Editor + Beta: Tiểu Hy.
Hôm sau, mặt trời lên cao Chung Ngưng mới tỉnh dậy.
Hứa Huyền Thụy ở phòng khách dùng notebook xử lý công việc, tối qua rất trễ anh mới đi vào giấc ngủ, buổi sáng tỉnh lại nhìn thấy Chung Ngưng, thẳng đến khi định lực không đủ, chịu không nổi nữa mới tìm công việc để phân tán lực chú ý.
Những người khác đã sớm ngồi xe đến địa điểm khác, anh từng có ý định đánh thức Chung Ngưng, nhưng cô mơ mơ màng màng nói không ngủ đủ, anh nghĩ ngợi một chút rồi để cô ngủ tiếp. Anh không mấy hứng thú với việc đi chơi, anh chỉ muốn ở bên Chung Ngưng, tốt nhất là không có người khác quấy rầy.
Nghe thấy tiếng động, biết Chung Ngưng đã tỉnh, anh nở nụ cười, đứng dậy đi tới.
Chung Ngưng tỉnh lại một lát liền nhớ tới chuyện tối qua, tuy rằng còn có chút thẹn thùng, nhưng cũng đã tiếp nhận sự thật. Cô xốc chăn rời giường.
Hứa Huyền Thụy đi đến trước mặt cô, rõ ràng tâm tình rất tốt, anh cười nhìn cô hỏi: “Ngủ đủ rồi sao?”
Bị anh nhìn như vậy, hình ảnh tối qua lại hiện ra trong đầu, cô tức khắc mất đi trấn định, gương mặt hồng hồng. “Đủ rồi.”
“Đầu còn đau không?” Anh một bước đi đến trước mặt cô, hai tay rất tự nhiên mà đặt trên vai cô.
“Vẫn ổn.” Cô không ngẩng đầu nhìn anh.
Hứa Huyền Thụy giơ tay, dùng ngón tay ấn ở huyệt Thái Dương cô, nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn, Chung Ngưng rất thoải mái mà nhắm mắt lại.
“Thoải mái không?”
“Thoải mái.”
Ấn một chút, Chung Ngưng đã đỡ hơn rất nhiều, cô kiên quyết phải về phòng kế bên rửa mặt thay quần áo, không cho Hứa Huyền Thụy đi theo.
Buổi sáng Tề An Trạch tới đưa chìa khóa, hỏi anh có muốn chuyển sang cùng phòng với Chung Ngưng luôn không, Hứa Huyền Thụy xem xét một hồi rồi cự tuyệt đề nghị này. Tối qua anh cũng đã rất dày vò, tuy rằng người phụ nữ mình thích nằm trong lòng mình là một chuyện rất tốt đẹp nhưng lại thêm một đêm nữa, anh sẽ không khắc chế được.
Lần này đi du lịch, anh cũng không định phát triển đến bước kia với Chung Ngưng. Anh muốn được ba mẹ cô tán thành trước, cho thấy lập trường cùng quyết tâm của mình, như vậy cũng là sự tôn trọng đối với Chung Ngưng.
Cũng không còn nhiều ngày, anh vẫn chờ được.
Tề An Trạch đã về nước, Tina cũng về cùng cậu. Trước khi đi, Tina nói với Hứa Huyền Thụy rằng kỳ nghỉ kết thúc sẽ trình đơn xin từ chức cho anh. Hứa Huyền Thụy không giữ lại.
Những ngày còn lại, bởi vì thiếu Tề An Trạch, hơn nữa Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy đột nhiên công khai yêu đương, lúc mọi người ở bên nhau luôn có chút không thích ứng. Chung Ngưng chơi cũng không có rất tận hứng.
Hứa Huyền Thụy nhìn ra cô có chút mất mát, vì thế nói với cô: “Sau này chúng ta có thể lại đến, em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
Anh đột nhiên chuyển đề tài, Chung Ngưng dở khóc dở cười. “Anh vẫn nên suy xét làm sao để qua được cửa của ba em trước đi.”
Ba Chung Ngưng cực kì yêu thương con gái, hai năm gần đây bà Tằng rất hy vọng Chung Ngưng quen bạn trai sau đó gả chồng, nhưng ba Chung Ngưng lại không như vậy. Ba Chung Ngưng tính cách ôn hòa, nhưng gặp chuyện thì cũng rất ngoan cố.
Ngày hôm sau về nước, Hứa Huyền Thụy theo Chung Ngưng đến thành phố A.
Nhà Chung Ngưng không lớn, trang trí theo phong cách cổ điển rất bình thường, phòng ở đã nhiều năm nhưng được sắp xếp rất sạch sẽ.
Ba Chung thái độ không nóng không lạnh, có vẻ có chút nghiêm túc, bộ dáng này khác một trời một vực với trước đây. Ngược lại với ông, bà Tằng rất nhiệt tình, hỏi anh lái xe mấy tiếng có mệt không.
Hứa Huyền Thụy là người không nói nhiều, không am hiểu cách huyên bởi vậy cũng chỉ là đơn giản trả lời: “Không mệt.”
“Đàn ông lái xe ba bốn tiếng có gì mà mệt.” Ba Chung ở một bên nói, ngữ khí này vừa nghe liền biết là không mấy cao hứng.
Chung Ngưng bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra vẫn phải làm công tác tư tưởng cho ông mới được.
Hứa Huyền Thụy không để bụng, tán đồng mà nói: “Bác nói không sai.”
Chung tiên sinh ngập ngừng một hồi, bộ dáng muốn nói gì đó nhưng lại không có cơ hội. Chung Ngưng hiểu ông nhất, vì thế mỉm cười ngọt ngào ngồi xuống bên người ông. “Ba, hôm nay ba đi mua đồ ăn nhất định là mệt mỏi rồi, con bóp vai cho ba nha?” Nói xong liền trực tiếp hành động.
Luôn luôn sủng ái con gái, Chung tiên sinh khuôn mặt nhu hòa một ít, rất vừa lòng với con gái hiếu thuận, nhưng vẫn nói: “Ba không mệt, con ngồi lâu trên xe như vậy chắc là rất mệt, hay là con về phòng nghỉ ngơi một lát đi?”
Ách… Đây là muốn cô rời đi để nói chuyện.
Hứa Huyền Thụy cho cô một ánh mắt, kêu cô nghe lời ba. Chung Ngưng hiểu rõ, nói: “Được, buổi sáng đi sớm quá, quả thật con có chút mệt, con vào trong nghỉ ngơi đây.”
Nói phải về phòng nhưng Chung Ngưng lại đến thư phòng trước, đem bàn cờ vây của ba ra.
Đây chính là chiến lược hữu hiệu nhất cho Hứa Huyền Thụy. Ba cô vẫn luôn nói cùng một người chơi cờ thì có thể nhìn ra nhân phẩm của người này, vốn cô còn lo lắng Hứa Huyền Thụy không biết chơi cờ vây, cũng may anh biết. Chung Ngưng lại lo lắng cờ nghệ của anh không cao, nhưng anh nói sẽ không để ba cô thua quá khó coi.
Anh luôn luôn tự tin, nếu anh đã nói như vậy, Chung Ngưng cũng không lo lắng nữa.
Bà Tằng giải quyết xong công việc của mình liền vào phòng Chung Ngưng.
“Đi du lịch vui không?” Bà Tằng vẻ mặt hiền lành, bộ dáng tràn ngập tình thương.
Chung Ngưng cười trả lời: “Vui ạ.”
“Mấy đứa ở khách sạn mấy sao?”
“Năm sao.”
“Là phòng đơn à? Hay là con với đồng nghiệp hai người một phòng?”
Bà Tằng hỏi quanh co lòng vòng, làm sao Chung Ngưng không biết bà đang nghĩ gì. Cô có chút bất đắc dĩ, lại có chút chột dạ mà nói: “Con một mình một phòng.”
“Con không ngủ cùng cậu ấy sao?” Lần này, bà trực tiếp hỏi.
“Mẹ! Đã nói một mình một phòng, đương nhiên là con ngủ một mình rồi, mẹ đừng nghĩ lung tung.” Rốt cuộc vẫn là thiếu nữ còn trong trắng, cùng mẹ bàn luận về loại đề tài này khó tránh khỏi thẹn thùng, cô thẹn đến đỏ mặt. Cô rất hay đỏ mặt, nhưng đây cũng coi như là chuyện tốt, ít nhất hiện tại bà Tằng tin tưởng cô.
“Vậy là tốt rồi, trước khi thằng bé có ý muốn kết hôn, không thể để nó dễ dàng thực hiện được.”
Chung Ngưng: “…” Lời này có nghĩa là có ý muốn kết hôn thì được? “Nhưng, có vài tên đàn ông vì muốn có được thân thể của con mà lời gì dễ nghe đều nói được, con cũng không nên dễ dàng tin tưởng, bởi vì mấy tên đàn ông đó, một khi có được thì không quý trọng.” Bà Tằng tiếp tục dạy dỗ.
“Vậy thế nào mới có thể tin tưởng?” Chung Ngưng nhịn không được liền hỏi.
“Đương nhiên là thời điểm chính miệng thương lượng chuyện kết hôn với trưởng bối trong nhà rồi. Kỳ thật mẹ cũng không phản đối chuyện sống chung trước khi kết hôn, nhưng ít nhất lúc muốn quan hệ phải bảo đảm, phải xem đối phương rốt cuộc có nguyện ý ở bên con hay không.”
Chung Ngưng nói không nên lời, cô không biết lát nữa Hứa Huyền Thụy mở miệng nói chuyện này, bọn họ sẽ phản ứng thế nào.
Hai mẹ con ở trong phòng nói chuyện, Chung Ngưng phần lớn đều là nghe, rất ít lên tiếng.
Kỳ thật có thể ám chỉ một chút, nhưng cô xấu xa muốn xem bộ dáng kinh ngạc của bọn họ, cũng muốn biết bọn họ sẽ ứng đối thế nào.
Gần 11 giờ, phải chuẩn bị cơm trưa, Chung Ngưng và bà Tằng ra khỏi phòng.
Ở phòng khách Hứa Huyền Thụy cùng ba Chung cũng vừa lúc chơi xong ván cờ vây thứ hai, Chung Ngưng mới đi qua liền thấy Hứa Huyền Thụy nhận thua.
“Vẫn là ba của con lợi hại.” Chung Ngưng có bộ dáng hưởng chung vinh dự, vốn ba Chung bởi vì thắng được quá gian khổ mà bả vai đau, hiện tại nghe thấy con gái nói như vậy, ông lập tức liền hết đau.
Hứa Huyền Thụy cười cười, nói: “Bác trai chơi cờ vây rất khá, công thủ đều hiểu rõ, cháu cam bái hạ phong[1].”
[1] Cam bái hạ phong: thua một cách thuyết phục, cam chịu nhận thua.
“Ôi, mỗi người thắng một ván, ngang tài ngang sức.” Ba Chung tâm tình tốt không ít.
Chung Ngưng nhướng mày, giảo hoạt mà nói với ba: “Không phải là ba nhường anh ấy đấy chứ?”
Ba Chung ‘hừ’ trong lòng: Cũng không biết ai nhường ai, đừng tưởng ông không biết.
“Ba đi nấu ăn, con nói chuyện với Tiểu Hứa đi.” Chung tiên sinh đứng dậy muốn vào phòng bếp. Trù nghệ của bà Tằng thật không dám khen, làm trợ thủ thì còn miễn cưỡng.
Đối với cách xưng hô “Tiểu Hứa” này, Chung Ngưng rất không phúc hậu mà cười, nhưng khi Hứa Huyền Thụy nhìn về phía mình, cô liền ngưng lại. Nói thế nào thì thân phận khác của anh cũng là lãnh đạo của cô, vẫn phải bảo trì sự uy nghiêm của lãnh đạo.
“Ba, để con phụ ba.”
“Con vào chỉ gây thêm phiền thôi, không cần con.”
“Để cháu vào giúp bác.” Hứa Huyền Thụy đứng dậy.
Ba Chung dừng chân, xoay người có chút ngoài ý muốn nhìn anh hỏi: “Cháu biết làm?” Trên thực tế, ý kiến lớn nhất của ông về Hứa Huyền Thụy chính là, anh gia cảnh tốt như vậy, công việc lại bận rộn, đừng nói đến nấu cơm, có khi trong nhà đều là thuê người giúp việc đến dọn dẹp. Vấn đề nấu cơm hoặc là là bảo mẫu làm, hoặc là ba mẹ làm. Chung gia mấy thế hệ đều là gia đình bình thường, không có bảo mẫu, đều là người trong nhà nấu cơm cho người trong nhà ăn, như vậy mới hạnh phúc, còn có thể thông qua đồ ăn mà truyền đạt một chút tình cảm.
Chung Ngưng là bảo bối mà ông vẫn luôn sủng ái, ông biết cô không biết nấu cơm, bởi vậy vẫn luôn lo lắng gả chồng sẽ không ổn.
Hiện giờ, giống như thấy được một ánh rạng đông.
“Biết ạ.” Hứa Huyền Thụy gật đầu trả lời.
Chung Ngưng bổ sung nói: “Ba, anh ấy nấu ngon lắm đó.”
“Con thường xuyên đến nhà cậu ấy ăn cơm sao?” Ba Chung sắc mặt không vui.
Chung Ngưng biểu tình đình trệ, đều do cô nhất thời không chú ý.
Hứa Huyền Thụy lại nói. “Có đôi khi cháu thấy Chung Ngưng ăn uống không tốt sẽ nấu cơm cho cô ấy ăn.”
“Đúng rồi, sau khi ăn xong anh ấy lại đưa con về nhà.” Chung Ngưng bổ sung.
Ba Chung rốt cuộc cũng hòa hoãn một ít. Bà Tằng vo gạo nấu cơm xong đi ra, cao hứng nói: “Thật không nghĩ tới Tiểu Hứa còn biết nấu cơm, thật sự là quá tốt.”
Bọn họ cũng không khách khí, cuối cùng là Hứa Huyền Thụy cùng ba Chung mỗi người làm ba món, sau bữa cơm này, thái độ của ba Chung đối với Hứa Huyền Thụy đã tốt lên rất nhiều.
Sau khi ăn xong, bốn người ngồi ở phòng khách xem TV, tán gẫu.
Sau khi bà Tằng hỏi chuyện nhà Hứa Huyền Thụy, anh đột nhiên nói: “Mẹ cháu cuối tuần này về nước, đến lúc đó cháu và mẹ cháu cùng đến chào hỏi.”
Thông gia tương lai nhanh như vậy đã tới cửa, việc này làm ba mẹ Chung Ngưng nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, bọn họ còn chưa nghĩ đến sẽ gặp mặt nhanh như vậy.
Hứa Huyền Thụy nói tiếp: “Chú dì, cháu rất thích Chung Ngưng, cũng đã nhận định cô ấy. Các phương diện của cô ấy đều rất tốt, nhưng lại không biết chăm sóc bản thân, trước kia có mọi người che chở cô ấy, hy vọng về sau mọi người có thể giao nhiệm vụ này cho cháu.”
Ba Chung cùng bà Tằng hai mặt nhìn nhau, sau đó bà Tằng gian nan dò hỏi: “Cháu đây là…”
“Cháu đang hỏi cưới chú dì.”
“Quá nhanh.” Bà Tằng thở dài.
Ba Chung mím môi không nói gì, mày nhíu lại.
Chung Ngưng vẫn luôn ôm cánh tay ba, lúc này cúi đầu không nói lời nào. Trước khi đến Hứa Huyền Thụy có nói với cô, lúc anh đề cập đến việc này, cô đừng nói gì, hết thảy đều giao cho anh. Chung Ngưng cũng biết, cô không giỏi ăn nói, làm không tốt sẽ biến khéo thành vụng.
“Chúng ta suy nghĩ một đoạn thời gian rồi nói tiếp.” Trước khi ba Chung mở miệng, bà Tằng liền tỏ thái độ trước.
Chung Ngưng biết vừa rồi ba cô là muốn phản đối, hiện tại ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hứa Huyền Thụy ở nhà Chung Ngưng một đêm, buổi chiều hôm sau liền cùng Chung Ngưng trở về thành phố B, ngày tiếp đó phải bắt đầu đi làm lại.
Trở lại thành phố B vừa vặn tới giờ ăn tối, Hứa Huyền Thụy dẫn Chung Ngưng đi ăn cơm, sau đó lái xe về chung cư anh.
Chung Ngưng kháng nghị, cô muốn về nhà mình, nhưng Hứa Huyền Thụy giả bộ mắt điếc tai ngơ.
Cô biết đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì, trong lòng cô rất khẩn trương, thậm chí còn sinh ra cảm giác như dê vào miệng cọp.
Cô thật sự muốn về nhà.
“Ba mẹ em còn chưa đồng ý chuyện của chúng ta đâu…” Chung Ngưng ngập ngừng nói.
Hứa Huyền Thụy biểu tình thoải mái mà nói: “Thời gian còn sớm, tối nay anh làm đồ ăn khuya cho em.”
“Vừa mới ăn xong cơm chiều, em không có hứng thú ăn khuya.”
“Lát nữa em đói bụng sẽ cảm thấy hứng thú thôi. Hôm qua anh mới hứa hẹn với cha mẹ em phải chăm sóc cho em, không thể nuốt lời.”
“Anh còn nói trước khi ba mẹ em đồng ý sẽ không…” A a a, cô nói không nên lời, “Anh không được nuốt lời.”
“Em nói cái gì? Anh nghe không hiểu.”
Chung Ngưng: “Anh rõ ràng đã hiểu!” Sao cô lại thảo luận với anh loại chuyện này chứ, mặt cô đã đỏ như tôm luộc rồi.
Hứa Huyền Thụy bật cười, còn tâm tình tốt mà khen cô một câu, “Em thật đáng yêu.”
Trở lại chung cư Hứa Huyền Thụy, anh mở cửa ra, Chung Ngưng vào trước, Hứa Huyền Thụy theo sau tiến vào, cửa còn chưa đóng lại, anh liền gấp không chờ nổi mà ôm Chung Ngưng nhiệt liệt hôn môi.
Từ ngày hôm qua đến bây giờ, Chung Ngưng vẫn luôn gần trong gang tấc, nhưng anh đến nắm được tay cô cũng rất khó. Hiện tại rốt cuộc cũng trở lại nhà anh, ngăn cách hết thảy những quấy nhiễu, sao anh có thể buông tha cho cô chứ.
Kỹ thuật của anh càng ngày càng thuần thục, Chung Ngưng bị anh hôn đến không thở nổi. Trải qua lần trước thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, mỗi lần thân thiết ở chỗ an toàn, cuối cùng đều làm cho quần áo không chỉnh tề.
Lúc này, nội y của Chung Ngưng đã bị Hứa Huyền Thụy một tay cởi bỏ, ngay sau đó anh đưa tay chuyển về phía trước.
Thân thể Chung Ngưng rất mẫn cảm, tay anh vuốt ve trước ngực cô, cô nhịn không được ‘ưm’ ra tiếng.
Thanh âm này khiến Hứa Huyền Thụy mất đi lý trí, anh nâng mông cô lên, vừa nhấc cơ thể cô lên liền đi vào phòng.
Mông Chung Ngưng vừa lúc dán ở trên nơi đó của anh, cô cảm giác được cơ thể của anh có biến hóa, biến hóa cực kì rõ ràng. Trong lòng cô rất hoảng, nghĩ đến nội dung tiếp theo sẽ làm, cô liền duỗi tay chụp lấy bờ vai anh.
Hứa Huyền Thụy bước chân không ngừng, nhìn cô, ánh mắt khóa chặt vào cô. “Chung Ngưng, anh… không nhịn nổi.”
Vốn cả người đã nóng lên Chung Ngưng nghe được lời này, trong lòng đột nhiên có một dòng nước ấm len lỏi.
“Em… em muốn đi tắm trước.” Cô cắn môi.
Hứa Huyền Thụy dừng một chút rồi chợt nở nụ cười. Anh lập tức xoay người ôm Chung Ngưng đi đến phòng vệ sinh.
“Em tự đi được rồi, anh thả em xuống.”
Hai chân cô đá loạn, muốn tụt xuống khỏi người anh.
“Em mà động đậy nữa thì anh không cho em đi tắm đấy.” Thanh âm của anh trầm khàn hơn vừa rồi. Chung Ngưng không dám nhúc nhích.
Hứa Huyền Thụy đặt Chung Ngưng ở cửa phòng vệ sinh, Chung Ngưng nhanh chóng chạy vào trong rồi đóng cửa lại.
Chung Ngưng tắm rửa gần nửa giờ mới ra, nhìn thấy phòng khách không có ai, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tầm mắt cô đảo qua cửa lớn, cô đột nhiên muốn chạy trốn.
Nhưng cô không có cơ hội, Hứa Huyền Thụy đã từ phòng ngủ chính ra tới, anh mặc áo tắm dài, mỉm cười đi tới hướng cô.
Chung Ngưng cũng mặc áo tắm dài, bên trong như cũ không có mặc gì.
Hứa Huyền Thụy đi vài bước liền đến trước mặt cô, nhẹ nhẹ nhàng nhàng bế cô lên, ý chí chiến đấu sục sôi mà trở về phòng ngủ.
Chung Ngưng bắt lấy vạt áo anh, mặt chôn ở trên ngực anh.
Cô bị anh đặt ở trên giường, anh vừa hôn vừa cởi bỏ áo tắm dài của cô. Chung Ngưng khẩn trương mà bắt lấy cổ tay anh, giãy giụa lần cuối cùng.
Hôm sau, mặt trời lên cao Chung Ngưng mới tỉnh dậy.
Hứa Huyền Thụy ở phòng khách dùng notebook xử lý công việc, tối qua rất trễ anh mới đi vào giấc ngủ, buổi sáng tỉnh lại nhìn thấy Chung Ngưng, thẳng đến khi định lực không đủ, chịu không nổi nữa mới tìm công việc để phân tán lực chú ý.
Những người khác đã sớm ngồi xe đến địa điểm khác, anh từng có ý định đánh thức Chung Ngưng, nhưng cô mơ mơ màng màng nói không ngủ đủ, anh nghĩ ngợi một chút rồi để cô ngủ tiếp. Anh không mấy hứng thú với việc đi chơi, anh chỉ muốn ở bên Chung Ngưng, tốt nhất là không có người khác quấy rầy.
Nghe thấy tiếng động, biết Chung Ngưng đã tỉnh, anh nở nụ cười, đứng dậy đi tới.
Chung Ngưng tỉnh lại một lát liền nhớ tới chuyện tối qua, tuy rằng còn có chút thẹn thùng, nhưng cũng đã tiếp nhận sự thật. Cô xốc chăn rời giường.
Hứa Huyền Thụy đi đến trước mặt cô, rõ ràng tâm tình rất tốt, anh cười nhìn cô hỏi: “Ngủ đủ rồi sao?”
Bị anh nhìn như vậy, hình ảnh tối qua lại hiện ra trong đầu, cô tức khắc mất đi trấn định, gương mặt hồng hồng. “Đủ rồi.”
“Đầu còn đau không?” Anh một bước đi đến trước mặt cô, hai tay rất tự nhiên mà đặt trên vai cô.
“Vẫn ổn.” Cô không ngẩng đầu nhìn anh.
Hứa Huyền Thụy giơ tay, dùng ngón tay ấn ở huyệt Thái Dương cô, nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn, Chung Ngưng rất thoải mái mà nhắm mắt lại.
“Thoải mái không?”
“Thoải mái.”
Ấn một chút, Chung Ngưng đã đỡ hơn rất nhiều, cô kiên quyết phải về phòng kế bên rửa mặt thay quần áo, không cho Hứa Huyền Thụy đi theo.
Buổi sáng Tề An Trạch tới đưa chìa khóa, hỏi anh có muốn chuyển sang cùng phòng với Chung Ngưng luôn không, Hứa Huyền Thụy xem xét một hồi rồi cự tuyệt đề nghị này. Tối qua anh cũng đã rất dày vò, tuy rằng người phụ nữ mình thích nằm trong lòng mình là một chuyện rất tốt đẹp nhưng lại thêm một đêm nữa, anh sẽ không khắc chế được.
Lần này đi du lịch, anh cũng không định phát triển đến bước kia với Chung Ngưng. Anh muốn được ba mẹ cô tán thành trước, cho thấy lập trường cùng quyết tâm của mình, như vậy cũng là sự tôn trọng đối với Chung Ngưng.
Cũng không còn nhiều ngày, anh vẫn chờ được.
Tề An Trạch đã về nước, Tina cũng về cùng cậu. Trước khi đi, Tina nói với Hứa Huyền Thụy rằng kỳ nghỉ kết thúc sẽ trình đơn xin từ chức cho anh. Hứa Huyền Thụy không giữ lại.
Những ngày còn lại, bởi vì thiếu Tề An Trạch, hơn nữa Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy đột nhiên công khai yêu đương, lúc mọi người ở bên nhau luôn có chút không thích ứng. Chung Ngưng chơi cũng không có rất tận hứng.
Hứa Huyền Thụy nhìn ra cô có chút mất mát, vì thế nói với cô: “Sau này chúng ta có thể lại đến, em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
Anh đột nhiên chuyển đề tài, Chung Ngưng dở khóc dở cười. “Anh vẫn nên suy xét làm sao để qua được cửa của ba em trước đi.”
Ba Chung Ngưng cực kì yêu thương con gái, hai năm gần đây bà Tằng rất hy vọng Chung Ngưng quen bạn trai sau đó gả chồng, nhưng ba Chung Ngưng lại không như vậy. Ba Chung Ngưng tính cách ôn hòa, nhưng gặp chuyện thì cũng rất ngoan cố.
Ngày hôm sau về nước, Hứa Huyền Thụy theo Chung Ngưng đến thành phố A.
Nhà Chung Ngưng không lớn, trang trí theo phong cách cổ điển rất bình thường, phòng ở đã nhiều năm nhưng được sắp xếp rất sạch sẽ.
Ba Chung thái độ không nóng không lạnh, có vẻ có chút nghiêm túc, bộ dáng này khác một trời một vực với trước đây. Ngược lại với ông, bà Tằng rất nhiệt tình, hỏi anh lái xe mấy tiếng có mệt không.
Hứa Huyền Thụy là người không nói nhiều, không am hiểu cách huyên bởi vậy cũng chỉ là đơn giản trả lời: “Không mệt.”
“Đàn ông lái xe ba bốn tiếng có gì mà mệt.” Ba Chung ở một bên nói, ngữ khí này vừa nghe liền biết là không mấy cao hứng.
Chung Ngưng bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra vẫn phải làm công tác tư tưởng cho ông mới được.
Hứa Huyền Thụy không để bụng, tán đồng mà nói: “Bác nói không sai.”
Chung tiên sinh ngập ngừng một hồi, bộ dáng muốn nói gì đó nhưng lại không có cơ hội. Chung Ngưng hiểu ông nhất, vì thế mỉm cười ngọt ngào ngồi xuống bên người ông. “Ba, hôm nay ba đi mua đồ ăn nhất định là mệt mỏi rồi, con bóp vai cho ba nha?” Nói xong liền trực tiếp hành động.
Luôn luôn sủng ái con gái, Chung tiên sinh khuôn mặt nhu hòa một ít, rất vừa lòng với con gái hiếu thuận, nhưng vẫn nói: “Ba không mệt, con ngồi lâu trên xe như vậy chắc là rất mệt, hay là con về phòng nghỉ ngơi một lát đi?”
Ách… Đây là muốn cô rời đi để nói chuyện.
Hứa Huyền Thụy cho cô một ánh mắt, kêu cô nghe lời ba. Chung Ngưng hiểu rõ, nói: “Được, buổi sáng đi sớm quá, quả thật con có chút mệt, con vào trong nghỉ ngơi đây.”
Nói phải về phòng nhưng Chung Ngưng lại đến thư phòng trước, đem bàn cờ vây của ba ra.
Đây chính là chiến lược hữu hiệu nhất cho Hứa Huyền Thụy. Ba cô vẫn luôn nói cùng một người chơi cờ thì có thể nhìn ra nhân phẩm của người này, vốn cô còn lo lắng Hứa Huyền Thụy không biết chơi cờ vây, cũng may anh biết. Chung Ngưng lại lo lắng cờ nghệ của anh không cao, nhưng anh nói sẽ không để ba cô thua quá khó coi.
Anh luôn luôn tự tin, nếu anh đã nói như vậy, Chung Ngưng cũng không lo lắng nữa.
Bà Tằng giải quyết xong công việc của mình liền vào phòng Chung Ngưng.
“Đi du lịch vui không?” Bà Tằng vẻ mặt hiền lành, bộ dáng tràn ngập tình thương.
Chung Ngưng cười trả lời: “Vui ạ.”
“Mấy đứa ở khách sạn mấy sao?”
“Năm sao.”
“Là phòng đơn à? Hay là con với đồng nghiệp hai người một phòng?”
Bà Tằng hỏi quanh co lòng vòng, làm sao Chung Ngưng không biết bà đang nghĩ gì. Cô có chút bất đắc dĩ, lại có chút chột dạ mà nói: “Con một mình một phòng.”
“Con không ngủ cùng cậu ấy sao?” Lần này, bà trực tiếp hỏi.
“Mẹ! Đã nói một mình một phòng, đương nhiên là con ngủ một mình rồi, mẹ đừng nghĩ lung tung.” Rốt cuộc vẫn là thiếu nữ còn trong trắng, cùng mẹ bàn luận về loại đề tài này khó tránh khỏi thẹn thùng, cô thẹn đến đỏ mặt. Cô rất hay đỏ mặt, nhưng đây cũng coi như là chuyện tốt, ít nhất hiện tại bà Tằng tin tưởng cô.
“Vậy là tốt rồi, trước khi thằng bé có ý muốn kết hôn, không thể để nó dễ dàng thực hiện được.”
Chung Ngưng: “…” Lời này có nghĩa là có ý muốn kết hôn thì được? “Nhưng, có vài tên đàn ông vì muốn có được thân thể của con mà lời gì dễ nghe đều nói được, con cũng không nên dễ dàng tin tưởng, bởi vì mấy tên đàn ông đó, một khi có được thì không quý trọng.” Bà Tằng tiếp tục dạy dỗ.
“Vậy thế nào mới có thể tin tưởng?” Chung Ngưng nhịn không được liền hỏi.
“Đương nhiên là thời điểm chính miệng thương lượng chuyện kết hôn với trưởng bối trong nhà rồi. Kỳ thật mẹ cũng không phản đối chuyện sống chung trước khi kết hôn, nhưng ít nhất lúc muốn quan hệ phải bảo đảm, phải xem đối phương rốt cuộc có nguyện ý ở bên con hay không.”
Chung Ngưng nói không nên lời, cô không biết lát nữa Hứa Huyền Thụy mở miệng nói chuyện này, bọn họ sẽ phản ứng thế nào.
Hai mẹ con ở trong phòng nói chuyện, Chung Ngưng phần lớn đều là nghe, rất ít lên tiếng.
Kỳ thật có thể ám chỉ một chút, nhưng cô xấu xa muốn xem bộ dáng kinh ngạc của bọn họ, cũng muốn biết bọn họ sẽ ứng đối thế nào.
Gần 11 giờ, phải chuẩn bị cơm trưa, Chung Ngưng và bà Tằng ra khỏi phòng.
Ở phòng khách Hứa Huyền Thụy cùng ba Chung cũng vừa lúc chơi xong ván cờ vây thứ hai, Chung Ngưng mới đi qua liền thấy Hứa Huyền Thụy nhận thua.
“Vẫn là ba của con lợi hại.” Chung Ngưng có bộ dáng hưởng chung vinh dự, vốn ba Chung bởi vì thắng được quá gian khổ mà bả vai đau, hiện tại nghe thấy con gái nói như vậy, ông lập tức liền hết đau.
Hứa Huyền Thụy cười cười, nói: “Bác trai chơi cờ vây rất khá, công thủ đều hiểu rõ, cháu cam bái hạ phong[1].”
[1] Cam bái hạ phong: thua một cách thuyết phục, cam chịu nhận thua.
“Ôi, mỗi người thắng một ván, ngang tài ngang sức.” Ba Chung tâm tình tốt không ít.
Chung Ngưng nhướng mày, giảo hoạt mà nói với ba: “Không phải là ba nhường anh ấy đấy chứ?”
Ba Chung ‘hừ’ trong lòng: Cũng không biết ai nhường ai, đừng tưởng ông không biết.
“Ba đi nấu ăn, con nói chuyện với Tiểu Hứa đi.” Chung tiên sinh đứng dậy muốn vào phòng bếp. Trù nghệ của bà Tằng thật không dám khen, làm trợ thủ thì còn miễn cưỡng.
Đối với cách xưng hô “Tiểu Hứa” này, Chung Ngưng rất không phúc hậu mà cười, nhưng khi Hứa Huyền Thụy nhìn về phía mình, cô liền ngưng lại. Nói thế nào thì thân phận khác của anh cũng là lãnh đạo của cô, vẫn phải bảo trì sự uy nghiêm của lãnh đạo.
“Ba, để con phụ ba.”
“Con vào chỉ gây thêm phiền thôi, không cần con.”
“Để cháu vào giúp bác.” Hứa Huyền Thụy đứng dậy.
Ba Chung dừng chân, xoay người có chút ngoài ý muốn nhìn anh hỏi: “Cháu biết làm?” Trên thực tế, ý kiến lớn nhất của ông về Hứa Huyền Thụy chính là, anh gia cảnh tốt như vậy, công việc lại bận rộn, đừng nói đến nấu cơm, có khi trong nhà đều là thuê người giúp việc đến dọn dẹp. Vấn đề nấu cơm hoặc là là bảo mẫu làm, hoặc là ba mẹ làm. Chung gia mấy thế hệ đều là gia đình bình thường, không có bảo mẫu, đều là người trong nhà nấu cơm cho người trong nhà ăn, như vậy mới hạnh phúc, còn có thể thông qua đồ ăn mà truyền đạt một chút tình cảm.
Chung Ngưng là bảo bối mà ông vẫn luôn sủng ái, ông biết cô không biết nấu cơm, bởi vậy vẫn luôn lo lắng gả chồng sẽ không ổn.
Hiện giờ, giống như thấy được một ánh rạng đông.
“Biết ạ.” Hứa Huyền Thụy gật đầu trả lời.
Chung Ngưng bổ sung nói: “Ba, anh ấy nấu ngon lắm đó.”
“Con thường xuyên đến nhà cậu ấy ăn cơm sao?” Ba Chung sắc mặt không vui.
Chung Ngưng biểu tình đình trệ, đều do cô nhất thời không chú ý.
Hứa Huyền Thụy lại nói. “Có đôi khi cháu thấy Chung Ngưng ăn uống không tốt sẽ nấu cơm cho cô ấy ăn.”
“Đúng rồi, sau khi ăn xong anh ấy lại đưa con về nhà.” Chung Ngưng bổ sung.
Ba Chung rốt cuộc cũng hòa hoãn một ít. Bà Tằng vo gạo nấu cơm xong đi ra, cao hứng nói: “Thật không nghĩ tới Tiểu Hứa còn biết nấu cơm, thật sự là quá tốt.”
Bọn họ cũng không khách khí, cuối cùng là Hứa Huyền Thụy cùng ba Chung mỗi người làm ba món, sau bữa cơm này, thái độ của ba Chung đối với Hứa Huyền Thụy đã tốt lên rất nhiều.
Sau khi ăn xong, bốn người ngồi ở phòng khách xem TV, tán gẫu.
Sau khi bà Tằng hỏi chuyện nhà Hứa Huyền Thụy, anh đột nhiên nói: “Mẹ cháu cuối tuần này về nước, đến lúc đó cháu và mẹ cháu cùng đến chào hỏi.”
Thông gia tương lai nhanh như vậy đã tới cửa, việc này làm ba mẹ Chung Ngưng nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, bọn họ còn chưa nghĩ đến sẽ gặp mặt nhanh như vậy.
Hứa Huyền Thụy nói tiếp: “Chú dì, cháu rất thích Chung Ngưng, cũng đã nhận định cô ấy. Các phương diện của cô ấy đều rất tốt, nhưng lại không biết chăm sóc bản thân, trước kia có mọi người che chở cô ấy, hy vọng về sau mọi người có thể giao nhiệm vụ này cho cháu.”
Ba Chung cùng bà Tằng hai mặt nhìn nhau, sau đó bà Tằng gian nan dò hỏi: “Cháu đây là…”
“Cháu đang hỏi cưới chú dì.”
“Quá nhanh.” Bà Tằng thở dài.
Ba Chung mím môi không nói gì, mày nhíu lại.
Chung Ngưng vẫn luôn ôm cánh tay ba, lúc này cúi đầu không nói lời nào. Trước khi đến Hứa Huyền Thụy có nói với cô, lúc anh đề cập đến việc này, cô đừng nói gì, hết thảy đều giao cho anh. Chung Ngưng cũng biết, cô không giỏi ăn nói, làm không tốt sẽ biến khéo thành vụng.
“Chúng ta suy nghĩ một đoạn thời gian rồi nói tiếp.” Trước khi ba Chung mở miệng, bà Tằng liền tỏ thái độ trước.
Chung Ngưng biết vừa rồi ba cô là muốn phản đối, hiện tại ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hứa Huyền Thụy ở nhà Chung Ngưng một đêm, buổi chiều hôm sau liền cùng Chung Ngưng trở về thành phố B, ngày tiếp đó phải bắt đầu đi làm lại.
Trở lại thành phố B vừa vặn tới giờ ăn tối, Hứa Huyền Thụy dẫn Chung Ngưng đi ăn cơm, sau đó lái xe về chung cư anh.
Chung Ngưng kháng nghị, cô muốn về nhà mình, nhưng Hứa Huyền Thụy giả bộ mắt điếc tai ngơ.
Cô biết đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì, trong lòng cô rất khẩn trương, thậm chí còn sinh ra cảm giác như dê vào miệng cọp.
Cô thật sự muốn về nhà.
“Ba mẹ em còn chưa đồng ý chuyện của chúng ta đâu…” Chung Ngưng ngập ngừng nói.
Hứa Huyền Thụy biểu tình thoải mái mà nói: “Thời gian còn sớm, tối nay anh làm đồ ăn khuya cho em.”
“Vừa mới ăn xong cơm chiều, em không có hứng thú ăn khuya.”
“Lát nữa em đói bụng sẽ cảm thấy hứng thú thôi. Hôm qua anh mới hứa hẹn với cha mẹ em phải chăm sóc cho em, không thể nuốt lời.”
“Anh còn nói trước khi ba mẹ em đồng ý sẽ không…” A a a, cô nói không nên lời, “Anh không được nuốt lời.”
“Em nói cái gì? Anh nghe không hiểu.”
Chung Ngưng: “Anh rõ ràng đã hiểu!” Sao cô lại thảo luận với anh loại chuyện này chứ, mặt cô đã đỏ như tôm luộc rồi.
Hứa Huyền Thụy bật cười, còn tâm tình tốt mà khen cô một câu, “Em thật đáng yêu.”
Trở lại chung cư Hứa Huyền Thụy, anh mở cửa ra, Chung Ngưng vào trước, Hứa Huyền Thụy theo sau tiến vào, cửa còn chưa đóng lại, anh liền gấp không chờ nổi mà ôm Chung Ngưng nhiệt liệt hôn môi.
Từ ngày hôm qua đến bây giờ, Chung Ngưng vẫn luôn gần trong gang tấc, nhưng anh đến nắm được tay cô cũng rất khó. Hiện tại rốt cuộc cũng trở lại nhà anh, ngăn cách hết thảy những quấy nhiễu, sao anh có thể buông tha cho cô chứ.
Kỹ thuật của anh càng ngày càng thuần thục, Chung Ngưng bị anh hôn đến không thở nổi. Trải qua lần trước thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, mỗi lần thân thiết ở chỗ an toàn, cuối cùng đều làm cho quần áo không chỉnh tề.
Lúc này, nội y của Chung Ngưng đã bị Hứa Huyền Thụy một tay cởi bỏ, ngay sau đó anh đưa tay chuyển về phía trước.
Thân thể Chung Ngưng rất mẫn cảm, tay anh vuốt ve trước ngực cô, cô nhịn không được ‘ưm’ ra tiếng.
Thanh âm này khiến Hứa Huyền Thụy mất đi lý trí, anh nâng mông cô lên, vừa nhấc cơ thể cô lên liền đi vào phòng.
Mông Chung Ngưng vừa lúc dán ở trên nơi đó của anh, cô cảm giác được cơ thể của anh có biến hóa, biến hóa cực kì rõ ràng. Trong lòng cô rất hoảng, nghĩ đến nội dung tiếp theo sẽ làm, cô liền duỗi tay chụp lấy bờ vai anh.
Hứa Huyền Thụy bước chân không ngừng, nhìn cô, ánh mắt khóa chặt vào cô. “Chung Ngưng, anh… không nhịn nổi.”
Vốn cả người đã nóng lên Chung Ngưng nghe được lời này, trong lòng đột nhiên có một dòng nước ấm len lỏi.
“Em… em muốn đi tắm trước.” Cô cắn môi.
Hứa Huyền Thụy dừng một chút rồi chợt nở nụ cười. Anh lập tức xoay người ôm Chung Ngưng đi đến phòng vệ sinh.
“Em tự đi được rồi, anh thả em xuống.”
Hai chân cô đá loạn, muốn tụt xuống khỏi người anh.
“Em mà động đậy nữa thì anh không cho em đi tắm đấy.” Thanh âm của anh trầm khàn hơn vừa rồi. Chung Ngưng không dám nhúc nhích.
Hứa Huyền Thụy đặt Chung Ngưng ở cửa phòng vệ sinh, Chung Ngưng nhanh chóng chạy vào trong rồi đóng cửa lại.
Chung Ngưng tắm rửa gần nửa giờ mới ra, nhìn thấy phòng khách không có ai, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tầm mắt cô đảo qua cửa lớn, cô đột nhiên muốn chạy trốn.
Nhưng cô không có cơ hội, Hứa Huyền Thụy đã từ phòng ngủ chính ra tới, anh mặc áo tắm dài, mỉm cười đi tới hướng cô.
Chung Ngưng cũng mặc áo tắm dài, bên trong như cũ không có mặc gì.
Hứa Huyền Thụy đi vài bước liền đến trước mặt cô, nhẹ nhẹ nhàng nhàng bế cô lên, ý chí chiến đấu sục sôi mà trở về phòng ngủ.
Chung Ngưng bắt lấy vạt áo anh, mặt chôn ở trên ngực anh.
Cô bị anh đặt ở trên giường, anh vừa hôn vừa cởi bỏ áo tắm dài của cô. Chung Ngưng khẩn trương mà bắt lấy cổ tay anh, giãy giụa lần cuối cùng.
Danh sách chương