunho khóa chặt trên người Jaejoong không chịu buông, ánh mắt nóng rực đó quả thực như chỉ muốn tiếp tục việc ban nãy… Cố nén nhịp đập vô cùng mạnh mẽ của tim, Jaejoong dùng khuỷu tay chọc Yunho.
“Jung Yunho, còn dám dùng ánh mắt này nhìn tôi, sao vậy, anh muốn tiếp tục làm trước mặt phụ nữ à?” Là khiêu khích hay tức giận tới cực điểm, ngay cả Jaejoong cũng không rõ lắm.
“Cậu là đang mời chào tôi sao?” Tới gần Jaejoong, trong mắt Yunho hiện rõ dục vọng.
“Tôi không có ý đó.” Cau mày tránh ánh mắt của Yunho, Jaejoong nắm chặt chìa khóa xe trong tay, cất bước đi, lại bị cô gái chặn đường, “Cô muốn làm gì? Muốn bị đánh à?”
“Sao nóng tính vậy, tôi biết chuyện tốt của cậu cùng Yunho bị cắt đứt nên rất không thoải mái, nhưng tôi chỉ là muốn tự giới thiệu mà thôi ── Xin chào, tôi tên là Kara, em gái Carr, cũng là người làm việc cho Yunho.”
“Rồi sao?” Liếc qua Yunho, Jaejoong khinh thường cười. “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Còn cái gì nữa à?” Kara nghiêm túc nhìn Jaejoong, ý cười càng sâu. “Làm sao bây giờ, Kim Jaejoong, cậu cho tôi cảm giác cậu đang ăn giấm chua của tôi… Yên tâm đi, Yunho không có hứng thú với người làm việc cho mình, hơn nữa, tôi lần đầu tiên thấy trong mắt anh ta có ham muốn chiếm đoạt một người như vậy, xem ra anh ta thật sự rất…”
“Rất làm sao?” Cắt đứt lời Kara nói, Jaejoong xoay người trừng Yunho một cái. “Trước khi tôi trở về, anh tốt nhất là phải làm cho cô gái này biến mất, nếu không tôi không đảm bảo là tôi sẽ không đánh cô ta đâu.”
Nhìn chằm chằm bóng dáng Jaejoong vượt qua mình rời đi, Kara cắn môi, vẻ mặt vô tội nhìn Yunho, chỉ thấy Yunho cười vô cùng vui vẻ, không hề có một chút cảm thông.
Bởi vì, hắn đã để ý một điều, ngay cả Jaejoong cũng không phát hiện…
Trở về sao… Jaejoong à, cậu đã coi nơi này là nhà của mình rồi…
Nhà ư… Một danh từ quá đỗi lạ lẫm với hắn…
Nhưng nếu ở cùng Jaejoong, hắn tin tưởng, hắn sẽ rất thích danh từ này…
Thu lại suy nghĩ miên man, Yunho quay người nhìn Karra rõ ràng đang đứng đợi hắn, lúc này cô đã khôi phục lại gương mặt lạnh lùng mà quen thuộc, ánh mắt Yunho nhìn cô sắc bén như ưng.
“Nói chính sự đi, bên Mĩ sao rồi…”
KÍT ──
Tiếng phanh chói tai vang lên trong bầu trời đêm, mọi người đang nói chuyện với nhau liền bị thu hút, vừa thấy Jaejoong bước xuống xe lập tức bước tới vây quanh.
“Oa, Jaejoong, cậu lại thay xe mới à?”
“Gần đây sao không thấy cậu tới chơi vậy, sao nào, làm một ván nhé?”
“Sao vậy, mặt buồn chán thế kia, là ai chọc cậu à?”
Mọi người bên cạnh bàn luận ầm ĩ khiến Jaejoong sầm mặt, không có tâm tình ứng phó, huýt sáo một tiếng, xung quanh lập tức yên tĩnh.
“Ai có gan để mạng lại, tôi liền đua với người đó, tôi hiện tại rất khó chịu, người muốn xem náo nhiệt thì tránh sang một bên đi!” Căn bản không sợ đắc tội ai, Jaejoong cao giọng nói.
Chắc tại tên Yunho kia rồi…
Đứng trước cửa quán nghe Jaejoong nói, Changmin ngay cả đoán cũng không cần đã biết tại sao Jaejoong tức giận, đang định đi lên trấn an thì một bóng người xuất hiện khiến Changmin dừng bước…
Nhìn chằm chằm Kim Hee Chul xuất hiện cùng Lucas, Jaejoong theo bản năng nheo mắt lại, còn chưa nói gì, Kim Hee Chul đã lấy một chồng tiền mặt trong túi áo ra, đặt trước mặt Jaejoong.
“Nếu như không ngại, để tôi chơi với cậu được không?” Đưa ra lời mời, Hee Chul cầm hai chiếc chìa khóa xe trên tay Lucas. “Thắng, tiền là của cậu, thua, cậu theo tôi một chuyến.
“Là tên Kwon Ji Kyu kia muốn anh tới đây sao?” Liếc mắt nhìn Lucas, có một vài việc, Jaejoong đã hiểu rõ trong lòng.
Ho khan vài tiếng, Lucas không dám nhìn Jaejoong, ngược lại, Hee Chul mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Chỉ là đua một vòng thôi, sao vậy, cậu sợ?”
Nở nụ cười trào phúng, Jaejoong thấy Hee Chul tung chìa khóa tới, không chịu vươn tay bắt, đang lúc cậu định quay người đi, Hee Chul bỗng nhiên bật cười, tiếng cười kia khiến Jaejoong nhíu mày.
“Cười cái gì?” Cậu không thích Kim Hee Chul, từ lần đầu tiên gặp đã bất giác chán ghét y.
Y cho cậu một cảm giác rất không thoải mái, đừng nói đến việc y là người của Kwon Ji Kyu, lại còn tặng cho Kim Junsu một nhát dao…
“Cười cậu nhát gan, sao vậy, sợ kém tôi à?” Giọng điệu Hee Chul rõ ràng là xem thường Jaejoong.
“Tôi kém anh? Hừ, anh cho rằng mình là ai, đua thì đua, ai sợ ai chứ!” Giật lấy chìa khóa xe trên tay Hee Chul, Jaejoong hiển nhiên đã bị chọc giận.
Trước là Kara, giờ lại là Kim Hee Chul, cậu dù lợi hại thế nào cũng không thể nuốt trôi cục tức này…
Lúc Jaejoong đi ngang qua người Hee Chul, Hee Chul vươn tay kéo cậu lại, nhớ tới việc Junsu bị đâm, Jaejoong theo bản năng muốn vung nắm đấm, nhưng lời Hee Chul nói lại khiến nắm đấm Jaejoong ngừng lại giữa không trung!
Y vừa nói cái gì?
Cái gì gọi là cậu không đủ tư cách ở bên cạnh Yunho để làm thế thân của y?
Jung Yunho cùng y, rốt cuộc là có quan hệ gì…
Nhìn cô gái tuyên bố sự “Thân thiết” của mình với Yunho đi vào trong phòng, Jaejoong hoàn toàn không cách nào ép bản thân không nhìn chằm chằm cô nữa, như thể cô là kẻ thù của cậu vậy, hận không thể đá cô ra khỏi nhà.
Chỉ là đối với sự căm thù rõ ràng của Jaejoong, cô gái chẳng những không biết sợ hãi, thậm chí còn “Hảo tâm” chỉ vào quần áo có chút xộc xệch trên người Jaejoong, bày vẻ mặt mập mờ.
“Muốn trừng người thì trước tiên nên mặc quần áo có sức thuyết phục một chút, Kim Jaejoong.” Gọi thẳng tên Jaejoong, cô gái lại chú ý tới vật trên tay Yunho. “Thu đao trên tay anh lại đi, như vậy rất đáng sợ, Yunho.”
“Chuyện của cậu ấy không cần cô quản, không phải tôi bảo Carr tới ư, sao lại đổi thành cô tới?” Bỏ lưỡi dao sắc bén tùy thân của mình ra, tuy không đủ lớn nhưng đủ để lấy mạng người.
Đây là thói quen của Yunho, từ lúc thiếu chút nữa mất mạng trên tay Kim Hee Chul, hắn đã có thói quen này…
Nhìn vũ khí bị Yunho ném sang một bên, Jaejoong bỗng nhiên nhăn mày lại, cậu đã thân cận Yunho lâu như vậy mà chưa từng phát hiện trên người Yunho có thứ này, cô gái kia lại biết rõ…
“Ghen tị sao?” Giúp Jaejoong sửa sang lại quần áo, Yunho không hề ngại phiền.
“Anh nghĩ nhiều rồi!” Đẩy tay Yunho ra, Jaejoong giận dỗi nhìn cô gái, “Tôi không biết cô là ai, nhưng tôi rất ghét giọng điệu vừa rồi của cô, nói lại một lần nữa, tôi không dám đảm bảo vì cô là phụ nữ mà tôi không đánh đâu.”
Điều này, Kim Ji Jin đã từng phải chịu.
Trong nháy mắt, nghiêm túc nhìn Jaejoong tức giận, cô gái như phát hiện ra điều gì mới lạ, ngay cả nụ cười cũng không che giấu.
“Yunho, hóa ra Carr nói thật, cậu ta với anh thật giống nhau, lần đầu anh thấy tôi cũng nói câu này nha!” Như đang ôn lại kỉ niệm cũ, cô gái vô cùng hưng phấn.
Bị lời cô gái nói chọc cười, ánh mắt Yunho khóa chặt trên người Jaejoong không chịu buông, ánh mắt nóng rực đó quả thực như chỉ muốn tiếp tục việc ban nãy… Cố nén nhịp đập vô cùng mạnh mẽ của tim, Jaejoong dùng khuỷu tay chọc Yunho.
“Jung Yunho, còn dám dùng ánh mắt này nhìn tôi, sao vậy, anh muốn tiếp tục làm trước mặt phụ nữ à?” Là khiêu khích hay tức giận tới cực điểm, ngay cả Jaejoong cũng không rõ lắm.
“Cậu là đang mời chào tôi sao?” Tới gần Jaejoong, trong mắt Yunho hiện rõ dục vọng.
“Tôi không có ý đó.” Cau mày tránh ánh mắt của Yunho, Jaejoong nắm chặt chìa khóa xe trong tay, cất bước đi, lại bị cô gái chặn đường, “Cô muốn làm gì? Muốn bị đánh à?”
“Sao nóng tính vậy, tôi biết chuyện tốt của cậu cùng Yunho bị cắt đứt nên rất không thoải mái, nhưng tôi chỉ là muốn tự giới thiệu mà thôi ── Xin chào, tôi tên là Kara, em gái Carr, cũng là người làm việc cho Yunho.”
“Rồi sao?” Liếc qua Yunho, Jaejoong khinh thường cười. “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Còn cái gì nữa à?” Kara nghiêm túc nhìn Jaejoong, ý cười càng sâu. “Làm sao bây giờ, Kim Jaejoong, cậu cho tôi cảm giác cậu đang ăn giấm chua của tôi… Yên tâm đi, Yunho không có hứng thú với người làm việc cho mình, hơn nữa, tôi lần đầu tiên thấy trong mắt anh ta có ham muốn chiếm đoạt một người như vậy, xem ra anh ta thật sự rất…”
“Rất làm sao?” Cắt đứt lời Kara nói, Jaejoong xoay người trừng Yunho một cái. “Trước khi tôi trở về, anh tốt nhất là phải làm cho cô gái này biến mất, nếu không tôi không đảm bảo là tôi sẽ không đánh cô ta đâu.”
Nhìn chằm chằm bóng dáng Jaejoong vượt qua mình rời đi, Kara cắn môi, vẻ mặt vô tội nhìn Yunho, chỉ thấy Yunho cười vô cùng vui vẻ, không hề có một chút cảm thông.
Bởi vì, hắn đã để ý một điều, ngay cả Jaejoong cũng không phát hiện…
Trở về sao… Jaejoong à, cậu đã coi nơi này là nhà của mình rồi…
Nhà ư… Một danh từ quá đỗi lạ lẫm với hắn…
Nhưng nếu ở cùng Jaejoong, hắn tin tưởng, hắn sẽ rất thích danh từ này…
Thu lại suy nghĩ miên man, Yunho quay người nhìn Karra rõ ràng đang đứng đợi hắn, lúc này cô đã khôi phục lại gương mặt lạnh lùng mà quen thuộc, ánh mắt Yunho nhìn cô sắc bén như ưng.
“Nói chính sự đi, bên Mĩ sao rồi…”
KÍT ──
Tiếng phanh chói tai vang lên trong bầu trời đêm, mọi người đang nói chuyện với nhau liền bị thu hút, vừa thấy Jaejoong bước xuống xe lập tức bước tới vây quanh.
“Oa, Jaejoong, cậu lại thay xe mới à?”
“Gần đây sao không thấy cậu tới chơi vậy, sao nào, làm một ván nhé?”
“Sao vậy, mặt buồn chán thế kia, là ai chọc cậu à?”
Mọi người bên cạnh bàn luận ầm ĩ khiến Jaejoong sầm mặt, không có tâm tình ứng phó, huýt sáo một tiếng, xung quanh lập tức yên tĩnh.
“Ai có gan để mạng lại, tôi liền đua với người đó, tôi hiện tại rất khó chịu, người muốn xem náo nhiệt thì tránh sang một bên đi!” Căn bản không sợ đắc tội ai, Jaejoong cao giọng nói.
Chắc tại tên Yunho kia rồi…
Đứng trước cửa quán nghe Jaejoong nói, Changmin ngay cả đoán cũng không cần đã biết tại sao Jaejoong tức giận, đang định đi lên trấn an thì một bóng người xuất hiện khiến Changmin dừng bước…
Nhìn chằm chằm Kim Hee Chul xuất hiện cùng Lucas, Jaejoong theo bản năng nheo mắt lại, còn chưa nói gì, Kim Hee Chul đã lấy một chồng tiền mặt trong túi áo ra, đặt trước mặt Jaejoong.
“Nếu như không ngại, để tôi chơi với cậu được không?” Đưa ra lời mời, Hee Chul cầm hai chiếc chìa khóa xe trên tay Lucas. “Thắng, tiền là của cậu, thua, cậu theo tôi một chuyến.
“Là tên Kwon Ji Kyu kia muốn anh tới đây sao?” Liếc mắt nhìn Lucas, có một vài việc, Jaejoong đã hiểu rõ trong lòng.
Ho khan vài tiếng, Lucas không dám nhìn Jaejoong, ngược lại, Hee Chul mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Chỉ là đua một vòng thôi, sao vậy, cậu sợ?”
Nở nụ cười trào phúng, Jaejoong thấy Hee Chul tung chìa khóa tới, không chịu vươn tay bắt, đang lúc cậu định quay người đi, Hee Chul bỗng nhiên bật cười, tiếng cười kia khiến Jaejoong nhíu mày.
“Cười cái gì?” Cậu không thích Kim Hee Chul, từ lần đầu tiên gặp đã bất giác chán ghét y.
Y cho cậu một cảm giác rất không thoải mái, đừng nói đến việc y là người của Kwon Ji Kyu, lại còn tặng cho Kim Junsu một nhát dao…
“Cười cậu nhát gan, sao vậy, sợ kém tôi à?” Giọng điệu Hee Chul rõ ràng là xem thường Jaejoong.
“Tôi kém anh? Hừ, anh cho rằng mình là ai, đua thì đua, ai sợ ai chứ!” Giật lấy chìa khóa xe trên tay Hee Chul, Jaejoong hiển nhiên đã bị chọc giận.
Trước là Kara, giờ lại là Kim Hee Chul, cậu dù lợi hại thế nào cũng không thể nuốt trôi cục tức này…
Lúc Jaejoong đi ngang qua người Hee Chul, Hee Chul vươn tay kéo cậu lại, nhớ tới việc Junsu bị đâm, Jaejoong theo bản năng muốn vung nắm đấm, nhưng lời Hee Chul nói lại khiến nắm đấm Jaejoong ngừng lại giữa không trung!
Y vừa nói cái gì?
Cái gì gọi là cậu không đủ tư cách ở bên cạnh Yunho để làm thế thân của y?
Jung Yunho cùng y, rốt cuộc là có quan hệ gì…
Danh sách chương