Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của cô, sắc mặt anh đen đi.
Ánh mắt của anh sắc bén, thâm trầm, đôi môi mỏng mím lại, đôi mắt gắt gao nhìn vào đôi môi cô như nếu cô còn không dám vào anh lập tức dùng mắt giết chết cô vậy.
Trong ánh mắt của anh đầy uy hiếp,Lăng Vi cố tình không để mình bị kéo vào đó, cô nhếch môi cười khiêu khích với anh.
Mọi người trong đại sảnh bán vé dường như đoán được gì, ánh mắt không tự chủ nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy ngoài cửa có một cô gái mặc trang phục màu trắng đang đứng dưới ánh mặt trời. Làn da của cô trắng như tuyết, gương mặt tinh xảo, dáng người tinh tế.
Trang phục màu trắng càng khiến làn da trắng của cô thêm oánh nhuận, khí chất siêu quần.
Cô gái này, cả người lộ ra khí chất thanh nhã cao quý.
Cô gái vừa nãy muốn xem phim cùng Diệp Đình đột nhiên không nói nên lời, cả người như bị đánh bại, ủ dột cụp đuôi.
Còn mấy cô gái nóng lòng muốn thử cũng như cà tím phơi sương héo cả đám.
Quả nhiên… tuấn nam phải xứng với mỹ nữ.
Các cô cũng chỉ có thể nhìn mà xem nhưng lúc này bọn họ nhận ra có gì đó không thích hợp.
Vì sao đám đàn ông bên cạnh bọn họ ai nấy ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng.
Bọn họ đều nhìn ra cửa, có người còn duỗi cổ để xem.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cô ta đẹp bằng bà sao?” Lập tức có cô gái nổi bão, túm chặt lỗ tai người đàn ông bắt đều nhéo.
Người đàn ông không chịu thua, giữ chặt tay người đàn bà dùng sức gạt ra: “Không biết xấu hổ còn nói tôi sao? Vừa nãy là ai thấy người đàn ông kia còn gấp gáp hơn cả tôi hả?”
“Tôi gấp gáp thì sao nào? Người ta là nhân tài, sự nghiệp thành công, tôi nhìn thì sao? Nếu anh cũng giống như người ta thì tôi cũng gấp gáp nhìn anh mỗi người.”
“Xí.” Người đàn ông ghét bỏ hừ nói: “Cô cũng không nhìn xem đức hạnh của cô xem, người như tinh tinh cái thì người ta sẽ coi trọng cô sao? Tôi bị cận mới không thấy vẻ mặt đầy lông đen của cô.”
“Anh cái rắm ấy, *** nó anh nói ai là tinh tinh cái hả?” Cô gái kia bị chọc giận bắt đầu cào anh ta.
Lăng Vi vừa thấy, sao lại rối loạn rồi hả? Vì sự đoàn kết của chủ nghĩa xã hội… cô nhấc chân đi vào đại sảnh bán vé.
Diệp Đình thấy cô đi vào, khuôn mặt căng ra mới hòa hoãn lại, ánh mắt sắc bén cũng dịu đi rất nhiều.
Lăng Vi đi tới chỗ anh, nhếch môi cười gọi: “Anh….”
Sau đó duỗi tay cầm vé xem phim trong tay anh cười ngọt ngào: “Phim hoạt hình hả? Được, lâu lắm rồi chúng ta chưa xem phim hoạt hình.”
Xung quanh mọi người câm nín, bọn họ nhìn qua, cái gì?
Anh sao?
Trời ạ, ầm ĩ nửa ngày thì ra người ta là anh em….
Đôi tình nhân vừa cãi nhau kìa dần nhỏ giọng, cô gái hừ một tiếng nói: “Không phải tôi là tinh tinh cái sao? Tôi là tinh tinh cái thì anh còn ở cạnh tôi làm gì, nhanh cút đi.”
Người đàn ông cợt nhả đưa mặt lại gần, làm mặt quỷ: “Tôi là tinh tinh đực mới cần tinh tinh cái.”
“…”
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của cô, sắc mặt anh đen đi.
Ánh mắt của anh sắc bén, thâm trầm, đôi môi mỏng mím lại, đôi mắt gắt gao nhìn vào đôi môi cô như nếu cô còn không dám vào anh lập tức dùng mắt giết chết cô vậy.
Trong ánh mắt của anh đầy uy hiếp,Lăng Vi cố tình không để mình bị kéo vào đó, cô nhếch môi cười khiêu khích với anh.
Mọi người trong đại sảnh bán vé dường như đoán được gì, ánh mắt không tự chủ nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy ngoài cửa có một cô gái mặc trang phục màu trắng đang đứng dưới ánh mặt trời. Làn da của cô trắng như tuyết, gương mặt tinh xảo, dáng người tinh tế.
Trang phục màu trắng càng khiến làn da trắng của cô thêm oánh nhuận, khí chất siêu quần.
Cô gái này, cả người lộ ra khí chất thanh nhã cao quý.
Cô gái vừa nãy muốn xem phim cùng Diệp Đình đột nhiên không nói nên lời, cả người như bị đánh bại, ủ dột cụp đuôi.
Còn mấy cô gái nóng lòng muốn thử cũng như cà tím phơi sương héo cả đám.
Quả nhiên… tuấn nam phải xứng với mỹ nữ.
Các cô cũng chỉ có thể nhìn mà xem nhưng lúc này bọn họ nhận ra có gì đó không thích hợp.
Vì sao đám đàn ông bên cạnh bọn họ ai nấy ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng.
Bọn họ đều nhìn ra cửa, có người còn duỗi cổ để xem.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cô ta đẹp bằng bà sao?” Lập tức có cô gái nổi bão, túm chặt lỗ tai người đàn ông bắt đều nhéo.
Người đàn ông không chịu thua, giữ chặt tay người đàn bà dùng sức gạt ra: “Không biết xấu hổ còn nói tôi sao? Vừa nãy là ai thấy người đàn ông kia còn gấp gáp hơn cả tôi hả?”
“Tôi gấp gáp thì sao nào? Người ta là nhân tài, sự nghiệp thành công, tôi nhìn thì sao? Nếu anh cũng giống như người ta thì tôi cũng gấp gáp nhìn anh mỗi người.”
“Xí.” Người đàn ông ghét bỏ hừ nói: “Cô cũng không nhìn xem đức hạnh của cô xem, người như tinh tinh cái thì người ta sẽ coi trọng cô sao? Tôi bị cận mới không thấy vẻ mặt đầy lông đen của cô.”
“Anh cái rắm ấy, *** nó anh nói ai là tinh tinh cái hả?” Cô gái kia bị chọc giận bắt đầu cào anh ta.
Lăng Vi vừa thấy, sao lại rối loạn rồi hả? Vì sự đoàn kết của chủ nghĩa xã hội… cô nhấc chân đi vào đại sảnh bán vé.
Diệp Đình thấy cô đi vào, khuôn mặt căng ra mới hòa hoãn lại, ánh mắt sắc bén cũng dịu đi rất nhiều.
Lăng Vi đi tới chỗ anh, nhếch môi cười gọi: “Anh….”
Sau đó duỗi tay cầm vé xem phim trong tay anh cười ngọt ngào: “Phim hoạt hình hả? Được, lâu lắm rồi chúng ta chưa xem phim hoạt hình.”
Xung quanh mọi người câm nín, bọn họ nhìn qua, cái gì?
Anh sao?
Trời ạ, ầm ĩ nửa ngày thì ra người ta là anh em….
Đôi tình nhân vừa cãi nhau kìa dần nhỏ giọng, cô gái hừ một tiếng nói: “Không phải tôi là tinh tinh cái sao? Tôi là tinh tinh cái thì anh còn ở cạnh tôi làm gì, nhanh cút đi.”
Người đàn ông cợt nhả đưa mặt lại gần, làm mặt quỷ: “Tôi là tinh tinh đực mới cần tinh tinh cái.”
“…”
Danh sách chương