Người đàn ông bị chết lặng yên không một tiếng động, cùng với người phụ nữ đã sợ đến ngất đi kia đều được cho vào toa phục vụ thức ăn, thần không biết quỷ không hay đưa đến phòng yến hội Tiểu Kiều của thế giới này đang tham gia.

Khi ấy trong phòng tràn ngập không khí hòa thuận vui vẻ, giữa những khúc nhạc vang rền, mọi người không ngừng chúc mình chủ tiệc ‘Phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn’. Mà thi thể từ trong toa ăn bỗng nhiên ngã xuống cũng giống như một cái tát vang dội vào mặt chủ tiệc.

Người phụ nữ hôn mê rất nhanh được cứu tỉnh, nhìn thấy Tiểu Kiều vẻ mặt lạnh nhạt cầm ly champage giữ đám người thì liền lộ ra vẻ hoảng sợ. Đại não hỗn độn không kịp thanh lý ý nghĩ, nàng chỉ biết lập tức thét to vào mặt Tiểu Kiều bảo cậu là hung thủ giết người.

Thế nhưng từ lúc Tiểu Kiều bước vào khách sạn Hòa Bình đến bây giờ vẫn chưa hề rời khỏi tầm mắt mọi người, cậu từ đại sảnh đã một mực đi cùng con trai của chủ tiệc, đến khi vào phòng lại liên tục chào hỏi mọi người, làm sao còn thời gian đi giết người? Cái kế hoạch vu oan này quả thực làm đến không có chút trình độ nào.

Vậy nên ánh mắt mọi người nhìn về phía Tiểu Kiều hoàn toàn không có sợ hãi, trái lại nhiều thêm vài phần đồng tình. Gần đây vị chủ nhân trẻ này của nhà họ Kiều quá mức nổi bật, khó tránh khỏi sẽ đưa tới một ít mầm tai vạ, bọn họ đều có thể lý giải. Về phần trong lòng tỏ ý vui mừng hay thờ ơ, vậy thì mỗi người mỗi khác.

“Cô nói bậy, Tiểu Kiều tiên sinh đây từ đầu vẫn ở cùng mọi người! Nói, là ai sai khiến cô làm như vậy?!” Con trai của thọ tinh là người của cục tài chính, đối với Tiểu Kiều cũng coi như hiểu biết, lập tức phát ra phẫn nộ.

Tiểu Kiều khẽ mỉm cười bước ra phía trước, vươn tay ngăn cản đối phương, ánh đèn thủy tinh trên trần nhà hắt một đạo ánh sáng lạnh lên mắt kính của cậu, “Cẩm Chi huynh không cần tức giận như vậy, những vấn đề này không bằng mang về chậm rãi thẩm vấn. Tôi cũng muốn nhìn xem ai lại không vừa mắt với tôi như vậy, còn sử dụng thủ đoạn vụng về đến thế để giá họa, quả thực quá coi thường mọi người rồi.”

Quái đản, cuồng ngạo, lúc này ấn tượng Tiểu Kiều mang tới cho mọi người đều giống như ngày thường. Thế nhưng kỳ thực trong lòng cậu cũng rất nghi hoặc, đến tột cùng là ai đoạt mạng mục tiêu trên tay cậu? Hơn nữa còn đem thi thể đưa đến nơi này?

Cứ như vậy, nhiệm vụ của Tiểu Kiều đã thành công mỹ mãn, thậm chí vì màn vu oan vụng về này còn đạt được lợi thế ngoài dự liệu, bản thân có thể hoàn toàn phủi sạch hiềm nghi.

Bởi vì, cậu vốn chính là vô tội nha.

Cả sự kiện đều bị phủ lên một tầng sương mù dày đặt, mà Tiểu Kiều ngoại lai là người khởi xướng lại có tâm tình rất tốt. Cậu dẫn theo Sùng Minh đi ra ngoài, dùng tiền mua sắm vài bộ đạo cụ và trang phục, sau đó ghé vào quán Kim cương hồng uống cà phê.

Hai người chọn vị trí gần cửa sổ, Sùng Minh còn giúp thiếu gia gọi món bánh kem black forest trước kia cậu thích nhất. Muỗng bạc tinh xảo mở ra tầng chocolate mềm mại bên ngoài, hương vị nồng đậm được cho vào miệng, tinh tế phẩm thưởng xong lại nhấp một hớp cà phê đắng thuần hậu, ánh mắt lướt qua cành hồng cắm trong bình pha lê nhìn đường phố phồn hoa bên ngoài, một buổi chiều tuyệt vời cứ thế trôi qua.

Mà càng tốt đẹp hơn chính là, Tiểu Kiều còn nhìn thấy được Thương Tứ và Lục Tri Phi ngoài cửa sổ.

Thương Tứ ăn mặc bảnh bao sáng sủa đạp loại xe đòn dông đặc trưng của dân quốc, Lục Tri Phi lại ngồi trên thanh ngang giữa yên và ghiđông, bị Thương Tứ ôm vào trong lòng.

Gió nhẹ nhàng luồn qua mái tóc của bọn họ, chuông xe leng keng leng keng, mang theo người bên trên tiêu thất khỏi đầu phố.

Thực sự là nơi nào cũng có bọn họ, Tiểu Kiều nghĩ.

Sùng Minh nhìn ra cửa sổ một chút, lại nhìn Tiểu Kiều, giống như có điều suy nghĩ.

Một lát sau, Sùng Minh đứng dậy đi ra ngoài một chút, khi trở về còn mang theo một chiếc ô tô. Sùng Minh cung kính khiêm tốn đứng cạnh xe, hơi khom người giúp cậu mở cửa, “Thiếu gia, mời.”

Tiểu Kiều hơi cong khóe miệng, chỉnh chỉnh cái mũ dạ của mình, ngồi lên xe, đợi đến khi xe đã chạy đi một đoạn mới hỏi: “Xe từ đâu tới?”

“Lấy từ trong hãng xe, người ở nơi đó đều biết tôi. Tôi nói thiếu gia muốn dùng xe, liền để tôi lái đi.”

Tiểu Kiều mỉm cười, “Sợ rằng không được bao lâu, tôi ở nơi này sẽ mắc phải bệnh đa nghi rồi.”

Sùng Minh một bên nghiêm túc lái xe, một bên trả lời: “Vị thiếu gia ở đây bên cạnh có một tôi khác chiếu cố, tôi chỉ cần chiếu cố một mình cậu là được rồi.”

Tiểu Kiều đã bị lấy lòng, hơi quay mặt sang hướng khác nhìn phong cảnh đang chạy ngược lại, nói: “Ai cần anh chiếu cố.”

“Dạ, thiếu gia.”

“Đừng mãi gọi thiếu gia, thiếu gia như vậy, hiện tại không giống trước đây.”

Sùng Minh nhìn thiếu niên qua kính chiếu hậu, “Nhưng cậu vĩnh viễn là thiếu gia của tôi.”

Tiểu Kiều dùng lưng ghế che chở gò má đỏ ửng của mình, “Nói chung không cho phép anh gọi như vậy nữa.”

“Dạ, thiếu gia.”



Xe đạp đòn dông và ô tô đều không ngừng chuyển động trên đường, căn cứ suy đoán của Tiểu Kiều, cái ngõ Bảo * kia nhất định chỉ ở gần dinh thự họ Kiều của là nơi trước kia Tô Xảo Lan, bà cố của Tóc vàng, từng sinh sống, nàng không có khả năng cố ý chọn một chỗ không quá quen thuộc để chôn những thứ này.

Chuyện hôm nay bọn họ cần làm chính là xác định vị trí của con đường kia, mỗi bên phục trách một phương hướng, phân công nhau hành động.

Tiểu Kiều và Sùng Minh đi dinh thự họ Kiều, bọn họ rất quen thuộc khu này, chỉ cần dạo qua một vòng những thông tin cơ bản đều biết được. Thương Tứ và Lục Tri Phi lại đi đến khu vực phụ cận nhà của Tô Xảo Lan xem xét.

Trùng hợp chính là, hôm nay Tô Xảo Lan vừa vặn ở nhà.

Lúc đó, Lục Tri Phi đã xuống khỏi xe của Thương Tứ, vô luận Thương Tứ dẫn theo chiếc xe đạp ở bên cạnh cậu dỗ dành ‘Bảo Bối’, ‘Viên Viên’ liên tục thế nào cũng không dao động được quyết tâm đi bộ của Lục Tri Phi.

Rêu rao khắp nơi như vừa rồi quả thực quá xấu hổ rồi.

Thương Tứ mặt dày không biết ngại, còn không ngừng chọc ghẹo cậu, kết quả nhà của Tô Xảo Lan đúng lúc này mở cửa ra, Tô Xảo Lan cầm theo một cái giỏ trúc, khóa cửa thật kỹ, giống như muốn ra ngoài mua đồ.

Hai người đối với tiểu cô nươngnày cũng rất hiếu kỳ, vì vậy liền dẫn theo xe đạp đi phía sau, muốn nhìn xem nàng đến tột cùng là muốn làm gì, hoặc giả có thể tìm hiểu thêm về nàng một chút, như vậy cũng có thể lý giải vì sao nàng vẫn giữ kỹ bức ảnh của Tiểu Kiều mà không vứt bỏ.

Tô Xảo Lan một đường đi thẳng về phía chợ.

Nàng không phải con gái nhà có tiền, trên người mặc một bộ quần áo bằng vải bông, tóc thắt hai bím, dung mạo cũng không quá xuất chúng, từ đầu đến chân đều đang minh họa cho hai chữ ‘Phổ thông’. Nàng còn có thể trả giá với người bán hàng, tính toán tỉ mỉ từng đồng tiền trinh, mà thanh âm mặc cả kia ở giữa phố chợ đông người huyên náo cũng giống như một giọt nước rơi vào biển rộng, không làm dâng lên được một gợn sóng nào.

Nhìn một hồi, Tô Xảo Lan vẫn cứ chuyên tâm mua sắm, Thương Tứ và Lục Tri Phi đã định trở về gần nhà nàng để xem xét. Thế nhưng bọn họ vừa bước lên vài bước, phía sau lại truyền đến thanh âm tức giận của Tô Xảo Lan và tiếng kinh hô của quần chúng xung quanh.

Lục Tri Phi quay đầu lại nhìn, chri thấy Tô Xảo Lan đang đứng trợn mắt nhìn một người đàn ông râu ria tuổi trạc ba mươi, ngay cả con cá chép trong giỏ đã bị rơi xuống đất giãy đành đạch nàng cũng không phân tâm đi nhìn.

Sự phẫn nộ của nàng phóng xuất ra ngoài, khiến thiếu nữ phổ thông này thoáng cái toát ra quang mang kỳ lạ, “Ngài ấy không phải giống như các người đã nói! Các người cũng không có chân chính hiểu được ngài ấy, dựa vào cái gì mắng người!”

“Con nhóc này, mày là ai chứ?” Người đàn ông râu ria trưng ra vẻ mặt như dẫm phân chó, “Y có phải gian thương hay không mọi người đều có mắt nhìn, cô có thể hiểu y sao? Còn đến răn dạy ta?! Một tiểu nha đầu như cô là ăn gan hùm mật gấu gì rồi sao?”

Thế nhưng Tô Xảo Lan lại giống như gà mái hộ con, tuy rằng trong đôi mắt toát ra vẻ sợ hãi, bàn tay nắm giỏ trúc cũng đã trắng bệch nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, “Dù sao đi nữa các người đã nói bậy, ngài ấy là người tốt, ngài ấy mở nhà xưởng thu nhận rất nhiều công nhân, rõ ràng là đang làm chuyện tốt! Đám người xấu các người vì sao cứ luôn mắng ngài ấy chứ?”

“Người nào không biết tiểu thiếu gia họ Kiều câu kết với người nước ngoài thành một bọn? Y đã làm được chuyện tốt gì, mở công xưởng còn không phải là vì kiếm tiền sao!” Gã đàn ông râu ria kia lại xoay người nói với đám đông: “Ngay cả thầy giáo trong ngõ Liễu Diệp cũng đã xóa tên y ra khỏi trường học, mọi người nói xem đức hạnh của y có thể tốt đến thế nào, Kiều lão gia một đời anh danh đều bị y làm cho bại hoại.”

Mọi người đứng nhìn nhất thời đều lên tiếng phụ họa, Kiều tiên sinh, Kiều Nguyệt Sơn của nhà họ Kiều được mọi người công nhận là đại thiện nhân, giữa thời cuộc binh hoang mã loạn này vẫn không ngừng làm việc thiện. Phu nhân của ngài ấy cũng là người thích làm vui cho người khác, trước kia ở bến Thượng Hải này, có ai nhắc đến vợ chồng họ Kiều mà không giơ ngón cái lên khen một tiếng tốt đâu.

Thế nhưng, tại giờ khắc này giữa dám người cũng vang lên những tiếng thở dài, giống như người ta hay nói, người tốt không được sống lâu.

Một đôi vợ chồng tốt bụng như vậy đều đã chết, mọi người vốn tưởng rằng Tiểu Kiều thiếu gia nhất định cũng là một người tốt. Nào ai ngờ được, vị này vừa mới chưởng gia đã đem toàn bộ thúc bá của mình thu thập, tự mình nắm hết quyền hành, sau đó nhà xưởng của Kiều gia cũng đồng loạt thay đổi nhân viên.

Lúc đó những trưởng bối chi thư của Kiều gia còn kéo đến trước danh thự ồn ào, không biết làm đến có bao nhiêu xấu xí. Còn có những thợ già trong công xưởng cũng không chịu im lặng, cứ thế ngồi trước nhà xưởng khóc đến tê tâm liệt phế, cuối cùng còn bị báo chí đưa tin.

Thế nhưng vị tiểu thiếu gia kia thì sao?

Cậu ta lại ở đang nơi phong nguyệt cùng đám người nước ngoài và những kẻ quan quyền kia phóng túng chơi đùa. Có người nói, giá một bữa cơm của bọn họ cũng đủ để người khác chi tiêu cả năm.

Trước kia những người quan sát kỳ vọng vào thiếu niên này đều lắc dầu không ngớt, vị tiểu thiếu gia kia quả nhiên lòng dạ ác độc, máu lạnh nha. Thế nhưng nhìn vào chuyện làm ăn của nhà họ Kiều mỗi lúc một lớn, không có người nào dám lên tiếng chỉ trích trước mặt Tiểu Kiều, thế nhưng ở sau lưng, mọi người muốn mắng thế nào thì cứ mắng như vậy.

Bến Thượng Hải có không ít gian thương, thế nhưng không chịu được Kiều gia quá mức nổi danh nha.

Tô Xảo Lan đối diện với đủ loại chất vấn và khiển trách từ bốn phía, sắc mặt có chút trắng bệch, bọn họ tuy rằng không phải đang nói nàng thế nhưng lại khiến trong lòng nàng vô cùng khó chịu.

Nàng còn nhớ khi cùng phụ thân vào dinh thự họ Kiều đã từng gặp được thiếu niên đó, người nọ ngồi dưới tàn cây lẳng lặng đọc sách tiếng nước ngoài, bộ dạng mang mắt kính viền vàng có vẻ phá lệ sạch sẽ.

Miệng của Tiểu Kiều thiếu gia tuy rằng có hơi độc một chút, nhưng bụng dạ vẫn là tốt, phụ thân của nàng cũng từng nói với nàng như vậy.

Tô Xảo Lan không thể phủ nhận mình đối với Tiểu Kiều thiếu gia sinh ra một chút tình cảm đặc biệt, thế nhưng phần nhiều chính là sự phẫn hận của bản thân. Ban đầu khi vừa nghe tin đồn bên ngoài trong lòng nàng không muốn tin tưởng, còn đặc biệt chạy đến gần nhà xưởng nhìn xem.

Tuy rằng Tiểu Kiều thiếu gia thực sự sa thải một nhóm người, thế nhưng ngài ấy cũng đã nhận người mới nha, ngay cả Lưu lão đại gia bị què chân cũng được thu nhận, nàng nghe nói trong công xưởng còn đặc biệt an bày những việc không cần phải đứng cho Lưu lão đại gia, cũng chính vì như vậy nhà bọn họ mới có tiền sinh sống.

Đây chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao? Về phần đám người bị sa thải kia, Tô Xảo Lan tận mắt nhìn thấy bọn họ sau khi tản đi còn nhận tiền từ những người khác!

Còn đám thúc bá kia, Tô Xảo Lan từng đi vào dinh thự họ Kiều, nàng biết đến, những người nọ chỉ biết khi dễ Tiểu Kiều thiếu gia!

Nhiều chuyện rõ ràng đã xảy ra trước mặt như vậy, mọi người chỉ cần đi nghiệm chứng một chút là được rồi. Thế nhưng vì sao bọn họ chỉ nguyện ý nghe những tin đồn kia mà không chịu tự mình đi nhìn xem chứ? Loại chỉ trích này rốt cuộc là từ đâu mà đến, Tiểu Kiều thiếu gia đã từng bắt nạt qua bọn họ sao?

Tô Xảo Lan không hiểu nha, nàng chưa từng được đi học, cũng không nói được đạo lý gì lớn, mỗi lần biện giải với người khác chỉ có thể tức giận đến môi run run.

Cũng giống như hiện tại, Tô Xảo Lan cắn môi ngồi xuống nhặt con cá lên, tức giận đến nước mắt xuýt nữa cũng rơi xuống, thế nhưng nàng lại không thể đối địch với nhiều người như vậy. Nàng chỉ là một tiểu cô nương, nàng nói không lại, càng không thể mặc kệ rước vào phiền toái.

Lục Tri Phi ở bên cạnh nhìn, trong lòng quả thực không nhịn được, đang muốn tiến lên lại bị Thương Tứ kéo về.

Thương Tứ nhìn cậu lắc đầu, “Đám người sắp tản đi rồi, bọn họ sẽ không làm gì một tiểu cô nương.”

Quả thực đoàn người rất nhanh đã tản đi, Tô Xảo Lan dù sao tuổi tác cũng còn nhỏ, mọi người chỉ đang biểu đạt sự bất mãn của mình với Tiểu Kiều, cũng không phải thực sự bị ma quỷ ám ảnh muốn làm gì với tiểu cô nương kia.

Tô Xảo Lan cắp theo giỏ đồ ăn, có chút chán nản đi về nhà.

Giỏ thức ăn rất nặng, nàng xách có chút cố sức, vai hạ thấp, đầu gúi gầm, không biết có phải đang khóc hay không.

Lục Tri Phi cùng Thương Tứ ở phía sau xa xa đi theo, nhìn bóng lưng gầy teo nho nhỏ của nàng, trầm mặc không nói gì.

Cùng lúc đó, Tiểu Kiều và Sùng Minh đã đứng ở khúc quanh đi vào dinh thự họ Kiều, ngẩng đầu nhìn kiến trúc vừa quen thuộc vừa xa lạ này, ánh mặt trời ngã về hướng tây chiết xạ màu sắc sặc sỡ lên mái ngói lưu ly của dinh thự, chiếu qua tán cây to rộng, rơi vào trong mắt bọn họ.

“Có muốn vào xem không?” Sùng Minh hỏi.

Tiểu Kiều không trả lời, một lát sau mới lắc đầu, “Đi thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện