Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hứa Tử Huân chán ghét hất cô ta ra: “Cô nói chuyện khó nghe như vậy! Giống như người phụ nữ chanh chua.”
“Phụ nữ chanh chua? Em giống người phụ nữ chanh chua? Anh nói em giống người phụ nữ chanh chua?” Trương Diệc Đình chỉ mình, ánh mắt đỏ bừng.
“Thưa cô, quấy rầy một chút.” Lúc này, cô bán hàng đột nhiên che vào, cắt đứt cuộc cãi vả của bọn họ: “Thưa cô, số tiền trong thẻ ngân hàng của cô không đủ… Xin cô đổi tấm thẻ khác…”
“Cái gì? Không đủ tiền?” Trương Diệc Đình đoạt lại thẻ ngân hàng: “Các người có lầm không, trong tấm thẻ này rõ ràng có nhiều hơn 5000!”
“Đúng vậy… Trong thẻ của cô quả thật có hơn 5000… Nhưng mà cái quần này… là 28000…”
“28000? Có phải cô nói đùa không? Vừa rồi cô còn nói 2800! Sao lúc này lại 28000 rồi?”
Cô bán hàng cứng họng… Nhìn Diệp Đình một cái, lại cúi đầu.
Khó xử cười một tiếng, thấp giọng nói: “Vừa rồi đúng là 2800… Nhưng mà vừa lên giá… Tăng thành 28000…”
“Cái gì?” Trương Diệc Đình kinh ngạc: “Cửa hàng các người đây là thế nào? Lại dám tăng giá? Tôi muốn kiện các người!”
“Cô kiện chúng tôi cũng vô dụng. Vì đây là công ty chính điều chỉnh giá, không liên quan tới cửa hàng chúng tôi.”
Cô bán hàng nói rất có lực, nhưng trong lòng thật sự bị oan…
Diệp đại boss, anh có tiền, anh tùy hứng, nhưng mà… Anh đây là đang giao vấn đề khó khăn cho chúng tôi ah! Tuy cửa hàng này là của anh, quần áo cũng là của anh… Nhưng chọc giận khách hàng lại là tôi ah…
Xử lý không tốt, không chỉ có không nhận được tiền thưởng, còn có thể bị đuổi.
Trương Diệc Đình còn chưa hồi phục tinh thần, Hứa Tử Huân đã cà thẻ, tính theo chuyển khoản, mua cái quần kia.
Cà thẻ xong, kéo Trương Diệc Đình sãi bước ra ngoài.
“Còn gây gổ làm gì? Xấu hổ mất mặt!” Hứa Tử Huân kéo tay Trương Diệc Đình đi.
Hai người chán nản đi ra ngoài, Lăng Vi làm bộ lơ đãng giơ chân ra…
“A——” Trương Diệc Đình nhào tới trước, mũi cắm xuống đất.
“Má ơi…” Mũi Trương Diệc Đình ê ẩm, chỉ cảm thấy đau đớn không thôi! Cô ta giơ tay sờ, hay lắm… cả mũi đầy máu.
Hứa Tử Huân nhìn ra Lăng Vi cố ý, muốn mắng cô, nhưng thật sự không có mặt mũi tranh luận.
“Lăng Vi! Con tiện nhân cô!” Trương Diệc Đình thở hổn hển bò dậy, giương nanh múa vuốt muốn cào Lăng Vi, Hứa Tử Huân kéo cô ta.
Mấy người bạn của Hứa Tử Huân cũng rối rít tới kéo, thật vất vả mới lôi Trương Diệc Đình đi.
Sau khi bọn họ đi, ánh mắt Diệp Đình sâu thẳm khó dò, anh quay đầu nhìn Lăng Vi, như có điều suy nghĩ thấp giọng hỏi: “Người phụ nữ kia nói chuyện điện thoại, là chuyện gì?”
Lăng Vi hời hợt nói: “Vài ngày trước, người phụ nữ kia cố ý chuốc say Hứa Tử Huân, mướn phòng trong khách sạn, còn cố ý gạt tôi tới xem. Sau đó… Tôi thấy được, lấy điện thoại cô ta chụp hình, ném ra ngoài cửa sổ, sau đó bị người khác nhặt.”
Diệp Đình híp mắt phượng. Lại hỏi rõ thời gian và địa điểm, anh lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý Kiệt Sâm: “Điện thoại khách sạn Weston ném ra, tìm được công bố hình lên mạng.”
Ha… Kẻ hèn, là phải trả giá thật lớn! Không dạy dỗ cô ta một chút, cô ta còn không biết mình chọc ai!
Sắc mặt Diệp Đình trong nháy mắt rét lạnh, mắt đỏ thẵm!
Hứa Tử Huân chán ghét hất cô ta ra: “Cô nói chuyện khó nghe như vậy! Giống như người phụ nữ chanh chua.”
“Phụ nữ chanh chua? Em giống người phụ nữ chanh chua? Anh nói em giống người phụ nữ chanh chua?” Trương Diệc Đình chỉ mình, ánh mắt đỏ bừng.
“Thưa cô, quấy rầy một chút.” Lúc này, cô bán hàng đột nhiên che vào, cắt đứt cuộc cãi vả của bọn họ: “Thưa cô, số tiền trong thẻ ngân hàng của cô không đủ… Xin cô đổi tấm thẻ khác…”
“Cái gì? Không đủ tiền?” Trương Diệc Đình đoạt lại thẻ ngân hàng: “Các người có lầm không, trong tấm thẻ này rõ ràng có nhiều hơn 5000!”
“Đúng vậy… Trong thẻ của cô quả thật có hơn 5000… Nhưng mà cái quần này… là 28000…”
“28000? Có phải cô nói đùa không? Vừa rồi cô còn nói 2800! Sao lúc này lại 28000 rồi?”
Cô bán hàng cứng họng… Nhìn Diệp Đình một cái, lại cúi đầu.
Khó xử cười một tiếng, thấp giọng nói: “Vừa rồi đúng là 2800… Nhưng mà vừa lên giá… Tăng thành 28000…”
“Cái gì?” Trương Diệc Đình kinh ngạc: “Cửa hàng các người đây là thế nào? Lại dám tăng giá? Tôi muốn kiện các người!”
“Cô kiện chúng tôi cũng vô dụng. Vì đây là công ty chính điều chỉnh giá, không liên quan tới cửa hàng chúng tôi.”
Cô bán hàng nói rất có lực, nhưng trong lòng thật sự bị oan…
Diệp đại boss, anh có tiền, anh tùy hứng, nhưng mà… Anh đây là đang giao vấn đề khó khăn cho chúng tôi ah! Tuy cửa hàng này là của anh, quần áo cũng là của anh… Nhưng chọc giận khách hàng lại là tôi ah…
Xử lý không tốt, không chỉ có không nhận được tiền thưởng, còn có thể bị đuổi.
Trương Diệc Đình còn chưa hồi phục tinh thần, Hứa Tử Huân đã cà thẻ, tính theo chuyển khoản, mua cái quần kia.
Cà thẻ xong, kéo Trương Diệc Đình sãi bước ra ngoài.
“Còn gây gổ làm gì? Xấu hổ mất mặt!” Hứa Tử Huân kéo tay Trương Diệc Đình đi.
Hai người chán nản đi ra ngoài, Lăng Vi làm bộ lơ đãng giơ chân ra…
“A——” Trương Diệc Đình nhào tới trước, mũi cắm xuống đất.
“Má ơi…” Mũi Trương Diệc Đình ê ẩm, chỉ cảm thấy đau đớn không thôi! Cô ta giơ tay sờ, hay lắm… cả mũi đầy máu.
Hứa Tử Huân nhìn ra Lăng Vi cố ý, muốn mắng cô, nhưng thật sự không có mặt mũi tranh luận.
“Lăng Vi! Con tiện nhân cô!” Trương Diệc Đình thở hổn hển bò dậy, giương nanh múa vuốt muốn cào Lăng Vi, Hứa Tử Huân kéo cô ta.
Mấy người bạn của Hứa Tử Huân cũng rối rít tới kéo, thật vất vả mới lôi Trương Diệc Đình đi.
Sau khi bọn họ đi, ánh mắt Diệp Đình sâu thẳm khó dò, anh quay đầu nhìn Lăng Vi, như có điều suy nghĩ thấp giọng hỏi: “Người phụ nữ kia nói chuyện điện thoại, là chuyện gì?”
Lăng Vi hời hợt nói: “Vài ngày trước, người phụ nữ kia cố ý chuốc say Hứa Tử Huân, mướn phòng trong khách sạn, còn cố ý gạt tôi tới xem. Sau đó… Tôi thấy được, lấy điện thoại cô ta chụp hình, ném ra ngoài cửa sổ, sau đó bị người khác nhặt.”
Diệp Đình híp mắt phượng. Lại hỏi rõ thời gian và địa điểm, anh lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý Kiệt Sâm: “Điện thoại khách sạn Weston ném ra, tìm được công bố hình lên mạng.”
Ha… Kẻ hèn, là phải trả giá thật lớn! Không dạy dỗ cô ta một chút, cô ta còn không biết mình chọc ai!
Sắc mặt Diệp Đình trong nháy mắt rét lạnh, mắt đỏ thẵm!
Danh sách chương