“Vấn đề này, mày hẳn nên đi hỏi ba mày. Nếu ban đầu không phải ba mày cầm gia phả tìm tới cửa, bọn tao cũng không biết hai nhà có quan hệ sâu xa.” Lâm An Liêm nhìn Lâm Thiên Phong, thần sắc bình tĩnh tung một quả bom nặng ký.

Lâm Thiên Phong chợt đứng phắt dậy, “Ông không được nói bậy!”

“Tao nói bậy cái gì? Ba mày là loại người nào chẳng lẽ mày còn không rõ ràng?” Lâm An Liêm trào phúng.

Lâm Thiên Phong lại bối rối, ba của cậu là loại người nào? Ông ấy không phải chỉ là người bình thường sao? Lâm Thiên Phong thực sự nghĩ không thông, ba cậu cho dù biết quan hệ giữa nhà bọn họ và chi thứ bên Hồng Kông thì cũng thôi, vì sao muốn đi tìm đối phương? Ông có mục đích gì? Hơn nữa ông chính là một người sạch sẽ chưa bao giờ dính tới quỷ đạo, làm sao lại… làm sao có thể?!

“Ông đang nói dối đúng không?” Lâm Thiên Phong cố trấn tĩnh lại, ánh mắt gắt gao nhìn biểu tình của Lâm An Liêm, “Ông biết ân oán của cha tôi và chú út, vì vậy mới tận lực gây xích mích đúng không?”

“Anh ấy không nói dối.” Lâm Xảo bỗng nhiên mở miệng, “Vốn là do ba mày tới tìm chúng tao trước, đồng thời cũng chính ông ta giao ra biện pháp song thai nuôi quỷ, bằng không chúng tao làm sao biết được?”

Trong lòng Lâm Thiên Phong nhất thời bị khiếp sợ và nghi hoặc bao phủ, cậu làm sao cũng không đoán được đến cuối cùng lại nhận được đáp án như vậy. Thế nhưng cho dù cậu không muốn tin tưởng, sự khẳng định của Lâm Xảo và Lâm An Liêm cũng khiến cậu phải sinh lòng hoài nghi.

“Giả sử chuyện hai người nói đều là thật, ba tôi vì sao muốn làm như vậy? Ông ta không có lý do làm việc này!” Lâm Thiên Phong nói.

Lâm An Liêm mặt lạnh trả lời: “Chuyện này mày phải đi hỏi hắn.”

Lâm Thiên Phong lại tiếp tục gặng hỏi, chỉ là Lâm An Liêm ngoại trừ biết hai nhà có sâu xa ra thì chẳng biết gì nữa. Mà cái sâu xa này cũng không phải quá phức tạp gì, không ngoài có một vị trưởng bối mấy đời trước sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, để lại một đứa con riêng bên kia bờ biển. Mà đứa con riêng này lại cực kỳ may mắn cũng như cực kỳ bất hạnh thừa kế mắt âm dương của Lâm gia, sau lại dựa vào việc xem phong thủy cho một ít đạt quan quý nhân mà làm giàu.

Theo lời của Lâm An Liêm, ba của Lâm Thiên Phong, Lâm Bình Dao bốn năm trước đã vượt biển, nói cách khác, sau khi Lâm Bình Dao vượt biển không bao lâu, Lâm Xảo liền gả qua.

“A… ” Tiểu Kiều cảm thấy chuyện trước mắt quả thực quá thú vị rồi, so sánh với đi học còn thú vị hơn trăm lần.

Nhưng mà lúc này Lâm Thiên Phong đã hoàn toàn không chú ý đến một tiếng than nhẹ đó của Tiểu Kiều, thú vị cũng tốt, không thú vị cũng được, cậu cái gì cũng đều không cảm giác thấy, chỉ biết rằng bản thân rất hoang đường cũng rất buồn cười.

Cái cuộc sống vừa bình thường rồi lại xen lẫn bất phàm trước kia của cậu đều là giả, chú của cậu, thím của cậu thậm chí là ba ruột của cậu, mỗi người đều không phải bộ dạng trong lòng cậu vốn nghĩ.

Nhìn núi không phải núi, nước không phải nước, cậu cảm thấy bản thân giống như đang sống trong một cái lưới lớn được dệt bằng sự dối trá. Chân tướng là gì? Cậu không biết.

Buồn cười cậu còn cho rằng mình vượt hơn người thường, sở hữu một đôi mắt có thể nhìn thấy quỷ, kẻ có thể nhìn thấy một thế giới khác biệt chẳng lẽ còn chưa đủ đặc thù sao? Thiếu niên hơn mười mấy tuổi hoặc ít hoặc nhiều đều cảm thấy bản thân mình có chút siêu phàm, cho dù bọn họ sẽ vì cách nghĩ này mà gặp không ít sự cố đều không thể tỉnh ngộ

Bất quá, Lâm Thiên Phong chưa từng bao giờ có một khắc thế này, cậu chỉ hy vọng có thể chạy khỏi cái lưới dối trá kia, làm một người bình thường cái gì cũng không biết.

Thương Tứ đem biểu tình biến hóa của Lâm Thiên Phong đều thu vào trong mắt, hắn cũng không ngờ chuyện này sẽ phát triển theo chiều hướng như vậy. Hắn vỗ vỗ tay Lục Tri Phi ý bảo cậu ở lại trông chừng Lâm Thiên Phong, bản thân lại xoay người ra ngoài gọi điện thoại.

Cú điện thoại này là gọi cho Vương Kiến Quốc, Thương Tứ lệnh đối phương đi tra xét toàn bộ ghi chép xuất nhập cảnh của vợ chồng Lâm Bình Dao. Ngay từ đầu, cả Thương Tứ và Lâm Thiên Phong đều không ngờ Lâm Bình Dao sẽ có liên quan đến chuyện này, dù sao Lâm lão gia tử chỉ hy vọng hậu thế có thể bình an, vậy nên còn đặc biệt đem đứa con không kế thừa mắt âm dương đem ra ngoài nuôi thành một người bình thường.

Mà bây giờ, mọi chuyện đã khác, Vương Kiến Quốc rất nhanh gửi đến một phần bưu kiện. Thương Tứ vội vàng liếc nhìn qua, lông mày nhíu chặt. Lúc này đám người Lâm Thiên Phong và Lục Tri Phi cũng đã chuyển ra đại sảnh, Thương Tứ nhanh chóng bước đến, chỉ thấy Lâm Thiên Phong đang lo lắng gọi một cú điện thoại.

Lục Tri Phi thấy hắn bước vào liền hỏi: “Tra được cái gì?”

“Tháng trước Lâm Bình Dao từng đi Hồng Kông, lưu lại ba ngày rồi bay về Thượng Hải. Nhưng sau khi đến Thượng Hải rồi lại không còn bất luận ghi chép gì nữa.”

“Vậy mẹ tôi thì sao?” Lâm Thiên Phong cấp thiết truy vấn, cậu không ngừng gọi điện thoại cho mẹ mình, thế nhưng điện thoại trước sau cũng không ai bắt máy.

Thương Tứ nghe được cũng không trả lời. Lục Tri Phi, Tiểu Kiều, Ngô Khương Khương tất cả mọi người đều nhìn hắn, Lâm Thiên Phong lại gấp muốn chết, “Mẹ tôi rốt cuộc làm sao vậy?”

Thương Tứ bất đắc dĩ, nói thật, đến lúc này hắn đã có chút hối hận để Lâm Thiên Phong tự mình đối mặt những viêc này. Sự tình đã có chút vượt quá dự liệu, nhưng mà đã thành như vậy cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Thương Tứ cân nhắc xong, trầm giọng đáp: “Tra không được người này.”

Lâm Thiên Phong đột nhiên sững lại, huyết dịch cả người giống như đều đông kết, đại não cũng bắt đầu thiếu dưỡng khí vô pháp tự hỏi, “Ngài nói… cái gì?”

Những người khác đều bị cái tin tức ngoại dự liệu này làm cho kinh hoảng, tra không được người này? Vậy Lâm Thiên Phong là từ đâu tới? Do tảng đá vỡ ra sao???

Thương Tứ nhìn Lâm Thiên Phong, nói: “Theo cách nói của cậu, mẹ cậu tên La Trinh, thế nhưng ta đã cho tra xét toàn bộ những người tên La Trinh ở Bắc Kinh, không có ai phù hợp điều kiện tương quan.”

“Không có khả năng, tuy rằng mấy năm nay tôi vẫn sống chung với gia đình Lâm Bình An, thế nhưng mẹ tôi xác thực là có tồn tại mà!” Lâm Thiên Phong nghiêm mặt, thần kinh đã căng thẳng đến cực điểm, “Khi còn bé tôi từng sống chung với mẹ, chủ nhật tuần trước tôi còn gọi điện thoại cho bà, làm sao có thể?!”

“Vậy ngươi có ảnh của nàng sao? Nếu có ảnh chụp, cho dù nàng không phải tên La Trinh chúng ta cũng có thể tìm ra.” Thương Tứ tận lực khiến âm thanh của mình bình thản hơn một chút.

Nhưng Lâm Thiên Phong lại đột nhiên bật cười, đôi mắt mở to nhìn về phía trước nhưng không tồn tại tiêu cự. Thương Tứ nhìn vành mắt của thiếu niên phiếm đỏ, nước mắt hạ xuống, cắn chặt môi vừa phẫn hận vừa buồn cười, “Tôi không có ảnh của bà.”

Không có ảnh chụp, không có!

Cái gì cũng là giả, hết thảy đều là giả!

Lâm Thiên Phong thậm chí cũng không nhớ được lần gặp trước đó của hai người là khi nào, cậu nhớ nghỉ hè năm ngoài Lâm Bình Dao từng về những tham gia hội thảo nghiên cứu, nhân đó đi thăm cậu một lần. Thế nhưng khi ấy La Trinh cũng không có đồng hành, bà còn vội gọi điện tới nói xin lỗi với Lâm Thiên Phong, mà Lâm Thiên Phong cũng biểu thị tha thứ.

Cậu từ nhỏ đã không giống những đứa trẻ khác, số quỷ cậu nhìn thấy còn nhiều hơn người. Cha mẹ đều là người thường, có thể rời xa quỷ đạo, rời xa những nguy hiểm này chính là chuyện tốt, Lâm Thiên Phong cái gì cũng hiểu.

Thế nhưng......

Lâm Thiên Phong không biết nên làm cái gì bây giờ. Cậu lặng lẽ đứng dậy chống tường đi vào nhà trong, ánh mắt không có tiêu điểm. Ngô Khương Khương đứng cách gần nhất, thấy bộ dạng cậu như vậy vừa thương xót vừa lo lắng, liền vội đứng dậy muốn đến gần nhưng lại bị Tiểu Kiều gọi về, “Để cậu ta một mình yên tĩnh chút đi.”

“Tiểu Kiều nói rất đúng, để tự hắn bình tĩnh lại đi.” Thương Tứ nói, đi tới bên cạnh Lục Tri Phi, cầm lấy tách trà uống một ngụm, sau đó nhìn về phía Tiểu Kiều, “Ngươi lập tức trở về Bắc Kinh một chuyến, đi thẩm vấn Lâm Bình An.”

Tiểu Kiều gật đầu, phương diện này cậu là bậc thầy, nếu như chuyện của La Trinh còn có ai biết rõ, như vậy cũng chỉ có thể là Lâm Bình An.

Ngô Khương Khương lại hỏi: “Vậy Lâm Bình Dao đâu? Có cần tìm ông ta không?”

“Trung Hoa lớn như vậy, ai biết hắn chạy đi đâu?” Thương Tứ đặt chén trà xuống, hơi nheo lại mắt, “Bất quá ta có dự cảm, hắn hẳn là ở ngay tại Bắc Kinh.”

“Cái người tên Lâm Bình Dao này rốt cuộc là làm gì?” Lục Tri Phi hỏi.

Thương Tứ đáp: “Một bác sỹ ngoại khoa, quanh năm sống ở nước ngoài. Lần trước Lâm Bình An từng nhắc đến ân oán với Lâm Bình Dao, ta đã điều tra qua. Năm 2001 Lâm Bình An đã thực hiện một cuộc giải phẫu, mắt của hắn giống như cũng bị hỏng vào lúc đó.”

“Năm 2001…” Lục Tri Phi suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được cái này năm này có chút đặc thù, tỉ mỉ tính toán, kinh ngạc nói: “Thiên Phong cũng là sinh năm 2001!”

“Không sai. Ta vốn không cảm thấy có liên quan gì, nhưng nếu sự kiện này quả thực có liên hệ đến Lâm Bình Dao, như vậy đây không phải một chuyện trùng hợp.” Thương Tứ ngồi xuống bên cạnh Lục Tri Phi.

Lục Tri Phi quay đầu hỏi: “Có thể đi về xem xét sao?”

Thương Tứ lắc đầu, “Sợ rằng không tìm được quyển sách thích hợp, nhưng chúng ta có thể tìm đến bệnh viện khi ấy. Ngô Khương Khương, ngươi đi.”

“Dạ Tứ gia, cứ để tiểu nhân lo!” Ngô Khương Khương không nhìn được nhất là mỹ thiếu niên chịu ủy khuất, lập tức vỗ ngực, chí khí ngút trời.

Vì vậy, Tiểu Kiều cùng Ngô Khương Khương cùng nhau về thành phố, mà Thương Tứ cùng Lục Tri Phi thỉ ở lại bồi Lâm Thiên Phong. Hai bên lại bàn bạc một hồi lâu Tiểu Kiều cùng Ngô Khương Khương mới ra cửa.

“Aizz, ngươi nói xem thế giới nhân loại vì sao lại phức tạp như thế?” Ngô Khương Khương vừa đi vừa cảm khái, sinh vật đơn bào như cô cũng bị hiện thực ép đến bắt đầu tự hỏi yêu sinh.

Tiểu Kiều không bình luận gì, kỳ thực nếu xét đến cùng, cảnh ngộ của cậu và Lâm Thiên Phong có chút giống nhau. Đều là nhân loại, nhưng bởi vì sinh ra trong một gia đình đặc thù cho nên gánh vác và kinh lịch trên lưng so với người bình thường cũng nặng hơn rất nhiều. Tiểu Kiều cũng đã từng nghĩ tới, nếu như mình sinh ra trong một gia đình bình thường sẽ như thế nào, nhưng mỗi lần suy nghĩ đó vừa xuất hiện đã bị tiếng súng lạnh lùng dập tắt.

Chỉ cần mở ra báo chí mỗi ngày cũng đã có nhiều chuyện cần cậu đến đắn đo, hiện thực so với ngụm cà phê không đường trong miệng càng thêm đắng chát.

Lắc đầu đem những ý nghĩ tạp nham này giũ ra, Tiểu Kiều nhanh nhãu ngồi lên yên sau Harley của Ngô Khương Khương, trong sát na đội nón bảo hiểm lên, khóe mắt của cậu dường như nhìn thấy một bóng người lóe lên ngay góc tường của tòa nhà phía trước.

Tiểu Kiều gần như không chút chần chờ nhảy xuống xe đuổi đến. Tốc độ của cậu tuyệt đối vượt khỏi người bình thường, thế nhưng góc tường từ sớm đã rỗng tuếch, khắp xung quanh cũng không có bóng người nào.

Chẳng lẽ cậu nhìn lằm rồi?

Nhưng Tiểu Kiều luồn rất tin tức trực giác gần như biến thái của mình, cậu dám khẳng định vừa rồi nhất định đã có người nấp ở đây rình mò.

Thế nhưng, người đâu?

Tiểu Kiều nhíu mày, tỉ mỉ cảm giác, rồi lại không bắt được một tia ba động thất thường nào.

Hay là một thôn dân tình cờ đi ngang qua? Tiểu Kiều bước dọc theo con đường mấy bước, tỉ mỉ xem xét mặt đất —— có vết chân, giày da, nam nhân trưởng thành, bất quá bước chân thoạt nhìn không hề vội vàng.

Tiểu Kiều lại chuyển mắt đi hướng khác, chỉ thấy trên vách tường của căn nhà gần đó có một con mèo mun đang ngồi xổm, thấy được người xa lạ nhìn về phía này liền hoảng sợ meo một tiếng, nhảy vào tường viện đi mất.

Ngô Khương Khương đuổi theo phía sau, “Ngươi chạy sang đây làm chi? Ta đều sắp rồ ga rồi, nhìn kính chiếu hậu một cái mới phát hiện ngươi không còn trên xe! Có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.” Tiểu Kiều lắc đầu, hai ngón tay lặng lẽ ném một đạo phù chú xuống góc tường, sắc mặt bình tĩnh, “Chúng ta đi thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện