Ngọn lửa trước mặt dần dần lan rộng, tiếng nổ mạnh không ngừng xông vào tai nhưng lại không thèm để ý đến.

Khác với những người đang la hét ầm ỹ, Yoochun chẳng những không kinh hoảng, ngược lại nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, để cho màu đỏ của lửa phản chiếu trong mắt gã, nhuộm mắt gã thành một màu đỏ chói.

Cảnh sát đã đến, vì không muốn sự việc trở nên phiền phức, Yoochun báo tên Kim Ri Nam, mặc dù biết, như vậy có lẽ sẽ khiến Jaejoong sống không được khá giả gì, nhưng ít nhất, có thể giữ được thanh danh của Jaejoong.

Bởi vì gã hiểu, Kim Ri Nam cho dù không thương Jaejoong, cũng sẽ không cho phép Jaejoong phá hư hình tượng của ông trong xã hội.

Điều này, Yoochun đã đặt cược thắng.

Không một tin tức nào được đăng lên báo, cảnh sát chỉ đơn giản ghi chép lại một chút, dường như trên thế giới này không hề có một vụ cháy xe nào, tan thành mây khói.

Yoochun muốn là người Jaejoong nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh lại, cho nên đã đến bệnh viện, nhưng trước lúc gặp được Jaejoong, có người, đã sớm đợi gã.

Không trách cứ, không tức giận mắng mỏ, đi đến trước mặt Yoochun, Junsu chỉ đưa ly cà phê đen trên tay cho Yoochun.

“Không sao chứ?” Junsu dùng ba chữ kia mở đầu.

Không phải hỏi vì sao gã lại làm việc này, cũng không hỏi vì sao gã lại ở đây, mà hỏi gã, không sao chứ…

Cầm lấy ly, Yoochun không lên tiếng, nhìn gã như vậy, Junsu nở nụ cười, có chút đắng chát, nhưng vẫn là vẻ đáng yêu mà gã quen thuộc.

“Quan tâm một người không phải như thế, Yoochun, anh biết rõ Jaejoong sẽ không yêu anh, cậu ấy chỉ coi anh là bạn bè, làm những việc này, có nghĩa lý gì sao?”

“Cậu ấy không thể có quan hệ với Jung Yunho.” Yoochun cố chấp chính là việc này.

“Nhưng bọn họ đã có quan hệ rồi, hơn nữa hẳn anh đã nhìn ra, Jaejoong vì ngăn cản anh mà dám lựa chọn thương tổn tới chính mình…”

“Kim Junsu!” Quát bắt Junsu ngưng lại, Yoochun nhìn Junsu vẫn mỉm cười như cũ. “Em hẳn so với người khác còn rõ ràng hơn mới đúng, người có quan hệ với Jung Yunho đều không có kết cục tốt đẹp, anh sẽ không để Jaejoong biến thành như vậy.”

“Vậy nếu đó là lựa chọn của Jaejoong thì sao?” Tựa như, cậu giúp Yunho ngăn tai nạn vừa rồi, ai có thể bảo chứng, Jaejoong sẽ nghe lời gã? “Anh sẽ cố gắng ngăn cản, chỉ cần, em đừng có nhúng tay vào!” Lấy di động ra, trên đó, là tin nhắn đã từng bị Junsu xóa.

Gã đã biết!

Sau lúc Lucas tìm đến gây phiền toái, bạn bè chơi với Jaejoong lúc trước nói cho gã biết chuyện hôm đó, bao gồm cả tin nhắn này —— Ngày đó, người ở bên cạnh gã, có cơ hội xóa tin nhắn này, chỉ có Junsu!

Rũ mắt xuống, đối với ánh mắt như chất vấn của Yoochun, Junsu dùng im lặng để trả lời, Yoochun bắt lấy bờ vai cậu, buộc cậu không thể không nhìn gã, dưới sự bức bách như vậy, Junsu lần đầu tiên, nói ra tư tâm của mình.

“Em biết rõ, người ở bên cạnh Yunho rất nguy hiểm, em đã trải qua, như anh nói, em so với người khác còn rõ ràng hơn, bởi vì em yêu Yunho, cho nên càng hiểu rõ, Yunho cần người như thế nào, ai có tư cách ở bên cạnh anh ta… Yoochun, em ghen tị với Kim Jaejoong, cũng hâm mộ cậu ấy, tâm tình như vậy, anh hiểu không?”

Ngoại trừ vì Jung Yunho, càng là vì Park Yoochun anh đó…

Bị lời nói của Junsu làm cho lực ở tay giảm bớt, Yoochun nhìn kỹ nụ cười đau thương của Junsu, tâm, mơ hồ nhói lên.

Kim Junsu như vậy, từ lúc bọn họ bắt đầu mối quan hệ ăn ý này, gã gặp lần đầu tiên, là khi bọn họ lần đầu tiên lên giường, Junsu cười nói cho gã biết, toàn bộ những kinh nghiệm mà cậu có về việc này, đều từ…

“Junsu…” Yoochun không biết, gã đến cùng nên làm như thế nào.

Gã thầm nghĩ bảo vệ Jaejoong, không để Jaejoong đụng vào phiền toái mà gã không muốn. Nhưng vì sao, khi Junsu cũng bị tổn thương, lòng của gã lại khó chịu.

Người gã yêu, phải là Jaejoong mới đúng…

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của Yoochun, Junsu thở dài, không bắt buộc Yoochun phải làm cái gì, chỉ là cầm tay gã, kéo tới phòng bệnh của Jaejoong.

“Lát nữa nhìn thấy Jaejoong đừng quá kích động, trên người cậu ấy có không ít trầy da cùng bầm tím, nhưng chỉ là bên ngoài, đại khái không có vấn đề gì.” Chuyển chủ đề, ngữ khí của Junsu, khiến cho người khác nghe không ra tâm tình của cậu.

Bỗng nhiên kéo Junsu dừng lại, quay đầu, cậu cùng Yoochun chăm chú nhìn nhau, Junsu hôn lên môi Yoochun, hàm ý bên trong, Junsu không nói, nhưng Yoochun lại như cảm thụ được.

Cậu nói, anh không có việc gì là tốt rồi…

Nhíu mày, không thèm nghĩ đến mấy việc dư thừa, đi trước mặt Junsu, gã hiện tại, chỉ muốn tận mắt xác định Jaejoong không có việc gì…

Chỉ là, lúc đẩy cửa phòng bệnh ra, cảnh đập vào mắt, lại khiến cho lửa giận xông thẳng lên đầu Yoochun —— Yunho đang hơi cúi người sát vào Jaejoong, bộ dáng kia, rõ ràng là đang chuẩn bị hôn Jaejoong.

Đang định tiến lên nhưng Junsu nhanh hơn, kéo gã lại, nắm thật chặt, khiến cho Yoochun dừng chân lại, tỉnh táo nhìn Jaejoong cùng Yunho.

“Cậu đã đến rồi.” Người nói chính là Yunho, người hắn nhìn không phải Yoochun, mà là Junsu.

“Trong phòng bệnh mà làm việc này thì không được cho lắm, dù sao, trên người Kim Jaejoong vẫn còn vết thương.” Hảo ý nhắc nhở, Junsu hi vọng hòa hoãn lại không khí trong phòng bệnh.

“Yên tâm đi, cậu ấy còn có sức đánh tôi mà, phải không, Jaejoong?” Thân mật gọi Jaejoong nhưng hai mắt Yunho lại nhìn chằm chằm Yoochun.

Lườm Yunho một cái, dùng khuỷu tay huých vào hắn, ánh mắt Jaejoong thủy chung ở trên người Yoochun đang trầm mặc, sau đó, nở nụ cười yếu ớt.

“Tên này có gây khó dễ cho cậu không?” Cho dù người bị thương là cậu, Jaejoong vẫn có dự cảm, Yunho sẽ không từ bỏ ý đồ kia.

Dù sao, chỉ cần ở đây, ai cũng đều hiểu rõ, người Yoochun hướng tới, là Jung Yunho.

“Không có, tôi với hắn không có tâm tình nói tới mấy việc kia, cậu có sao không?” Bỏ qua ánh mắt hung ác của Yunho cùng sự lôi kéo của Junsu, Yoochun đến gần Jaejoong, vươn tay lên vuốt mặt cậu. “Thực xin lỗi, ba cậu đến tìm cậu rồi à?”

Lời vừa nói ra, không cần lời dư thừa, Jaejoong lập tức hiểu rõ mọi chuyện, cậu không trách Yoochun, ngược lại nở nụ cười với gã.

“Tôi chịu được, quen tôi lâu như vậy còn không biết sao?” Như là tự giễu, Jaejoong cười không thèm quan tâm. “Chút đau nhức ấy quan tâm làm gì, cậu thật đúng là ngu xuẩn, sao lại lấy mạng mình ra đánh bạc với tên này làm gì? Không đáng đâu.”

Nghe nói như thế, Yoochun còn tưởng rằng Yunho sẽ khó chịu, quay mặt sang, lại thấy Yunho cười tràn ngập tán thưởng, thậm chí, có chút không bình thường, quay lại nhìn Jaejoong, phát hiện, khóe miệng Jaejoong tựa hồ cũng mơ hồ đnag cười…

Đây là, ý gì?

Dường như, có cái gì đó đang thay đổi…

Cảm giác bất an khiến cho Yoochun cắn chặt răng, vung đấm, muốn tung vào mặt Yunho, nhưng lúc này, chú ý của Yunho toàn bộ đặt trên người Jaejoong, hoàn toàn không kịp né tránh, cuối cùng nắm đấm rơi xuống, đánh trúng một người, nhưng lại là người khác!

“Junsu!” Yunho ôm lấy Junsu đã thay hắn nhận một đấm.

“Tôi không sao.” Dùng nụ cười nhã nhặn từ chối Yunho, mang theo đau đớn, Junsu nhìn Yoochun. “Hết giận chưa? Nếu như còn chưa đủ, em vẫn còn chịu đựng được.”

Nhìn chằm chằm Junsu đang chặn giữa gã và Yunho, Yoochun biết, Junsu đang dùng chính bản thân mình giúp Yunho.

Xuất phát từ tình cảm gì, Yoochun không muốn nghĩ, nhưng lòng của gã, lại như đang bị nhéo mạnh.

“Cậu cùng Jung Yunho, rốt cuộc là quan hệ gì?”

Ngay lúc trong phòng đang ở cục diện giằng co, giọng nói của Jaejoong phá vỡ yên lặng, ba người đồng thời nhìn về phía cậu, chỉ thấy Jaejoong nhìn Junsu, lặp lại vấn đề vừa rồi của mình, lúc này, cậu trực tiếp nói rõ ràng!

“Kim Junsu, quá khứ của cậu cùng Jung Yunho, hiện tại, đến cùng là tính toán cái gì…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện