Phan Hoàng suy nghĩ mãi chẳng biết phải mở lời nói với Ngọc thế nào, anh đành hẹn cô đi ăn anh muốn một lần nói hết những điều trong lòng với cô, anh nằm trằn trọc chưa ngủ đột nhiên điện thoại có chuông. Là của Diệp Anh thấy số anh khó chịu nhìn sang cô đang ngủ nên anh xuống tầng dưới nghe máy
“Đã bảo là đừng tự ý tìm tôi rồi mà” vừa bắt máy Phan Hoàng đã lạnh lùng nói.
“Ngày mai em đi khám thai, anh đưa em đi nha” Diệp Anh nhẹ nhàng đáp.
Anh suy nghĩ một lát “Tôi biết rồi” nói xong anh cũng nhanh chóng cúp điện thoại, lên phòng ngủ cùng Ngọc.
Buổi sáng anh dậy trước Ngọc, bước ra từ phòng tắm anh thấy cô mới bắt đầu mở mắt dậy. Anh ngồi cạnh giường hỏi cô.
“Tối qua em ngủ ngon không?”
“Anh hỏi làm gì?” cô nhăn mặt còn say ngủ, vả lại cô và anh cũng chẳng bao giờ hỏi thăm quan tâm nhau như thế nên cô cũng chẳng trả lời.
“Muốn quan tâm em” anh vẫn nhìn cô, thấy vẻ buồn ngủ của cô mà bật cười.
Cô không trả lời, cô gắng tỉnh táo bước vào nhà tắm vscn chuẩn bị đi làm. Thay đồ xong hết cô
Cũng bước ra thấy anh vẫn còn đang ngồi đó chưa xuống dưới nhà, cô cũng chẳng quan tâm liền đi đến bàn trang điểm để makeup.
“Tối nay....em rảnh không?” anh chăm chú nhìn từng cử chỉ hành động của cô.
“Có chuyện gì hả?”
“Lâu rồi vợ chồng chưa hẹn hò. Tối nay anh muốn mời em đi ăn”
“Dạo này anh làm sao vậy?” cô khó hiểu với thái độ dạo này của anh.
“Không sao hết. Nếu em bận để lần sau vậy.”
“Đón con xong tôi cũng rảnh” cô thấy anh thất vọng nên cũng không muốn từ chối.
“Vậy anh đặt bàn trước ở nhà hàng em thích” anh hào hứng khi thấy cô đồng ý.
Cô không trả lời nhưng cũng quay sang nhìn anh thắc mắc không hiểu anh dạo này làm sao mà tốt vậy.
Diệp Anh đang hào hứng chuẩn bị vì Phan Hoàng sắp đến đưa cô đi khám thai, cô nghe chuông cửa liền không suy nghĩ chạy ra mở cửa. Nhưng trước mắt cô không phải Phan Hoàng mà là trợ lý của anh, cô tức giận xen lẫn thất vọng.
“Chào cô. Phan tổng bảo tôi đến đây đi cùng cô” trợ lý lễ phép chào Diệp Anh.
Diệp Anh nghe thế liền cười nửa miệng chua xót “Anh ta không đến sao?”
“Hôm nay Phan tổng có cuộc họp quan trọng, nên tôi sẽ đưa cô đi”
“Về đi. Tôi tự đi” Diệp Anh lạnh lùng nói rồi định đóng cửa.
“Không được ạ. Đây là lệnh của Phan tổng, tôi sẽ đưa cô đi” trợ lý dùng tay ngăn cửa lại.
“Người phải đưa tôi đi là Phan Hoàng không phải cậu. Về nói với người đó sau này hãy tìm lý do khác đi lý do này dùng nhiều rồi” Diệp Anh nói xong liền đóng mạnh cửa.
Cô ngồi khuỵu xuống lưng tựa vào cửa khóc nức nở. Tại sao cô lại yêu người đàn ông mà trong lòng người đó chẳng có chỗ cho cô.
------------
Phan Hoàng đang đứng trước gương chỉnh lại trang phục, Diệu Ngọc bước ra từ phòng thay đồ, cô khoác trên mình chiếc đầm body đen tôn lên thân hình chuẩn người mẫu của cô, để lộ đôi vai gầy cùng xương quai xanh hết sức quyến rũ, vừa thấy cô bước ra anh đã nhìn không rời mắt, thấy Phan Hoàng cứ nhìn mình mãi cô cũng ngại liền đi đến bàn trang điểm tô lại son rồi nói anh mau đi ăn vì cô đói bụng. Suốt đoạn đường đi, anh bận lái xe nhưng vẫn thường xuyên quay sang ngắm cô, khiến cô ngượng ngùng đành phải nhắc anh tập trung lái xe. Nhưng nhắc cũng như không vì sự quyến rũ của cô sao tránh được ánh mắt kẻ si tình.
Cả 2 cùng nhau ăn tối vui vẻ anh vẫn chưa thể nói. Chuẩn bị dùng món tráng miệng anh muốn thú nhận với cô nhưng trớ trêu thay lúc này Diệp Anh cũng đến nhà hàng để ăn tối, cô thấy anh và vợ đang dùng bữa tối vui vẻ liền bực tức.
Diệp Anh nhắn tin cho Phan Hoàng [Anh không ra gặp em, em sẽ đến nói chuyện với vợ anh]. Phan Hoàng thấy tin nhắn liền khó chịu, nhưng không thể để cô ấy nói chuyện với Ngọc được, anh viện cớ đi vệ sinh để gặp Diệp Anh.
“Anh có thời gian đi ăn với cô ta mà không đưa em đi khám thai được à? Anh đang thử thách sự kiên nhẫn của em đúng không?” anh vừa bước đến Diệp Anh liền lớn tiếng nói.
“Tôi đã cho người đưa cô đi, nhưng cô đòi tự đi mà” Phan Hoàng lạnh lùng đáp.
“Người làm em có thai là anh không phải cậu ta, em có lý do gì đi cùng cậu ta không?” Diệp Anh nói với lý lẽ đanh thép.
“Cô muốn cho cả thiên hạ biết hả?” Phan Hoàng thấy cô hét lớn sợ vợ nghe được nên anh lên tiếng cảnh cáo cô.
“Phải. Em muốn cho cả thiên hạ biết đó, và quan trọng em muốn cho vợ anh biết em đang mang thai con anh”
“Đừng làm những chuyện ngốc nghếch nữa nếu không đừng trách tôi” anh lạnh lùng nói rõ từng chữ.
“Anh muốn làm gì em? Em đang mang thai con anh đó”
“Tôi cảnh cáo cô, nếu để Ngọc biết tôi không để yên cho cô đâu. Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ chu cấp đầy đủ không để cô thiệt thòi” nói rồi anh bỏ đi.
“Anh nghĩ em cần tiền của anh hả? Anh chu cấp được bao nhiêu mà mạnh miệng thế? Thứ em cần là trái tim anh” Diệp Anh nói rõ từng chữ với anh.
“Sẽ không bao giờ có nên tốt nhất cô ngoan ngoãn đừng làm loạn nữa. Bây giờ mau về đi. Đừng để vợ tôi thấy cô”
“Anh sợ cô ta thấy em sẽ khó chịu vậy còn em thì sao? Trái tim em đang chảy máu anh có bao giờ để tâm tới không?” nói câu này mắt Diệp Anh đã rơi lệ.
“Mau về đi. Ở lại cô cũng chẳng vui vẻ gì đâu” nói rồi Phan Hoàng liền bỏ ra ngoài.
Diệp Anh ở lại bật khóc nức nở, cô thấy tủi thân, người cô yêu bên cạnh người khác nhưng cô chẳng có tư cách gì để ghen.
Phục vụ thấy cô ngồi khuỵu xuống khóc nức nở liền chạy lại hỏi “Chị có sao không ạ?”
Cô không trả lời, cô đẩy tay phục vụ đang muốn đỡ mình đứng dậy ra “Tôi không cần ai thương hại cả” nói rồi cô loạng choạng ra về, bước ra cô liếc nhìn anh và cô đang ngồi anh hạnh phúc mà cô tức điên lên.
“Anh sao vậy?” Ngọc thấy anh đi lâu và trở lại với thái độ lạ cô khẽ hỏi.
“À không có gì? Anh….hơi mệt chút thôi” Phan Hoàng viện lý do để cô không nghi ngờ.
“Anh có sao không? Hay mình về nha” cô lo lắng khi thấy sắc mặt anh không tốt.
“Còn món tráng miệng mà, ăn xong rồi về” anh khẽ cười để cô không lo lắng.
“Lần sau mình ăn cũng được, sức khoẻ anh quan trọng hơn”
“Ờ. Vậy lần sau mình đi nha. Anh…..xin lỗi” anh ngượng ngùng khó xử.
“Có gì đâu xin lỗi. Mau về thôi” cô nói rồi nhanh chóng ra về.
Suốt mấy ngày liền Phan Hoàng không gọi điện nhắn tin, không bận tâm sự có mặt của Diệp Anh khiến cô tức tói, cô cũng chẳng gọi cho anh vì cô biết có gọi anh cũng không nghe máy. Cô nghĩ mãi cách duy nhất để có được anh là phải để Ngọc biết sự tồn tại của đứa bé. Cô đến Jakomo, bắt nhân viên phải dẫn lên phòng gặp Diệu Ngọc. Nghe nhân viên báo Ngọc cũng ngước lên nhìn Diệp Anh rồi cô bảo nhân viên ra ngoài để cả 2 nói chuyện.
“Đã bảo là đừng tự ý tìm tôi rồi mà” vừa bắt máy Phan Hoàng đã lạnh lùng nói.
“Ngày mai em đi khám thai, anh đưa em đi nha” Diệp Anh nhẹ nhàng đáp.
Anh suy nghĩ một lát “Tôi biết rồi” nói xong anh cũng nhanh chóng cúp điện thoại, lên phòng ngủ cùng Ngọc.
Buổi sáng anh dậy trước Ngọc, bước ra từ phòng tắm anh thấy cô mới bắt đầu mở mắt dậy. Anh ngồi cạnh giường hỏi cô.
“Tối qua em ngủ ngon không?”
“Anh hỏi làm gì?” cô nhăn mặt còn say ngủ, vả lại cô và anh cũng chẳng bao giờ hỏi thăm quan tâm nhau như thế nên cô cũng chẳng trả lời.
“Muốn quan tâm em” anh vẫn nhìn cô, thấy vẻ buồn ngủ của cô mà bật cười.
Cô không trả lời, cô gắng tỉnh táo bước vào nhà tắm vscn chuẩn bị đi làm. Thay đồ xong hết cô
Cũng bước ra thấy anh vẫn còn đang ngồi đó chưa xuống dưới nhà, cô cũng chẳng quan tâm liền đi đến bàn trang điểm để makeup.
“Tối nay....em rảnh không?” anh chăm chú nhìn từng cử chỉ hành động của cô.
“Có chuyện gì hả?”
“Lâu rồi vợ chồng chưa hẹn hò. Tối nay anh muốn mời em đi ăn”
“Dạo này anh làm sao vậy?” cô khó hiểu với thái độ dạo này của anh.
“Không sao hết. Nếu em bận để lần sau vậy.”
“Đón con xong tôi cũng rảnh” cô thấy anh thất vọng nên cũng không muốn từ chối.
“Vậy anh đặt bàn trước ở nhà hàng em thích” anh hào hứng khi thấy cô đồng ý.
Cô không trả lời nhưng cũng quay sang nhìn anh thắc mắc không hiểu anh dạo này làm sao mà tốt vậy.
Diệp Anh đang hào hứng chuẩn bị vì Phan Hoàng sắp đến đưa cô đi khám thai, cô nghe chuông cửa liền không suy nghĩ chạy ra mở cửa. Nhưng trước mắt cô không phải Phan Hoàng mà là trợ lý của anh, cô tức giận xen lẫn thất vọng.
“Chào cô. Phan tổng bảo tôi đến đây đi cùng cô” trợ lý lễ phép chào Diệp Anh.
Diệp Anh nghe thế liền cười nửa miệng chua xót “Anh ta không đến sao?”
“Hôm nay Phan tổng có cuộc họp quan trọng, nên tôi sẽ đưa cô đi”
“Về đi. Tôi tự đi” Diệp Anh lạnh lùng nói rồi định đóng cửa.
“Không được ạ. Đây là lệnh của Phan tổng, tôi sẽ đưa cô đi” trợ lý dùng tay ngăn cửa lại.
“Người phải đưa tôi đi là Phan Hoàng không phải cậu. Về nói với người đó sau này hãy tìm lý do khác đi lý do này dùng nhiều rồi” Diệp Anh nói xong liền đóng mạnh cửa.
Cô ngồi khuỵu xuống lưng tựa vào cửa khóc nức nở. Tại sao cô lại yêu người đàn ông mà trong lòng người đó chẳng có chỗ cho cô.
------------
Phan Hoàng đang đứng trước gương chỉnh lại trang phục, Diệu Ngọc bước ra từ phòng thay đồ, cô khoác trên mình chiếc đầm body đen tôn lên thân hình chuẩn người mẫu của cô, để lộ đôi vai gầy cùng xương quai xanh hết sức quyến rũ, vừa thấy cô bước ra anh đã nhìn không rời mắt, thấy Phan Hoàng cứ nhìn mình mãi cô cũng ngại liền đi đến bàn trang điểm tô lại son rồi nói anh mau đi ăn vì cô đói bụng. Suốt đoạn đường đi, anh bận lái xe nhưng vẫn thường xuyên quay sang ngắm cô, khiến cô ngượng ngùng đành phải nhắc anh tập trung lái xe. Nhưng nhắc cũng như không vì sự quyến rũ của cô sao tránh được ánh mắt kẻ si tình.
Cả 2 cùng nhau ăn tối vui vẻ anh vẫn chưa thể nói. Chuẩn bị dùng món tráng miệng anh muốn thú nhận với cô nhưng trớ trêu thay lúc này Diệp Anh cũng đến nhà hàng để ăn tối, cô thấy anh và vợ đang dùng bữa tối vui vẻ liền bực tức.
Diệp Anh nhắn tin cho Phan Hoàng [Anh không ra gặp em, em sẽ đến nói chuyện với vợ anh]. Phan Hoàng thấy tin nhắn liền khó chịu, nhưng không thể để cô ấy nói chuyện với Ngọc được, anh viện cớ đi vệ sinh để gặp Diệp Anh.
“Anh có thời gian đi ăn với cô ta mà không đưa em đi khám thai được à? Anh đang thử thách sự kiên nhẫn của em đúng không?” anh vừa bước đến Diệp Anh liền lớn tiếng nói.
“Tôi đã cho người đưa cô đi, nhưng cô đòi tự đi mà” Phan Hoàng lạnh lùng đáp.
“Người làm em có thai là anh không phải cậu ta, em có lý do gì đi cùng cậu ta không?” Diệp Anh nói với lý lẽ đanh thép.
“Cô muốn cho cả thiên hạ biết hả?” Phan Hoàng thấy cô hét lớn sợ vợ nghe được nên anh lên tiếng cảnh cáo cô.
“Phải. Em muốn cho cả thiên hạ biết đó, và quan trọng em muốn cho vợ anh biết em đang mang thai con anh”
“Đừng làm những chuyện ngốc nghếch nữa nếu không đừng trách tôi” anh lạnh lùng nói rõ từng chữ.
“Anh muốn làm gì em? Em đang mang thai con anh đó”
“Tôi cảnh cáo cô, nếu để Ngọc biết tôi không để yên cho cô đâu. Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ chu cấp đầy đủ không để cô thiệt thòi” nói rồi anh bỏ đi.
“Anh nghĩ em cần tiền của anh hả? Anh chu cấp được bao nhiêu mà mạnh miệng thế? Thứ em cần là trái tim anh” Diệp Anh nói rõ từng chữ với anh.
“Sẽ không bao giờ có nên tốt nhất cô ngoan ngoãn đừng làm loạn nữa. Bây giờ mau về đi. Đừng để vợ tôi thấy cô”
“Anh sợ cô ta thấy em sẽ khó chịu vậy còn em thì sao? Trái tim em đang chảy máu anh có bao giờ để tâm tới không?” nói câu này mắt Diệp Anh đã rơi lệ.
“Mau về đi. Ở lại cô cũng chẳng vui vẻ gì đâu” nói rồi Phan Hoàng liền bỏ ra ngoài.
Diệp Anh ở lại bật khóc nức nở, cô thấy tủi thân, người cô yêu bên cạnh người khác nhưng cô chẳng có tư cách gì để ghen.
Phục vụ thấy cô ngồi khuỵu xuống khóc nức nở liền chạy lại hỏi “Chị có sao không ạ?”
Cô không trả lời, cô đẩy tay phục vụ đang muốn đỡ mình đứng dậy ra “Tôi không cần ai thương hại cả” nói rồi cô loạng choạng ra về, bước ra cô liếc nhìn anh và cô đang ngồi anh hạnh phúc mà cô tức điên lên.
“Anh sao vậy?” Ngọc thấy anh đi lâu và trở lại với thái độ lạ cô khẽ hỏi.
“À không có gì? Anh….hơi mệt chút thôi” Phan Hoàng viện lý do để cô không nghi ngờ.
“Anh có sao không? Hay mình về nha” cô lo lắng khi thấy sắc mặt anh không tốt.
“Còn món tráng miệng mà, ăn xong rồi về” anh khẽ cười để cô không lo lắng.
“Lần sau mình ăn cũng được, sức khoẻ anh quan trọng hơn”
“Ờ. Vậy lần sau mình đi nha. Anh…..xin lỗi” anh ngượng ngùng khó xử.
“Có gì đâu xin lỗi. Mau về thôi” cô nói rồi nhanh chóng ra về.
Suốt mấy ngày liền Phan Hoàng không gọi điện nhắn tin, không bận tâm sự có mặt của Diệp Anh khiến cô tức tói, cô cũng chẳng gọi cho anh vì cô biết có gọi anh cũng không nghe máy. Cô nghĩ mãi cách duy nhất để có được anh là phải để Ngọc biết sự tồn tại của đứa bé. Cô đến Jakomo, bắt nhân viên phải dẫn lên phòng gặp Diệu Ngọc. Nghe nhân viên báo Ngọc cũng ngước lên nhìn Diệp Anh rồi cô bảo nhân viên ra ngoài để cả 2 nói chuyện.
Danh sách chương