Thương Tứ nói có việc cần bàn thực sự chính là cần bàn. Đợi đến buổi chiều thứ sáu Lục Tri Phi không có lớp, hắn liền chuẩn bị cùng cậu đi Côn Lôn sơn một chuyến. Tinh quân là đồ ngốc không biết nói chuyện, để một mình hắn giằng co với Ngô Nhai không biết chừng lại càng khiến sự tình càng thêm không xong.
Đến Thứ năm, Lục Tri Phi lại ghé thăm tiểu viện của Nam Anh một chuyến, bởi vì Nam Anh muốn tự viết thiệp mời tỏ vẻ trịnh trọng vì vậy Lục Tri Phi phải cầm giấy và bút mực của Thương Tứ đến đưa cho Nam Anh, thuận tiện còn giúp đỡ cho thiệp mời vào bao.
Khí sắc của Nam Anh hôm nay tựa hồ khá hơn lần trước rất nhiều, đã có thể ngồi ở hành lang hóng gió một chút. Khi Lục Tri Phi đến nơi còn kinh ngạc nhìn thấy trên chân Nam Anh đang đặt một cây đàn cổ, gió nhẹ nhàng thổi vờn qua dãy lụa trắng buộc trên mắt Nam Anh, cả người đối phương giống như đều quanh quẩn một cổ tiên khí.
“Nam Anh đại ca còn biết đánh đàn?” Từ nhỏ Lục Tri Phi đã cảm thấy nam giới biết đánh đàn rất có phong vận, nếu như gặp được cũng sẽ nhìn nhiều hơn vài lần.
Nào ngờ trên mặt Nam Anh lại lộ ra một tia thẹn thùng, “Ta là đang cân nhắc, hôm sinh thần liệu có nên đàn một khúc trợ hứng hay không, mọi người đã làm nhiều thứ vì ta như vậy, ta cũng nên làm chút gì đó. Chỉ là, cầm nghệ của ta thực sự cả trăm năm nay cũng không có tiến bộ gì.”
Không tiến bộ? Lục Tri Phi nghi hoặc, tư thế này của Nam Anh nhìn qua còn rất chuyên nghiệp đâu.
Nam Anh thấy bộ dáng này của Lục Tri Phi liền mỉm cười khảy nhẹ dây đàn, một đoạn làn điệu giống như đang có người cưa gỗ, rất khó diễn tả bằng lời chảy ra khỏi đầu ngón tay y.
Lục Tri Phi: “…”
Khúc nhạc này nếu nghe trong lúc đốn củi cũng không tệ lắm, Lục Tri Phi nghĩ thầm.
“Ta cũng chỉ có cái bộ dạng này là có thể đem ra dọa người một chút.” Nam Anh dừng lại, thật sự có chút ngượng ngùng, “Không có hoa tay, học cái gì cũng không tốt.”
“Cổ cầm vốn khó học.” Lục Tri Phi nói, lại ngồi xuống bên cạnh Nam Anh.
Nam Anh rũ mắt vỗ về dây đàn, nói: “Đương sơ lúc người đó dạy ta cũng nói như vậy.”
“Người đó?”
Nam Anh không ngẩng đầu, “Cây đàn này tên Côn Ngô, là dùng gỗ ngô đồng trên Côn Lôn sơn làm thành.”
Côn Lôn sơn? Lục Tri Phi trong sát na đã hiểu được ý tứ của Nam Anh, đang nghĩ nên mở miệng thế nào đã thấy đối phương ngẩng đầu lên nhìn mình, “Đệ đã gặp người đó phải không? Lần trước lúc trò chuyện với Thái Bạch Thái Hắc về nguyên nhân đệ đến thư phòng, bọn họ nói với ta đệ có một cái thẻ kẹp sách khắc hoa đào.”
Nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của Nam Anh, Lục Tri Phi không thốt được ra lời phủ nhận. Cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tâm tình của Nam Anh biểu hiện rõ ra như vậy, thật giống như một người vĩnh viễn luôn sinh hoạt trong tấm tranh thủy mặc bỗng nhiên bước ra đi vào đời thực.
Lục Tri Phi gật đầu, tình tự của Nam Anh thoáng buông xuống, cánh môi đóng mở, nửa ngày mới hỏi ra một câu, “Người đó có khỏe không?”
“Vẫn tốt. Ít nhiều nhờ ngài ấy, bằng không em cũng không vào được thư trai.”
Nghe cậu nói như vậy, gương mặt Nam Anh lộ ra một tia tiếu ý, mà Lục Tri Phi châm chước một hồi vẫn là quyết định trước hết không kể rõ tình huống hiện tại của Ngô Nhai cho Nam Anh. Thương Tứ từng nói, Nam Anh cũng không biết ước định của Ngô Nhai và Tinh quân, hơn nữa thân thể của y không chịu được kích thích, nhỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó liền vô pháp cứu vãn.
Nam Anh cũng chỉ là muốn hỏi một câu này, trong nhận tri của y, cảm tình của y và Ngô Nhai đã phân ly tại Côn Lôn sơn năm đó. Tình ti đã đoạn cũng không nên hỏi thăm quá nhiều, tăng thêm phiền não của người khác, chỉ cần người đó vẫn tốt là được rồi.
Nam Anh thoạt nhìn không hề thống hận Ngô Nhai chút nào, bộ dáng khẽ mỉm cười ôn nhu thanh tú, hình ảnh này khiến Lục Tri Phi không khỏi nhớ đến ba ba của mình, phảng phất thế giới của cây cối vẫn luôn sạch sẽ rồi lại ôn nhu như vậy.
“Hai người… làm sao quen biết?” Lục Tri Phi nhịn không được hỏi.
Nghe vậy, Nam Anh nhìn những gốc đào nở rộ trong viện, hồi tưởng lại ngày đó thực sự giống như vừa qua hôm trước, “Kỳ thực rất khuôn sáo, trong rất nhiều sách vở đều viết như vậy —— tiểu yêu quái không rành thế sự, gặp được đại hiệp phong thần tuấn lãng hành hiệp trượng nghĩa, sau đó không thể kềm chế mà thích đối phương….”
–
Nam Anh còn nhớ đó là khi y vừa hóa hình, một lòng muốn rời xa cố hương ra ngoài xem xét. Khi đó y Đã quen Thương Tứ, mỗi lần Thương Tứ đi ngang qua Cô Tô đều sẽ ghé lại thăm y, Nam Anh nghe những câu chuyện trời nam biển bắc mênh mông hồ hải mà hắn kể liền đặc biệt hâm mộ.
Vì vậy, tiểu đào yêu hưng phấn xuất phát, y không dám cưỡi ngựa chỉ có thể tìm một chiếc xe lừa dung dăng đi dạo khắp nơi. Xe lừa chậm rãi, hơn nữa mỗi lần Nam Anh đến đâu cũng sẽ dừng lại du ngoạn, vì vậy tròn một tháng sau y từ Cô Tô cũng mới đi đến bên ngoài thành Kim Lăng.
Đây thật đúng là một tòa thành làm bằng đá, Nam Anh từ khi còn đang ở trên quan đạo từ xa ngắm nhìn cũng đã bị cảnh tượng ở nơi này hấp dẫn ánh mắt.
Y ngồi trên xe lừa, kích động đến gương mặt ửng đỏ, ngay cả mứt quả cầm trên tay cũng ngơ ngác quên ăn.
Ngay tại lúc này, xe lừa ngừng lại, phía trước có người cản đường.
Mà kẻ làm ra chuyện này kỳ thực cũng không phải người, là yêu quái. Bởi vì ở đằng trước có một đám Ảnh yêu đang trốn dưới bóng cây đánh nhau, người thường nhìn không thấy tình huống chân thật, chỉ có thể mơ hồ phát hiện có một đám mây đen bao phủ trong phạm vi trăm bước trước mặt, hơn nữa từ bên trong còn phát ra thanh âm quỷ dị âm trầm.
Cái này không chỉ người nhìn thấy phát sợ, ngay cả lừa ngựa cũng không chịu đi về phía trước.
Càng ngày càng có nhiều người bị chặn lại ở đây, Nam Anh nhàn nhã ăn mức quả, không bao lâu lại nghe người sau lưng xì xào, “Phía trước có một đám mây đen ăn thịt người! Vừa rồi ngay cả một con ngựa lớn đi vào cũng bị ăn đến không còn xương cốt, mọi người nghìn lạn lần đừng có đến gần!”
Lòng người bàng hoàng, chỉ là mây đen chậm rãi vẫn không tiêu tan.
Nam Anh làm người duy nhất biết chuyện ở đây, có chút đứng ngồi không yên, cất mứt quả nhảy xuống xe lừa đi lên vài bước.
Chợt nghe một Ảnh yêu ở phía trước vừa đánh vừa mắng: “Trong lòng nàng rõ ràng thích ta!”
“Cút ngay! Rõ ràng là ta!”
“Ngươi lớn lên xấu như vậy!”
“Ngươi chẳng lẽ còn không phải cũng là một đoàn đen kịt hay sao!”
…
Nam Anh tò mở mở to đôi mắt vừa xem vừa liếm mứt quả, thực sự không biết nên khuyên bên nào. Bởi vì bộ dạng của Ảnh yêu đều là tròn tròn đen kịt, y căn bản không phân biệt được ai với ai, hơn nữa đạo hạnh của đám Ảnh yêu này hiện tại đều cao hơn y, nhỡ can không được lại phải ăn đòn thì làm sao bây giờ? Thương Tứ có nói yêu quái bên ngoài sẽ ăn thịt người, hơn nữa còn đặc biệt thích ăn loại tiểu yêu quái như y.
Nam Anh cảm thấy có điểm phát sầu, cúi đầu nhìn túi mứt quả, lại ăn thêm một viên an ủi tâm linh.
Mà đúng lúc này, đám ảnh yêu đằng trước cũng không biết bị cái gì kích thích, đánh nhau càng thêm hung ác độc địa, đoàn mây đen kia chậm rãi có xu thế mở rộng, cũng chậm rãi lan tràn về phía đoàn người.
Đoàn người sợ hãi lui về phía sau, có con ngựa rốt cuộc bị dọa đến không khống chế được, tránh thoát bàn tay nắm cương của chủ nhân chạy ngược lại. Con ngựa va vào đoàn người, tiếng kêu khóc sợ hãi liên tiếp vang lên, Nam Anh cũng bất chấp nhiều chuyện, một tay cầm lấy mứt quả, một tay bắt đầu vận pháp lực, chuẩn bị dùng sức mạnh phá vỡ đoàn mây đen kia.
Ngay tại lúc lúc này, một đạo kiếm quang tự chân trời vọt tới.
Kiếm quang màu bạc, từ trên cao giáng xuống, trong nháy mắt phá vỡ đoàn mây đen kia.
Ánh thái dương từ trong khoảng không bị phá vỡ giữa đám mây đen nghiêng nghiêng chiếu xuống, thoáng cái gột rửa hết toàn bộ hắc ám xung quanh, sau đó chiếu vào chuôi kiếm đang cắm thẳng trên mặt đất không ngừng rung động.
Nam Anh kinh ngạc trợn to đôi mắt, pháp lực không kịp thu hồi phiêu tán giữa không trung biến thành một đóa hoa đào bị gió cuốn ngang đường nhìn của y, bay lại bay, rơi vào chuôi kiếm bên kia.
Nhật quang, đào hoa, còn có kiếm.
Sau đó Nam Anh nhìn thấy người nọ, hắn nhảy từ một sườn núi thấp bên cạnh quan đạo xuống, một thân trường bào hạo nguyệt tay áo phất phơ.
Hắn đi tới bên cạnh trường kiếm, nhìn thấy đóa hoa đào không đúng hoàn cảnh thì thoáng ngẩn người, sau đó lại nhẹ nhàng tháo hoa đào xuống, rút kiếm lên giương mắt nhìn về phía Nam Anh.
Xung quanh nhiều người như vậy, hắn vừa liếc mắt liền gắt gao nhìn thấy Nam Anh.
Đó là một tiểu thiếu niên môi hồng răng trắng, vẻ mặt ngơ ngác, mặc quần áo hồng nhạt, còn cầm một viên mứt quả.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Nam Anh vô cùng khẩn trương, trái tim thình thịch đập loạn, bàn tay run lên một cái, lại thêm một đóa hoa đào từ tay y rơi xuống. Nam Anh nhanh chóng cong lưng cúi mặt, đợi đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Chỉ là khi y nhìn về người nọ, đối phương cũng đã xoay người bước đi, trong đám người truyền ra một tiếng kinh hô, “Thanh kiếm kia, đó không phải danh kiếm Khước từ sao!”
Nam Anh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy kẻ lên tiếng là một người mặc trang phục giang hồ, khi nhắc đến tên kiếm có chút vô cùng hưng phấn. người xung quanh đều bình tĩnh lại từ kinh hách, thấy ân công đã đi xa thì liền vây quanh người kia hỏi thăm cho rõ.
Người nọ nhất thời lộ ra vẻ đắc ý, hắn giọng một cái nói ra những tin tức mình vừa nghe được trong thành Kim Lăng tháng trước. Nam Anh cũng chạy đến vểnh tai vây nghe nửa ngày, cuối cùng mới nghe được manh mối trọng yếu nhất.
“Đấy, vị đạo trưởng đấy gọi là Ngô Nhai.”
–
Khi Lục Tri Phi nghe Nam Anh nhắc tới cái tên ‘Ngô Nhai’ này thì khóe miệng hơi cong cong, phảng phất cũng bị tâm tình tốt đẹp của y lây nhiễm. Thế nhưng chợt nhớ đến hiện trạng của hai người, trái tim có hơi chùng xuống.
Nam Anh nhìn cậu, nói: “Đệ cũng đừng nghe bọn Tứ gia nói mò, hai người đó cứ canh gác bên cạnh ta, một chút thương tổn cũng sợ ta chịu tội, đương nhiên là nhìn hắn không thuận mắt. Chỉ là hết thảy đều do ta cam tâm tình nguyện, trách không được người khác. Khi đó ta vẫn luôn chạy theo hắn, hắn đi chỗ nào ta liền chạy chỗ nào, có một lần có vị vương gia muốn mượn hơi hắn, hẹn hắn đi Túy tiên lâu, còn đưa thật nhiều cô nương xinh đẹp đến. Ngươi biết không, lần đó ta rất giận, chạy đi Túy tiên lâu ôm chặt tay hắn không chịu buông, kết quả còn chọc cho hắn một thân phiền phức.”
–
Trong Túy tiên lâu rộn ràng náo nhiệt, tất cả đều là đạt quan quý nhân thân phận hiển quý, một thiếu niên mặc xiêm y hồng nhạt bất chợt xuất hiện hấp dẫn sự chú ý của hầu hết tân khách. Trên gò má hồng nhuận mềm mại là đôi mắt đào hoa xinh đẹp, tuy rằng đang tức giận phụng phịu thế nhưng bộ dáng này càng chọc người trìu mến.
Vương gia ngồi đối diện phe phẩy chiết phiến, sự tức giận ban đầu đều bị hăng hái thay thế, cười hỏi: “Vị tiểu công tử này là ai nha?”
Người bên ngoài ồn ào, Nam Anh ôm chặt tay Ngô Nhai, gương mặt nhỏ đỏ lên giận dữ, liền thốt ra: “Ta là đồng tử ôm kiếm của hắn!”
Còn trẻ vô tri, ai cũng có một ít hành động trong nháy mắt mà sau này hồi tưởng lại chỉ hận không thể lập tức chui xuống đất.
Giữa tình cảnh khiến người ta chỉ hận không kịp trốn đi kia, cũng chỉ có vài người như vậy, có thể khiến ngươi nguyện ý bảo lưu cái nháy mắt kia vĩnh viễn vào trong hồi ức, không nỡ xóa đi.
Nam Anh vừa nói ra bốn chữ ‘Đồng tử ôm kiếm’ đã thấy hối hận, nghe được tiếng cười của những người xung quanh lại càng thêm cúi đầu, giấu gương mặt đỏ bừng sau ống tay áo rộng của Ngô Nhai, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt người kia. Chỉ là y cắn môi thì cắn môi, bàn tay ôm chặt Ngô Nhai cũng không chịu thả lỏng.
Nếu Ngô Nhai không đẩy y ra, y sẽ tuyệt không buông tay.
Người này là của y, không thả.
Mà đúng lúc này, Ngô Nhai vẫn không nói gì lại tháo trường kiếm sau lưng xuống đưa đến trước mặt Nam Anh. Nam Anh nhìn thấy thanh kiếm nọ xuất hiện trước mặt mình thì ngây ngẩn cả người, nâng đầu chớp chớp mắt nhìn Ngô Nhai.
Ngô Nhai vẫn là Ngô Nhai đó, trầm mặc ít lời, nhưng hắn không đợi Nam Anh hỏi ra miệng đã nói, “Tiếp kiếm.”
Nam Anh thoáng cái hiểu được, vô cùng vui vẻ, vội vàng tiếp lấy thanh kiếm ôm vào trong ngực, giống như đang ôm bảo bối vậy.
Mà thanh kiếm kia quả thực cũng là một bảo bối, kiếm danh Khước từ, Ngô Nhai mỗi ngày đều mang theo bên cạnh, chưa từng để người khác chạm vào.
Cho đến hôm nay, mỗi khi Nam Anh hồi tưởng lại tình cảnh khi ấy vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ hài lòng. Vô luận sau này tao ngộ thống khổ thế nào, sự vui mừng khôn xiết trong một khắc kia hoàn toàn không giả.
Y còn nhớ rõ, hôm đó Ngô Nhai trực tiếp dẫn y rời khỏi Túy tiên lâu, hắn không trách y lỗ mãng xông vào phá hủy tiệc rượu, lúc Nam Anh ôm kiếm lẽo đẽo theo phía sau hắn nói xin lỗi, Ngô Nhai lại chợt dừng bước, khiến Nam Anh đang cúi gằm mặt xấu hổ đi phía sau đập thẳng vào lưng hắn.
Ngô Nhai xoay người nói với Nam Anh: “Không ngại. Truy danh trục lợi cũng không phải điều ta mong muốn.”
Ngày ấy Kim Lăng thành tà dương tây chiếu, Nam Anh nhỡ rất tõ, Ngô Nhai vừa rời khỏi Túy tiên lâu đã đi thẳng ra cửa thành, tà dương kéo bóng của hắn thật dài trên đất. Một khắc kia, y phảng phất lần đầu tiên chạm được vào nội tâm mà Ngô Nhai chưa từng để y chạm đến, sau đó y một đường chạy chậm, vừa kích động lại thấp thỏm đi theo bên cạnh người nọ.
–
Bàn tay Nam Anh lần nữa lướt lên dây đàn trên đầu gối, chợt có một hai âm phù vừa đúng, dù không thành làn điệu nhưng đã đủ ký thác tâm ý tương tư.
Lục Tri Phi im lặng lắng nghe, qua hồi lâu lại hỏi: “Anh vẫn thích người đó, phải không?”
Nam Anh không trả lời, nghiêng đầu nhìn Lục Tri Phi cười cười, “Đệ nghìn vạn lần đừng nói cho Thương Tứ và Tinh quân biết, thân thể này của ta cũng không biết còn chống được bao lâu, đừng để bọn họ lại vì ta bận rộn.”
Nam Anh bất tri bất giác đã nói với Lục Tri Phi rất nhiều, đại khái có thể là do Lục Tri Phi làm thính giả rất tốt, mà những lời này bình thường y cũng không dám nói với Thương Tứ và Tinh quân.
Chỉ là trong lòng Lục Tri Phi lại có chút dự cảm bất hảo, Nam Anh trước mặt nhìn thế nào cũng giống như tùy thời đều có thể tiêu thất.
Tối hôm đó khi trở về thư trai, Lục Tri Phi trực tiếp gọi điện cho Mã Yến Yến nhờ cậu ta xin phép giúp, sau đó nói với Thương Tứ lập tức xuất phát.
Lần này đi Côn Lôn sơn đương nhiên không thể dùng cách của nhân loại, bằng không rất tốt thời gian, Thương Tứ gọi Đông Phong tới, Đông Phong có một vị bằng hữu là Côn Bằng, vừa lúc có thể chở bọn họ đi qua.
Nhưng mà Lục Tri Phi có chút sợ độ cao, vừa lên lưng chim cả người đều cứng lại, thế nên Thương Tứ liền kéo rộng áo khoác của mình ôm người vào lòng, để thanh niên chôn mặt vào trong ngực, hài lòng ôm ấp cả hành trình.
Chỉ là show ân ái tuyệt đối sẽ bị sét đánh, Côn Bằng vừa bay vào phạm vi dãy Côn Lôn liền đụng phải giông tố.
Trong lòng Côn Bằng chửi tục mấy câu, vội vàng chuyển hướng, “Tứ gia, ngài có mua bảo hiểm không?!”
“Mua cái rắm! Ngươi nghĩ trên đời còn có ai tổn thương được Tứ gia ta sao?” Thương Tứ trợn mắt liếc nhìn khoảng không vạn trượng phía trên, lúc này Lục Tri Phi ló nửa cái đầu ra khỏi nực hắn, nhìn thoáng về phía xa, “Bên kia có máy bay, chú ý an toàn giao thông.”
Côn Bằng quay đầu lại nhìn cậu một cái, “Yên tâm, tuyệt đối an toàn! Ta chính là có bằng lái đấy!”
“Ai da, yêu giới từ lúc nào cũng cần bằng lái rồi?” Thương Tứ vui vẻ.
“Bằng lái xe cơ động!” Côn Bằng lớn tiếng đáp lại, sau đó mang theo bọn họ xông vào một đoàn mây nù, nếu như không phải Thương Tứ chăm sóc Lục Tri Phi, nhanh chóng lập một tiểu kết giới xung quanh, bọn họ tuyệt đối đã là cả người ướt sũng.
Đại ma vương nổi giận, “Ngươi bay trên trời thì thi bằng lái xe cơ động làm gì? Rất rảnh sao?”
“Bởi vì đã thật lâu không bay mà, chúng ta phải thích nghi với xã hội mới thôi, Tứ gia!”
Côn Bằng càn bay càng hăng say, cất tiếng kêu rõ to, giống như muốn đem sự phiền muộn bị giam trong rừng rậm sắt thép không thể giương cánh chao lượn suốt mấy năm nay đồng loạt phát tiết ra ngoài. Thương Tứ nghiêng người nhìn xuống, đoán chừng đã gần đến nơi, vì vậy liền ôm chặt Lục Tri Phi. “Bám vào ta, nghìn vạn lần không được buông tay, biết không?”
Lục Tri Phi gật đầu, một giây tiếp theo, Côn Bằng chúc người lao xuống giữa dãy sơn mạch nguy nga không thấy điểm cuối, trong cơn cuồng phong gào thét, Thương Tứ ôm ngang Lục Tri Phi nhảy khỏi lưng Côn Bằng!
“Tứ gia! Quá ngầu!” Côn Bằng lướt gió mà qua, lớn tiếng than thở.
Thương Tứ không cuồng vậy còn ai cuồng?
Đại ma vương khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật, tự nhiên có một mặt cuồng ngạo bữa bãi của mình.
Trong nháy mắt đó, trái tim của Lục Tri Phi cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, thế nhưng cảm giác không trọng lực đáng sợ trong dự đoán cũng không xuất hiện, tuy rằng bên tay rõ ràng có thể nghe được tiếng gió gào lăn loạn nhưng cậu duy chỉ cảm nhận được sự ấm áp trong ngực Thương Tứ cũng tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương.
Cậu nhịn không được mở mắt ra, chỉ thấy một mảnh bầu trời xanh lam xinh đẹp vô ngần, cúi đầu lại là đại địa mênh mông, núi non tuyết phủ ngoằn ngoèo như một con rồng dài uốn lượn trên Thần châu đại địa.
Mà bọn họ, từ trời hạ xuống, lượn qua đỉnh non bồng, tự do bay lượn vô câu vô thúc.
Đến Thứ năm, Lục Tri Phi lại ghé thăm tiểu viện của Nam Anh một chuyến, bởi vì Nam Anh muốn tự viết thiệp mời tỏ vẻ trịnh trọng vì vậy Lục Tri Phi phải cầm giấy và bút mực của Thương Tứ đến đưa cho Nam Anh, thuận tiện còn giúp đỡ cho thiệp mời vào bao.
Khí sắc của Nam Anh hôm nay tựa hồ khá hơn lần trước rất nhiều, đã có thể ngồi ở hành lang hóng gió một chút. Khi Lục Tri Phi đến nơi còn kinh ngạc nhìn thấy trên chân Nam Anh đang đặt một cây đàn cổ, gió nhẹ nhàng thổi vờn qua dãy lụa trắng buộc trên mắt Nam Anh, cả người đối phương giống như đều quanh quẩn một cổ tiên khí.
“Nam Anh đại ca còn biết đánh đàn?” Từ nhỏ Lục Tri Phi đã cảm thấy nam giới biết đánh đàn rất có phong vận, nếu như gặp được cũng sẽ nhìn nhiều hơn vài lần.
Nào ngờ trên mặt Nam Anh lại lộ ra một tia thẹn thùng, “Ta là đang cân nhắc, hôm sinh thần liệu có nên đàn một khúc trợ hứng hay không, mọi người đã làm nhiều thứ vì ta như vậy, ta cũng nên làm chút gì đó. Chỉ là, cầm nghệ của ta thực sự cả trăm năm nay cũng không có tiến bộ gì.”
Không tiến bộ? Lục Tri Phi nghi hoặc, tư thế này của Nam Anh nhìn qua còn rất chuyên nghiệp đâu.
Nam Anh thấy bộ dáng này của Lục Tri Phi liền mỉm cười khảy nhẹ dây đàn, một đoạn làn điệu giống như đang có người cưa gỗ, rất khó diễn tả bằng lời chảy ra khỏi đầu ngón tay y.
Lục Tri Phi: “…”
Khúc nhạc này nếu nghe trong lúc đốn củi cũng không tệ lắm, Lục Tri Phi nghĩ thầm.
“Ta cũng chỉ có cái bộ dạng này là có thể đem ra dọa người một chút.” Nam Anh dừng lại, thật sự có chút ngượng ngùng, “Không có hoa tay, học cái gì cũng không tốt.”
“Cổ cầm vốn khó học.” Lục Tri Phi nói, lại ngồi xuống bên cạnh Nam Anh.
Nam Anh rũ mắt vỗ về dây đàn, nói: “Đương sơ lúc người đó dạy ta cũng nói như vậy.”
“Người đó?”
Nam Anh không ngẩng đầu, “Cây đàn này tên Côn Ngô, là dùng gỗ ngô đồng trên Côn Lôn sơn làm thành.”
Côn Lôn sơn? Lục Tri Phi trong sát na đã hiểu được ý tứ của Nam Anh, đang nghĩ nên mở miệng thế nào đã thấy đối phương ngẩng đầu lên nhìn mình, “Đệ đã gặp người đó phải không? Lần trước lúc trò chuyện với Thái Bạch Thái Hắc về nguyên nhân đệ đến thư phòng, bọn họ nói với ta đệ có một cái thẻ kẹp sách khắc hoa đào.”
Nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của Nam Anh, Lục Tri Phi không thốt được ra lời phủ nhận. Cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tâm tình của Nam Anh biểu hiện rõ ra như vậy, thật giống như một người vĩnh viễn luôn sinh hoạt trong tấm tranh thủy mặc bỗng nhiên bước ra đi vào đời thực.
Lục Tri Phi gật đầu, tình tự của Nam Anh thoáng buông xuống, cánh môi đóng mở, nửa ngày mới hỏi ra một câu, “Người đó có khỏe không?”
“Vẫn tốt. Ít nhiều nhờ ngài ấy, bằng không em cũng không vào được thư trai.”
Nghe cậu nói như vậy, gương mặt Nam Anh lộ ra một tia tiếu ý, mà Lục Tri Phi châm chước một hồi vẫn là quyết định trước hết không kể rõ tình huống hiện tại của Ngô Nhai cho Nam Anh. Thương Tứ từng nói, Nam Anh cũng không biết ước định của Ngô Nhai và Tinh quân, hơn nữa thân thể của y không chịu được kích thích, nhỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó liền vô pháp cứu vãn.
Nam Anh cũng chỉ là muốn hỏi một câu này, trong nhận tri của y, cảm tình của y và Ngô Nhai đã phân ly tại Côn Lôn sơn năm đó. Tình ti đã đoạn cũng không nên hỏi thăm quá nhiều, tăng thêm phiền não của người khác, chỉ cần người đó vẫn tốt là được rồi.
Nam Anh thoạt nhìn không hề thống hận Ngô Nhai chút nào, bộ dáng khẽ mỉm cười ôn nhu thanh tú, hình ảnh này khiến Lục Tri Phi không khỏi nhớ đến ba ba của mình, phảng phất thế giới của cây cối vẫn luôn sạch sẽ rồi lại ôn nhu như vậy.
“Hai người… làm sao quen biết?” Lục Tri Phi nhịn không được hỏi.
Nghe vậy, Nam Anh nhìn những gốc đào nở rộ trong viện, hồi tưởng lại ngày đó thực sự giống như vừa qua hôm trước, “Kỳ thực rất khuôn sáo, trong rất nhiều sách vở đều viết như vậy —— tiểu yêu quái không rành thế sự, gặp được đại hiệp phong thần tuấn lãng hành hiệp trượng nghĩa, sau đó không thể kềm chế mà thích đối phương….”
–
Nam Anh còn nhớ đó là khi y vừa hóa hình, một lòng muốn rời xa cố hương ra ngoài xem xét. Khi đó y Đã quen Thương Tứ, mỗi lần Thương Tứ đi ngang qua Cô Tô đều sẽ ghé lại thăm y, Nam Anh nghe những câu chuyện trời nam biển bắc mênh mông hồ hải mà hắn kể liền đặc biệt hâm mộ.
Vì vậy, tiểu đào yêu hưng phấn xuất phát, y không dám cưỡi ngựa chỉ có thể tìm một chiếc xe lừa dung dăng đi dạo khắp nơi. Xe lừa chậm rãi, hơn nữa mỗi lần Nam Anh đến đâu cũng sẽ dừng lại du ngoạn, vì vậy tròn một tháng sau y từ Cô Tô cũng mới đi đến bên ngoài thành Kim Lăng.
Đây thật đúng là một tòa thành làm bằng đá, Nam Anh từ khi còn đang ở trên quan đạo từ xa ngắm nhìn cũng đã bị cảnh tượng ở nơi này hấp dẫn ánh mắt.
Y ngồi trên xe lừa, kích động đến gương mặt ửng đỏ, ngay cả mứt quả cầm trên tay cũng ngơ ngác quên ăn.
Ngay tại lúc này, xe lừa ngừng lại, phía trước có người cản đường.
Mà kẻ làm ra chuyện này kỳ thực cũng không phải người, là yêu quái. Bởi vì ở đằng trước có một đám Ảnh yêu đang trốn dưới bóng cây đánh nhau, người thường nhìn không thấy tình huống chân thật, chỉ có thể mơ hồ phát hiện có một đám mây đen bao phủ trong phạm vi trăm bước trước mặt, hơn nữa từ bên trong còn phát ra thanh âm quỷ dị âm trầm.
Cái này không chỉ người nhìn thấy phát sợ, ngay cả lừa ngựa cũng không chịu đi về phía trước.
Càng ngày càng có nhiều người bị chặn lại ở đây, Nam Anh nhàn nhã ăn mức quả, không bao lâu lại nghe người sau lưng xì xào, “Phía trước có một đám mây đen ăn thịt người! Vừa rồi ngay cả một con ngựa lớn đi vào cũng bị ăn đến không còn xương cốt, mọi người nghìn lạn lần đừng có đến gần!”
Lòng người bàng hoàng, chỉ là mây đen chậm rãi vẫn không tiêu tan.
Nam Anh làm người duy nhất biết chuyện ở đây, có chút đứng ngồi không yên, cất mứt quả nhảy xuống xe lừa đi lên vài bước.
Chợt nghe một Ảnh yêu ở phía trước vừa đánh vừa mắng: “Trong lòng nàng rõ ràng thích ta!”
“Cút ngay! Rõ ràng là ta!”
“Ngươi lớn lên xấu như vậy!”
“Ngươi chẳng lẽ còn không phải cũng là một đoàn đen kịt hay sao!”
…
Nam Anh tò mở mở to đôi mắt vừa xem vừa liếm mứt quả, thực sự không biết nên khuyên bên nào. Bởi vì bộ dạng của Ảnh yêu đều là tròn tròn đen kịt, y căn bản không phân biệt được ai với ai, hơn nữa đạo hạnh của đám Ảnh yêu này hiện tại đều cao hơn y, nhỡ can không được lại phải ăn đòn thì làm sao bây giờ? Thương Tứ có nói yêu quái bên ngoài sẽ ăn thịt người, hơn nữa còn đặc biệt thích ăn loại tiểu yêu quái như y.
Nam Anh cảm thấy có điểm phát sầu, cúi đầu nhìn túi mứt quả, lại ăn thêm một viên an ủi tâm linh.
Mà đúng lúc này, đám ảnh yêu đằng trước cũng không biết bị cái gì kích thích, đánh nhau càng thêm hung ác độc địa, đoàn mây đen kia chậm rãi có xu thế mở rộng, cũng chậm rãi lan tràn về phía đoàn người.
Đoàn người sợ hãi lui về phía sau, có con ngựa rốt cuộc bị dọa đến không khống chế được, tránh thoát bàn tay nắm cương của chủ nhân chạy ngược lại. Con ngựa va vào đoàn người, tiếng kêu khóc sợ hãi liên tiếp vang lên, Nam Anh cũng bất chấp nhiều chuyện, một tay cầm lấy mứt quả, một tay bắt đầu vận pháp lực, chuẩn bị dùng sức mạnh phá vỡ đoàn mây đen kia.
Ngay tại lúc lúc này, một đạo kiếm quang tự chân trời vọt tới.
Kiếm quang màu bạc, từ trên cao giáng xuống, trong nháy mắt phá vỡ đoàn mây đen kia.
Ánh thái dương từ trong khoảng không bị phá vỡ giữa đám mây đen nghiêng nghiêng chiếu xuống, thoáng cái gột rửa hết toàn bộ hắc ám xung quanh, sau đó chiếu vào chuôi kiếm đang cắm thẳng trên mặt đất không ngừng rung động.
Nam Anh kinh ngạc trợn to đôi mắt, pháp lực không kịp thu hồi phiêu tán giữa không trung biến thành một đóa hoa đào bị gió cuốn ngang đường nhìn của y, bay lại bay, rơi vào chuôi kiếm bên kia.
Nhật quang, đào hoa, còn có kiếm.
Sau đó Nam Anh nhìn thấy người nọ, hắn nhảy từ một sườn núi thấp bên cạnh quan đạo xuống, một thân trường bào hạo nguyệt tay áo phất phơ.
Hắn đi tới bên cạnh trường kiếm, nhìn thấy đóa hoa đào không đúng hoàn cảnh thì thoáng ngẩn người, sau đó lại nhẹ nhàng tháo hoa đào xuống, rút kiếm lên giương mắt nhìn về phía Nam Anh.
Xung quanh nhiều người như vậy, hắn vừa liếc mắt liền gắt gao nhìn thấy Nam Anh.
Đó là một tiểu thiếu niên môi hồng răng trắng, vẻ mặt ngơ ngác, mặc quần áo hồng nhạt, còn cầm một viên mứt quả.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Nam Anh vô cùng khẩn trương, trái tim thình thịch đập loạn, bàn tay run lên một cái, lại thêm một đóa hoa đào từ tay y rơi xuống. Nam Anh nhanh chóng cong lưng cúi mặt, đợi đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Chỉ là khi y nhìn về người nọ, đối phương cũng đã xoay người bước đi, trong đám người truyền ra một tiếng kinh hô, “Thanh kiếm kia, đó không phải danh kiếm Khước từ sao!”
Nam Anh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy kẻ lên tiếng là một người mặc trang phục giang hồ, khi nhắc đến tên kiếm có chút vô cùng hưng phấn. người xung quanh đều bình tĩnh lại từ kinh hách, thấy ân công đã đi xa thì liền vây quanh người kia hỏi thăm cho rõ.
Người nọ nhất thời lộ ra vẻ đắc ý, hắn giọng một cái nói ra những tin tức mình vừa nghe được trong thành Kim Lăng tháng trước. Nam Anh cũng chạy đến vểnh tai vây nghe nửa ngày, cuối cùng mới nghe được manh mối trọng yếu nhất.
“Đấy, vị đạo trưởng đấy gọi là Ngô Nhai.”
–
Khi Lục Tri Phi nghe Nam Anh nhắc tới cái tên ‘Ngô Nhai’ này thì khóe miệng hơi cong cong, phảng phất cũng bị tâm tình tốt đẹp của y lây nhiễm. Thế nhưng chợt nhớ đến hiện trạng của hai người, trái tim có hơi chùng xuống.
Nam Anh nhìn cậu, nói: “Đệ cũng đừng nghe bọn Tứ gia nói mò, hai người đó cứ canh gác bên cạnh ta, một chút thương tổn cũng sợ ta chịu tội, đương nhiên là nhìn hắn không thuận mắt. Chỉ là hết thảy đều do ta cam tâm tình nguyện, trách không được người khác. Khi đó ta vẫn luôn chạy theo hắn, hắn đi chỗ nào ta liền chạy chỗ nào, có một lần có vị vương gia muốn mượn hơi hắn, hẹn hắn đi Túy tiên lâu, còn đưa thật nhiều cô nương xinh đẹp đến. Ngươi biết không, lần đó ta rất giận, chạy đi Túy tiên lâu ôm chặt tay hắn không chịu buông, kết quả còn chọc cho hắn một thân phiền phức.”
–
Trong Túy tiên lâu rộn ràng náo nhiệt, tất cả đều là đạt quan quý nhân thân phận hiển quý, một thiếu niên mặc xiêm y hồng nhạt bất chợt xuất hiện hấp dẫn sự chú ý của hầu hết tân khách. Trên gò má hồng nhuận mềm mại là đôi mắt đào hoa xinh đẹp, tuy rằng đang tức giận phụng phịu thế nhưng bộ dáng này càng chọc người trìu mến.
Vương gia ngồi đối diện phe phẩy chiết phiến, sự tức giận ban đầu đều bị hăng hái thay thế, cười hỏi: “Vị tiểu công tử này là ai nha?”
Người bên ngoài ồn ào, Nam Anh ôm chặt tay Ngô Nhai, gương mặt nhỏ đỏ lên giận dữ, liền thốt ra: “Ta là đồng tử ôm kiếm của hắn!”
Còn trẻ vô tri, ai cũng có một ít hành động trong nháy mắt mà sau này hồi tưởng lại chỉ hận không thể lập tức chui xuống đất.
Giữa tình cảnh khiến người ta chỉ hận không kịp trốn đi kia, cũng chỉ có vài người như vậy, có thể khiến ngươi nguyện ý bảo lưu cái nháy mắt kia vĩnh viễn vào trong hồi ức, không nỡ xóa đi.
Nam Anh vừa nói ra bốn chữ ‘Đồng tử ôm kiếm’ đã thấy hối hận, nghe được tiếng cười của những người xung quanh lại càng thêm cúi đầu, giấu gương mặt đỏ bừng sau ống tay áo rộng của Ngô Nhai, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt người kia. Chỉ là y cắn môi thì cắn môi, bàn tay ôm chặt Ngô Nhai cũng không chịu thả lỏng.
Nếu Ngô Nhai không đẩy y ra, y sẽ tuyệt không buông tay.
Người này là của y, không thả.
Mà đúng lúc này, Ngô Nhai vẫn không nói gì lại tháo trường kiếm sau lưng xuống đưa đến trước mặt Nam Anh. Nam Anh nhìn thấy thanh kiếm nọ xuất hiện trước mặt mình thì ngây ngẩn cả người, nâng đầu chớp chớp mắt nhìn Ngô Nhai.
Ngô Nhai vẫn là Ngô Nhai đó, trầm mặc ít lời, nhưng hắn không đợi Nam Anh hỏi ra miệng đã nói, “Tiếp kiếm.”
Nam Anh thoáng cái hiểu được, vô cùng vui vẻ, vội vàng tiếp lấy thanh kiếm ôm vào trong ngực, giống như đang ôm bảo bối vậy.
Mà thanh kiếm kia quả thực cũng là một bảo bối, kiếm danh Khước từ, Ngô Nhai mỗi ngày đều mang theo bên cạnh, chưa từng để người khác chạm vào.
Cho đến hôm nay, mỗi khi Nam Anh hồi tưởng lại tình cảnh khi ấy vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ hài lòng. Vô luận sau này tao ngộ thống khổ thế nào, sự vui mừng khôn xiết trong một khắc kia hoàn toàn không giả.
Y còn nhớ rõ, hôm đó Ngô Nhai trực tiếp dẫn y rời khỏi Túy tiên lâu, hắn không trách y lỗ mãng xông vào phá hủy tiệc rượu, lúc Nam Anh ôm kiếm lẽo đẽo theo phía sau hắn nói xin lỗi, Ngô Nhai lại chợt dừng bước, khiến Nam Anh đang cúi gằm mặt xấu hổ đi phía sau đập thẳng vào lưng hắn.
Ngô Nhai xoay người nói với Nam Anh: “Không ngại. Truy danh trục lợi cũng không phải điều ta mong muốn.”
Ngày ấy Kim Lăng thành tà dương tây chiếu, Nam Anh nhỡ rất tõ, Ngô Nhai vừa rời khỏi Túy tiên lâu đã đi thẳng ra cửa thành, tà dương kéo bóng của hắn thật dài trên đất. Một khắc kia, y phảng phất lần đầu tiên chạm được vào nội tâm mà Ngô Nhai chưa từng để y chạm đến, sau đó y một đường chạy chậm, vừa kích động lại thấp thỏm đi theo bên cạnh người nọ.
–
Bàn tay Nam Anh lần nữa lướt lên dây đàn trên đầu gối, chợt có một hai âm phù vừa đúng, dù không thành làn điệu nhưng đã đủ ký thác tâm ý tương tư.
Lục Tri Phi im lặng lắng nghe, qua hồi lâu lại hỏi: “Anh vẫn thích người đó, phải không?”
Nam Anh không trả lời, nghiêng đầu nhìn Lục Tri Phi cười cười, “Đệ nghìn vạn lần đừng nói cho Thương Tứ và Tinh quân biết, thân thể này của ta cũng không biết còn chống được bao lâu, đừng để bọn họ lại vì ta bận rộn.”
Nam Anh bất tri bất giác đã nói với Lục Tri Phi rất nhiều, đại khái có thể là do Lục Tri Phi làm thính giả rất tốt, mà những lời này bình thường y cũng không dám nói với Thương Tứ và Tinh quân.
Chỉ là trong lòng Lục Tri Phi lại có chút dự cảm bất hảo, Nam Anh trước mặt nhìn thế nào cũng giống như tùy thời đều có thể tiêu thất.
Tối hôm đó khi trở về thư trai, Lục Tri Phi trực tiếp gọi điện cho Mã Yến Yến nhờ cậu ta xin phép giúp, sau đó nói với Thương Tứ lập tức xuất phát.
Lần này đi Côn Lôn sơn đương nhiên không thể dùng cách của nhân loại, bằng không rất tốt thời gian, Thương Tứ gọi Đông Phong tới, Đông Phong có một vị bằng hữu là Côn Bằng, vừa lúc có thể chở bọn họ đi qua.
Nhưng mà Lục Tri Phi có chút sợ độ cao, vừa lên lưng chim cả người đều cứng lại, thế nên Thương Tứ liền kéo rộng áo khoác của mình ôm người vào lòng, để thanh niên chôn mặt vào trong ngực, hài lòng ôm ấp cả hành trình.
Chỉ là show ân ái tuyệt đối sẽ bị sét đánh, Côn Bằng vừa bay vào phạm vi dãy Côn Lôn liền đụng phải giông tố.
Trong lòng Côn Bằng chửi tục mấy câu, vội vàng chuyển hướng, “Tứ gia, ngài có mua bảo hiểm không?!”
“Mua cái rắm! Ngươi nghĩ trên đời còn có ai tổn thương được Tứ gia ta sao?” Thương Tứ trợn mắt liếc nhìn khoảng không vạn trượng phía trên, lúc này Lục Tri Phi ló nửa cái đầu ra khỏi nực hắn, nhìn thoáng về phía xa, “Bên kia có máy bay, chú ý an toàn giao thông.”
Côn Bằng quay đầu lại nhìn cậu một cái, “Yên tâm, tuyệt đối an toàn! Ta chính là có bằng lái đấy!”
“Ai da, yêu giới từ lúc nào cũng cần bằng lái rồi?” Thương Tứ vui vẻ.
“Bằng lái xe cơ động!” Côn Bằng lớn tiếng đáp lại, sau đó mang theo bọn họ xông vào một đoàn mây nù, nếu như không phải Thương Tứ chăm sóc Lục Tri Phi, nhanh chóng lập một tiểu kết giới xung quanh, bọn họ tuyệt đối đã là cả người ướt sũng.
Đại ma vương nổi giận, “Ngươi bay trên trời thì thi bằng lái xe cơ động làm gì? Rất rảnh sao?”
“Bởi vì đã thật lâu không bay mà, chúng ta phải thích nghi với xã hội mới thôi, Tứ gia!”
Côn Bằng càn bay càng hăng say, cất tiếng kêu rõ to, giống như muốn đem sự phiền muộn bị giam trong rừng rậm sắt thép không thể giương cánh chao lượn suốt mấy năm nay đồng loạt phát tiết ra ngoài. Thương Tứ nghiêng người nhìn xuống, đoán chừng đã gần đến nơi, vì vậy liền ôm chặt Lục Tri Phi. “Bám vào ta, nghìn vạn lần không được buông tay, biết không?”
Lục Tri Phi gật đầu, một giây tiếp theo, Côn Bằng chúc người lao xuống giữa dãy sơn mạch nguy nga không thấy điểm cuối, trong cơn cuồng phong gào thét, Thương Tứ ôm ngang Lục Tri Phi nhảy khỏi lưng Côn Bằng!
“Tứ gia! Quá ngầu!” Côn Bằng lướt gió mà qua, lớn tiếng than thở.
Thương Tứ không cuồng vậy còn ai cuồng?
Đại ma vương khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật, tự nhiên có một mặt cuồng ngạo bữa bãi của mình.
Trong nháy mắt đó, trái tim của Lục Tri Phi cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, thế nhưng cảm giác không trọng lực đáng sợ trong dự đoán cũng không xuất hiện, tuy rằng bên tay rõ ràng có thể nghe được tiếng gió gào lăn loạn nhưng cậu duy chỉ cảm nhận được sự ấm áp trong ngực Thương Tứ cũng tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương.
Cậu nhịn không được mở mắt ra, chỉ thấy một mảnh bầu trời xanh lam xinh đẹp vô ngần, cúi đầu lại là đại địa mênh mông, núi non tuyết phủ ngoằn ngoèo như một con rồng dài uốn lượn trên Thần châu đại địa.
Mà bọn họ, từ trời hạ xuống, lượn qua đỉnh non bồng, tự do bay lượn vô câu vô thúc.
Danh sách chương