2 vợ chồng đang hạnh phúc trò chuyện thì có tiếng tin nhắn, là điện thoại của Phan Hoàng, anh trả lời tin nhắn xong liền bước lên giường, nhưng lần này cô không vô tâm như mấy lần trước nữa, cô tò mò xem giờ này ai còn nhắn tin cho chồng mình nên hỏi.
“Giờ này ai nhắn cho anh vậy?”
“Đối tác mới của công ty” Phan Hoàng đáp lời.
“Thật không? Lúc nãy mới gặp rồi còn nhắn gì nữa” đã hơn 11h rồi mà vẫn có người nhắn để làm việc nên cô tò mò.
“Thật. Bên họ có chút ý tưởng mới cho dự án nên muốn bàn thêm với anh” anh thật thà trả lời.
“Là nam hay nữ” với linh cảm của phụ nữ đặc biệt là phụ nữ mang thai nên cô cũng hay nghi ngờ.
“Nữ” Phan Hoàng thành thật trả lời vì anh chẳng có lý do gì để nói dối vợ.
Cô nghe anh trả lời xong liền không yên tâm “Đưa điện thoại cho em”
“Em lấy điện thoại anh làm gì?” anh hỏi lại nhưng vẫn cầm điện thoại đưa vợ xem.
Diệu Ngọc không trả lời, cô lấy điện thoại mở lên phần tin nhắn xem. Đúng là tin nhắn về công việc nhưng cô vẫn chưa hết nghi ngờ nên hỏi tiếp “Đối tác của anh có chồng chưa?”
“Anh không hỏi nên không biết. Mà em hỏi chuyện này chi vậy?” Phan Hoàng vẫn chưa biết vợ đang ghen.
“Cô ta có biết anh có vợ và hai con chưa?”
Phan Hoàng lắc đầu “Bọn anh chỉ nói chuyện về công việc, chứ không có hỏi về tình trạng gia đình”
Diệu Ngọc im lặng quan sát anh một lúc, cô cầm tay anh thấy anh không đeo nhẫn cưới của 2 vợ chồng “Sao anh không đeo nhẫn?”
“Em chỉ đeo nhẫn cầu hôn chứ có đeo nhẫn cưới đâu. Cặp nhẫn cưới chúng ta để trong tủ mà” cả 2 vợ chồng không đeo nhẫn cưới, cô cũng chỉ đeo chiếc nhẫn kim cương lúc anh cầu hôn.
“Tại anh nói không cần đeo nhẫn cưới.....nhìn anh chắc đâu ai nghĩ anh đã có vợ con” cô đang mỉa mai nói anh đào hoa.
“Nhìn anh giống trai độc thân lắm hả?” Phan Hoàng nghe vợ nói vậy tưởng vợ đang khen anh trẻ đẹp nên tươi cười.
“Ừm giống lắm. Anh ngủ đi” cô nói xong liền bỏ tay anh ra khỏi bụng mình nằm xoay lưng về phía anh. Cô giận vì anh đã có gia đình còn muốn người khác nghĩ mình độc thân.
“Nằm lên tay anh này, để anh ôm em ngủ” anh liền kê tay cho vợ nằm, tay còn lại cũng nhanh chóng ôm vợ.
“Buông em ra” cô lạnh lùng đáp.
Phan Hoàng chồm qua ôm vợ “Em làm sao vậy? Tự nhiên lại giận?” anh nhận thấy vợ đang giận.
“Không có giận”
“Rõ ràng là có. Vợ à, anh đã làm gì sai hả?” anh tiếp tục năn nỉ dù không biết tại sao vợ giận.
Diệu Ngọc nghe anh nói liền quay lại nhìn anh “Vợ? Anh độc thân mà, ai làm vợ anh chứ” cô mỉa mai.
Phan Hoàng nhận thấy có vẻ vợ đang ghen anh liền vui vì có ghen mới yêu “Em giận vì chuyện này hả? Anh nói chơi thôi mà.....Ngày mai anh sẽ thông báo cho cả thế giới biết em là vợ anh nha. Phan Hoàng là người đàn ông đã có 1 vợ và 2 con” anh dỗ ngọt vợ.
Cô nghe anh nói cho cả thế giới biết là thấy anh xàm liền nhăn mặt “Anh đừng có nhảm nữa. Đi ngủ” cô nói rồi muốn quay lưng lại với anh nữa, nhưng anh kịp ngăn lại.
“Đừng mà. Đừng xoay lưng với anh nữa, anh sẽ buồn lắm đó” Phan Hoàng tỏ vẻ buồn rầu. Cô không còn quay lưng với anh nhưng vẫn không trả lời, im lặng nhắm mắt, anh biết vợ cũng đã buồn ngủ nên muốn để cô ngủ vì cũng đã khuya “Take a deep sleep, my love” (ngủ một giấc thật sâu nào tình yêu của anh). Hôm nay anh chúc vợ ngủ ngon theo cách mới để vợ đỡ nhàm chán.
---------------
Mặc dù chưa chọn được ngày đi du lịch nhưng Diệu Ngọc muốn đi mua quần áo mới để chuẩn bị cho chuyến đi, vì cô có thai bụng cũng đã nhô lên nên những chiếc đầm cũ hầu như đều không vừa vì thế Phan Hoàng phải chở vợ đi mua sắm. (phụ nữ là vậy, dù quần áo chất đầy cả tủ nhưng vẫn cảm thấy không có gì để mặc).
Phan Hoàng đi cùng vợ đã 2 tiếng, cô vẫn chưa có dấu hiệu muốn về, vẫn còn tiếp tục mua sắm nào là đầm, nào là bikini nào là giày, túi xách bao nhiêu là thứ. Anh đi theo xách đồ cũng muốn ngất theo rồi, thế mà vợ anh vẫn không mệt.
“Mình tìm quán nào ngồi nghỉ tí rồi mua tiếp nha em?” anh đi theo xách đồ cho vợ nên mệt sắp thở không ra hơi.
“Sắp đến giờ đón con rồi, mình đi mua xíu nữa rồi đón con luôn anh” cô bị thu hút bởi thời trang nên không cảm thấy mệt.
“Em không mệt hả?” anh thấy vợ đòi đi tiếp liền tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
Diệu Ngọc gật đầu “Em không mệt. Anh mệt hả?” cô hỏi lại anh.
Nhưng thấy vợ vui vẻ như thế anh cũng không muốn làm cô buồn nên cố gắng đi tiếp, anh lắc đầu “Không có”.
“Anh thấy đẹp không?” cô thử bộ nào cũng quay sang hỏi ý kiến anh, nhưng dù anh có góp ý cô vẫn mua. (Hỏi cho có sự tôn trọng ý mà).
“Đẹp” anh mệt mỏi gật đầu (Sao dám chê nóc nhà).
Đam mê mua sắm là thế nhưng cô vẫn không quên nhiệm vụ đón con, nhìn đồng hồ đến giờ tan học của Phan Kiên, cô nhanh chóng cùng anh ra xe. Sợ vợ xuống tầng hầm lấy xe sẽ bị ngộp vì ở đó khá hầm nên anh để vợ đứng trước trung tâm thương mại đợi anh lấy xe. Vì đồ nhiều nên anh không xách hết xuống bãi xe, anh để lại một nửa đứng đợi cùng cô. Đột nhiên có một chàng trai đi về phía cô.
“Chị là chị Diệu Ngọc K17 khoa Thiết kế nội thất đúng không?” chàng trai đi tới bắt chuyện cùng cô.
Diệu Ngọc bất ngờ nhưng cũng gật đầu “Đúng rồi.....cậu là.....?” cô muốn hỏi người đàn ông này là ai sao lại biết cô.
“Em là Nhật Thiên khóa sau của chị. Chị có đến giao lưu với lớp em một lần nhưng em nhớ đến giờ. Nè chị xem đi” chàng trai hào hứng mở điện thoại đưa cô xem tấm hình cô đã chụp cùng cả lớp cậu khi đó.
“A......em là......người đã tặng chị quả cầu tuyết đúng không?” cô nhận ra chàng trai này. Vì sau buổi giao lưu anh đã đến gặp riêng cô để tặng quả cầu tuyết.
“Đúng rồi....chị còn nhớ hả?” Nhật Thiên bất ngờ vì đã qua rất nhiều năm anh không nghĩ cô nhớ.
“Ừm....em đã nói thay vì tặng hoa em sẽ tặng chị quả cầu tuyết để chị sẽ giữ suốt đời, còn hoa thì sẽ héo theo thời gian” cô nhắc lại cho Nhật Thiên.
Nhật Thiên cười ngượng ngùng, anh gãy đầu. Lúc đó anh crush cô nhưng biết là cô đã có người yêu nên anh đành phải đơn phương. “Chị bây giờ làm gì?” anh muốn hỏi thêm về người tiền bối của mình.
“À chị làm công ty nội thất Jakomo. Có cơ hội em đến xem” cô cũng hào hứng mời anh.
“Được vậy tốt quá” Nhật Thiên hào hứng.
“Em làm gì?” cô hỏi lại anh.
“Em làm công ty nội thất Phố Xinh” anh trả lời. Nhật Thiên quan sát cô một lúc thấy cô đứng đợi cùng với rất nhiều đồ cũng biết cô đợi xe đến đón nên muốn chủ động giúp đỡ “Chị có xe đến đón chưa hay để em đưa chị về”
“Cảm ơn em, chồng chị đang đi lấy xe” cô lịch sự từ chối.
“À vậy là chị có người đưa về rồi” anh hơi thất vọng.
Diệu Ngọc thấy Phan Hoàng đang bước đến cô liền chào tạm biệt hậu bối “Chồng chị đến rồi. Chị đi trước nha. Chào em”
“Chào chị, hy vọng có cơ hội đến công ty của chị” anh cũng đành chào tạm biệt cô.
“Tất nhiên, khi nào em muốn đến cứ gọi trước cho chị” cô đưa card visit cho Nhật Thiên, vì ngày xưa cậu là sinh viên rất nhiệt tình trong buổi giao lưu nên cô cũng nhớ.
“Vâng ạ. Chào chị em đi trước” Nhật Thiên chào cô rồi rời bước đi.
Phan Hoàng thấy vợ anh nói chuyện với người đàn ông khác, anh không vui, định đi đến xem người đó là ai nhưng đi lại thì người đó đã đi. Anh khó chịu hỏi vợ “Em nói chuyện với ai vậy?”
“Cậu sinh viên học sau em một khóa. Hôm nay tình cờ gặp không ngờ cậu ấy còn nhận ra em” cô thật thà kể cho anh.
“Đã lâu vậy còn nhớ? Em cũng để lại ấn tượng cho nhiều thằng đàn ông quá ha” anh khó chịu mỉa mai vợ.
“Anh nói vậy là ý gì?” cô nhăn mặt hỏi lại anh.
Phan Hoàng khó chịu không trả lời anh chỉ xách đồ lên xe. Suốt đoạn đường đi anh khó chịu ra mặt không thèm nói chuyện với vợ. Diệu Ngọc thấy vậy liền lên tiếng “Anh không thích đi mua sắm cùng em thì lần sau không cần đi đâu. Đừng làm thái độ đó” cô nghĩ anh không thích đi mua sắm với mình.
“Thái độ gì?” anh lạnh lùng đáp lời.
“Anh khó chịu vì chuyện gì?” cô hỏi thẳng anh.
“Không có gì hết”
“Không có gì hết mà thái độ anh vậy đó hả?” cô hỏi lại anh một lần nữa. Phan Hoàng vẫn im lặng không trả lời khiến cô phát bực “Anh dừng xe đi”
“Tại sao?” Phan Hoàng không hiểu tại sao vợ lại muốn dừng xe.
“Khi nào anh nói ra lý do anh khó chịu thì mình đi tiếp” cô nói thẳng không vòng vo.
Phan Hoàng thở dài một cái cũng hỏi vợ “Trước đây 2 người là gì mà sau bao nhiêu năm nó vẫn nhớ em”
“Em đã nói là hậu bối. Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đó” cô giải thích rõ ràng cho anh hiểu. Phan Hoàng suy nghĩ, mặt vẫn giữ nghiêm nghị khiến cô phải xuống nước “Anh đừng để chúng ta phải cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ được không, nếu cứ cĩ nhau mãi thì còn đâu thời gian yêu” cô buồn bã nói.
Phan Hoàng quay sang nhìn vợ đang buồn, anh cũng không nỡ vì chuyện tào lao mà khiến vợ buồn “Anh biết rồi, tại....anh hơi suy nghĩ nhiều” anh nắm tay vợ.
“Em chỉ có một mình anh thôi” cô nhẹ nhàng nói với anh.
Phan Hoàng hôn môi vợ một cái.
Sau khi dùng bữa tối Phan Hoàng phải vào phòng làm việc để xem lại tài liệu. Diệu Ngọc lên phòng cô nhận được điện thoại của Khánh Hà, là thư kí của Phan Hoàng......
“Giờ này ai nhắn cho anh vậy?”
“Đối tác mới của công ty” Phan Hoàng đáp lời.
“Thật không? Lúc nãy mới gặp rồi còn nhắn gì nữa” đã hơn 11h rồi mà vẫn có người nhắn để làm việc nên cô tò mò.
“Thật. Bên họ có chút ý tưởng mới cho dự án nên muốn bàn thêm với anh” anh thật thà trả lời.
“Là nam hay nữ” với linh cảm của phụ nữ đặc biệt là phụ nữ mang thai nên cô cũng hay nghi ngờ.
“Nữ” Phan Hoàng thành thật trả lời vì anh chẳng có lý do gì để nói dối vợ.
Cô nghe anh trả lời xong liền không yên tâm “Đưa điện thoại cho em”
“Em lấy điện thoại anh làm gì?” anh hỏi lại nhưng vẫn cầm điện thoại đưa vợ xem.
Diệu Ngọc không trả lời, cô lấy điện thoại mở lên phần tin nhắn xem. Đúng là tin nhắn về công việc nhưng cô vẫn chưa hết nghi ngờ nên hỏi tiếp “Đối tác của anh có chồng chưa?”
“Anh không hỏi nên không biết. Mà em hỏi chuyện này chi vậy?” Phan Hoàng vẫn chưa biết vợ đang ghen.
“Cô ta có biết anh có vợ và hai con chưa?”
Phan Hoàng lắc đầu “Bọn anh chỉ nói chuyện về công việc, chứ không có hỏi về tình trạng gia đình”
Diệu Ngọc im lặng quan sát anh một lúc, cô cầm tay anh thấy anh không đeo nhẫn cưới của 2 vợ chồng “Sao anh không đeo nhẫn?”
“Em chỉ đeo nhẫn cầu hôn chứ có đeo nhẫn cưới đâu. Cặp nhẫn cưới chúng ta để trong tủ mà” cả 2 vợ chồng không đeo nhẫn cưới, cô cũng chỉ đeo chiếc nhẫn kim cương lúc anh cầu hôn.
“Tại anh nói không cần đeo nhẫn cưới.....nhìn anh chắc đâu ai nghĩ anh đã có vợ con” cô đang mỉa mai nói anh đào hoa.
“Nhìn anh giống trai độc thân lắm hả?” Phan Hoàng nghe vợ nói vậy tưởng vợ đang khen anh trẻ đẹp nên tươi cười.
“Ừm giống lắm. Anh ngủ đi” cô nói xong liền bỏ tay anh ra khỏi bụng mình nằm xoay lưng về phía anh. Cô giận vì anh đã có gia đình còn muốn người khác nghĩ mình độc thân.
“Nằm lên tay anh này, để anh ôm em ngủ” anh liền kê tay cho vợ nằm, tay còn lại cũng nhanh chóng ôm vợ.
“Buông em ra” cô lạnh lùng đáp.
Phan Hoàng chồm qua ôm vợ “Em làm sao vậy? Tự nhiên lại giận?” anh nhận thấy vợ đang giận.
“Không có giận”
“Rõ ràng là có. Vợ à, anh đã làm gì sai hả?” anh tiếp tục năn nỉ dù không biết tại sao vợ giận.
Diệu Ngọc nghe anh nói liền quay lại nhìn anh “Vợ? Anh độc thân mà, ai làm vợ anh chứ” cô mỉa mai.
Phan Hoàng nhận thấy có vẻ vợ đang ghen anh liền vui vì có ghen mới yêu “Em giận vì chuyện này hả? Anh nói chơi thôi mà.....Ngày mai anh sẽ thông báo cho cả thế giới biết em là vợ anh nha. Phan Hoàng là người đàn ông đã có 1 vợ và 2 con” anh dỗ ngọt vợ.
Cô nghe anh nói cho cả thế giới biết là thấy anh xàm liền nhăn mặt “Anh đừng có nhảm nữa. Đi ngủ” cô nói rồi muốn quay lưng lại với anh nữa, nhưng anh kịp ngăn lại.
“Đừng mà. Đừng xoay lưng với anh nữa, anh sẽ buồn lắm đó” Phan Hoàng tỏ vẻ buồn rầu. Cô không còn quay lưng với anh nhưng vẫn không trả lời, im lặng nhắm mắt, anh biết vợ cũng đã buồn ngủ nên muốn để cô ngủ vì cũng đã khuya “Take a deep sleep, my love” (ngủ một giấc thật sâu nào tình yêu của anh). Hôm nay anh chúc vợ ngủ ngon theo cách mới để vợ đỡ nhàm chán.
---------------
Mặc dù chưa chọn được ngày đi du lịch nhưng Diệu Ngọc muốn đi mua quần áo mới để chuẩn bị cho chuyến đi, vì cô có thai bụng cũng đã nhô lên nên những chiếc đầm cũ hầu như đều không vừa vì thế Phan Hoàng phải chở vợ đi mua sắm. (phụ nữ là vậy, dù quần áo chất đầy cả tủ nhưng vẫn cảm thấy không có gì để mặc).
Phan Hoàng đi cùng vợ đã 2 tiếng, cô vẫn chưa có dấu hiệu muốn về, vẫn còn tiếp tục mua sắm nào là đầm, nào là bikini nào là giày, túi xách bao nhiêu là thứ. Anh đi theo xách đồ cũng muốn ngất theo rồi, thế mà vợ anh vẫn không mệt.
“Mình tìm quán nào ngồi nghỉ tí rồi mua tiếp nha em?” anh đi theo xách đồ cho vợ nên mệt sắp thở không ra hơi.
“Sắp đến giờ đón con rồi, mình đi mua xíu nữa rồi đón con luôn anh” cô bị thu hút bởi thời trang nên không cảm thấy mệt.
“Em không mệt hả?” anh thấy vợ đòi đi tiếp liền tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
Diệu Ngọc gật đầu “Em không mệt. Anh mệt hả?” cô hỏi lại anh.
Nhưng thấy vợ vui vẻ như thế anh cũng không muốn làm cô buồn nên cố gắng đi tiếp, anh lắc đầu “Không có”.
“Anh thấy đẹp không?” cô thử bộ nào cũng quay sang hỏi ý kiến anh, nhưng dù anh có góp ý cô vẫn mua. (Hỏi cho có sự tôn trọng ý mà).
“Đẹp” anh mệt mỏi gật đầu (Sao dám chê nóc nhà).
Đam mê mua sắm là thế nhưng cô vẫn không quên nhiệm vụ đón con, nhìn đồng hồ đến giờ tan học của Phan Kiên, cô nhanh chóng cùng anh ra xe. Sợ vợ xuống tầng hầm lấy xe sẽ bị ngộp vì ở đó khá hầm nên anh để vợ đứng trước trung tâm thương mại đợi anh lấy xe. Vì đồ nhiều nên anh không xách hết xuống bãi xe, anh để lại một nửa đứng đợi cùng cô. Đột nhiên có một chàng trai đi về phía cô.
“Chị là chị Diệu Ngọc K17 khoa Thiết kế nội thất đúng không?” chàng trai đi tới bắt chuyện cùng cô.
Diệu Ngọc bất ngờ nhưng cũng gật đầu “Đúng rồi.....cậu là.....?” cô muốn hỏi người đàn ông này là ai sao lại biết cô.
“Em là Nhật Thiên khóa sau của chị. Chị có đến giao lưu với lớp em một lần nhưng em nhớ đến giờ. Nè chị xem đi” chàng trai hào hứng mở điện thoại đưa cô xem tấm hình cô đã chụp cùng cả lớp cậu khi đó.
“A......em là......người đã tặng chị quả cầu tuyết đúng không?” cô nhận ra chàng trai này. Vì sau buổi giao lưu anh đã đến gặp riêng cô để tặng quả cầu tuyết.
“Đúng rồi....chị còn nhớ hả?” Nhật Thiên bất ngờ vì đã qua rất nhiều năm anh không nghĩ cô nhớ.
“Ừm....em đã nói thay vì tặng hoa em sẽ tặng chị quả cầu tuyết để chị sẽ giữ suốt đời, còn hoa thì sẽ héo theo thời gian” cô nhắc lại cho Nhật Thiên.
Nhật Thiên cười ngượng ngùng, anh gãy đầu. Lúc đó anh crush cô nhưng biết là cô đã có người yêu nên anh đành phải đơn phương. “Chị bây giờ làm gì?” anh muốn hỏi thêm về người tiền bối của mình.
“À chị làm công ty nội thất Jakomo. Có cơ hội em đến xem” cô cũng hào hứng mời anh.
“Được vậy tốt quá” Nhật Thiên hào hứng.
“Em làm gì?” cô hỏi lại anh.
“Em làm công ty nội thất Phố Xinh” anh trả lời. Nhật Thiên quan sát cô một lúc thấy cô đứng đợi cùng với rất nhiều đồ cũng biết cô đợi xe đến đón nên muốn chủ động giúp đỡ “Chị có xe đến đón chưa hay để em đưa chị về”
“Cảm ơn em, chồng chị đang đi lấy xe” cô lịch sự từ chối.
“À vậy là chị có người đưa về rồi” anh hơi thất vọng.
Diệu Ngọc thấy Phan Hoàng đang bước đến cô liền chào tạm biệt hậu bối “Chồng chị đến rồi. Chị đi trước nha. Chào em”
“Chào chị, hy vọng có cơ hội đến công ty của chị” anh cũng đành chào tạm biệt cô.
“Tất nhiên, khi nào em muốn đến cứ gọi trước cho chị” cô đưa card visit cho Nhật Thiên, vì ngày xưa cậu là sinh viên rất nhiệt tình trong buổi giao lưu nên cô cũng nhớ.
“Vâng ạ. Chào chị em đi trước” Nhật Thiên chào cô rồi rời bước đi.
Phan Hoàng thấy vợ anh nói chuyện với người đàn ông khác, anh không vui, định đi đến xem người đó là ai nhưng đi lại thì người đó đã đi. Anh khó chịu hỏi vợ “Em nói chuyện với ai vậy?”
“Cậu sinh viên học sau em một khóa. Hôm nay tình cờ gặp không ngờ cậu ấy còn nhận ra em” cô thật thà kể cho anh.
“Đã lâu vậy còn nhớ? Em cũng để lại ấn tượng cho nhiều thằng đàn ông quá ha” anh khó chịu mỉa mai vợ.
“Anh nói vậy là ý gì?” cô nhăn mặt hỏi lại anh.
Phan Hoàng khó chịu không trả lời anh chỉ xách đồ lên xe. Suốt đoạn đường đi anh khó chịu ra mặt không thèm nói chuyện với vợ. Diệu Ngọc thấy vậy liền lên tiếng “Anh không thích đi mua sắm cùng em thì lần sau không cần đi đâu. Đừng làm thái độ đó” cô nghĩ anh không thích đi mua sắm với mình.
“Thái độ gì?” anh lạnh lùng đáp lời.
“Anh khó chịu vì chuyện gì?” cô hỏi thẳng anh.
“Không có gì hết”
“Không có gì hết mà thái độ anh vậy đó hả?” cô hỏi lại anh một lần nữa. Phan Hoàng vẫn im lặng không trả lời khiến cô phát bực “Anh dừng xe đi”
“Tại sao?” Phan Hoàng không hiểu tại sao vợ lại muốn dừng xe.
“Khi nào anh nói ra lý do anh khó chịu thì mình đi tiếp” cô nói thẳng không vòng vo.
Phan Hoàng thở dài một cái cũng hỏi vợ “Trước đây 2 người là gì mà sau bao nhiêu năm nó vẫn nhớ em”
“Em đã nói là hậu bối. Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đó” cô giải thích rõ ràng cho anh hiểu. Phan Hoàng suy nghĩ, mặt vẫn giữ nghiêm nghị khiến cô phải xuống nước “Anh đừng để chúng ta phải cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ được không, nếu cứ cĩ nhau mãi thì còn đâu thời gian yêu” cô buồn bã nói.
Phan Hoàng quay sang nhìn vợ đang buồn, anh cũng không nỡ vì chuyện tào lao mà khiến vợ buồn “Anh biết rồi, tại....anh hơi suy nghĩ nhiều” anh nắm tay vợ.
“Em chỉ có một mình anh thôi” cô nhẹ nhàng nói với anh.
Phan Hoàng hôn môi vợ một cái.
Sau khi dùng bữa tối Phan Hoàng phải vào phòng làm việc để xem lại tài liệu. Diệu Ngọc lên phòng cô nhận được điện thoại của Khánh Hà, là thư kí của Phan Hoàng......
Danh sách chương