Liễu sinh cứ thế hoảng thần, Tiểu Kiều và Sùng Minh cũng đã đi thật xa rồi, Lâm Thiên Phong nhìn bóng lưng sóng vai của bọn họ, không muốn làm bóng đèn, vì vậy liền cùng Liễu sinh chậm rãi đi tụt lại phía sau.

Lúc này đã là bốn giờ rưỡi, đêm hè ngắn ngủi, không được bao lâu nữa trời sẽ sáng, cũng có nghĩa là nhiệm vụ tuần đêm của bọn họ rốt cuộc có thể kết thúc.

Lâm Thiên Phong xoa xoa phần cổ đã hơi đau âm ỷ của mình, thầm nghĩ may mà hiện tại là nghỉ hè, nếu không sợ rằng ngày mai không dậy đi học nổi. Trong lúc tư tưởng tản mạn, phía trước chợt truyền đến một tiếng kêu to hoảng sợ, khiến suy nghĩ của cậu càng thêm ưđại loạn.

“Có quỷ nha!”

Có quỷ? Lẽ nào trừ bọn họ ra còn có người có thể thấy quỷ? Lâm Thiên Phong vội vã chạy tới nhìn, liền thấy một người thanh niên trẻ tóc nhuộm vàng, lỗ tai xỏ khuyên, ăn mặc tương đương phi chủ lưu đang sợ đến ngã ngồi trên mặt đất, hoảng hốt chỉ thẳng vào Tiểu Kiều, “Quỷ, có quỷ!”

Anh ta vừa náo loạn như vậy, người và quỷ ở xung quanh đều tụ tập về đây.

Con đường này rất gần khu quán bar, vì vậy cho dù đã là bốn năm giờ sáng vẫn còn không ít người có mặt. Mà một nơi náo nhiệt như vậy, những quỷ hồn cũng tụ tập lại rất nhiều, vừa nhìn qua thậm chí có vẻ còn nhiều hơn cả nhân loại. Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh một chút, cậu thanh niên tóc vàng này có phải đã uống quá chén rồi không, có nhiều quỷ hồn vây quanh như vậy, anh ta cố tình lại chỉ thẳng vào một người nói là quỷ.

Đám quỷ quái lại cảm thấy cực kỳ thú vị, ngay cả nhóm than nắm đang trốn trong bóng tối cũng lặng lẽ nhô đầu ra nhìn.

Nhóm người đi chung với thanh niên tóc vàng thấy bạn mình còn đang la hét lập tức vứt một cái tát qua, “Thẳng ngơ này, uống nhiều rồi đi! Hiện tại rõ ràng là giữa buổi… tối, quỷ từ đâu tới!”

Tóc vàng bị một cái tát này làm cho thoáng tỉnh táo lại một chút, thế nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của Tiểu Kiều vẫn cảm thấy thật đáng sợ. Giống, thực sự quá giống rồi, gương mặt này, thần tình này, còn có cặp mắt kính kia, thực sự giống hệt trong tấm hình đó!

Quỷ, đúng là quỷ!

“Đi.” Tóc vàng cuống quý bò dậy, lôi tay của đám bạn bỏ chạy, “Đi mau!”

Sùng Minh nhìn bóng lưng lảo đảo rời đi của bọn họ, có chút không vui nhíu mày, hơi cúi đầu, “Thiếu gia, ta đi…”

Tiểu Kiều xua tay cắt lời anh ta, “Để cho bọn họ đi thôi, cho dù thực sự nhận ra tôi thì lại thế nào đâu.”

Nghe đối thoại của bọn họ, Lâm Thiên Phong hơi suy nghĩ liền bắt được điểm mấu chốt.

Người tóc vàng kia khẳng định Tiểu Kiều là quỷ, hơn nữa còn rất chắc chắn, nhưng không có khả năng thực sự đã từng gặp được Tiểu Kiều năm xưa. Đối phương chỉ là một người bình thường, không thể sống lâu như vậy, cho nên thứ người nọ nhìn thấy chỉ có thể là ảnh chụp. Bất quá chỉ thếvậy cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi, một người vốn nên sống hồi trăm năm trước bất chợt xuất hiện trước mặt, hơn nữa còn vào một ngày nhạy cảm như rằm tháng bảy, đổi thành người khác sợ rằng cũng cảm thấy mình đã gặp quỷ.

Lâm Thiên Phong cũng vì vậy có hơi bận tâm, Tiểu Kiều ngược lại là người bình tĩnh nhất trong bọn họ, đẩy nhẹ gọng mắt kính viềng vàng của mình, “Trời cũng sáng rồi, trở về thư trai thôi.”

Trong thư trai, Thương Tứ và Lục Tri Phi đã về trước một chốc, lúc nhóm người Tiểu Kiều vừa đẩy cửa ra đã ngửi được một mùi hương nồng đậm bao lấy vị rượu thanh đạm từ phòng bếp truyền ra.

Lục Tri Phi vừa lúc ló đầu khỏi bếp, “Tôi đang nấu cơm rượu, mọi người trước khi đi ngủ thì uống một chén đi, đuổi hàn khí.”

Mọi người đương nhiên sẽ không cự tuyệt, vì vậy tất cả mọi người đều tụ tập vào phòng khách, ai nấy cũng bận rộn cả buổi tối, người nằm tự nằm, người ngồi tự ngồi, ngay cả Tiểu Kiều cũng hơi tựa vào người Sùng Minh, chậm rãi nhắm mắt lại.

Thương Tứ nguyên bản một mình chiếm hết cả cái salon, duỗi người thư giãn xương cốt. Sau lại sợ Lục Tri Phi mệt mỏi mới đứng dậy chạy vào bếp hỗ trợ bưng cơm rượu, sau khi trở vào phòng khách thấy bộ dạng của đám người kia, bất chợt cảm thấy mình thật giống giám đốc vườn bách thú.

Nếu vậy, hắn liền trực tiếp gọi Đường Bảo dọn đến đây ở liền đầy đủ, như vậy còn có thể mời chào khách hàng, thu vé vào cửa.

Lúc này Ngô Khương Khương cũng đã về đến, nghe thấy hương vị cơm rượu thì cơ hồ một đường chạy vọt vào, nhìn cái chén trong tay Thương Tứ, hai mắt tỏa sáng, “Tứ gia, đây là cái gì?”

Thương Tứ nhìn bộ dạng biết rõ còn hỏi của cô, giận đến đánh mắt về phía phòng bếp, “Trong bếp vẫn còn, tự mình đi lấy.”

Ngô Khương Khương vui vẻ rời đi, Thương Tứ liền kéo Lục Tri Phi ngồi xuống salon, thấy hai bé mập Thái Bạch Thái Hắc đang ngồi trên ghế nệm chảy nước miếng, hắn lạnh lùng vô tình đẩy cả hai sang bên, lại sửa sang đệm ngồi cho Lục Tri Phi dựa vào.

Thái Bạch Thái Hắc lăn tròn mấy vòng trên salon, lăn xong lại giống như hoàn toàn không sao cả lon ta lon ton chạy đến bên cạnh Thương Tứ, ngửa đầu nhìn hắn. Bốn con mắt vừa to vừa tròn lóe sáng, nếu quên đi khóe miệng chảy nước miếng dầm dề, quả thực là rất đáng yêu.

“Muốn ăn không?” Thương Tứ hướng dẫn từng bước.

Hai bé mập nhanh nhảu gật đầu, “Muốn nha, muốn!”

Thương Tứ nhếch miệng cười, “Không cho các ngươi ăn.”

Tiếng hức hức nức nở của hai bé mập lập tức quẩn quanh khắp cả thư trai, vừa vang dội vừa đáng thương.

Trong lúc Thương Tứ đùa giỡn bọn họ, đồng thời còn dùng khóe mắt thoáng nhìn Sùng Minh đang bưng chén giúp Tiểu Kiều thổi nguội. Tiểu Kiều có chút lưỡi mèo sợ nóng, Sùng Minh liền cần thận giúp cậu ta thổi nguội cơm rượu rồi mới đưa tới, mà chén của bản thân lại cứ thế để một bên chưa từng đụng đến.

Đút một muỗng lại hỏi một câu, “Còn nóng sao?”

Thương Tứ nheo mắt lại, quay đầu nhìn Lục Tri Phi đang an tĩnh uống cơm rượu bên cạnh, thiếu niên thoạt nhìn giống như đã quen với cảnh này rồi. Vì vậy, Thương Tứ đưa ra một kết luận —— Viên Viên nhà hắn bình thường nhất định là bị khi dễ!

Thương Tứ lập tức mỉm cười nói với Lục Tri Phi: “Viên Viên, ta đút em.”

Lục Tri Phi nhìn cái muỗng bất chợt xuất hiện trước mặt mình rồi gương mặt mỉm cười của người nọ, lại nhìn về phía Tiểu Kiều và Sùng Minh, hiểu rõ nói: “Đừng ngây thơ như vậy mà.”

Nhưng bàn tay cầm muỗng của Thương Tứ lại không hề lay động, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cậu, không chỉ ấu trĩ mà còn rất cố chấp. Lục Tri Phi hết cách, đành phải cúi đầu uống một ngụm.

Thái Bạch Thái Hắc vừa nhìn, ây nha, chủ nhân cũng đã đút Lục Lục xong rồi, kế tiếp có phải đến lượt bọn họ hay không? Có phải đến lượt bọn họ hay không? Ai nha, quá xấu hổ rồi.

Hai bé mập ôm má, ngửa đầu mang theo vẻ mong đợi nhìn Thương Tứ. Nhưng mà muỗng tiếp theo, muỗng tiếp theo nữa, tiếp tiếp theo nữa cũng không đến phiên bọn họ. Hai cái đầu nhỏ xoay tới xoay lui theo cái muỗng của Thương Tứ, gấp đến không chịu được.

Ngô Khương Khương nhìn không được nữa, vươn tay vớt hai bé mập qua chỗ mình, “Đến chỗ của tỷ tỷ này, hai tiểu mập mạp đáng thương.”

Sau đó cô lại nhìn về phía Lâm Thiên Phong, vị bạn học nhỏ này còn đang rất trấn định uống chén cơm rượu của mình, xem ra sau này tuyệt đối có thể làm được đại sự. Không giống với Trầm Tàng, con hồ ly kia vừa có bạn gái lại tìm được công việc mới, ba ngày có đến tận hai là không thấy hồ, đều không thèm trở lại thư trai thăm đám lão nhân cô nhi quả phụ này.



Cùng lúc đó, trong một căn nhà thông thường trong thành phố, có cậu thanh niên sáng sớm mò về nhà tạo tiếng động đánh thức cha mẹ vốn ngủ không quá sâu. Người đàn ông trung niên nghe động tĩnh bên ngoài liền nổi giận đùng đùng mở cửa phòng, “Thằng quỷ kia, mày còn biết về nhà!”

Thế nhưng tiếng trả treo thường ngày cũng không thấy xuất hiện, ông nghi ngờ nhìn thằng con trời đánh của mình, chỉ thấy nó đang hốt hoảng sợ hãi vòng qua người ông chạy thẳng vào phòng kho.

Ngay sau đó lại là một trận thanh âm lục lọi mở rương, người đàn ông trung niên lại mang theo lửa giận đi qua, “Mới sáng sớm mày lại làm cái gì đó? Tao đã nói nhiều lần rồi, đừng đánh thức mẹ mày dậy, mày rốt cuộc có nghe được không?”

Tóc vàng ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ không ngừng tìm kiếm trong một cái rương gỗ. Người đàn ông đối với thằng con trai này của mình cũng là đau đầu không thôi, ngày thường vẫn thích ra ngoài ăn chơi cũng không nói, hôm nay lại không biết phát điên chuyện gì.

Bỗng nhiên, tóc vàng dừng động tác tìm kiếm lại, gấp rút kéo một cái khung ảnh từ dưới đáy rương ra. Cái khung ảnh bằng gỗ này đã rất cũ rồi, khắp nơi đều có vết trầy xước, còn có một đường rạch là do tóc vàng lúc còn bé không cẩn thận tạo ra. Trong khung ảnh chính là một bức ảnh trắng đen niên đại xa xăm, nơi đó có mười hai người đứng thành hai hàng, người hàng trước ngồi xuống, hàng sau đứng thẳng, bối cảnh là Thượng Hải thời dân quốc.

Tóc vàng mở to đôi mắt, trong ngực có chút thấp thỏm nhìn về người ngồi vị trí thứ hai từ bên trái qua, đó là một thiếu niên ăn mặc rất bảnh bao, mang mắt kính đội mũ dạ.

Mà hôm nay, thiếu niên này đã vượt qua trăm năm thời gian, lần nữa xuất hiện trước mặt gã. Tóc vàng khẳng định bản thân không có nhìn lầm, bởi vì cái khung ảnh này trước giờ đều bày trong phòng của bà nội gã, thẳng đến năm kia bà nội qua đời mới được cất vào. Tóc vàng đã nhìn nó mười mấy năm, từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể lầm được, mà trên đời này còn có hai người giống nhau như vậy sao? Tuổi tác, dung mạo, khí chất…. tất cả đều giống nhau như đúc!

Tuy rằng trong TV cũng thường xuyên có tình tiết như vậy, thế nhưng đó là phim nha!

“Ông già!” Tóc vàng vẻ mặt sợ hãi, “Tôi nhìn thấy quỷ!”

Người trung niên bị bộ dạng hoảng sợ kỳ lạ của đứa con làm cho càng thêm tức giận, “Mau lăn đi nhuộm đám lông trên đầu mày lại bình thường, nếu không tự tao sẽ đưa mày đi gặp quỷ!”

Suốt ngày hôm đó, tóc vàng trái lo phải nghĩ vẫn cảm thấy chuyện này quá mức tà hồ, đương nhiên, tóc thì không thể nhuộm trở về, đây chính là sự kiêu ngạo sau cùng của gã. Cuối cùng gã liền trực tiếp chạy vào trong miếu thắp nhang, sau khi thắp xong còn lén lút giấu đi ba cây nhang, chạy tới chỗ đụng phải Tiểu Kiều bái lạy.

Lại nói tiếp, gã ngay cả thiếu niên kia gọi là gì cũng không biết, đối phương quay lại dương gian, mặc kệ vì nguyên nhân gì, nghìn vạn lần đừng tìm tới gã.

Gã cứ thế thành kính cầu nguyện, lại an phận vài ngày, phát hiện quả thực không có chuyện gì thì trái tim cũng lớn ra, thầm nghĩ có phải do gần đây thần kinh quá mức khẩn trương nên mới dẫn đến ảo giác hay không, trên đời này làm gì có chuyện tà hồ như vậy?

Cho nên gã liền hào hứng ra ngoài, muốn đi nhuộm dặm lại phần chân tóc vừa mọc ra thành màu vàng chóe đồng điệu, coi như biểu thị chúc mừng.

Lần này gã đặc biệt chọn một cửa hiệu cắt tóc mới, là do bạn giới thiệu, nghe nói chủ tiệm là một người đẹp vóc dáng phi thường nóng bỏng. Hơn nữa chỗ này tuy gọi là hiệu cắt tóc thế nhưng thật ra lại giống như một thẩm mỹ viện, không gian khá rộng, thiết bị cũng đủ đẳng cấp, vậy nên tóc vàng liền hí hửng chạy đến, tuy rằng không gặp được cô chủ nóng bỏng trong truyền thuyết cũng không quá thất vọng.

Khách trong tiệm cũng khá đông, tóc vàng gội đầu xong liền ra ngoài ngồi chờ. Thế nhưng đợi hết nửa ngày, vị thợ cắt tóc vừa rồi được chỉ định cho gã lại chạy đi chuẩn bị phục vụ một vị khách khác.

Tóc vàng rất giận, chạy tới lý luận, “Các người làm ăn thế nào vậy? Tôi đã đợi bao lâu rồi chứ, có biết thứ tự trước sau là gì không?”

Thợ cắt tóc lập tức nhận lỗi, “Thật ngại quá, là do tôi bận đến quên mất, quý khách chờ một chút, tôi sẽ giúp anh cắt ngay.”

Đúng lúc này, vị khách vừa ngồi xuống chiếm thứ tự của tóc vàng liền ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn ảnh phản chiếu của gã trên tấm kính lớn.

Thiếu niên trong kính đã gỡ kính mắt xuống, tóc còn hơi ướt có chút mất trật tự dán trên vành tai, hiển lộ ra vẻ nhu nhược không giống ngày thường, thế nhưng gương mặt vẫn là giống hệt trong bức ảnh trắng đen kia!

Giọng nói của tóc vàng hơi sững, cứng người ở đó không dám cử động.

Tiểu Kiều liếc mắt nhìn gã qua tấm kính, nói: “Nếu đã có thứ tự, vậy cứ cắt cho anh ta trước đi.”

Thợ cắt tóc vốn nghĩ đây là khách quý của cô chủ nên mới muốn biểu hiện tốt một chút, vậy nên liền đẩy tóc vàng ra sau. Hiện tại khách quý đã lên tiếng, anh ta cũng chỉ đành gật đầu, lập tức gọi tóc vàng ngồi xuống ghế chuẩn bị làm việc. Thế nhưng tóc vàng lại hoảng hoảng hốt hốt liên tục xua tay, “Đừng đừng đừng, tôi chờ một lát là được rồi, không cần nhường tôi, thật đó!”

Phảng phất vì muốn tăng độ đáng tin trong lời nói, tóc vàng cấp tốc rút lui trở về ghế đợi, tư thế ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn đến giống hệt như các bạn nhỏ trong vườn trẻ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, toàn bộ đều trưng ra vẻ mặt ngơ ngác.

Tiểu Kiều cũng vui vẻ chen ngang, gõ gõ tay lên thành ghế, “Vậy cứ cắt cho tôi trước đi.”

Thợ cắt tóc đáp lời, cũng không dám sơ ý, lập tức giúp khách quý tạo kiểu, chỉ là thỉnh thoảng vẫn không tự chủ được liếc nhìn tóc vàng đang ngồi trên ghế đợi, thấy bộ dạng co ro cúm rúm của đối phương thì thầm nghĩ: ‘Người này quả thực quá kỳ quái’.

Mà hiện tại, tóc vàng đã đem toàn bộ các kiểu phim kinh dị mình từng coi duyệt qua một lượt, tỷ như 《Dân quốc mị ảnh》, 《Dân quốc trinh tử》, 《Hắc thiếu niên cùng dữ Bạch lão phụ》, 《Tấm ảnh cũ lúc nửa đêm》 ….

Thật là đáng sợ!

Nếu cho gã thêm một lần cơ hội, gã nhất định đem đám lông trên đầu nhuộm về màu đen! Phật Tổ đại đế, Quan Thế Âm đại sỹ phù hộ, trên đời này nhất định phải có hai quả trứng được thụ tinh giống hệt nhau, A di đà phật.

Tóc vàng chưa bao giờ thành tâm như bây giờ, trong thoáng chốc gã giống như còn có thể thấy được Quan Âm đại sỹ đang đứng trên tầng mây phất tay với mình.

Mà đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai gã, “Ngươi nhận thức ta?”

Tóc vàng cứng đờ quay đầu, trong lòng lại là lệ rơi đầy mặt. Xem ra Quan Âm đại sỹ hoàn toàn không nghe được sự cầu xin của gã, quả nhiên lông vàng là không linh nghiệm.

“A ha ha ha…” Tóc vàng cười khan, “Không có đâu.”

Tiểu Kiều vừa cắt tóc xong, thong dong xoa kính mắt, chậm rãi mang lên, nói: “Biểu tình của ngươi đã bán đứng ngươi.”

Lúc này, cô chủ Ngô Khương Khương từ bên ngoài xách theo vịt nướng trở về, thấy Tiểu Kiều đang nói chuyện cùng một tên tóc vàng, còn tưởng tiểu tử này rốt cục thông suốt, học được kết giao bạn bè. Vậy nên cô liền kích động chạy tới vỗ vỗ lưng Tiểu Kiều, “Không tệ nha, vị này là ai, giới thiệu chút đi?”

Tiểu Kiều đến lúc này mới nhớ ra mình còn chưa biết tên đối phương, liền hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Tóc vàng ấp úng, “Tôi là Ngô…Ngô Tri Nhạc…”

“Lăn lộn nữa ngày, cậu ngay cả tên người ta là gì cũng còn không biết sao, Tiểu Kiều?” Ngô Khương Khương kinh ngạc.

Gương mặt Tiểu Kiều lạnh lùng, “Ai nói tôi nhất định phải biết?”

“Ây dô.” Ngô Khương Khương nắn nắn gương mặt nhỏ lạnh lùng của Tiểu Kiều, “Đừng có xụ mặt như vậy mà, trước đây lúc cậu còn làm đầu lĩnh đặc vụ vẫn có thể cười với tôi đâu.”

Tiểu Kiều vỗ bay cái móng gà của đối phương, “Đừng bóp mặt tôi.”

Hai người vừa nói chuyện, trong đầu tóc vàng lại giống như giữa đất bằng bốc lên một đám mây khói hình nấm (*bi ể u hi ệ n đ ặ c tr ư ng c ủ a bom nguyên t ử), đầu… đầu lĩnh đặc vụ?

Mẹ ơi cứu con!!!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện