Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không được! Anh không thể ở chỗ tôi!”
Lăng Vi nhảy cỡn lên, ném điện thoại cho anh.
“Tranh thủ thời gian gọi người tới đón anh đi! Tôi còn trẻ, anh đừng hại tôi!”
Người đàn ông lãnh đạm liếc cô. Trầm giọng nói: “Không đi được, trong vòng ba ngày, tất cả các cửa ra hai tòa nhà này đều sẽ có người canh giữ. Nếu cô không muốn chết, hãy để cho tôi ở đây, nấu cơm cho tôi, giặt quần áo cho tôi, thay thuốc cho tôi.”
“Tôi mắc nợ anh à?! Anh còn con mình là Hoàng thượng nữa!”
Cô chỉ điện thoại: “Tranh thủ thời gian gọi người tới đón anh, không phải anh có bản lĩnh sao? Anh tung hoành toàn thế giới mà ngay cả một tâm phúc cũng không có?”
“Ha, chỉ số thông minh của cô đâu rồi? Cho chó ăn?” Anh liếc cô, lạnh lùng cười giễu: “Cô cho là bọn họ ăn chay? Tất cả điện thoại trong tòa nhà này đều sẽ bị nghe lén, bây giờ tôi bị thương, không muốn mạo hiểm nữa. Cô nghe tôi, không có việc gì.”
Em gái anh! Ai muốn giữ anh lại, ai muốn nghe lời anh? Lúc này, anh che vết thương đi tới mép giường, nằm xuống bên cạnh cô.
Đưa tay kéo gối cô… Sau đó, lại kéo chăn trên chân cô, đắp lên người mình.
Anh vừa đắp vừa ghét bỏ bĩu môi.
A! Tôi siết chết anh!
“Ai cho anh lên giường? Lăn xuống!” Thật sự chưa từng thấy ai như vậy! Xem là nhà mình à? Cướp gối và chăn của cô cũng được đi, mẹ nó, anh còn dám ghét bỏ!
Người đàn ông nhắm mắt lại, làm như không nghe thấy. Cây súng lục màu đen trong tay nhẹ nhàng điểm một cái.
Lăng Vi hết ý kiến. Tính tình cô cứng rắn đi nữa cũng không cứng qua đạn.
“Nằm xuống! Bớt nói nhảm, tôi cần nghỉ ngơi!”
Lăng Vi xuống giường, đi lại tủ quần áo tìm chăn và gối, định ra sofa phòng khách ngủ, lại đột nhiên nghe anh trầm giọng nói: “Không muốn chết thì ngủ ở đây.”
“…” Lăng Vi đạp chân, không dám đi tới trước. Cô nhìn ra ngoài, hình như lầu đối diện có bóng người loáng thoáng…
Kệ đi, không cần mạo hiểm như vậy. Với kinh nghiệm giang hồ của người này, tin anh một lần hẳn không sai.
Đi về phòng ngủ, cô đứng trước giường, nghiêm nghị nói: “Mời anh nói xin lỗi!”
Anh mắt lạnh liếc cô.
Cô ưỡn ngực, nhìn anh chằm chằm: “Mời anh nói xin lỗi vì vừa rồi đã làm chuyện có lỗi!”
Anh nhìn mặt cô chằm chằm, ánh mắt từ từ hướng xuống, tầm mắt lạnh như băng rơi vào trên bộ ngực đầy đặn của cô… Xúc cảm vừa lớn vừa mềm quanh quẩn đầu ngón tay. Mặt cô đỏ bừng. Anh nhướng mày, biết cô muốn nói tới việc vừa rồi mình vô lễ. Nhưng khi đó anh cũng không tỉnh táo.
“Tôi chưa bao giờ nói xin lỗi.” Huống chi, đó cũng không phải ý chí chân thực của anh quyết định.
“Ha, chưa bao giờ xin lỗi?” Cô hừ lạnh: “Đó là vì trước kia anh không gặp tôi!”
Anh ngước đôi mắt đen lên, nhìn chăm chú vào mắt cô.
Trong đôi mắt óng ánh của cô lộ ra tia kiên nghị. Tựa như không được nghe nói xin lỗi, thì chuyện này không kết thúc.
Tầm mắt hai người giao nhau, ai cũng không lùi bước.
Cô từ từ nheo cặp mắt sáng ngời lại: “Tôi mặc kệ anh có phải là thần chí không rõ hay không, anh đã làm, chính là sai! Hoặc anh cho rằng ngực phụ nữ có thể tùy tiện cho đàn ông sờ?”
Anh âm lãnh nhìn cô, hừ một tiếng, nói: “Xin lỗi!”
“Không đủ thành ý.”
Sắc mặt anh trong nháy mắt biến đen: “Cô đừng có được voi đòi tiên! Cô không sợ tôi giết chết cô?”
“Sợ anh? Không cần phải sợ, bây giờ anh cần tôi, anh nên sợ tôi mới đúng. Đại trượng phu dám làm dám chịu, chỉ có kẻ hèn yếu mới không dám nhìn thẳng vào sai lầm của mình!”
Cô nhìn thẳng anh, ánh mắt trong suốt, không có chút sợ hãi nào!
Thấy tròng mắt anh dần u tối, cô ưỡn thẳng lưng.
“XIN, LỖI!”
“Ừ.” Cô tiếp nhận.
Nằm xuống bên cạnh anh, hai người đưa lưng về nhau, mỗi người chiếm một bên, Lăng Vi nói: “Sau này anh còn lấy súng uy hiếp tôi, tôi liền thấy dao thái chém chết anh. Dù sao cũng chết, mạng anh đáng tiền hơn tôi, cũng coi như tôi kiếm được lời.”
“Hừ!” Anh khẽ hừ một tiếng, nhưng nghe vào càng giống như đang cười lạnh.
Lăng Vi xoay người, đối mặt với anh, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, anh tên gì?” Đăng bởi: Thất Liên Hoa
“Không được! Anh không thể ở chỗ tôi!”
Lăng Vi nhảy cỡn lên, ném điện thoại cho anh.
“Tranh thủ thời gian gọi người tới đón anh đi! Tôi còn trẻ, anh đừng hại tôi!”
Người đàn ông lãnh đạm liếc cô. Trầm giọng nói: “Không đi được, trong vòng ba ngày, tất cả các cửa ra hai tòa nhà này đều sẽ có người canh giữ. Nếu cô không muốn chết, hãy để cho tôi ở đây, nấu cơm cho tôi, giặt quần áo cho tôi, thay thuốc cho tôi.”
“Tôi mắc nợ anh à?! Anh còn con mình là Hoàng thượng nữa!”
Cô chỉ điện thoại: “Tranh thủ thời gian gọi người tới đón anh, không phải anh có bản lĩnh sao? Anh tung hoành toàn thế giới mà ngay cả một tâm phúc cũng không có?”
“Ha, chỉ số thông minh của cô đâu rồi? Cho chó ăn?” Anh liếc cô, lạnh lùng cười giễu: “Cô cho là bọn họ ăn chay? Tất cả điện thoại trong tòa nhà này đều sẽ bị nghe lén, bây giờ tôi bị thương, không muốn mạo hiểm nữa. Cô nghe tôi, không có việc gì.”
Em gái anh! Ai muốn giữ anh lại, ai muốn nghe lời anh? Lúc này, anh che vết thương đi tới mép giường, nằm xuống bên cạnh cô.
Đưa tay kéo gối cô… Sau đó, lại kéo chăn trên chân cô, đắp lên người mình.
Anh vừa đắp vừa ghét bỏ bĩu môi.
A! Tôi siết chết anh!
“Ai cho anh lên giường? Lăn xuống!” Thật sự chưa từng thấy ai như vậy! Xem là nhà mình à? Cướp gối và chăn của cô cũng được đi, mẹ nó, anh còn dám ghét bỏ!
Người đàn ông nhắm mắt lại, làm như không nghe thấy. Cây súng lục màu đen trong tay nhẹ nhàng điểm một cái.
Lăng Vi hết ý kiến. Tính tình cô cứng rắn đi nữa cũng không cứng qua đạn.
“Nằm xuống! Bớt nói nhảm, tôi cần nghỉ ngơi!”
Lăng Vi xuống giường, đi lại tủ quần áo tìm chăn và gối, định ra sofa phòng khách ngủ, lại đột nhiên nghe anh trầm giọng nói: “Không muốn chết thì ngủ ở đây.”
“…” Lăng Vi đạp chân, không dám đi tới trước. Cô nhìn ra ngoài, hình như lầu đối diện có bóng người loáng thoáng…
Kệ đi, không cần mạo hiểm như vậy. Với kinh nghiệm giang hồ của người này, tin anh một lần hẳn không sai.
Đi về phòng ngủ, cô đứng trước giường, nghiêm nghị nói: “Mời anh nói xin lỗi!”
Anh mắt lạnh liếc cô.
Cô ưỡn ngực, nhìn anh chằm chằm: “Mời anh nói xin lỗi vì vừa rồi đã làm chuyện có lỗi!”
Anh nhìn mặt cô chằm chằm, ánh mắt từ từ hướng xuống, tầm mắt lạnh như băng rơi vào trên bộ ngực đầy đặn của cô… Xúc cảm vừa lớn vừa mềm quanh quẩn đầu ngón tay. Mặt cô đỏ bừng. Anh nhướng mày, biết cô muốn nói tới việc vừa rồi mình vô lễ. Nhưng khi đó anh cũng không tỉnh táo.
“Tôi chưa bao giờ nói xin lỗi.” Huống chi, đó cũng không phải ý chí chân thực của anh quyết định.
“Ha, chưa bao giờ xin lỗi?” Cô hừ lạnh: “Đó là vì trước kia anh không gặp tôi!”
Anh ngước đôi mắt đen lên, nhìn chăm chú vào mắt cô.
Trong đôi mắt óng ánh của cô lộ ra tia kiên nghị. Tựa như không được nghe nói xin lỗi, thì chuyện này không kết thúc.
Tầm mắt hai người giao nhau, ai cũng không lùi bước.
Cô từ từ nheo cặp mắt sáng ngời lại: “Tôi mặc kệ anh có phải là thần chí không rõ hay không, anh đã làm, chính là sai! Hoặc anh cho rằng ngực phụ nữ có thể tùy tiện cho đàn ông sờ?”
Anh âm lãnh nhìn cô, hừ một tiếng, nói: “Xin lỗi!”
“Không đủ thành ý.”
Sắc mặt anh trong nháy mắt biến đen: “Cô đừng có được voi đòi tiên! Cô không sợ tôi giết chết cô?”
“Sợ anh? Không cần phải sợ, bây giờ anh cần tôi, anh nên sợ tôi mới đúng. Đại trượng phu dám làm dám chịu, chỉ có kẻ hèn yếu mới không dám nhìn thẳng vào sai lầm của mình!”
Cô nhìn thẳng anh, ánh mắt trong suốt, không có chút sợ hãi nào!
Thấy tròng mắt anh dần u tối, cô ưỡn thẳng lưng.
“XIN, LỖI!”
“Ừ.” Cô tiếp nhận.
Nằm xuống bên cạnh anh, hai người đưa lưng về nhau, mỗi người chiếm một bên, Lăng Vi nói: “Sau này anh còn lấy súng uy hiếp tôi, tôi liền thấy dao thái chém chết anh. Dù sao cũng chết, mạng anh đáng tiền hơn tôi, cũng coi như tôi kiếm được lời.”
“Hừ!” Anh khẽ hừ một tiếng, nhưng nghe vào càng giống như đang cười lạnh.
Lăng Vi xoay người, đối mặt với anh, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, anh tên gì?” Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Danh sách chương