Buổi tối sau khi dùng cơm Phan Hoàng không cho vợ vào phòng ngủ anh dẫn vợ đến căn phòng bí mật. Đây là căn phòng luôn khóa cửa, anh không cho bất cứ ai vào kể cả vợ và mẹ anh. Anh nắm tay vợ đứng trước cửa phòng.
“Anh có một bất ngờ muốn cho em xem. Em nhắm mắt lại đi” Phan Hoàng nói xong liền che mắt vợ từ từ nắm tay cô bước vào bên trong.
“Vợ mở mắt ra đi” anh từ từ bỏ tay khỏi mắt vợ.
Diệu Ngọc từ từ mở mắt, cô rất ngạc nhiên trước mắt cô bây giờ là một căn phòng dành cho trẻ em với nội thất toàn màu hồng rất nữ tính và đáng yêu, nhìn qua cô đã biết đây là phòng dành cho bé con sắp chào đời. Cô hạnh phúc quay sang hỏi anh.
“Anh đã chuẩn bị tất cả sao?”
Phan Hoàng gật đầu “Đúng rồi. Ngay khi biết tin em mang thai anh đã sưu tập những món đồ nhỏ rồi từ từ sắp xếp lại thành căn phòng này. Em thấy thế nào?”
“Đẹp lắm, chắc chắn con sẽ rất thích” Diệu Ngọc xoa bụng hạnh phúc nói.
“Lúc đầu anh định để 2 anh em ở chung một phòng nhưng nghĩ lại 2 đứa cũng cách tuổi nhau khá xa nên anh làm phòng riêng cho 2 anh em thoải mái. Khi nào muốn ở chung vẫn được” Phan Hoàng giải thích tại sao không để Phan Kiên và em bé ở chung một phòng.
“Chồng em chu đáo thật” cô nựng yêu mặt anh.
“Thế em phải thưởng cho anh” Phan Hoàng nói xong nhấc bổng vợ bế về phòng ngủ của 2 vợ chồng. Anh nhẹ nhàng đặt vợ lên giường âu yếm, hôn lấy hôn để. Diệu Ngọc khó chịu đẩy anh ra.
“Anh cạo râu đi, nhột quá” vì mấy ngày cô và con đi anh buồn nên chẳng còn để tâm đến ngoại hình của mình.
“Anh để râu trông đẹp trai mà” Phan Hoàng tự hào với bộ râu của mình.
“Thấy ghê” Diệu Ngọc bĩu môi chê.
“Ngày xưa em nói thích đàn ông để râu” anh nhớ lúc mới quen anh có hỏi gu đàn ông của vợ thế nào, cô nói thích đàn ông để râu trông trưởng thành.
“Người ta để đẹp còn anh để râu nhìn xấu lắm” ngày xưa cô chỉ nói đùa thế thôi ai nghĩ anh lại còn nhớ. Cô không muốn anh để râu nên thẳng thắn chê bai để anh cạo.
Phan Hoàng nghe vợ chê anh liền cau mày không hài lòng “Em dám chê anh rồi còn khen người ta, anh chiều em quá em hư đúng không?” anh nói xong đè lên người vợ hôn cho bỏ tức.
“A...anh cạo râu đi khó chịu quá” cô đẩy mạnh anh ra.
Phan Hoàng lên giọng “Anh vẫn để. Không cạo đâu”
“Không cạo thì tối nay đừng ôm em ngủ” cô nói rồi đứng dậy bỏ đi.
“Anh đùa thôi...giờ anh cạo. Em đi đâu đó?” anh vội đi theo vợ.
“Pha sữa”
“Để anh pha cho. Em ngồi đó đi” anh nói rồi nhanh chóng pha ly sữa cho vợ. Phan Hoàng cạo râu xong liền lên nằm ôm vợ ngủ.
---------------
Sau khi cùng nhau dùng bữa sáng anh đưa Phan Kiên đến trường rồi cũng đến công ty. Đang ngồi xem hợp đồng trong phòng làm việc anh nghe có tiếng thông báo tin nhắn
“Chồng yêu đang làm gì đó?”
“Đang nhớ vợ yêu” anh vừa cười vừa nhắn.
“Vợ ở nhà chán quá đi”. Thấy cô nhắn câu này anh không rep tin nhắn nữa mà gọi trực tiếp cho vợ
“Anh nói mẹ đưa em ra vườn đi dạo nha” anh ân cần nói.
“Thôi ngày nào cũng đi dạo quanh vườn rồi” cô nũng nịu nói.
Mặc dù nói chuyện qua điện thoại nhưng anh cũng biết cô đang bĩu môi làm nũng. Từ lúc có thai tính tình Diệu Ngọc hệt như đứa trẻ khiến anh cực kì thích thú. Anh thích ngắm nhìn lúc cô làm nũng thích nghe cô càm ràm bao nhiêu là điều mà anh chưa từng thấy cô biểu hiện trước đó.
“Chiều nay anh về sớm đưa vợ ra ngoài chơi có chịu không”
“Chồng à….” Cô nhẹ giọng khẽ gọi anh
“Hửm…chồng nghe” mỗi lần cô gọi như vậy là tim anh như đang tan chảy, mặc dù anh biết cô đang muốn xin xỏ điều gì nè.
“Chồng cho vợ ra ngoài đi shopping với Như Loan nha” cô nhẹ giọng năn nỉ
“Không được. Bụng em to như thế anh không yên tâm để em ra ngoài 1 mình” anh nghiêm túc nói.
“Em có đi 1 mình đâu. Em đi cùng với Loan mà. Em ở nhà hoài buồn chết mất” cô nhẹ giọng năn nỉ anh.
“Em buồn thì gọi Như Loan sang chơi với em. Đợi chiều nay anh về anh sẽ đưa em đi” anh nhất quyết không muốn để vợ ra ngoài mà không có anh đi cùng.
“Không chịu. Em muốn đi liền bây giờ đợi đến chiều hết hứng rồi. Anh không còn thương em nữa” hic hic nói rồi cô nức nở.
“Không có anh thương em mà. Vợ à đừng khóc nữa, anh thương em nhất. Nhưng bụng em to như thế để em ra ngoài anh không yên tâm.
….. huhuhuuu cô nức nở ngày càng nhiều.
“Thôi được rồi. Anh sẽ cho tài xế đưa em đi. Em phải cẩn thận đó, có gì phải gọi cho anh liền biết chưa” cuối cùng anh cũng mềm lòng trước cô.
“Em biết rồi. Anh yên tâm em sẽ cẩn thận mà. Chồng à Dior mới ra mẫu túi mới, chồng mua cho vợ nha” cô lại dùng giọng nũng nịu đó gọi anh.
“Được rồi vợ thích gì cứ mua tất. Thẻ anh đưa vợ cứ cà thoải mái” anh cũng đành chịu thua trước độ ngọt ngào của vợ mình.
“Yêu chồng nhiều. Anh làm việc tiếp đi. Moaz” cô nói rồi hôn anh
“Yêu vợ. Khi nào về nhớ gọi cho anh. Bai vợ”
Cô và Như Loan được vệ sĩ của anh đưa đi. Bụng to nên khiến cô hay mệt mỏi nhưng khi đi shopping cô chả mệt tí nào hihi chỉ có 1 người mệt là đang làm việc nhưng tin nhắn cứ thông báo trừ tiền liên tục. Cô và Như Loan mua đồ đến lúc thanh toán nhân viên đều trầm trồ vì cô cà chiếc thẻ đen quyền lực của Phan Gia.
“Này có thai sướng quá ha. Mua Dior Lady bằng thẻ đen nên chả cần nhìn giá” Như Loan trêu chọc cô
“Mau có thêm 1 đứa đi rồi mày muốn bao nhiêu thẻ mà không có” cô vừa cười nói. Quả thật cà thẻ của chồng thích hơn thẻ của mình, lúc cà cũng dạn tay hơn hihi.
“Thôi cho tao xin. 1 đứa suốt ngày khóc la là tao mệt mỏi lắm rồi” thẻ đen cũng thích thật nhưng kêu cô trải qua thêm 1 lần sinh tử nữa cô không can đảm.
“Vợ à hạn mức thẻ anh chỉ có 2 tỷ 1 ngày thôi” cô thấy tin nhắn mà bật cười.
Quay sang nói với Như Loan “Về thôi chồng tao sắp mất máu rồi”
“Ừm” Loan nhìn tiền cô vừa tiêu xong cũng hiểu.
“Mà khoan mày có bận gì không? Đến công ty với tao đi” cô nhìn Loan.
“Tao nhớ Hoàng đâu cho mày đến công ty nữa đâu. Ngoan ở nhà dưỡng thai đi cô. Sắp sinh rồi mà tham việc quá” Loan cũng không muốn cô bận tâm công việc nhiều.
“Lâu rồi tao chưa được đến cửa hàng cũng nhớ chớ bộ. 1 chút thôi. Đến xem rồi về chứ tao có làm việc đâu” cô tha thiết năn nỉ.
“Ừm. 1 chút thôi đó” Loan cũng không nỡ từ chối.
------------------
Sau khi dùng bữa tối anh đưa vợ lên phòng. “Hôm nay vợ không ngoan” anh nghiêm túc nhìn vợ.
“Vợ ngoan mà! Chồng sao vậy?” cô không hiểu ý anh.
“Hôm nay vợ đến công ty” anh nhìn cô. Sau khi cô rời đi nhân viên đã gọi điện báo cho anh, vì anh đã dặn không cho vợ đến công ty làm việc vì anh không muốn cô vất vả
“Vợ...lâu rồi không được đến công ty vợ cũng buồn mà. Vợ đến có 1 xíu rồi về liền chứ đâu có làm việc đâu” cô thấy anh không vui vội giải thích.
“Anh không cho em đến là vì sợ em vất vả. Khi nào sinh xong em sẽ làm việc tiếp, anh có cấm em đâu. Lần sau muốn đến thì nói anh đưa đi không cần phải lén lút như thế” anh biết đó là sở thích của cô nên cũng không trách mắng.
“Vợ biết rồi. Yêu chồng” cô ôm hôn anh.
“Vợ à đi shopping có mệt không?” vừa xoa bóp cho cô anh vừa hỏi.
“Về được chồng xoa bóp thế này vợ hết mệt rồi” cô đang tận hưởng sự chăm sóc của anh.
“Vợ có biết hôm nay vợ cà bao nhiêu chưa”
“Anh tiếc với em à” cô xụ mặt.
“Tiền anh làm ra để vợ xài mà. Sao lại tiếc với em chứ” thấy cô không vui anh liền giải thích.
“Thế sao anh hỏi em vậy. Hay để khi nào em sinh xong em đi làm rồi trả lại anh” nói rồi cô nằm xuống giường không để anh bóp vai nữa.
“Không phải, ý anh không phải như vậy. Em hiểu lầm rồi” anh vừa nói vừa nằm ôm cô.
Phan Hoàng hôn rồi xoa bụng dỗ ngọt cô được 1 lúc cô cũng hết giận. Từ lúc có thai đến giờ đôi khi chỉ 1 câu nói của anh cũng làm cô giận nhưng được cái cô giận xíu rồi thôi chứ không để lâu.
“Vợ à bao lâu nữa anh mới được “yêu em”’ anh vừa nói vừa dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cô.
Từ lúc cô có thai thân hình ngày càng quyến rũ ngoại trừ bụng cô to ra thì tất cả những thứ khác đều hoàn hảo. Anh cố nhịn đến mức muốn liệt luôn rồi. Hôm nay anh có gặp Minh Quân hỏi kinh nghiệm. Quân nói với anh trước ngày sinh Quân với Như Loan cũng còn quan hệ nên anh nghe thế liền giở giọng năn nỉ vợ.
“Anh đợi đến khi em sinh xong mới được” nghe là cô biết anh muốn gì rồi.
“Sinh xong em lại bắt anh đợi đến khi em hết ở cử. Lâu rồi vợ chồng mình chưa “vui vẻ” mà. Anh cũng muốn đợi nhưng mà “thằng nhỏ” anh nó không chịu nghe lời. Em có biết mỗi đêm nằm ôm em anh chịu đựng như thế nào rồi không. Con đã ngủ rồi. Chiều anh 1 lần đi vợ” anh trách móc rồi tiếp tục xoa bụng năn nỉ cô. Anh hôn bầu ngực to tròn của cô mà sắp không chịu nổi rồi. Thiệt ra anh cũng cố nhịn, nhịn đến bây giờ anh sắp liệt luôn rồi.
“Bác sĩ đã nói rồi tháng cuối thai kì không nên quan hệ” cô dứt khoát từ chối anh.
“Bác sĩ chỉ nói không nên chứ có cấm đâu. Anh sẽ nhẹ nhàng mà không sao đâu” anh hôn cô.
“Em buồn ngủ rồi. Anh cũng mau ngủ đi mai còn đi làm” cô nói rồi xoay lưng về phía anh.
“Anh có một bất ngờ muốn cho em xem. Em nhắm mắt lại đi” Phan Hoàng nói xong liền che mắt vợ từ từ nắm tay cô bước vào bên trong.
“Vợ mở mắt ra đi” anh từ từ bỏ tay khỏi mắt vợ.
Diệu Ngọc từ từ mở mắt, cô rất ngạc nhiên trước mắt cô bây giờ là một căn phòng dành cho trẻ em với nội thất toàn màu hồng rất nữ tính và đáng yêu, nhìn qua cô đã biết đây là phòng dành cho bé con sắp chào đời. Cô hạnh phúc quay sang hỏi anh.
“Anh đã chuẩn bị tất cả sao?”
Phan Hoàng gật đầu “Đúng rồi. Ngay khi biết tin em mang thai anh đã sưu tập những món đồ nhỏ rồi từ từ sắp xếp lại thành căn phòng này. Em thấy thế nào?”
“Đẹp lắm, chắc chắn con sẽ rất thích” Diệu Ngọc xoa bụng hạnh phúc nói.
“Lúc đầu anh định để 2 anh em ở chung một phòng nhưng nghĩ lại 2 đứa cũng cách tuổi nhau khá xa nên anh làm phòng riêng cho 2 anh em thoải mái. Khi nào muốn ở chung vẫn được” Phan Hoàng giải thích tại sao không để Phan Kiên và em bé ở chung một phòng.
“Chồng em chu đáo thật” cô nựng yêu mặt anh.
“Thế em phải thưởng cho anh” Phan Hoàng nói xong nhấc bổng vợ bế về phòng ngủ của 2 vợ chồng. Anh nhẹ nhàng đặt vợ lên giường âu yếm, hôn lấy hôn để. Diệu Ngọc khó chịu đẩy anh ra.
“Anh cạo râu đi, nhột quá” vì mấy ngày cô và con đi anh buồn nên chẳng còn để tâm đến ngoại hình của mình.
“Anh để râu trông đẹp trai mà” Phan Hoàng tự hào với bộ râu của mình.
“Thấy ghê” Diệu Ngọc bĩu môi chê.
“Ngày xưa em nói thích đàn ông để râu” anh nhớ lúc mới quen anh có hỏi gu đàn ông của vợ thế nào, cô nói thích đàn ông để râu trông trưởng thành.
“Người ta để đẹp còn anh để râu nhìn xấu lắm” ngày xưa cô chỉ nói đùa thế thôi ai nghĩ anh lại còn nhớ. Cô không muốn anh để râu nên thẳng thắn chê bai để anh cạo.
Phan Hoàng nghe vợ chê anh liền cau mày không hài lòng “Em dám chê anh rồi còn khen người ta, anh chiều em quá em hư đúng không?” anh nói xong đè lên người vợ hôn cho bỏ tức.
“A...anh cạo râu đi khó chịu quá” cô đẩy mạnh anh ra.
Phan Hoàng lên giọng “Anh vẫn để. Không cạo đâu”
“Không cạo thì tối nay đừng ôm em ngủ” cô nói rồi đứng dậy bỏ đi.
“Anh đùa thôi...giờ anh cạo. Em đi đâu đó?” anh vội đi theo vợ.
“Pha sữa”
“Để anh pha cho. Em ngồi đó đi” anh nói rồi nhanh chóng pha ly sữa cho vợ. Phan Hoàng cạo râu xong liền lên nằm ôm vợ ngủ.
---------------
Sau khi cùng nhau dùng bữa sáng anh đưa Phan Kiên đến trường rồi cũng đến công ty. Đang ngồi xem hợp đồng trong phòng làm việc anh nghe có tiếng thông báo tin nhắn
“Chồng yêu đang làm gì đó?”
“Đang nhớ vợ yêu” anh vừa cười vừa nhắn.
“Vợ ở nhà chán quá đi”. Thấy cô nhắn câu này anh không rep tin nhắn nữa mà gọi trực tiếp cho vợ
“Anh nói mẹ đưa em ra vườn đi dạo nha” anh ân cần nói.
“Thôi ngày nào cũng đi dạo quanh vườn rồi” cô nũng nịu nói.
Mặc dù nói chuyện qua điện thoại nhưng anh cũng biết cô đang bĩu môi làm nũng. Từ lúc có thai tính tình Diệu Ngọc hệt như đứa trẻ khiến anh cực kì thích thú. Anh thích ngắm nhìn lúc cô làm nũng thích nghe cô càm ràm bao nhiêu là điều mà anh chưa từng thấy cô biểu hiện trước đó.
“Chiều nay anh về sớm đưa vợ ra ngoài chơi có chịu không”
“Chồng à….” Cô nhẹ giọng khẽ gọi anh
“Hửm…chồng nghe” mỗi lần cô gọi như vậy là tim anh như đang tan chảy, mặc dù anh biết cô đang muốn xin xỏ điều gì nè.
“Chồng cho vợ ra ngoài đi shopping với Như Loan nha” cô nhẹ giọng năn nỉ
“Không được. Bụng em to như thế anh không yên tâm để em ra ngoài 1 mình” anh nghiêm túc nói.
“Em có đi 1 mình đâu. Em đi cùng với Loan mà. Em ở nhà hoài buồn chết mất” cô nhẹ giọng năn nỉ anh.
“Em buồn thì gọi Như Loan sang chơi với em. Đợi chiều nay anh về anh sẽ đưa em đi” anh nhất quyết không muốn để vợ ra ngoài mà không có anh đi cùng.
“Không chịu. Em muốn đi liền bây giờ đợi đến chiều hết hứng rồi. Anh không còn thương em nữa” hic hic nói rồi cô nức nở.
“Không có anh thương em mà. Vợ à đừng khóc nữa, anh thương em nhất. Nhưng bụng em to như thế để em ra ngoài anh không yên tâm.
….. huhuhuuu cô nức nở ngày càng nhiều.
“Thôi được rồi. Anh sẽ cho tài xế đưa em đi. Em phải cẩn thận đó, có gì phải gọi cho anh liền biết chưa” cuối cùng anh cũng mềm lòng trước cô.
“Em biết rồi. Anh yên tâm em sẽ cẩn thận mà. Chồng à Dior mới ra mẫu túi mới, chồng mua cho vợ nha” cô lại dùng giọng nũng nịu đó gọi anh.
“Được rồi vợ thích gì cứ mua tất. Thẻ anh đưa vợ cứ cà thoải mái” anh cũng đành chịu thua trước độ ngọt ngào của vợ mình.
“Yêu chồng nhiều. Anh làm việc tiếp đi. Moaz” cô nói rồi hôn anh
“Yêu vợ. Khi nào về nhớ gọi cho anh. Bai vợ”
Cô và Như Loan được vệ sĩ của anh đưa đi. Bụng to nên khiến cô hay mệt mỏi nhưng khi đi shopping cô chả mệt tí nào hihi chỉ có 1 người mệt là đang làm việc nhưng tin nhắn cứ thông báo trừ tiền liên tục. Cô và Như Loan mua đồ đến lúc thanh toán nhân viên đều trầm trồ vì cô cà chiếc thẻ đen quyền lực của Phan Gia.
“Này có thai sướng quá ha. Mua Dior Lady bằng thẻ đen nên chả cần nhìn giá” Như Loan trêu chọc cô
“Mau có thêm 1 đứa đi rồi mày muốn bao nhiêu thẻ mà không có” cô vừa cười nói. Quả thật cà thẻ của chồng thích hơn thẻ của mình, lúc cà cũng dạn tay hơn hihi.
“Thôi cho tao xin. 1 đứa suốt ngày khóc la là tao mệt mỏi lắm rồi” thẻ đen cũng thích thật nhưng kêu cô trải qua thêm 1 lần sinh tử nữa cô không can đảm.
“Vợ à hạn mức thẻ anh chỉ có 2 tỷ 1 ngày thôi” cô thấy tin nhắn mà bật cười.
Quay sang nói với Như Loan “Về thôi chồng tao sắp mất máu rồi”
“Ừm” Loan nhìn tiền cô vừa tiêu xong cũng hiểu.
“Mà khoan mày có bận gì không? Đến công ty với tao đi” cô nhìn Loan.
“Tao nhớ Hoàng đâu cho mày đến công ty nữa đâu. Ngoan ở nhà dưỡng thai đi cô. Sắp sinh rồi mà tham việc quá” Loan cũng không muốn cô bận tâm công việc nhiều.
“Lâu rồi tao chưa được đến cửa hàng cũng nhớ chớ bộ. 1 chút thôi. Đến xem rồi về chứ tao có làm việc đâu” cô tha thiết năn nỉ.
“Ừm. 1 chút thôi đó” Loan cũng không nỡ từ chối.
------------------
Sau khi dùng bữa tối anh đưa vợ lên phòng. “Hôm nay vợ không ngoan” anh nghiêm túc nhìn vợ.
“Vợ ngoan mà! Chồng sao vậy?” cô không hiểu ý anh.
“Hôm nay vợ đến công ty” anh nhìn cô. Sau khi cô rời đi nhân viên đã gọi điện báo cho anh, vì anh đã dặn không cho vợ đến công ty làm việc vì anh không muốn cô vất vả
“Vợ...lâu rồi không được đến công ty vợ cũng buồn mà. Vợ đến có 1 xíu rồi về liền chứ đâu có làm việc đâu” cô thấy anh không vui vội giải thích.
“Anh không cho em đến là vì sợ em vất vả. Khi nào sinh xong em sẽ làm việc tiếp, anh có cấm em đâu. Lần sau muốn đến thì nói anh đưa đi không cần phải lén lút như thế” anh biết đó là sở thích của cô nên cũng không trách mắng.
“Vợ biết rồi. Yêu chồng” cô ôm hôn anh.
“Vợ à đi shopping có mệt không?” vừa xoa bóp cho cô anh vừa hỏi.
“Về được chồng xoa bóp thế này vợ hết mệt rồi” cô đang tận hưởng sự chăm sóc của anh.
“Vợ có biết hôm nay vợ cà bao nhiêu chưa”
“Anh tiếc với em à” cô xụ mặt.
“Tiền anh làm ra để vợ xài mà. Sao lại tiếc với em chứ” thấy cô không vui anh liền giải thích.
“Thế sao anh hỏi em vậy. Hay để khi nào em sinh xong em đi làm rồi trả lại anh” nói rồi cô nằm xuống giường không để anh bóp vai nữa.
“Không phải, ý anh không phải như vậy. Em hiểu lầm rồi” anh vừa nói vừa nằm ôm cô.
Phan Hoàng hôn rồi xoa bụng dỗ ngọt cô được 1 lúc cô cũng hết giận. Từ lúc có thai đến giờ đôi khi chỉ 1 câu nói của anh cũng làm cô giận nhưng được cái cô giận xíu rồi thôi chứ không để lâu.
“Vợ à bao lâu nữa anh mới được “yêu em”’ anh vừa nói vừa dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cô.
Từ lúc cô có thai thân hình ngày càng quyến rũ ngoại trừ bụng cô to ra thì tất cả những thứ khác đều hoàn hảo. Anh cố nhịn đến mức muốn liệt luôn rồi. Hôm nay anh có gặp Minh Quân hỏi kinh nghiệm. Quân nói với anh trước ngày sinh Quân với Như Loan cũng còn quan hệ nên anh nghe thế liền giở giọng năn nỉ vợ.
“Anh đợi đến khi em sinh xong mới được” nghe là cô biết anh muốn gì rồi.
“Sinh xong em lại bắt anh đợi đến khi em hết ở cử. Lâu rồi vợ chồng mình chưa “vui vẻ” mà. Anh cũng muốn đợi nhưng mà “thằng nhỏ” anh nó không chịu nghe lời. Em có biết mỗi đêm nằm ôm em anh chịu đựng như thế nào rồi không. Con đã ngủ rồi. Chiều anh 1 lần đi vợ” anh trách móc rồi tiếp tục xoa bụng năn nỉ cô. Anh hôn bầu ngực to tròn của cô mà sắp không chịu nổi rồi. Thiệt ra anh cũng cố nhịn, nhịn đến bây giờ anh sắp liệt luôn rồi.
“Bác sĩ đã nói rồi tháng cuối thai kì không nên quan hệ” cô dứt khoát từ chối anh.
“Bác sĩ chỉ nói không nên chứ có cấm đâu. Anh sẽ nhẹ nhàng mà không sao đâu” anh hôn cô.
“Em buồn ngủ rồi. Anh cũng mau ngủ đi mai còn đi làm” cô nói rồi xoay lưng về phía anh.
Danh sách chương