Đó chính là giọng nói của Trần Manh Khê.Đi sau cô ta lại chính là hắn và Thẩm Nhạn Kì,một cô gái mê mệt Giang Triết Khoa:

"Ừm,cũng được!"-nó gật đầu cho có lệ rồi lại tiếp tục chú ý vào bữa trưa

"Nè,cho cậu!"-Giang Triết Khoa vẫn như thói quen hằng ngày,vẫn là gắp thức ăn mà nó thích đem qua cho nó,đây cũng chính là điểm yếu của Ngô Phong,không biết Kiều Thanh Vy thích ăn gì.Nhìn thấy cảnh tưởng kẻ này tình tứ chia thức ăn,kẻ kia lại mỉm cười hạnh phúc thật lòng khiến cho Hồ Man Thư và Lưu Dương không ngừng ganh tị,khiến cho Trần Manh Khê và hắn có chút khó chịu(ở đây là đang nói đến những kẻ thuộc tuýt người khó tính,không thích thể hiện trước toàn dân thiên hạ),cũng khiến cho Thẩm Nhạn Kì vô cùng tức giận:

"Hai người lịch sự hơn một chút không được à?"-cô ta lên tiếng,giọng điệu là vô cùng khó chịu mà nhắc nhở

"Liên quan đến cậu sao?"-Giang Triết Khoa đưa sang cho Thẩm Nhạn Kì một ánh mắt ghét bỏ đến cực độ rồi lại mỉm cười với nó

"Lo chuyện bao đồng!"-cả Man Thư và Lưu Dương không ngờ lại cùng nhau đồng thanh lên tiếng.Ngay sau đó,mọi người trên bàn đều bỗng dưng im lặng,hình như có chút không khí ngại ngùng đang hiển nhiên trên bàn ăn thì phải

"Ừm,Tình cảm của hai người quả nhiên thật tốt a!"-Trần Manh Khê liền ngay sau đó mỉm cười,bồi vào một câu góp vui

"Không có!"-Hồ Man Thư đỏ mặt phủ nhận,riêng Lưu Dương chỉ cười khúc khích vài tiếng rồi khi thấy Man Thư bỏ đi liền vui vẻ chạy theo.Còn Thẩm Nhạn Kì sau đó cũng bỏ đi,có lẽ cô ta tự nhận thấy trên bàn ăn không có chỗ cho mình.Cuối cùng chỉ còn lại 4 người.Bọn họ một tiếng cũng không nói,chỉ im lặng ăn cơm,lâu lâu lại nhìn thấy cảnh Giang Triết Khoa ân cần chăm sóc cho Kiều Thanh Vy,điều này đã khiến cho hắn,kẻ chỉ đơn giản kết luận rằng bản thân không phải kiểu người phóng khoáng như phương Tây nên khó chịu với những cảnh tư tình cũng phải đập bàn bỏ đi.Chỉ có điều,hôm nay nó có chút ngốc,vẫn là không phát hiện ra lý do nằm ở đâu...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện