Editor + Beta: Tiểu Hy.
Tề An Trạch hàn huyên với mẹ Chung Ngưng một trận, Hứa Huyền Thụy đột nhiên đề nghị ăn cơm cùng nhau.
Tới bây giờ, Chung Ngưng cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Cũng may cả bữa cơm không xảy ra chuyện gì, chỉ là Chung Ngưng và Hứa Huyền Thụy đều có chút quá mức an tĩnh, Tề An Trạch dần dần cũng không nói nhiều.
Hứa Huyền Thụy không thể nhiệt tình hàn huyên như Tề An Trạch, hơn nữa lại không có “Danh phận”, thật đúng là không biết xử sự như thế nào, đành phải bảo trì bộ dáng ngày thường.
Cho đến khi…
Ăn cơm xong, bà Tằng đột nhiên nói: “Tề tổng, tôi muốn hỏi cậu một chút.”
Trong lòng Chung Ngưng cả kinh, rất sợ bà hỏi vấn đề không nên hỏi vì thế vội vàng nói: “Mẹ, mẹ muốn hỏi gì thì hỏi con là được.”
“Mẹ chỉ muốn hỏi Tề tổng cách chọn rượu vang đỏ thôi, nhãn hiệu nào tốt.”
Chung Ngưng đờ đẫn, quả nhiên là vấn đề không nên hỏi, cô đã chột dạ tới không dám nhìn Hứa Huyền Thụy.
“Dì muốn mua rượu vang đỏ sao?”
Việc đã đến nước này, Chung Ngưng đành phải theo đề tài mà nói với Tề An Trạch: “Ừm, Tề tổng nói cho chúng tôi biết một số nhãn hiệu rượu vang đỏ không tồi đi.”
Tề An Trạch cười, nhìn thoáng qua Hứa Huyền Thụy, nói: “Mua làm gì, để Hứa tổng đưa mọi người mấy bình là được rồi, chỗ cậu ấy có rất nhiều rượu ngon.”
Chị họ Trương Hiểu Quân của Hứa Huyền Thụy chính là làm rượu vang đỏ, rất thường xuyên cho anh rượu ngon.
“Ừm, sáu bình đủ không?” Hứa Huyền Thụy rất bình tĩnh nói.
“Sáu bình!” Tề An Trạch kinh hô, đôi mắt mở to, khó có thể tin mà nhìn Hứa Huyền Thụy, tiện đà khóc không ra nước mắt. Tề An Trạch và Hứa Huyền Thụy là anh em nhiều năm, mỗi lần muốn lấy một bình rượu từ chỗ anh đều phải dùng thủ đoạn, muốn hai bình thì tuyệt đối không thành công. Nhưng hiện tại, Hứa Huyền Thụy vì lấy lòng mẹ vợ tương lai mà hào phóng như vậy.
Cái gì mà anh em như chân tay, phụ nữ như quần áo đều là gạt người.
Trọng sắc khinh bạn!
Tề An Trạch ghen ghét!
“Không cần! Chúng tôi tự mua là được rồi.” Hiện tại tâm tình Chung Ngưng cực kỳ phức tạp.
“Đúng vậy, không cần không cần, chúng tôi là lấy tặng người ta, phải tự mình mua mới được.” Bà Tằng cũng hoảng sợ, bà nhìn ra được Hứa Huyền Thụy khí chất bất phàm, rượu của anh hẳn là cũng không tầm thường, nói một cái là đưa sáu bình, như vậy sao được! Hiện giờ thiếu nợ ân tình của Thiệu Dương đã rất phiền toái rồi, để Chung Ngưng nợ ân tình của ông chủ nữa thì không được, trả không xong thì phải bán mình luôn.
“Tặng người ta?” Hứa Huyền Thụy bắt được chữ mấu chốt, đem tầm mắt phóng đến mặt Chung Ngưng.
Cô nhếch miệng cười, nói có lệ: “Ha ha, đúng vậy, tặng người ta, để lát nữa tôi với mẹ đi mua là được rồi, hai người không cần nhọc lòng đâu.” A a a, việc này dừng ở đây được không? Hứa Huyền Thụy im lặng không nói gì.
Tề An Trạch thử hỏi: “Là người đàn ông xem mắt kia sao?”
Một viên đá làm dậy cả dòng sông, sợi dây mang tên may mắn trong lòng Chung Ngưng đứt đoạn.
“Đúng vậy, cậu ấy mua đồ cho Chung Ngưng, lại tặng không ít đồ bổ trân quý cho tôi, cái này gọi là lễ thượng vãng lai[1], chúng tôi cũng phải đáp lễ mới được.”
[1] Lễ thượng vãng lai: giống câu “có qua có lại mới toại lòng nhau”.
Chung Ngưng đã sống không còn gì luyến tiếc, tâm tình Hứa Huyền Thụy hiện tại hẳn là không tốt nhỉ? Cô đã cảm giác được áp suất thấp từ người anh truyền tới. Hiện tại cô hối hận lúc trước đã nói với mẹ còn chưa quen ai. Cứ trực tiếp công khai quan hệ với Hứa Huyền Thụy là tốt rồi. (ಥ ͜ʖಥ)
(Tiểu Hy: Poor you ( ̄∇ ̄))
Đúng lúc này, Hứa Huyền Thụy đột nhiên đứng lên, anh làm lơ ánh mắt hoảng sợ của Chung Ngưng, lễ phép gật đầu với bà Tằng, sau đó biểu tình nghiêm túc nói: “Dì, cháu muốn xin dì tha thứ.”
Bà Tằng khó hiểu, Hứa Huyền Thụy nói tiếp: “Cháu và Chung Ngưng che giấu quan hệ yêu đương.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Hứa Huyền Thụy và bà Tằng đều tập trung trên người Chung Ngưng, mà Tề An Trạch thì nghiền ngẫm ngồi nhìn vở hài kịch gia đình này. Ha ha, Hứa Huyền Thụy cũng có hôm nay, còn để mình chính mắt thấy, hôm nay đáng để kỷ niệm, buổi tối về nhà phải mở bình rượu vang đỏ cực phẩm phải trả giá thật đắt mới đổi được từ chỗ Hứa Huyền Thụy ra uống!
Chung Ngưng chuyển hướng sang mẹ, cúi đầu nhận sai nói: “Mẹ, con sai rồi, vốn dĩ con định để ổn định rồi nói với mẹ.”
Lúc nhìn thấy hai người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú lịch sự Hứa Huyền Thụy và Tề An Trạch, bà Tằng đã ghép đôi bọn họ với con gái mình. Kết quả là đều không hợp, đặc biệt là Hứa tổng giám như thiên nhân này.
Nhưng người không hợp với con gái ở trong mắt bà nhất lại nói... Đây quả thực là sét đánh giữa trời.
Nhưng bà Tằng là người đã trải qua sóng to gió lớn, rất nhanh đã điều chỉnh tâm thái xong, ngồi thẳng sống lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, sự thân thiện lúc trước bỗng chốc thu hồi. “Là ai không đủ ổn định?”
“Là con.” Chung Ngưng thừa nhận sai lầm.
“Xem ra là vì Hứa tiên sinh không thể cho con cảm giác an toàn.” Bà Tằng buồn bã nói.
“Là vấn đề của cháu.” Hứa Huyền Thụy cũng thừa nhận sai lầm.
Chung Ngưng vội vàng giải thích, “Mẹ, không phải vấn đề của anh ấy, là vấn đề của con, là con chưa chuẩn bị tâm lý xong.”
Bà Tằng không dây dưa vấn đề này nữa, bà kêu Hứa Huyền Thụy ngồi xuống, sau đó nhìn anh chăm chú, hỏi: “Hứa tiên sinh ưu tú như vậy, vì sao lại coi trọng Chung Ngưng nhà tôi?” Lúc trước Chung Ngưng nói với bà công việc hiện tại rất tốt, thường hay lấy chuyện Hứa Huyền Thụy lợi hại thế nào để nói, bộ dáng như có chung vinh dự. Lúc ấy bà thường hỏi Chung Ngưng có thích anh không, Chung Ngưng còn nói tuyệt đối không có. Hiện tại, đã vả mặt rồi chứ? Nghĩ vậy, bà liếc Chung Ngưng một cái.
Bị mẹ ghét bỏ Chung Ngưng lúc này không còn lời nào để nói. Được rồi, kỳ thật cô cũng muốn biết.
“Chung Ngưng cũng rất ưu tú.”
Đối với những lời này của Hứa Huyền Thụy, tuy rằng Chung Ngưng có chút thẹn không dám nhận, nhưng trong lòng vẫn là nhịn không được ngọt sương sương.
Mà Tề An Trạch nhịn xuống cơn xúc động muốn trợn trắng mắt, ở trong lòng chửi mắng: Trước kia bắt bẻ như vậy hiện tại lại hoàn toàn quên đi, miệng của đàn ông quả nhiên không thể tin, cậu vì dỗ người ta mà nói linh tinh, không nghĩ tới người anh em tốt cương trực công chính cũng là cái dạng này.
Tuy rằng bà Tằng thường xuyên ghét bỏ con gái mình, nhưng nếu bị người khác ghét bỏ, bà liền không chấp nhận, tất nhiên, người khác tán dương con gái bà, bà rất cao hứng.
“Hy vọng cậu đừng lúc đầu nói mát, lúc sau lại nói con bé không tốt cái này cái kia, tuy rằng con bé thật sự có rất nhiều tật xấu.”
“Cháu sẽ bao dung cô ấy.” Nếu là người bình thường nói sẽ làm người ta cảm thấy quá nhẹ nhàng, nhưng Hứa Huyền Thụy nói ra liền làm người ta cảm thấy tín nhiệm vô cùng.
Bà Tằng ở trong lòng suy xét một phen, nói: “Vậy để xem biểu hiện của cậu.”
Nói chuyện không bao lâu, bà Tằng liền kéo Chung Ngưng rời đi. Cô phải về nhà tiến hành trình tự thẩm vấn.
Lưu lại Tề An Trạch chưa đã thèm, mặt đầy ý cười mà nói với Hứa Huyền Thụy: “Thụy, tiến độ của cậu nhanh thật, tôi cực kì bội phục.” Bội phục mới là lạ, không có người đàn ông nào hy vọng nhanh như vậy liền gặp mẹ vợ tương lai.
Hứa Huyền Thụy lười để ý đến Tề An Trạch, gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, sau đó đứng dậy rời đi.
Tề An Trạch đi theo sau anh, “Này, kế tiếp cậu định làm sao? Bạn gái và mẹ vợ cậu ngày mai định đi gặp tình địch của cậu đó.” Há há há ヽ( ̄∇ ̄)ノ, đây sẽ lại là một hồi kịch xuất sắc, còn nữa, mẹ vợ cũng gặp rồi, gặp cha vợ chắc cũng không còn xa phải không?
Trò hay nhiều như vậy, Tề An Trạch đều muốn xem toàn bộ.
“Trở về lấy rượu.”
Một câu này đủ để cho Tề An Trạch cười không nổi. “Cậu sẽ không thật sự mượn hoa hiến phật chứ?”
“Ừm.”
“Từ từ!” Tề An Trạch quá hiểu tính cách của Hứa Huyền Thụy, “Cậu sẽ không đưa 6 bình chứ?”
“Cậu không cần hoài nghi.”
Tề An Trạch đi không nổi, tim đau quá!
“Tôi cũng muốn!”
“Cậu có rồi.”
“Không đủ!”
“Cậu có tiền.”
“Vậy tôi mua chỗ cậu.”
“Không bán.”
“Thụy, hay là chúng ta biến những tai tiếng trở thành sự thật đi.” Không thể tin được Hứa Huyền Thụy lại hào phóng với nửa kia của mình như vậy, Tề An Trạch có thể vì chỗ rượu ngon đó mà hy sinh thân mình.
“Tôi không có hứng thú với cậu.”
Tề An Trạch chưa từ bỏ ý định, đi theo Hứa Huyền Thụy về chung cư. Kỳ thật mỗi lần Trương Hiểu Quân đưa rượu đều sẽ cho Tề An Trạch, nhưng Tề An Trạch nhiều bạn bè, mỗi lần có rượu ngon liền kêu bạn đến chia sẻ nên rượu không giữ được lâu. Bởi vì Tề An Trạch luôn tiêu xài nên Hứa Huyền Thụy sẽ không dễ dàng cho cậu.
Lúc Hứa Huyền Thụy chọn rượu, Tề An Trạch liền không nỡ nhìn thẳng, những cái đó chính là rượu ngon mà cậu nhớ mãi không quên. Cậu giúp Hứa Huyền Thụy chắn rất nhiều lần đào hoa cũng khó đổi được một bình!
Thời điểm thấy Hứa Huyền Thụy chọn 6 bình rượu, Tề An Trạch hỏi: “Cậu sẽ không thật sự chọn một bình để Chung Ngưng đưa cho tên đàn ông kia đấy chứ?”
Sắc mặt Hứa Huyền Thụy không vui, “Trên thực tế, tôi cũng không vui.”
Cậu không vui, tôi cũng không vui! Tề An Trạch ở trong lòng rít gào. “Vậy đừng miễn cưỡng chính mình.” Tề An Trạch gượng cười, hảo tâm khuyên bảo.
Hứa Huyền Thụy cầm một bình từ quầy rượu, Tề An Trạch lập tức ngăn lại. “Cái này uống rất ngon! Không thể tiện nghi cho tiểu tử kia!”
Hứa Huyền Thụy liếc xéo Tề An Trạch một cái nhưng vẫn đem cất bình rượu kia lại, sau đó lấy ra một bình khác.
“Cái này càng không được!” Bình này còn tốt hơn bình lúc nãy.
Hứa Huyền Thụy lại thay đổi, mà lần này, Tề An Trạch muốn khóc, đây chính là bình rượu cậu yêu nhất, Hứa Huyền Thụy không cho cậu cũng không sao, cậu có thể tới nơi này uống, nếu tặng ra ngoài thì đến cái vành bình cậu cũng không liếm được.
Nhưng mà lần này Hứa Huyền Thụy không nghe Tề An Trạch, không cất vào mà lại mang một bộ dáng ‘chính là nó’. Ngay thời điểm Tề An Trạch hạ bả vai, Hứa Huyền Thụy đưa bình rượu tới trước mặt cậu, nói ra hai chữ làm Tề An Trạch chết mà sống lại — “Cho cậu.”
“Thụy…” Tề An Trạch âu yếm ôm rượu, ánh mắt đầy thâm tình gọi tên anh.
“Nói chuyện cẩn thận, tôi lấy lại đấy.”
Tề An Trạch đem đầy bụng tán dương nuốt xuống, một lát sau, cậu lại cười hì hì nói: “Tôi có một ý kiến rất hay.”
“Cái gì?” Hứa Huyền Thụy hỏi.
“Trong xe tôi có một bình rượu vang đỏ mà giám đốc Trương cho, tôi sẽ dâng cho cậu để cậu đưa cho Chung Ngưng tặng tên đàn ông kia.” Tuy rằng rượu Trương Hiểu Quân cho cũng không nhất định là cực kì quý, nhưng hương vị loại thường không thể sánh bằng, chủ yếu là, có tiền cũng khó mua được.
Hứa Huyền Thụy xem thường Tề An Trạch một phen, nhưng cuối cùng, anh cam chịu cách làm này.
Không bao lâu, Tề An Trạch khẳng khái dẫn hai bình rượu ngon vui rạo rực mà về nhà, còn Hứa Huyền Thụy kéo 7 bình rượu vang đỏ đi vào tiểu khu của Chung Ngưng.
Tề An Trạch hàn huyên với mẹ Chung Ngưng một trận, Hứa Huyền Thụy đột nhiên đề nghị ăn cơm cùng nhau.
Tới bây giờ, Chung Ngưng cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Cũng may cả bữa cơm không xảy ra chuyện gì, chỉ là Chung Ngưng và Hứa Huyền Thụy đều có chút quá mức an tĩnh, Tề An Trạch dần dần cũng không nói nhiều.
Hứa Huyền Thụy không thể nhiệt tình hàn huyên như Tề An Trạch, hơn nữa lại không có “Danh phận”, thật đúng là không biết xử sự như thế nào, đành phải bảo trì bộ dáng ngày thường.
Cho đến khi…
Ăn cơm xong, bà Tằng đột nhiên nói: “Tề tổng, tôi muốn hỏi cậu một chút.”
Trong lòng Chung Ngưng cả kinh, rất sợ bà hỏi vấn đề không nên hỏi vì thế vội vàng nói: “Mẹ, mẹ muốn hỏi gì thì hỏi con là được.”
“Mẹ chỉ muốn hỏi Tề tổng cách chọn rượu vang đỏ thôi, nhãn hiệu nào tốt.”
Chung Ngưng đờ đẫn, quả nhiên là vấn đề không nên hỏi, cô đã chột dạ tới không dám nhìn Hứa Huyền Thụy.
“Dì muốn mua rượu vang đỏ sao?”
Việc đã đến nước này, Chung Ngưng đành phải theo đề tài mà nói với Tề An Trạch: “Ừm, Tề tổng nói cho chúng tôi biết một số nhãn hiệu rượu vang đỏ không tồi đi.”
Tề An Trạch cười, nhìn thoáng qua Hứa Huyền Thụy, nói: “Mua làm gì, để Hứa tổng đưa mọi người mấy bình là được rồi, chỗ cậu ấy có rất nhiều rượu ngon.”
Chị họ Trương Hiểu Quân của Hứa Huyền Thụy chính là làm rượu vang đỏ, rất thường xuyên cho anh rượu ngon.
“Ừm, sáu bình đủ không?” Hứa Huyền Thụy rất bình tĩnh nói.
“Sáu bình!” Tề An Trạch kinh hô, đôi mắt mở to, khó có thể tin mà nhìn Hứa Huyền Thụy, tiện đà khóc không ra nước mắt. Tề An Trạch và Hứa Huyền Thụy là anh em nhiều năm, mỗi lần muốn lấy một bình rượu từ chỗ anh đều phải dùng thủ đoạn, muốn hai bình thì tuyệt đối không thành công. Nhưng hiện tại, Hứa Huyền Thụy vì lấy lòng mẹ vợ tương lai mà hào phóng như vậy.
Cái gì mà anh em như chân tay, phụ nữ như quần áo đều là gạt người.
Trọng sắc khinh bạn!
Tề An Trạch ghen ghét!
“Không cần! Chúng tôi tự mua là được rồi.” Hiện tại tâm tình Chung Ngưng cực kỳ phức tạp.
“Đúng vậy, không cần không cần, chúng tôi là lấy tặng người ta, phải tự mình mua mới được.” Bà Tằng cũng hoảng sợ, bà nhìn ra được Hứa Huyền Thụy khí chất bất phàm, rượu của anh hẳn là cũng không tầm thường, nói một cái là đưa sáu bình, như vậy sao được! Hiện giờ thiếu nợ ân tình của Thiệu Dương đã rất phiền toái rồi, để Chung Ngưng nợ ân tình của ông chủ nữa thì không được, trả không xong thì phải bán mình luôn.
“Tặng người ta?” Hứa Huyền Thụy bắt được chữ mấu chốt, đem tầm mắt phóng đến mặt Chung Ngưng.
Cô nhếch miệng cười, nói có lệ: “Ha ha, đúng vậy, tặng người ta, để lát nữa tôi với mẹ đi mua là được rồi, hai người không cần nhọc lòng đâu.” A a a, việc này dừng ở đây được không? Hứa Huyền Thụy im lặng không nói gì.
Tề An Trạch thử hỏi: “Là người đàn ông xem mắt kia sao?”
Một viên đá làm dậy cả dòng sông, sợi dây mang tên may mắn trong lòng Chung Ngưng đứt đoạn.
“Đúng vậy, cậu ấy mua đồ cho Chung Ngưng, lại tặng không ít đồ bổ trân quý cho tôi, cái này gọi là lễ thượng vãng lai[1], chúng tôi cũng phải đáp lễ mới được.”
[1] Lễ thượng vãng lai: giống câu “có qua có lại mới toại lòng nhau”.
Chung Ngưng đã sống không còn gì luyến tiếc, tâm tình Hứa Huyền Thụy hiện tại hẳn là không tốt nhỉ? Cô đã cảm giác được áp suất thấp từ người anh truyền tới. Hiện tại cô hối hận lúc trước đã nói với mẹ còn chưa quen ai. Cứ trực tiếp công khai quan hệ với Hứa Huyền Thụy là tốt rồi. (ಥ ͜ʖಥ)
(Tiểu Hy: Poor you ( ̄∇ ̄))
Đúng lúc này, Hứa Huyền Thụy đột nhiên đứng lên, anh làm lơ ánh mắt hoảng sợ của Chung Ngưng, lễ phép gật đầu với bà Tằng, sau đó biểu tình nghiêm túc nói: “Dì, cháu muốn xin dì tha thứ.”
Bà Tằng khó hiểu, Hứa Huyền Thụy nói tiếp: “Cháu và Chung Ngưng che giấu quan hệ yêu đương.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Hứa Huyền Thụy và bà Tằng đều tập trung trên người Chung Ngưng, mà Tề An Trạch thì nghiền ngẫm ngồi nhìn vở hài kịch gia đình này. Ha ha, Hứa Huyền Thụy cũng có hôm nay, còn để mình chính mắt thấy, hôm nay đáng để kỷ niệm, buổi tối về nhà phải mở bình rượu vang đỏ cực phẩm phải trả giá thật đắt mới đổi được từ chỗ Hứa Huyền Thụy ra uống!
Chung Ngưng chuyển hướng sang mẹ, cúi đầu nhận sai nói: “Mẹ, con sai rồi, vốn dĩ con định để ổn định rồi nói với mẹ.”
Lúc nhìn thấy hai người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú lịch sự Hứa Huyền Thụy và Tề An Trạch, bà Tằng đã ghép đôi bọn họ với con gái mình. Kết quả là đều không hợp, đặc biệt là Hứa tổng giám như thiên nhân này.
Nhưng người không hợp với con gái ở trong mắt bà nhất lại nói... Đây quả thực là sét đánh giữa trời.
Nhưng bà Tằng là người đã trải qua sóng to gió lớn, rất nhanh đã điều chỉnh tâm thái xong, ngồi thẳng sống lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, sự thân thiện lúc trước bỗng chốc thu hồi. “Là ai không đủ ổn định?”
“Là con.” Chung Ngưng thừa nhận sai lầm.
“Xem ra là vì Hứa tiên sinh không thể cho con cảm giác an toàn.” Bà Tằng buồn bã nói.
“Là vấn đề của cháu.” Hứa Huyền Thụy cũng thừa nhận sai lầm.
Chung Ngưng vội vàng giải thích, “Mẹ, không phải vấn đề của anh ấy, là vấn đề của con, là con chưa chuẩn bị tâm lý xong.”
Bà Tằng không dây dưa vấn đề này nữa, bà kêu Hứa Huyền Thụy ngồi xuống, sau đó nhìn anh chăm chú, hỏi: “Hứa tiên sinh ưu tú như vậy, vì sao lại coi trọng Chung Ngưng nhà tôi?” Lúc trước Chung Ngưng nói với bà công việc hiện tại rất tốt, thường hay lấy chuyện Hứa Huyền Thụy lợi hại thế nào để nói, bộ dáng như có chung vinh dự. Lúc ấy bà thường hỏi Chung Ngưng có thích anh không, Chung Ngưng còn nói tuyệt đối không có. Hiện tại, đã vả mặt rồi chứ? Nghĩ vậy, bà liếc Chung Ngưng một cái.
Bị mẹ ghét bỏ Chung Ngưng lúc này không còn lời nào để nói. Được rồi, kỳ thật cô cũng muốn biết.
“Chung Ngưng cũng rất ưu tú.”
Đối với những lời này của Hứa Huyền Thụy, tuy rằng Chung Ngưng có chút thẹn không dám nhận, nhưng trong lòng vẫn là nhịn không được ngọt sương sương.
Mà Tề An Trạch nhịn xuống cơn xúc động muốn trợn trắng mắt, ở trong lòng chửi mắng: Trước kia bắt bẻ như vậy hiện tại lại hoàn toàn quên đi, miệng của đàn ông quả nhiên không thể tin, cậu vì dỗ người ta mà nói linh tinh, không nghĩ tới người anh em tốt cương trực công chính cũng là cái dạng này.
Tuy rằng bà Tằng thường xuyên ghét bỏ con gái mình, nhưng nếu bị người khác ghét bỏ, bà liền không chấp nhận, tất nhiên, người khác tán dương con gái bà, bà rất cao hứng.
“Hy vọng cậu đừng lúc đầu nói mát, lúc sau lại nói con bé không tốt cái này cái kia, tuy rằng con bé thật sự có rất nhiều tật xấu.”
“Cháu sẽ bao dung cô ấy.” Nếu là người bình thường nói sẽ làm người ta cảm thấy quá nhẹ nhàng, nhưng Hứa Huyền Thụy nói ra liền làm người ta cảm thấy tín nhiệm vô cùng.
Bà Tằng ở trong lòng suy xét một phen, nói: “Vậy để xem biểu hiện của cậu.”
Nói chuyện không bao lâu, bà Tằng liền kéo Chung Ngưng rời đi. Cô phải về nhà tiến hành trình tự thẩm vấn.
Lưu lại Tề An Trạch chưa đã thèm, mặt đầy ý cười mà nói với Hứa Huyền Thụy: “Thụy, tiến độ của cậu nhanh thật, tôi cực kì bội phục.” Bội phục mới là lạ, không có người đàn ông nào hy vọng nhanh như vậy liền gặp mẹ vợ tương lai.
Hứa Huyền Thụy lười để ý đến Tề An Trạch, gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, sau đó đứng dậy rời đi.
Tề An Trạch đi theo sau anh, “Này, kế tiếp cậu định làm sao? Bạn gái và mẹ vợ cậu ngày mai định đi gặp tình địch của cậu đó.” Há há há ヽ( ̄∇ ̄)ノ, đây sẽ lại là một hồi kịch xuất sắc, còn nữa, mẹ vợ cũng gặp rồi, gặp cha vợ chắc cũng không còn xa phải không?
Trò hay nhiều như vậy, Tề An Trạch đều muốn xem toàn bộ.
“Trở về lấy rượu.”
Một câu này đủ để cho Tề An Trạch cười không nổi. “Cậu sẽ không thật sự mượn hoa hiến phật chứ?”
“Ừm.”
“Từ từ!” Tề An Trạch quá hiểu tính cách của Hứa Huyền Thụy, “Cậu sẽ không đưa 6 bình chứ?”
“Cậu không cần hoài nghi.”
Tề An Trạch đi không nổi, tim đau quá!
“Tôi cũng muốn!”
“Cậu có rồi.”
“Không đủ!”
“Cậu có tiền.”
“Vậy tôi mua chỗ cậu.”
“Không bán.”
“Thụy, hay là chúng ta biến những tai tiếng trở thành sự thật đi.” Không thể tin được Hứa Huyền Thụy lại hào phóng với nửa kia của mình như vậy, Tề An Trạch có thể vì chỗ rượu ngon đó mà hy sinh thân mình.
“Tôi không có hứng thú với cậu.”
Tề An Trạch chưa từ bỏ ý định, đi theo Hứa Huyền Thụy về chung cư. Kỳ thật mỗi lần Trương Hiểu Quân đưa rượu đều sẽ cho Tề An Trạch, nhưng Tề An Trạch nhiều bạn bè, mỗi lần có rượu ngon liền kêu bạn đến chia sẻ nên rượu không giữ được lâu. Bởi vì Tề An Trạch luôn tiêu xài nên Hứa Huyền Thụy sẽ không dễ dàng cho cậu.
Lúc Hứa Huyền Thụy chọn rượu, Tề An Trạch liền không nỡ nhìn thẳng, những cái đó chính là rượu ngon mà cậu nhớ mãi không quên. Cậu giúp Hứa Huyền Thụy chắn rất nhiều lần đào hoa cũng khó đổi được một bình!
Thời điểm thấy Hứa Huyền Thụy chọn 6 bình rượu, Tề An Trạch hỏi: “Cậu sẽ không thật sự chọn một bình để Chung Ngưng đưa cho tên đàn ông kia đấy chứ?”
Sắc mặt Hứa Huyền Thụy không vui, “Trên thực tế, tôi cũng không vui.”
Cậu không vui, tôi cũng không vui! Tề An Trạch ở trong lòng rít gào. “Vậy đừng miễn cưỡng chính mình.” Tề An Trạch gượng cười, hảo tâm khuyên bảo.
Hứa Huyền Thụy cầm một bình từ quầy rượu, Tề An Trạch lập tức ngăn lại. “Cái này uống rất ngon! Không thể tiện nghi cho tiểu tử kia!”
Hứa Huyền Thụy liếc xéo Tề An Trạch một cái nhưng vẫn đem cất bình rượu kia lại, sau đó lấy ra một bình khác.
“Cái này càng không được!” Bình này còn tốt hơn bình lúc nãy.
Hứa Huyền Thụy lại thay đổi, mà lần này, Tề An Trạch muốn khóc, đây chính là bình rượu cậu yêu nhất, Hứa Huyền Thụy không cho cậu cũng không sao, cậu có thể tới nơi này uống, nếu tặng ra ngoài thì đến cái vành bình cậu cũng không liếm được.
Nhưng mà lần này Hứa Huyền Thụy không nghe Tề An Trạch, không cất vào mà lại mang một bộ dáng ‘chính là nó’. Ngay thời điểm Tề An Trạch hạ bả vai, Hứa Huyền Thụy đưa bình rượu tới trước mặt cậu, nói ra hai chữ làm Tề An Trạch chết mà sống lại — “Cho cậu.”
“Thụy…” Tề An Trạch âu yếm ôm rượu, ánh mắt đầy thâm tình gọi tên anh.
“Nói chuyện cẩn thận, tôi lấy lại đấy.”
Tề An Trạch đem đầy bụng tán dương nuốt xuống, một lát sau, cậu lại cười hì hì nói: “Tôi có một ý kiến rất hay.”
“Cái gì?” Hứa Huyền Thụy hỏi.
“Trong xe tôi có một bình rượu vang đỏ mà giám đốc Trương cho, tôi sẽ dâng cho cậu để cậu đưa cho Chung Ngưng tặng tên đàn ông kia.” Tuy rằng rượu Trương Hiểu Quân cho cũng không nhất định là cực kì quý, nhưng hương vị loại thường không thể sánh bằng, chủ yếu là, có tiền cũng khó mua được.
Hứa Huyền Thụy xem thường Tề An Trạch một phen, nhưng cuối cùng, anh cam chịu cách làm này.
Không bao lâu, Tề An Trạch khẳng khái dẫn hai bình rượu ngon vui rạo rực mà về nhà, còn Hứa Huyền Thụy kéo 7 bình rượu vang đỏ đi vào tiểu khu của Chung Ngưng.
Danh sách chương