Editor + Beta: Tiểu Hy.

Chung Ngưng lấy dao rọc giấy từ ống đựng bút trên bàn ra, xoay người ngồi xổm bên thùng giấy mà cắt băng dán. Trước khi mở ra, cô cầu nguyện nó không phải là thứ gì đó lung tung.

Thời điểm mở thùng giấy ra, Chung Ngưng cứng họng.

"Ha ha ha..." Hà Minh cười ha hả, sau đó nói: "Người đàn ông này đủ thật thành nha, thế mà lại gửi một thùng đồ ăn vặt lớn cho cô, cũng không sợ cô mập lên." Bạn gái của cậu ăn cái gì cũng lo lắng sẽ béo, rõ ràng dáng người vừa vặn tốt nhưng mỗi ngày đều la hét muốn giảm béo, nàng ấy nói hiện tại phụ nữ đều như vậy.

"Cô thích ăn những thứ này sao?" Hứa Huyền Thụy lẻ loi đứng một bên, cúi đầu nhìn Chung Ngưng, thần sắc khó lường.

Hà Minh ngồi xổm xuống, cầm lấy một túi lên xem. Nếu là đồ ăn, vậy thì không có gì bí mật.

"Thịt heo khô, khô bò, mực nướng... Nhiều như vậy, cậu ta muốn cô ăn thứ này thay cơm à." Hà Minh tấm tắc nói.

Chung Ngưng đã thấy được, mỗi loại đều là một túi lớn, ngoài ra còn có một ít quả hạch, những thứ này cô đều thích ăn. Khó trách khi cô mở ra liền thấy đói bụng, hiện tại đã là 11 giờ đến giờ ăn cơm.

Thịt heo khô cùng khô bò thoạt nhìn rất ngon.

Bên trong còn có một tấm thiệp, chữ viết giống như trên đơn chuyển phát nhanh, trên đó viết: Nghe nói cô thích ăn những thứ này, chúng đều là đặc sản ở chỗ tôi nên tôi gửi cho cô một ít, không biết cô có thích hay không, nếu thích, lúc về tôi lại mang về cho cô.

Đến nỗi là nghe ai nói, không cần đoán cũng biết là bà Tằng, xem ra bà vì muốn đẩy mạnh việc tiêu thụ con gái ra ngoài mà tiêu tốn không ít sức lực.

Thiệu Dương rồi đến Hứa Huyền Thụy, Chung Ngưng thật là có chút đau đầu.

"Vừa lúc đang đói, chúng ta ăn một chút rồi tiếp tục làm việc đi." Chung Ngưng cười nói.

Hà Minh cũng không khách khí, cầm một miếng thịt heo khô lên ăn, vừa vào miệng liền lộ ra biểu tình cực kì tán thưởng. "Quả thật là ăn rất ngon, rất thơm, mềm cứng vừa phải, ăn đặc biệt ngon." Hà Minh còn chưa ăn xong đã nhịn không được mà khen, sợ thế giới chưa đủ loạn hắn còn nói thêm: "Tôi thấy đối tượng xem mắt này rất đáng tin cậy, chữ viết cũng được, cẩn thận lại thành tri kỷ..."

"Khụ khụ khụ..." Hứa Huyền Thụy ho khan, cổ họng của anh không thoải mái.

Hà Minh bị ngắt lời, sau đó liền không nói nữa.

Chung Ngưng giả ngốc, không nhìn Hứa Huyền Thụy.

Mùi thịt heo khô mê người xông vào mũi, cô rất muốn nếm thử, nhưng còn có người ở bên cạnh như hổ rình mồi. Cô cầm một miếng đưa cho Hứa Huyền Thụy, nói: "Tổng giám, anh cũng nếm thử đi."

Hứa Huyền Thụy ngạo nghễ đứng một bên, khinh thường nói: "Tôi không ăn loại đồ này, tin tức thường xuyên đưa lên quá trình sản xuất đồ ăn vặt, phần lớn đều không vệ sinh, hoàn cảnh sản xuất không tốt, nguyên liệu cũng có vấn đề..."

Hà Minh chậm rãi dừng động tác nhai nuốt lại, biểu tình của Chung Ngưng cũng trở nên rối rắm, bọn họ đều nhìn chằm chằm Hứa Huyền Thụy.

Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, Hứa Huyền Thụy dừng một chút rồi nói tiếp: "Đương nhiên, những thứ này có khả năng là không có vấn đề gì nên hai người... ăn nhiều một chút."

Hứa Huyền Thụy trở về văn phòng, lưu lại Hà Minh cùng Chung Ngưng hai mắt nhìn nhau, hiện tại bọn họ không còn muốn ăn nữa.

Hứa Huyền Thụy đi vào không đến hai phút lại đi ra, trên tay anh cầm túi công văn. "Cùng đi ăn cơm."

"Không tăng ca sao? Còn có rất nhiều việc chưa làm xong." Chung Ngưng hỏi.

"Tôi cũng chưa nói là đêm nay phải tăng ca, nhưng nhìn thấy hai người tích cực, tôi rất cao hứng nên muốn khao hai người, tôi mời. Không phải vừa rồi hai người nói đói bụng sao?" Hứa Huyền Thụy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Hà Minh gật đầu, "Ừm, cảm ơn tổng giám."

"Hà Minh, dẫn bạn gái của cậu theo đi. Cậu đi trước đón cô ấy, lát nữa Chung Ngưng ngồi xe tôi."

Hà Minh vô cùng cao hứng đi đón bạn gái.

Chung Ngưng cúi đầu chỉnh thùng giấy, đồ ăn ở bên trong cô một chút cũng chưa đụng đến. Bị Hứa Huyền Thụy ảnh hưởng chỉ là nhất thời, không có gì có thể đả động đến tâm hồn cứng cỏi tham ăn của cô. Chỉ là Hứa Huyền Thụy giống như có chút ghen, cô không dám chọc.

Cuối cùng cô quyết định đem mấy thứ này phân chia, đưa một ít cho bạn gái Hà Minh, chính mình mang một ít về nhà... Chỉ là, có nên đưa cho Hứa Huyền Thụy không nhỉ?

"Cô còn đứng đó làm gì?" Hứa Huyền Thụy nhìn những thứ kia liền thấy khó chịu.

Cảm giác được Hứa Huyền Thụy ghen tuông, đáng xấu hổ thay Chung Ngưng lại có chút đắc ý, hừ, tôi đứng đây thì thế nào.

Cô cúi đầu tiếp tục sửa sang lại, không có nhìn anh, mặt xấu như vậy, nhìn anh làm cái gì. "Tôi đưa một ít cho bạn gái Hà Minh, còn một ít thì mang về nhà ăn." Cô dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu hỏi anh: "Anh có muốn hay không?"

Vốn tưởng rằng Hứa Huyền Thụy sẽ nói không cần, không nghĩ tới anh lại nói muốn.

Chung Ngưng cau mày, trong lòng suy nghĩ, anh sẽ không cầm đi ném hết chứ?

Trên thực tế Hứa Huyền Thụy không nghĩ tới phải xử lí mấy thứ này như thế nào, anh chỉ là đột nhiên ý thức được, nếu chia ra cho nhiều người Chung Ngưng sẽ không cần ăn nhiều như vậy. "Tề An Trạch cũng thích ăn những thứ này, cậu ta chiếu cố cô như vậy, cô cũng chia cho cậu ta một chút đi." Anh biết phải xử lý như thế nào.

Chung Ngưng: "..." Ông chủ, chẳng lẽ các người còn thiếu chút đồ ăn này?

Cuối cùng, mấy thứ kia bị chia làm bốn phần, một mình Hứa Huyền Thụy cầm xuống lầu, không sai, anh thà chạm vào cũng không muốn để Chung Ngưng chạm vào.

Thang máy trống người, Chung Ngưng theo sau Hứa Huyền Thụy đi vào, cửa thang máy chậm rãi khép lại.

"Cô không định nói rõ ràng với người đàn ông xem mắt kia sao?"

"Nói rõ ràng cái gì?" Chung Ngưng đương nhiên biết anh có ý gì, nhưng cô không muốn nói cho anh ý định của mình.

"Chẳng lẽ cô đang suy xét là lựa chọn anh ta hay tôi sao?"

Sao lại nói giống như cô rất được hoan nghênh vậy nhỉ? Cô còn chưa kịp mở miệng, Hứa Huyền Thụy đã nói tiếp: "Tôi cho rằng cô không cần suy nghĩ."

Chung Ngưng xấu hổ, "Hứa tiên sinh... Tuy rằng tôi không có cảm giác gì với anh ấy, nhưng..."

"Cô cũng không có cảm giác với tôi sao?" Anh nói tiếp những lời Chung Ngưng chưa nói xong.

Chung Ngưng hiên ngang lẫm liệt gật đầu.

"Tôi không tin." Hứa Huyền Thụy thập phần kiên định, cứ cho là cô tạm thời còn chưa thích anh lắm, nhưng anh không tin là cô không có cảm giác với mình, chỉ là cô không dám thừa nhận thôi.

Anh tiến lên một bước, khoảng cách của hai người hiện tại là giơ tay có thể với tới, anh nâng tay lên, nhưng mà túi đồ ăn vặt trong tay làm trở ngại hành động của anh. Giờ phút này anh thật sự rất muốn ném mấy thứ này đi.

Động tác của anh làm trong lòng Chung Ngưng cả kinh, vội nói: "Hứa tiên sinh, anh đã nói sẽ cho tôi ba ngày để suy xét."

"Tôi không muốn cho nhiều thời gian như vậy."

"Anh không thể như vậy! Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy[1]!"

[1] Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy: có thể hiểu là lời nói đã nói ra thì không thể thay đổi được.

"Trượng phu²..."

"Trượng phu¹ này không phải là trượng phu² kia, Hứa tiên sinh ngữ văn của anh..." (*)

(* Chà, trượng phu¹ mà chị nữ chính nói là chỉ người đàn ông, còn trượng phu² mà anh main cố ý lái sang là chồng nha. Anh main nhà ta bẻ lái mượt phết.)

"Tôi có nói cái gì sao?" Nhìn bộ dáng Chung Ngưng gấp đến độ đỏ mặt, Hứa Huyền Thụy cười.

Chung Ngưng ảo não, cô không muốn để ý đến anh nữa.

Vừa lúc này thang máy đã tới tầng một, cửa thang máy vừa mở ra, cô liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Hứa Huyền Thụy thong dong đi ra, Chung Ngưng mới đi vài chục bước, Hứa Huyền Thụy ở phía sau chậm rãi mở miệng nói: "Chung Ngưng, xe ở bên này."

Hiện tại Chung Ngưng đột nhiên không muốn cự tuyệt Thiệu Dương.

Ở trên xe, Chung Ngưng thẹn quá thành giận, không nói lời nào. Hứa Huyền Thụy biết là mình đã chọc giận cô, nhưng anh không cảm thấy mình làm gì sai.

"Được, ba ngày thì ba ngày, cô cho tôi đáp án là được." Hứa Huyền Thụy thỏa hiệp.

"Mặc kệ là đáp án gì, anh đều tiếp nhận sao?" Chung Ngưng trịnh trọng hỏi.

Hứa Huyền Thụy nhíu mày suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Không nhất định."

Chung Ngưng quả thực muốn hộc máu, cho nên đáp án phải vừa lòng anh mới được? Nếu không hài lòng thì sao?

"Nếu tôi không đáp ứng, anh sẽ thế nào?"

"Còn chưa nghĩ tới."

Chung Ngưng: "..." Hứa tiên sinh thật đúng là khó hiểu! "Anh sẽ cho tôi cuốn gói đi sao?"

Hứa Huyền Thụy tự hỏi một chút rồi đáp, "Sẽ không."

Chung Ngưng không chút nào che dấu mà thở phào một hơi, trên mặt cũng lộ ra tươi cười. Hứa Huyền Thụy quay đầu nhìn cô một cái, có chút không vui, "Cô lo lắng nhất chính là vấn đề công việc sao?"

Chung Ngưng biết, nếu cô nói "Đúng", Hứa Huyền Thụy sẽ không cao hứng, bởi vậy cô uyển chuyển nói: "Một nửa."

Hứa Huyền Thụy không nói cho cô biết, anh nói sẽ không để cô cuốn gói là bởi vì anh nhất định phải được.

Rất nhanh liền đến nhà hàng, Hà Minh cùng bạn gái của hắn đã tới trước, xa xa liền thấy hai người đang cúi đầu thì thầm, thập phần thân mật, Chung Ngưng nhìn có chút ngượng ngùng.

Bạn gái của Hà Minh tên là Phương Vi, tính tình rộng rãi, rất xứng đôi với Hà Minh, không khí cũng bởi vì hai người bọn họ mà náo nhiệt hơn rất nhiều.

Hứa Huyền Thụy nói rất ít, còn Chung Ngưng thì bởi vì hợp ý với Phương Vi nên vẫn luôn nói chuyện phiếm.

Cô nói với Phương Vi lát nữa sẽ lấy cho nàng một ít thịt heo khô về ăn, Hà Minh ở một bên giải thích đó là đối tượng xem mắt của Chung Ngưng đưa cho.

Sau đó Phương Vi nói, "Ôi, Chung Ngưng, điều kiện của cô tốt như vậy, cũng không nên dễ dàng quen bạn trai. Phần lớn đàn ông đi xem mắt đều không đáng tin cậy, hiện tại không biểu hiện ra, thời gian dài tật xấu gì cũng đều lộ ra hết. Hơn nữa, phần lớn đàn ông đi xem mắt đều là muốn kết hôn vội, nếu người ta coi trọng cô, lại cảm thấy cô có ý với người ta, sau đó cô cảm thấy không thích hợp muốn chia tay thì rất dễ bị dây dưa không dứt, cho nên tốt nhất là cô tốc chiến tốc thắng đi. Đương nhiên, nếu đối phương không tồi, vậy thì ở chung thử xem."

Hà Minh không biết nói sao với logic của bạn gái, "Em muốn Chung Ngưng chấp nhận hay không chấp nhận vậy?"

"Đương nhiên vẫn là xem Chung Ngưng muốn thế nào."

"Lời này của em không phải là nói vô ích rồi sao?" Hà Minh bất đắc dĩ.

"Phương tiểu thư nói rất có đạo lý, tốt nhất vẫn là đừng chấp nhận, hơn nữa còn nên nhanh chóng cự tuyệt." Hứa Huyền Thụy nhàn nhạt nói.

Ông chủ đã nói như vậy, Hà Minh cũng gật gật đầu đồng ý.

Chung Ngưng cười ha ha hai tiếng, không tỏ thái độ.

Sau khi ăn xong, tất nhiên là Hứa Huyền Thụy tiện đường đưa Chung Ngưng về nhà, dọc đường đi hai người không nói gì, Chung Ngưng vẫn luôn cố ý nhìn cảnh đêm bên ngoài xe, một bộ dáng cảnh đêm thật đẹp ta thật say mê đừng quấy rầy ta.

Tới tiểu khu nơi Chung Ngưng sống, Hứa Huyền Thụy nói: "Sáng mai tôi tới đón cô đi làm." Nhớ tới Chung Ngưng đã từng gặp phải sắc lang trên xe buýt, trong lòng anh cực kì không thoải mái.

"Không cần!" Chung Ngưng cự tuyệt, "Tôi tự đi là được rồi." Bị đồng nghiệp phát hiện ra thì phải nói sao?

"Ngồi xe buýt không an toàn."

"Tôi gọi xe."

Hứa Huyền Thụy trầm mặc.

"Hứa tiên sinh, ba ngày rất nhanh sẽ đến."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện