Editor: Tiểu Hy.

Beta: Seen Me.

Tan cuộc, những người có xe cơ bản đều không uống rượu, còn những người uống rượu thì chỉ có thể đi nhờ xe người khác hoặc gọi xe.

Chung Ngưng không có xe, lại uống một ít rượu nên cô định gọi xe về.

"Chung Ngưng, cô về nhà bằng gì? Nếu không thì ngồi xe tôi đi?" Tina hỏi.

"Tôi gọi xe là được rồi. Chúng ta không tiện đường, quá phiền toái, cảm ơn cô nha." Chung Ngưng luôn luôn là kiểu người khác khách khí với cô, cô cũng sẽ khách khí lại. Còn nếu không khách khí, chỉ cần không quá phận thì sẽ ẩn nhẫn, nhưng nếu nhịn không nổi nữa thì cô cũng không biết mình sẽ làm gì, tóm lại đã từng cãi nhau với đối phương đến nỗi khiến người ta khóc rồi.

Tề An Trạch nghe thấy lời này, nói: "Chung Ngưng cùng Hứa tổng giám tiện đường, ngồi xe cậu ấy đi."

"Không cần không cần, tôi gọi xe là được!" Chung Ngưng vội vàng cự tuyệt, đừng nói đến ngồi xe Hứa Huyền Thụy, cô hiện tại hy vọng quên luôn sự tồn tại của người này.

Hứa Huyền Thụy chính là người vừa mới bị cô cưỡng ôm, cô cảm thấy anh sẽ không nhân từ như vậy mà bỏ qua, hiện tại chỉ là ngại nhiều người nên chưa phát tác. Nếu có cơ hội không chừng anh lại muốn nói những lời khó nghe gì đó.

"Hiện tại đã khuya không nên gọi xe, hơn nữa không phải cô uống nhiều rồi sao? Lỡ như lát nữa gặp phải một tên tài xế lòng dạ bất chính mà phát sinh chuyện không tốt thì lại hối hận không kịp đấy." Tề An Trạch rất quan tâm đến vấn đề an toàn của nhân viên.

"Tôi không có uống nhiều, hơn nữa đa phần các tài xế đều là người tốt."

"Cậu có thể gọi xe về cùng Chung Ngưng, đưa cô ấy về đến nhà trước rồi cậu về sau." Hứa Huyền Thụy giúp Tề An Trạch nghĩ cách giải quyết nỗi phiền muộn.

"Không phải tôi không tiện đường sao? Hơn nữa tôi cũng uống nhiều, không có năng lực bảo vệ."

Tề An Trạch dưới tầm mắt của mọi người quả thực đã uống khá nhiều, vậy nên bọn họ hoàn toàn bỏ qua lời Hứa Huyền Thụy nói.

Chung Ngưng khóc không ra nước mắt, hai vị ông chủ đây có thể buông tha cho cô không? "Tôi thật sự không có uống nhiều, tôi có thể tự mình gọi xe. Thật đấy, bằng không về đến nhà tôi gọi điện thoại báo bình an cho hai người?"

Không đợi bọn họ tỏ thái độ, Chung Ngưng đã vội vàng cầm lấy túi của mình, "Tôi về trước đây, gặp lại mọi người sau!"

Cô quả thực chính là chạy trối chết. Hiện tại đã hơn 10 giờ, xung quanh đây lại còn là khu vực phồn thịnh, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, người đi đường cũng không ít. Hơn nữa có đồng nghiệp đi chung, vẫn là rất an toàn.

Tina cùng Lý Nhạc Kỳ thấy Chung Ngưng tự mình rời đi, cũng liền an tâm. Bọn họ là không có cơ hội ngồi xe Hứa Huyền Thụy về nhà, nên càng không hy vọng Chung Ngưng sẽ được.

Tề An Trạch có chút tiếc nuối, đứng cạnh Hứa Huyền Thụy mà cố ý phiền muộn nói: "Ôi... Nhiều cô gái sống thật không dễ dàng gì, một mình ở đất khách lại còn trễ như vậy rồi, không phải lần trước ở công ty chúng ta..."

"Hiện tại cậu đuổi theo cô ấy vẫn còn kịp." Hứa Huyền Thụy ngắt lời hắn.

"Cậu cũng biết tôi là người đã có bạn gái, lỡ như bị cô ấy hiểu lầm thì làm sao?"

Hứa Huyền Thụy lười nói tiếp với hắn, bình tĩnh thong dong đi thanh toán rồi đến chỗ thang máy.

Hai thang máy đều trống, vừa rồi mọi người đều đã đi trước, còn Hà Minh rời đi trước khi tan cuộc, lúc này chỉ còn Tề An Trạch cùng Hứa Huyền Thụy.

Hai người đàn ông đứng trước thang máy, Tề An Trạch nghiêm mặt nói: "Nói thật, cô nàng Chung Ngưng này cũng không tệ lắm, làm việc nghiêm túc, người cũng rất linh hoạt, chủ yếu chính là thật sự không hề có ý nghĩ không an phận với cậu..."

Hứa Huyền Thụy quay đầu lạnh mặt nhìn Tề An Trạch, bạn bè nhiều năm như vậy, tuy là biểu tình của anh thiếu thốn nhưng Tề An Trạch vẫn có thể dễ dàng nhìn ra cảm xúc biến hóa của anh.

Biết anh không thích người khác đề ra quá nhiều ý kiến với chuyện của mình, nhưng hắn vẫn là muốn nói: "Hãy quý trọng vị trợ lý này đi."

Đúng vậy, là trợ lý. Hắn cố ý làm ra những hành vi kéo Chung Ngưng lại gần Hứa Huyền Thụy chính là vì muốn quan sát phản ứng của hai người. Mà hiện tại xem như xác định Chung Ngưng thật sự chỉ đối đãi với Hứa Huyền Thụy như một ông chủ, còn Hứa Huyền Thụy đối với Chung Ngưng... phỏng chừng tính hướng thật sự không giống bình thường.

Cuối tuần trước Chung Ngưng bị ăn cướp, không phải Hứa Huyền Thụy đã giúp cô sao, còn để cô tới ở nhà Trương Hiểu Quân. Hắn còn tưởng anh vẫn là rất quan tâm Chung Ngưng, nhưng nhìn từ biểu hiện vô tình vừa rồi mà nói, là bản thân suy nghĩ nhiều rồi.

Như thế cũng tốt, một bông hoa trong sáng như Chung Ngưng không nên để ý tới cái tên Hứa Huyền Thụy mặt lạnh tâm tàn nhẫn không xứng đáng có bạn gái kia.

"Có phải cậu di tình biệt luyến[1] không?" Hứa Huyền Thụy híp mắt hỏi.

[1] Di tình biệt luyến: đem tình yêu chuyển qua đối tượng khác.

"Cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói bậy nha! Tuy rằng tình sử của tôi tương đối phong phú, nhưng chưa từng làm chuyện ngoại tình, cậu đừng phá hư thanh danh của tôi."

"Thanh danh của cậu..."

"Này... Cậu đừng nói nữa, tôi cũng không nói, chúng ta đều bảo trì trầm mặc." Tề An Trạch không muốn nghe thêm những lời đả kích của ah nữa, hắn nghe đủ rồi.

"Có một câu cần phải nói."

Tề An Trạch vẻ mặt đề phòng nhìn anh, hắn rất muốn che lỗ tai không nghe, nhưng ý thức được động tác này quá gái tính nên đành nhịn xuống.

Hắn đã bị nói là gay, cho nên phải thời thời khắc khắc chú ý tới lời nói cử chỉ hành động.

Hứa Huyền Thụy nghiêm túc nói: "Cơm cũng không thể ăn bậy."

Tề An Trạch: "..." Làm sao hắn có thể làm bạn nhiều năm với Hứa Huyền Thụy mà không bị lạnh chết nhỉ? Ừm, nhất định là do sinh mệnh của hắn rất ngoan cường.

Nói xong lời muốn nói, Hứa Huyền Thụy nhíu mày nhìn bảng hiển thị số tầng lầu thang máy không biến hóa. "Đi cầu thang bộ đi." Anh xoay người đi về hướng cầu thang bộ.

Tề An Trạch phản ứng trở nên trì độn, đi cầu thang bộ? Chờ vài phút thang máy không phải sẽ tới sao? Lầu sáu nói cao không cao nhưng đi xuống vẫn là rất mệt, mấu chốt là Hứa Huyền Thụy chưa bao giờ ở chỗ có thang máy mà lại đi thang bộ.

Đây là vội vã về nhà sao? Nhà anh chẳng lẽ ẩn dấu người đẹp nào đó? Hai người đi một đường xuống dưới lầu một, Tề An Trạch rất buồn bực, "Tôi nói cậu đi nhanh như vậy làm gì?"

"Người cao chân dài tự nhiên sẽ đi nhanh." Hứa Huyền Thụy cũng không quay đầu lại mà nói.

"Tôi cũng người cao chân dài mà!"

"Cậu lùn hơn tôi." Hứa Huyền Thụy đã đi ra khỏi cao ốc.

"Không phải chỉ có hai centimet sao?"

"Vẫn là lùn hơn."

Tề An Trạch rất muốn cắt đứt tình bạn với Hứa Huyền Thụy, nhưng mà phát hiện cái lý do này quá ngây thơ, vì thế từ bỏ.

"Ồ, bọn họ còn chưa gọi được xe à?" Tề An Trạch nhìn thấy ba người đứng lặng ở ven đường, là Chung Ngưng, Âu Vũ và Hoàng Khôn.

"Những người khác sao lại đi trước, gọi được xe hẳn là ưu tiên phụ nữ chứ."

Hứa Huyền Thụy chạy tới chỗ để xe mở cửa ngồi vào. Xe rất nhanh liền khởi động, nhanh nhẹn xoay đầu chạy đi, sau đó một chút cũng không ngừng lại mà chạy về phía trước.

Tề An Trạch kinh ngạc nhìn hết thảy, lớn tiếng kêu: "Này! Tôi còn chưa lên xe!"

Xe dừng, trên mặt Tề An Trạch vừa mới lộ ra nụ cười nhẹ nhàng thì thấy Hứa Huyền Thụy quay cửa kính xe xuống nói với hắn: "Không phải cậu không yên tâm với trợ lý của tôi sao? Tôi tiện đường đưa cô ấy về một đoạn, còn cậu tự gọi xe đi."

Xe lại lần nữa chạy đi, Tề An Trạch ngơ ngác nhìn, trong lòng buồn bực nhưng vẫn phải dồn nén lại.

Hứa Huyền Thụy ngừng xe ở trước mặt đám Chung Ngưng, anh mở cửa sổ bên ghế phụ, cúi người nói với bên ngoài: "Lên xe, tôi đưa cô về."

"Tôi?" Chung Ngưng có chút không xác định, vừa rồi không phải anh không muốn đưa cô về sao? Hơn nữa cô cũng không muốn anh đưa.

"Không cần phiền toái, tôi gọi xe..."

"Cô đây là đang cãi lời tôi sao?" Hứa Huyền Thụy ngữ khí không tốt.

Này...

"Không phải..."

Hứa Huyền Thụy duỗi tay mở cửa ghế phụ, "Lên xe."

Chung Ngưng không muốn lên xe, phỏng chừng bây giờ anh đang nổi nóng, một tí nữa muốn mắng cô thì phải làm sao?

"Chung Ngưng, sao cô cứ ngượng ngùng xoắn xít vậy. Tổng giám có ý tốt, sợ một cô gái trẻ tuổi buổi tối không an toàn nên muốn đưa cô về, cô cũng đừng không cho mặt mũi chứ." Hoàng Khôn cảm thấy bản thân nhìn không được cái đoạn hội thoại kỳ kèo này.

Trong lòng Chung Ngưng yên lặng rơi lệ, tâm nói chẳng lẽ anh không cảm thấy ngồi xe của anh ta càng nguy hiểm sao?

"Tôi là sợ gây thêm phiền toái cho tổng giám..."

Được rồi, cô vẫn là lên xe.

Nghĩ đến lời hôm trước Hứa Huyền Thụy nói với cô, ôi, coi như lại nghe thêm một lần nữa.

Xe chạy đi, Tề An Trạch cũng vừa vặn đi đến chỗ Âu Vũ và Hoàng Khôn, cùng bọn họ đón xe.

"Ông chủ, sao anh không ngồi xe tổng giám?"

"À, tôi kêu cậu ấy đưa Chung Ngưng về, còn tôi tự mình gọi xe." Tề An Trạch cười cười, một bộ dáng tôi chính là một người thương hoa tiếc ngọc. Chỉ có mình hắn biết hắn chỉ là một món đồ, lúc này rõ ràng là bị vứt bỏ!!

Buổi tối đứng ngốc ở ven đường gọi xe, xe tuy nhiều nhưng không có cái nào trống, thê lương đến vậy.

Mà ở trên xe Hứa Huyền Thụy ngay lúc này, ngoại trừ thời điểm lên xe Chung Ngưng nói một câu "cảm ơn tổng giám" thì sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Hứa Huyền Thụy trong lòng bất mãn, cô không định nói gì về chuyện phát sinh tối nay sao? Sao lại không nói? Vì cái gì mà không nói? Sao lại có thể không nói??!!!

"Cô sợ tôi?"

Chung Ngưng sửng sốt vài giây, "Không phải sợ, là kính sợ."

"Kính sợ..." Cái này có gì khác nhau sao?

"Vâng, tổng giám ngài là một vị cấp trên có năng lực lại quyết đoán chuyên nghiệp tinh vi xử sự nghiêm cẩn, tôi đương nhiên rất kính sợ ngài. Không chỉ tôi, tất cả thành viên của bộ phận thiết kế chúng tôi đều kính sợ ngài." Chung Ngưng bắt đầu nịnh hót, quả thực là rất trôi chảy. Cái này đều là nhờ vị lãnh đạo thích nghe lời hay trước đây của cô.

"Cô không cần dùng kính ngữ mỗi lần nói chuyện với tôi."

"Đó là vì tôi muốn tỏ vẻ tôn kính, nhưng nếu tổng giám không thích thì tôi không dùng nữa, hắc hắc."

Mặt Chung Ngưng bởi vì uống rượu sa tế mà đỏ bừng, hơn nữa kết hợp với nụ cười lúc này nhìn có chút khờ khạo. Ừm, chính là khờ, tựa như... Hứa Huyền Thụy ở trong đầu tìm một thứ tương ứng để miêu tả.

"Tổng giám." Chung Ngưng đánh gãy suy nghĩ của Hứa Huyền Thụy. Anh nhìn cô một cái, sau đó lại quay đầu nhìn đường.

"Chuyện đêm nay xin anh đừng để ý, đó là chỉ là một trò chơi thôi. Tôi thật là bất hạnh mới thua, trừng phạt là giám đốc Tề trước đó đã đặt ra, không phải tôi cố ý."

Chung Ngưng ở trong lòng xin lỗi Tề An Trạch, cô bất đắc dĩ phải đổ tội cho hắn. Dù sao hai người bọn họ là bạn tốt, sẽ không vì chuyện này mà không thoải mái, nhưng cô chỉ là một nhân viên nhỏ có thể có cũng được mà không có cũng được mặc cho người nắn bóp thôi.

"Nếu tôi để ý thì sao?" Hứa Huyền Thụy vốn dĩ không có buồn bực như vậy, nhưng bây giờ lại rất buồn bực.

Chung Ngưng trong lòng chua xót, "Anh muốn thế nào thì thế đấy, tôi đều nhận hết!" Đuối lý thì chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện