Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, vừa ăn canh vừa chậm rãi nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ về trường ở, không ở đây quấy rầy anh.”
“Ừ…” Anh vẫy tay, một thiếu nữ bưng khay tới. Phía trên bày một điện thoại rất đẹp rất nhỏ rất tinh xảo.
Anh cầm điện thoại lên, đưa cho Lăng Vi: “Bên trong có số riêng của tôi, ấn số 1 là có thể gọi cho tôi.”
Lăng Vi ấn số 1, quả nhiên điện thoại anh reo lên. Cô nhấn nút màu đỏ tắt điện thoại, lại nghe anh bổ sung thêm một câu: “Bất cứ lúc nào.”
Bất cứ lúc nào? Có thể tìm anh bất cứ lúc nào? Nửa đêm cũng được? Lăng Vi ngước mắt nhìn chằm chằm vào mắt anh, mắt anh sáng ngời, không có mỉa mai và trào phúng, không có chế giễu và đùa giỡn, trong đôi mắt sáng ngời của anh tràn đầy trịnh trọng và chân thành.
“Được, tôi nhận.”
Lăng Vi gật đầu, cầm điện thoại lên nhìn. Điện thoại này đẹp vô cùng, vỏ ngoài màu hồng, hình dạng xinh xắn, tinh xảo, kỳ quái là không có hiệu… là đặt riêng?
Tuy có nghi ngờ, nhưng cô không hỏi.
Ăn xong, Diệp Đình nhìn Lăng Vi, nói: “Ngày mai tôi dẫn em đi chọn quần áo.”
“?” Lăng Vi cúi đầu nhìn ngực trắng như tuyết của mình lộ ra ngoài… lúng túng đỏ mặt.
Cô bướng bỉnh, cũng không quen người khác tặng đồ cho cô, liền nói: “Không cần! Tôi có quần áo.”
Diệp Đình nhìn lướt qua cô, thấp giọng nói: “Tối mốt có một tiệc rượu, tôi thiếu bạn gái.”
Lăng Vi nhàn nhạt cười: “Tôi không tham gia.”
“Tôi có mời em sao?”
Lăng Vi liếc anh, ác thú!
Anh mím môi, giống như muốn cười. Thật lâu, mới chậm rãi nói: “Người đứng ra tổ chức là Lan Mị…”
“Lan Mị?!”
Mắt Lăng Vi sáng lên!
Ba ngày sau là hội nghị thông báo tuyển dụng của Lan Mị…
Đang suy nghĩ, nghe Diệp Đình thấp giọng nói: “Tiệc rượu lần này, mời nhà thiết kế vàng của ‘Long Đằng’…”
Ánh mắt Lăng Vi thất thần, bỗng lóe lên ánh lửa! Nhà thiết kế vàng của Long Đằng!
“Tám giờ sáng mau, thức dậy đi?” Anh đứng dậy, đi lên cầu thang. Đi tới nửa đường, anh quay đầu nhìn cô, trong mắt lóe lên tia sáng, nhìn mặt cô: “Mau cảm ơn tôi đi.”
Mấy ngày nay, anh bận rộn ngay cả thời gian ngủ cũng không có. Anh và tổ chức phản động lớn nhất thế giới đánh một trận ác liệt, hao tổn thời gian hao tổn sức lực, còn phải dành thời gian giúp cô an bài tiệc rượu, quả thực cực khổ.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười, hỏi: “Anh đây là đang báo đáp tôi?”
“Tôi không thích thiếu ân huệ người khác.”
“Được, tám giờ sáng mai.”
Lăng Vi cảm thấy buồn cười.
Nhìn bóng người tiêu sái cao ngất của anh biến mất ở cuối cầu thang, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này hơi dễ thương… Rõ ràng là làm chuyện tốt, còn cố ý nói lời rất khó nghe.
Còn luôn chọc tức cô, đúng, cố ý chọc tức cô.
Cũng không biết, cái này có tính là một loại bệnh hay không?
Diệp Đình bận bịu trong thư phòng đến 12 giờ đêm, Lôi Đình đột nhiên gọi tới: “A lô —— Anh, anh nói ngày mai muốn đưa Lăng Vi đi mua quần áo sao?”
“Ừ.”
Lôi Đình cười ha ha: “Trước tiên mua quần áo, sau đó xem phim, tìm hiểu nha, chạng vạng tối, đi ra đường nhỏ Lâm Ấm tản bộ một chút. Biết chưa?”
Diệp Đình cau mày. Mua quần áo? Xem phim? Tìm hiểu? Đi tản bộ?
Anh có đội thiết kế đặt làm quần áo cao cấp riêng, không cần phải đi trung tâm thương mại mua quần áo!
Còn xem phim, tản bộ, có thời gian như vậy, anh đã bàn mấy vụ làm ăn!
Còn có tìm hiểu là cái quỷ gì?
Hình như Lôi Đình biết anh đang nghĩ gì, cười nói: “Phụ nữ mà, là phải đi cùng… Trực tiếp đưa cô ấy quần áo, có ý nghĩ gì chứ! Chủ yếu là bầu bạn, hiểu chưa?”
Diệp Đình lạnh lùng nói vào điện thoại: “Phụ nữ chính là phiền toái!”
Nhưng cúp điện thoại, lại ý vị thâm trường nhếch môi.
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, vừa ăn canh vừa chậm rãi nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ về trường ở, không ở đây quấy rầy anh.”
“Ừ…” Anh vẫy tay, một thiếu nữ bưng khay tới. Phía trên bày một điện thoại rất đẹp rất nhỏ rất tinh xảo.
Anh cầm điện thoại lên, đưa cho Lăng Vi: “Bên trong có số riêng của tôi, ấn số 1 là có thể gọi cho tôi.”
Lăng Vi ấn số 1, quả nhiên điện thoại anh reo lên. Cô nhấn nút màu đỏ tắt điện thoại, lại nghe anh bổ sung thêm một câu: “Bất cứ lúc nào.”
Bất cứ lúc nào? Có thể tìm anh bất cứ lúc nào? Nửa đêm cũng được? Lăng Vi ngước mắt nhìn chằm chằm vào mắt anh, mắt anh sáng ngời, không có mỉa mai và trào phúng, không có chế giễu và đùa giỡn, trong đôi mắt sáng ngời của anh tràn đầy trịnh trọng và chân thành.
“Được, tôi nhận.”
Lăng Vi gật đầu, cầm điện thoại lên nhìn. Điện thoại này đẹp vô cùng, vỏ ngoài màu hồng, hình dạng xinh xắn, tinh xảo, kỳ quái là không có hiệu… là đặt riêng?
Tuy có nghi ngờ, nhưng cô không hỏi.
Ăn xong, Diệp Đình nhìn Lăng Vi, nói: “Ngày mai tôi dẫn em đi chọn quần áo.”
“?” Lăng Vi cúi đầu nhìn ngực trắng như tuyết của mình lộ ra ngoài… lúng túng đỏ mặt.
Cô bướng bỉnh, cũng không quen người khác tặng đồ cho cô, liền nói: “Không cần! Tôi có quần áo.”
Diệp Đình nhìn lướt qua cô, thấp giọng nói: “Tối mốt có một tiệc rượu, tôi thiếu bạn gái.”
Lăng Vi nhàn nhạt cười: “Tôi không tham gia.”
“Tôi có mời em sao?”
Lăng Vi liếc anh, ác thú!
Anh mím môi, giống như muốn cười. Thật lâu, mới chậm rãi nói: “Người đứng ra tổ chức là Lan Mị…”
“Lan Mị?!”
Mắt Lăng Vi sáng lên!
Ba ngày sau là hội nghị thông báo tuyển dụng của Lan Mị…
Đang suy nghĩ, nghe Diệp Đình thấp giọng nói: “Tiệc rượu lần này, mời nhà thiết kế vàng của ‘Long Đằng’…”
Ánh mắt Lăng Vi thất thần, bỗng lóe lên ánh lửa! Nhà thiết kế vàng của Long Đằng!
“Tám giờ sáng mau, thức dậy đi?” Anh đứng dậy, đi lên cầu thang. Đi tới nửa đường, anh quay đầu nhìn cô, trong mắt lóe lên tia sáng, nhìn mặt cô: “Mau cảm ơn tôi đi.”
Mấy ngày nay, anh bận rộn ngay cả thời gian ngủ cũng không có. Anh và tổ chức phản động lớn nhất thế giới đánh một trận ác liệt, hao tổn thời gian hao tổn sức lực, còn phải dành thời gian giúp cô an bài tiệc rượu, quả thực cực khổ.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười, hỏi: “Anh đây là đang báo đáp tôi?”
“Tôi không thích thiếu ân huệ người khác.”
“Được, tám giờ sáng mai.”
Lăng Vi cảm thấy buồn cười.
Nhìn bóng người tiêu sái cao ngất của anh biến mất ở cuối cầu thang, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này hơi dễ thương… Rõ ràng là làm chuyện tốt, còn cố ý nói lời rất khó nghe.
Còn luôn chọc tức cô, đúng, cố ý chọc tức cô.
Cũng không biết, cái này có tính là một loại bệnh hay không?
Diệp Đình bận bịu trong thư phòng đến 12 giờ đêm, Lôi Đình đột nhiên gọi tới: “A lô —— Anh, anh nói ngày mai muốn đưa Lăng Vi đi mua quần áo sao?”
“Ừ.”
Lôi Đình cười ha ha: “Trước tiên mua quần áo, sau đó xem phim, tìm hiểu nha, chạng vạng tối, đi ra đường nhỏ Lâm Ấm tản bộ một chút. Biết chưa?”
Diệp Đình cau mày. Mua quần áo? Xem phim? Tìm hiểu? Đi tản bộ?
Anh có đội thiết kế đặt làm quần áo cao cấp riêng, không cần phải đi trung tâm thương mại mua quần áo!
Còn xem phim, tản bộ, có thời gian như vậy, anh đã bàn mấy vụ làm ăn!
Còn có tìm hiểu là cái quỷ gì?
Hình như Lôi Đình biết anh đang nghĩ gì, cười nói: “Phụ nữ mà, là phải đi cùng… Trực tiếp đưa cô ấy quần áo, có ý nghĩ gì chứ! Chủ yếu là bầu bạn, hiểu chưa?”
Diệp Đình lạnh lùng nói vào điện thoại: “Phụ nữ chính là phiền toái!”
Nhưng cúp điện thoại, lại ý vị thâm trường nhếch môi.
Danh sách chương