Đào Gia Vũ vùi đầu vào cổ Diệp Tuân không nói gì, ngửi mùi nước hoa y tặng cho Diệp Tuân, trong lòng rất mãn nguyện: “Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ ở bên một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông đặc biệt như anh.”
“Cậu đang nói tôi quái dị phải không?” Diệp Tuân giận dỗi đẩy Đào Gia Vũ ra. “Tránh ra.”
“Anh không quái dị, tôi nói anh đặc biệt mà.” Hiếm khi thấy Diệp Tuân tỏ vẻ trách móc, Đào Gia Vũ nhìn mà không có chút gì gọi là khó chịu, ngược lại còn cảm thấy ngạc nhiên. “Anh nói xem, có phải kiếp trước tôi là một người rất rất tốt không, cho nên kiếp này mới gặp được anh?”
“Sao hôm nay cậu sến vậy? Có phải đã làm gì xấu xa rồi không?”
Hiếm khi Đào Gia Vũ đứng đắn được một lúc, chẳng vì cái gì khác, chỉ là y nhìn vào trong gương thấy mình và Diệp Tuân đang ôm nhau đứng, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng, không phải kiểu trống rỗng như mất hồn mà là cảm giác không muốn gì khác sau khi thỏa mãn. Ánh chiều tà ngoài trời thật đẹp, y cúi đầu hôn Diệp Tuân: “Vừa thấy anh thì tôi muốn làm chuyện xấu ngay.”
“Bây giờ đừng nha, tôi rất thích bộ váy này, đừng làm bẩn nó.” Trên lưng có bàn tay gây rối, Diệp Tuân xoay người ôm lấy cổ y. “Cậu có biết lúc trước cậu đáng ghét thế nào không?”
Đào Gia Vũ lắc đầu, mặt rất nghiêm chỉnh: “Tôi thật sự không biết.”
“Đào Gia Vũ, cám ơn cậu đã chấp nhận một người như tôi.” Diệp Tuân nhìn chăm chú vào người đàn ông đã nói muốn sống bên anh cả đời. “Tôi tưởng rằng cuộc sống của mình thật u ám, tôi chỉ là một con người bình thường, không có nghị lực như Tiểu Cường(*).”
(*) Tên một chú gián, mà loài gián thì sống rất dai. Ý của chỗ này là ‘không có nghị lực bền bỉ’.
“Đừng cám ơn, thật sự không cần cám ơn đâu. Anh rất vĩ đại.” Đào Gia Vũ ôm Diệp Tuân vào lòng rồi hôn trán anh, vẻ mặt của Diệp Tuân thật cô đơn.
“Tôi muốn mặc bộ váy này chụp ảnh kết hôn, đây là bộ váy tôi tự thiết kế.” Diệp Tuân suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc nói ra ý tưởng trong lòng mình, vẻ mặt tỏ ra thoải mái, nhưng đôi mắt làm như vô tình quan sát phản ứng của người kia.
“Không sao, chụp, anh muốn chụp bao nhiêu thì chụp bấy nhiêu.” Phản ứng của Đào Gia Vũ trước sau như một. “Anh làm chủ, anh thích là được.”
Diệp Tuân cảm thấy ưu điểm lớn nhất của Đào Gia Vũ là khi yêu rồi thì sẽ yêu tất cả của người kia, hơn nữa trong hai người, y là người luôn luôn nhường nhịn. Sau khi bọn họ ở bên nhau, rất nhiều chuyện toàn do Diệp Tuân quyết định, nhìn bề ngoài thì Đào Gia Vũ chẳng làm gì hết nhưng thật ra luôn ngấm ngầm giải quyết. Mấy việc này, Diệp Tuân nhận ra nhưng không nói, dù sao thì nói toạc ra sẽ không còn thú vị nữa.
“Visa của tôi hai tháng nữa mới xong, tôi đợi hết nổi rồi.”
Đào Gia Vũ ôm Diệp Tuân đi ra ngoài, rồi nhận ra bộ váy này thật con mẹ nó nặng, y nghiến răng nói: “Anh ngủ nhiều chút đi, dạo này bận chuyện trong tiệm quá rồi, tiền nhiều cũng không quan trọng bằng sức khỏe.”
“Tôi đã giảm bớt lượng công việc rồi. Sao mặt cậu nhăn nhó vậy, có phải chê tôi béo không?”
Nói năng không cẩn thận là tiêu, Đào Gia Vũ thở nhẹ, vội nói: “Do váy nặng, anh có nặng gì đâu. Nếu anh mà nặng thì tôi đây đúng là sống vô dụng rồi.” Người học vũ đạo rất quan tâm đến vóc dáng, Diệp Tuân ăn ba bữa giống như ăn theo chế độ dinh dưỡng, bản thân y cũng phối hợp ăn cùng. Chỉ chút xíu cân nặng như vậy, lúc ở trên giường Đào Gia Vũ luôn rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm cho tâm can bảo bối ngất xỉu.
“Anh thích con trai hay con gái?” Sợ Diệp Tuân lo lắng về cân nặng, Đào Gia Vũ bèn thay đổi đề tài.
“Đều thích.” Diệp Tuân lại nói thêm. “Nhưng thân phận của chúng ta như vậy, nên tôi vẫn hi vọng đó là con trai.”
“Thân phận chúng ta thế nào mà không thể có con gái chứ? Con gái là áo bông tri kỷ ấm áp, muốn muốn muốn con gái.”
Diệp Tuân cười nói: “Nhưng không phải chúng ta nói là con gái thì sẽ là con gái, cậu đừng an ủi tôi.”
“Vậy anh cũng không thể chắc chắn rằng đứa nào cũng là con trai được.”
Hai người nói chuyện, nói đến trên giường luôn. Diệp Tuân cởi váy, nằm trong lòng Đào Gia Vũ, không làm chuyện gì hết, chỉ lẳng lặng ôm nhau. Anh nói muốn có con, Đào Gia Vũ thật sự ra nước ngoài liên hệ các đơn vị liên quan, sàng lọc kỹ càng chọn được hai người phụ nữ; y đã xem ảnh chụp, người trông rất đẹp.
“Hơn nửa năm nữa, anh sẽ được làm ba đó.”
Nói thật, Đào Gia Vũ không có cảm giác gì hết, nếu bắt buộc phải nói ra cảm nhận thì nhiều lắm y cũng chỉ cảm thấy trong nhà sắp có thêm hai búp bê mềm mại mà thôi. Sự chú ý của Diệp Tuân sẽ bị phân chia, vậy vị trí của y ở trong lòng Diệp Tuân không phải sẽ chỉ là tôm tép thôi sao? Có con với không có con, mặc kệ là trong nhà ồn ào hay không, nếu Diệp Tuân thích sôi nổi thì y cũng không có ý kiến gì.
Đào Gia Vũ cảm thấy mình thật tùy tiện, nhưng trong lòng y hiểu rõ rằng bản thân chỉ tùy tiện với mỗi Diệp Tuân mà thôi. “Được được được, chúng ta cùng làm cha.”
Trong nửa năm đợi đứa bé được sinh ra, nhóc cà lăm và Trương Trác lại xảy ra xích mích lớn. Nguyên nhân rất buồn cười, Trương Trác có việc phải đi vắng nửa tháng, kết quả Đỗ Trạch thấy Trương Trác ở cạnh một tên gay người nước ngoài, lập tức xù lông lên.
Mùi dấm chua bay tới tận nhà Đào Gia Vũ, chua mấy ngày liền không ăn nổi cơm. Nuốt không trôi cũng không sao, không thể ngủ cùng Diệp Tuân mới có sao.
Đỗ Trạch chiếm lấy Diệp Tuân một tuần, số lần Đào Gia Vũ cào cửa có thể so bằng với hai boss mèo, tức đỏ cả mắt, cuối cùng nhịn không được mới gọi điện thoại ra nước ngoài. “Cậu mau về nhà quản tên cà lăm nhà cậu đi, chiếm lấy bà xã tôi định làm gì hả?”
Y gọi xong mới phát hiện ra rằng Trương Trác không biết Đỗ Trạch đang tức giận, hóa ra là tự mình bổ não ra một vở kịch máu chó hả?
Cuối cùng, Trương Trác gấp rút trở về đứng ngoài cửa dỗ dành nửa ngày, cửa phòng mới hé ra một chút xíu.
Đào Gia Vũ không nghe rõ hai người nói gì, chỉ là vừa nghe thấy giọng nói nhõng nhẽo của Đỗ Trạch thì run rẩy, sự ấm ức không gì tả nổi.
Nhưng mà ngay khi Trương Trác đón Đỗ Trạch đáng thương về nhà, Đào Gia Vũ nghĩ rằng có thể ôm Diệp Tuân ngủ thì chỗ mình lại xảy ra chuyện.
Khi người từng hợp tác chụp ảnh với Diệp Tuân nói chuyện phiếm với người khác đã dùng từ thiếu suy nghĩ, nói Diệp Tuân là đàn ông mà cố tình mặc như phụ nữ, ghê tởm.
Kết quả, cô gái nghe chuyện như thế bèn tuyên truyền trong các cửa hàng lớn. Chuyện Diệp Tuân là đàn ông, khi anh nhận đơn đặt hàng của các cửa hàng lớn cũng đã nói rõ, nếu không thể chấp nhận được sở thích của anh thì có thể không hợp tác nữa, nhưng rất nhiều chủ tiệm đều vui vẻ chấp nhận, cho nên Diệp Tuân không hề cố ý lừa gạt ai.
Về phần các fans, từ đó tới giờ Diệp Tuân chưa từng nói mình là nữ, ngay cả dòng giới tính trong tư liệu cũng viết một chữ nam, ảnh trên Weibo chủ yếu là hình ảnh và các bản vẽ, hiếm hoi mới có một vài tấm ảnh sinh hoạt hàng ngày, mà được xem như ảnh sinh hoạt hàng ngày có lẽ là những bức chia sẻ từ Weibo của Đỗ Trạch.
Tính đến nay, lượng fans Weibo của Diệp Tuân đã lên tới 11 vạn, có thể coi như là một trong những người mẫu có lượng fans đông đảo. Ảnh hưởng trái chiều từ sự bùng nổ tranh cãi thật khó đánh giá.
Hôm đó, Đào Gia Vũ đang chuẩn bị đi mua quần áo cho con cùng Diệp Tuân, đang đi giữa đường thì Diệp Tuân nhận được điện thoại của nhân viên trong cửa hàng, nói rằng có rất nhiều người trả lại váy. Nguyên nhân tranh chấp dường như chẳng đâu vào đâu nhưng lại bị đưa ra làm lý do – trai giả gái.
Vậy phải làm thế nào đây? Đào Gia Vũ nhìn vẻ mặt của Diệp Tuân, trong một khoảng thời gian ngắn đã nghĩ xong vài phương án PR. Đang định nói cho Diệp Tuân nghe một chút, không ngờ giây tiếp theo Diệp Tuân đã đăng ảnh chụp chung của hai bọn họ ở trước gương, mặt của y bị đánh số che khuất nhưng có thể nhận ra là đàn ông.
Diệp Tuân đăng bài giải thích thắc mắc của mọi người, anh sẽ không gánh tội danh ‘có lẽ có’, anh sẽ dùng pháp luật đối với những ai bôi nhọ mình.
Bởi vì mối quan hệ với các chủ cửa hàng lớn không tệ, cho nên rất dễ dàng lấy được chứng cứ phát ngôn của đối phương. Không những thế, Diệp Tuân còn tra ra được ID của người này ở trong danh sách đen của tiệm, nguyên nhân cho vào danh sách đen là vì phá rối, mặc váy chụp ảnh xong rồi lấy đủ loại lý do đòi trả lại tiền, đúng là điển hình của những cô gái thích khóc lóc ăn vạ.
Diệp Tuân muốn nhân cơ hội này nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng bởi vì số lượt tìm kiếm trên Weibo rất cao cho nên nhận được một vài cuộc phỏng vấn của các đài truyền thông, bọn họ muốn phỏng vấn người đàn ông rất thành công trong lĩnh vực kinh doanh quần áo nữ, hơn nữa bọn họ cũng tò mò về bạn trai của Diệp Tuân.
Diệp Tuân cảm thấy bản thân không cần nói ra tên của Đào Gia Vũ, danh tiếng của nhà họ Đào không nhỏ, anh không thể kéo bọn họ xuống được, nếu không đến lúc đó không chỉ đơn giản là lượt tìm kiếm cao thôi đâu.
Sự việc náo loạn một tháng trời, chấm dứt bằng thư xin lỗi của cô gái kia. Có người nói Diệp Tuân không độ lượng cho nên mới chấp nhặt với một cô gái, lại có người rất ủng hộ anh: “Mi là con gái nên mi có lý, người ta thích mặc váy, người ta trêu mi chọc mi, cho nên mới bị mi nói xấu chứ gì!” Nói xong còn bổ sung thêm hai chữ “Ngu ngốc”, Đào Gia Vũ like hết mấy bình luận như vậy, dễ chịu chết mất thôi.
“Tam quan(*) của một số người cần nấu lên đúc lại.”
(*)三观 /sānguān/: Tam quan, bao gồm: thế giới quan – 世界观 /shìjièguàn/, giá trị quan – 价值观 /jiàzhíguàn/, nhân sinh quan – 人生观 /rénshēngguān
“Thôi bỏ đi, không cần lằng nhằng với bọn họ.” Điều Diệp Tuân phiền não là độ nổi tiếng của cửa tiệm lớn, mang đến nhiều khách hàng, nhưng có rất nhiều người không hiểu quy định của cửa tiệm, cho nên nhiều người đòi trả lại hàng sau khi mua, làm cho cửa tiệm hụt một khoản tiền. “Thôi cứ dựa vào số lượng đi, mệt chết đi được, tôi không muốn độc quyền nữa.”
“Cậu đang nói tôi quái dị phải không?” Diệp Tuân giận dỗi đẩy Đào Gia Vũ ra. “Tránh ra.”
“Anh không quái dị, tôi nói anh đặc biệt mà.” Hiếm khi thấy Diệp Tuân tỏ vẻ trách móc, Đào Gia Vũ nhìn mà không có chút gì gọi là khó chịu, ngược lại còn cảm thấy ngạc nhiên. “Anh nói xem, có phải kiếp trước tôi là một người rất rất tốt không, cho nên kiếp này mới gặp được anh?”
“Sao hôm nay cậu sến vậy? Có phải đã làm gì xấu xa rồi không?”
Hiếm khi Đào Gia Vũ đứng đắn được một lúc, chẳng vì cái gì khác, chỉ là y nhìn vào trong gương thấy mình và Diệp Tuân đang ôm nhau đứng, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng, không phải kiểu trống rỗng như mất hồn mà là cảm giác không muốn gì khác sau khi thỏa mãn. Ánh chiều tà ngoài trời thật đẹp, y cúi đầu hôn Diệp Tuân: “Vừa thấy anh thì tôi muốn làm chuyện xấu ngay.”
“Bây giờ đừng nha, tôi rất thích bộ váy này, đừng làm bẩn nó.” Trên lưng có bàn tay gây rối, Diệp Tuân xoay người ôm lấy cổ y. “Cậu có biết lúc trước cậu đáng ghét thế nào không?”
Đào Gia Vũ lắc đầu, mặt rất nghiêm chỉnh: “Tôi thật sự không biết.”
“Đào Gia Vũ, cám ơn cậu đã chấp nhận một người như tôi.” Diệp Tuân nhìn chăm chú vào người đàn ông đã nói muốn sống bên anh cả đời. “Tôi tưởng rằng cuộc sống của mình thật u ám, tôi chỉ là một con người bình thường, không có nghị lực như Tiểu Cường(*).”
(*) Tên một chú gián, mà loài gián thì sống rất dai. Ý của chỗ này là ‘không có nghị lực bền bỉ’.
“Đừng cám ơn, thật sự không cần cám ơn đâu. Anh rất vĩ đại.” Đào Gia Vũ ôm Diệp Tuân vào lòng rồi hôn trán anh, vẻ mặt của Diệp Tuân thật cô đơn.
“Tôi muốn mặc bộ váy này chụp ảnh kết hôn, đây là bộ váy tôi tự thiết kế.” Diệp Tuân suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc nói ra ý tưởng trong lòng mình, vẻ mặt tỏ ra thoải mái, nhưng đôi mắt làm như vô tình quan sát phản ứng của người kia.
“Không sao, chụp, anh muốn chụp bao nhiêu thì chụp bấy nhiêu.” Phản ứng của Đào Gia Vũ trước sau như một. “Anh làm chủ, anh thích là được.”
Diệp Tuân cảm thấy ưu điểm lớn nhất của Đào Gia Vũ là khi yêu rồi thì sẽ yêu tất cả của người kia, hơn nữa trong hai người, y là người luôn luôn nhường nhịn. Sau khi bọn họ ở bên nhau, rất nhiều chuyện toàn do Diệp Tuân quyết định, nhìn bề ngoài thì Đào Gia Vũ chẳng làm gì hết nhưng thật ra luôn ngấm ngầm giải quyết. Mấy việc này, Diệp Tuân nhận ra nhưng không nói, dù sao thì nói toạc ra sẽ không còn thú vị nữa.
“Visa của tôi hai tháng nữa mới xong, tôi đợi hết nổi rồi.”
Đào Gia Vũ ôm Diệp Tuân đi ra ngoài, rồi nhận ra bộ váy này thật con mẹ nó nặng, y nghiến răng nói: “Anh ngủ nhiều chút đi, dạo này bận chuyện trong tiệm quá rồi, tiền nhiều cũng không quan trọng bằng sức khỏe.”
“Tôi đã giảm bớt lượng công việc rồi. Sao mặt cậu nhăn nhó vậy, có phải chê tôi béo không?”
Nói năng không cẩn thận là tiêu, Đào Gia Vũ thở nhẹ, vội nói: “Do váy nặng, anh có nặng gì đâu. Nếu anh mà nặng thì tôi đây đúng là sống vô dụng rồi.” Người học vũ đạo rất quan tâm đến vóc dáng, Diệp Tuân ăn ba bữa giống như ăn theo chế độ dinh dưỡng, bản thân y cũng phối hợp ăn cùng. Chỉ chút xíu cân nặng như vậy, lúc ở trên giường Đào Gia Vũ luôn rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm cho tâm can bảo bối ngất xỉu.
“Anh thích con trai hay con gái?” Sợ Diệp Tuân lo lắng về cân nặng, Đào Gia Vũ bèn thay đổi đề tài.
“Đều thích.” Diệp Tuân lại nói thêm. “Nhưng thân phận của chúng ta như vậy, nên tôi vẫn hi vọng đó là con trai.”
“Thân phận chúng ta thế nào mà không thể có con gái chứ? Con gái là áo bông tri kỷ ấm áp, muốn muốn muốn con gái.”
Diệp Tuân cười nói: “Nhưng không phải chúng ta nói là con gái thì sẽ là con gái, cậu đừng an ủi tôi.”
“Vậy anh cũng không thể chắc chắn rằng đứa nào cũng là con trai được.”
Hai người nói chuyện, nói đến trên giường luôn. Diệp Tuân cởi váy, nằm trong lòng Đào Gia Vũ, không làm chuyện gì hết, chỉ lẳng lặng ôm nhau. Anh nói muốn có con, Đào Gia Vũ thật sự ra nước ngoài liên hệ các đơn vị liên quan, sàng lọc kỹ càng chọn được hai người phụ nữ; y đã xem ảnh chụp, người trông rất đẹp.
“Hơn nửa năm nữa, anh sẽ được làm ba đó.”
Nói thật, Đào Gia Vũ không có cảm giác gì hết, nếu bắt buộc phải nói ra cảm nhận thì nhiều lắm y cũng chỉ cảm thấy trong nhà sắp có thêm hai búp bê mềm mại mà thôi. Sự chú ý của Diệp Tuân sẽ bị phân chia, vậy vị trí của y ở trong lòng Diệp Tuân không phải sẽ chỉ là tôm tép thôi sao? Có con với không có con, mặc kệ là trong nhà ồn ào hay không, nếu Diệp Tuân thích sôi nổi thì y cũng không có ý kiến gì.
Đào Gia Vũ cảm thấy mình thật tùy tiện, nhưng trong lòng y hiểu rõ rằng bản thân chỉ tùy tiện với mỗi Diệp Tuân mà thôi. “Được được được, chúng ta cùng làm cha.”
Trong nửa năm đợi đứa bé được sinh ra, nhóc cà lăm và Trương Trác lại xảy ra xích mích lớn. Nguyên nhân rất buồn cười, Trương Trác có việc phải đi vắng nửa tháng, kết quả Đỗ Trạch thấy Trương Trác ở cạnh một tên gay người nước ngoài, lập tức xù lông lên.
Mùi dấm chua bay tới tận nhà Đào Gia Vũ, chua mấy ngày liền không ăn nổi cơm. Nuốt không trôi cũng không sao, không thể ngủ cùng Diệp Tuân mới có sao.
Đỗ Trạch chiếm lấy Diệp Tuân một tuần, số lần Đào Gia Vũ cào cửa có thể so bằng với hai boss mèo, tức đỏ cả mắt, cuối cùng nhịn không được mới gọi điện thoại ra nước ngoài. “Cậu mau về nhà quản tên cà lăm nhà cậu đi, chiếm lấy bà xã tôi định làm gì hả?”
Y gọi xong mới phát hiện ra rằng Trương Trác không biết Đỗ Trạch đang tức giận, hóa ra là tự mình bổ não ra một vở kịch máu chó hả?
Cuối cùng, Trương Trác gấp rút trở về đứng ngoài cửa dỗ dành nửa ngày, cửa phòng mới hé ra một chút xíu.
Đào Gia Vũ không nghe rõ hai người nói gì, chỉ là vừa nghe thấy giọng nói nhõng nhẽo của Đỗ Trạch thì run rẩy, sự ấm ức không gì tả nổi.
Nhưng mà ngay khi Trương Trác đón Đỗ Trạch đáng thương về nhà, Đào Gia Vũ nghĩ rằng có thể ôm Diệp Tuân ngủ thì chỗ mình lại xảy ra chuyện.
Khi người từng hợp tác chụp ảnh với Diệp Tuân nói chuyện phiếm với người khác đã dùng từ thiếu suy nghĩ, nói Diệp Tuân là đàn ông mà cố tình mặc như phụ nữ, ghê tởm.
Kết quả, cô gái nghe chuyện như thế bèn tuyên truyền trong các cửa hàng lớn. Chuyện Diệp Tuân là đàn ông, khi anh nhận đơn đặt hàng của các cửa hàng lớn cũng đã nói rõ, nếu không thể chấp nhận được sở thích của anh thì có thể không hợp tác nữa, nhưng rất nhiều chủ tiệm đều vui vẻ chấp nhận, cho nên Diệp Tuân không hề cố ý lừa gạt ai.
Về phần các fans, từ đó tới giờ Diệp Tuân chưa từng nói mình là nữ, ngay cả dòng giới tính trong tư liệu cũng viết một chữ nam, ảnh trên Weibo chủ yếu là hình ảnh và các bản vẽ, hiếm hoi mới có một vài tấm ảnh sinh hoạt hàng ngày, mà được xem như ảnh sinh hoạt hàng ngày có lẽ là những bức chia sẻ từ Weibo của Đỗ Trạch.
Tính đến nay, lượng fans Weibo của Diệp Tuân đã lên tới 11 vạn, có thể coi như là một trong những người mẫu có lượng fans đông đảo. Ảnh hưởng trái chiều từ sự bùng nổ tranh cãi thật khó đánh giá.
Hôm đó, Đào Gia Vũ đang chuẩn bị đi mua quần áo cho con cùng Diệp Tuân, đang đi giữa đường thì Diệp Tuân nhận được điện thoại của nhân viên trong cửa hàng, nói rằng có rất nhiều người trả lại váy. Nguyên nhân tranh chấp dường như chẳng đâu vào đâu nhưng lại bị đưa ra làm lý do – trai giả gái.
Vậy phải làm thế nào đây? Đào Gia Vũ nhìn vẻ mặt của Diệp Tuân, trong một khoảng thời gian ngắn đã nghĩ xong vài phương án PR. Đang định nói cho Diệp Tuân nghe một chút, không ngờ giây tiếp theo Diệp Tuân đã đăng ảnh chụp chung của hai bọn họ ở trước gương, mặt của y bị đánh số che khuất nhưng có thể nhận ra là đàn ông.
Diệp Tuân đăng bài giải thích thắc mắc của mọi người, anh sẽ không gánh tội danh ‘có lẽ có’, anh sẽ dùng pháp luật đối với những ai bôi nhọ mình.
Bởi vì mối quan hệ với các chủ cửa hàng lớn không tệ, cho nên rất dễ dàng lấy được chứng cứ phát ngôn của đối phương. Không những thế, Diệp Tuân còn tra ra được ID của người này ở trong danh sách đen của tiệm, nguyên nhân cho vào danh sách đen là vì phá rối, mặc váy chụp ảnh xong rồi lấy đủ loại lý do đòi trả lại tiền, đúng là điển hình của những cô gái thích khóc lóc ăn vạ.
Diệp Tuân muốn nhân cơ hội này nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng bởi vì số lượt tìm kiếm trên Weibo rất cao cho nên nhận được một vài cuộc phỏng vấn của các đài truyền thông, bọn họ muốn phỏng vấn người đàn ông rất thành công trong lĩnh vực kinh doanh quần áo nữ, hơn nữa bọn họ cũng tò mò về bạn trai của Diệp Tuân.
Diệp Tuân cảm thấy bản thân không cần nói ra tên của Đào Gia Vũ, danh tiếng của nhà họ Đào không nhỏ, anh không thể kéo bọn họ xuống được, nếu không đến lúc đó không chỉ đơn giản là lượt tìm kiếm cao thôi đâu.
Sự việc náo loạn một tháng trời, chấm dứt bằng thư xin lỗi của cô gái kia. Có người nói Diệp Tuân không độ lượng cho nên mới chấp nhặt với một cô gái, lại có người rất ủng hộ anh: “Mi là con gái nên mi có lý, người ta thích mặc váy, người ta trêu mi chọc mi, cho nên mới bị mi nói xấu chứ gì!” Nói xong còn bổ sung thêm hai chữ “Ngu ngốc”, Đào Gia Vũ like hết mấy bình luận như vậy, dễ chịu chết mất thôi.
“Tam quan(*) của một số người cần nấu lên đúc lại.”
(*)三观 /sānguān/: Tam quan, bao gồm: thế giới quan – 世界观 /shìjièguàn/, giá trị quan – 价值观 /jiàzhíguàn/, nhân sinh quan – 人生观 /rénshēngguān
“Thôi bỏ đi, không cần lằng nhằng với bọn họ.” Điều Diệp Tuân phiền não là độ nổi tiếng của cửa tiệm lớn, mang đến nhiều khách hàng, nhưng có rất nhiều người không hiểu quy định của cửa tiệm, cho nên nhiều người đòi trả lại hàng sau khi mua, làm cho cửa tiệm hụt một khoản tiền. “Thôi cứ dựa vào số lượng đi, mệt chết đi được, tôi không muốn độc quyền nữa.”
Danh sách chương