Đỗ Trạch nghĩ khá đơn giản. Khi Diệp Tuân hôn, bản thân mình không có cảm giác tim đập thình thịch, nhưng hình ảnh lúc hôn Trương Trác tới giờ vẫn còn quanh quẩn trong đầu, cái này rốt cuộc có phải thích hay không, bản thân Đỗ Trạch cũng không biết định nghĩa về tình yêu là gì. Nhưng trong lòng anh cảm thấy xúc động, tim đập muốn vọt ra khỏi ngực, nhanh đến mức người anh lúc nóng lúc lạnh, đầu óc choáng váng không biết trời Nam đất Bắc gì hết.

Nếu nói nụ hôn của Diệp Tuân trao cho anh không có cảm xúc, vậy nụ hôn của Trương Trác là hoảng sợ. Đỗ Trạch còn nhớ rõ cảm giác lúc ấy giống như tê dại.

Bình thường, những người làm việc nghiêm túc đều rất bận mải, Trương Trác để lại cho Đỗ Trạch hai cái bánh bao rồi chạy mất hút. Đỗ Trạch cắn bánh bao rồi gọi cho Diệp Tuân, sau khi thấy người kia im lặng thật lâu mới hỏi: “Anh sao rồi?”

“Anh vẫn vậy.” Diệp Tuân bắt đầu khó thở, ở cạnh Đỗ Trạch lâu một chút có thể giận tới nội thương luôn. Anh ném quả táo đi, nhưng quả táo không bay vào sọt rác mà lăn dưới đất, lăn tới bên chân người kia rồi để lại mấy vệt nước loang lổ, Diệp Tuân không quan tâm, mà nhanh như chớp quay lưng nằm ghé lên sofa.

Ánh nắng buổi chiều ấm áp khiến kẻ khác say mê, anh nằm trên sofa bất giác nhắm mắt lại, nói với cậu em trong di động rằng: “Em muốn làm thế nào thì làm thế đó, đừng suy nghĩ nhiều.”

“Nhưng…” Đỗ Trạch nhỏ giọng: “Nhưng em muốn hôn cậu ấy.”

Diệp Tuân: “…”

“Anh Tuân?”

“Anh Tuân mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, không phải em từng nói muốn nhanh chóng vẽ xong tranh cho anh sao? Hôm nay nếu rảnh thì vẽ tranh đi.”

“Ừm, được. Em vẽ đây.”

Dỗ được Đỗ Trạch đi rồi, Diệp Tuân che mặt ỉu xìu nằm úp sấp. Không khí trong phòng không lạnh lắm, cũng không mặc quần bông, anh cứ thế thò hai chân ra khỏi sofa tự do vung vẩy, vung vẩy không được bao lâu, anh nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy người kia bèn cười: “Đào thiếu, cậu xuống đây từ lúc nào vậy?”

Đào Gia Vũ tỏ vẻ bình tĩnh dời mắt khỏi đôi chân của Diệp Tuân, y đứng sau lưng nhìn thật lâu, chắc là ông trời đang đùa giỡn người ta, tất cả ưu điểm về ngoại hình đều cho Diệp Tuân hết rồi – đôi chân thon thẳng không có một vết sẹo nào, sáng loáng như đồ sứ dưới ánh mặt trời rực rỡ. Đào Gia Vũ cho rằng ánh mắt của mình rất càn rỡ, ai dè Diệp Tuân tự nhiên xoay người lại, ngửa trên gối dựa cười nhìn y.

“Đào thiếu nên nhẹ nhàng một chút, hai cái chân này vẫn chưa thuộc về tôi đâu.” Đêm đó không biết mệt là gì, hôm sau đau đớn nằm trên giường không dậy nổi, hai chân mất hết cảm giác giống như vừa chạy xong hai kilomet vậy.

Diệp Tuân không nói thẳng nhưng Đào Gia Vũ hiểu được ý của anh, y lấy một tấm thảm lông che lên đôi chân kia. “Không phải anh lớn hơn tôi hai tuổi hả? Sao có nhiều lúc nói chuyện ngốc vậy?”

“Những ngày tháng đau khổ như vậy, vốn dĩ rất mệt mỏi, quá thực tế, không chịu nổi…”

“Nhưng cuộc sống bây giờ của anh đang từ từ tốt đẹp lên.”

“Đào thiếu, cậu đã từng trải qua tình trạng có nhà mà không thể về, không xu dính túi chỉ có thể qua đêm dưới gầm cầu không?”

“Không.” Đào Gia Vũ hiếm khi nghiêm mặt.

“Mỗi nhà mỗi cảnh, tôi biết Đào thiếu không thích nhà mình, thật ra tôi cũng không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng chỉ muốn để Đào thiếu hiểu rằng điểm khởi đầu của chúng ta không giống nhau. Tuy nói người có thể đánh bại thiên nhiên, nhưng số phận trêu người, có những lúc không thể không khuất phục trước nó. Đào thiếu không hiểu tuyệt vọng là gì, còn tôi, tôi tự có cách giải quyết của riêng mình.” Tay Diệp Tuân sờ quanh ngực Đào Gia Vũ, như say như mê ôm lấy cổ y. “Ví dụ như trẻ nhỏ, nhà nghèo có cách nuôi dạy của nhà nghèo, nhà giàu cũng vậy.”

Đào Gia Vũ chầm chậm đỡ lấy eo Diệp Tuân. “Anh còn muốn nhảy không?”

Diệp Tuân nhìn y một cái: “Không quá muốn nữa rồi.”

Không quá muốn, tức là không từ chối thẳng thừng. Đào Gia Vũ bèn ngoắc cằm Diệp Tuân, nói: “Lên sân khấu đi, đó là nơi anh nên ở.” Diệp Tuân đáng lẽ nên tỏa sáng ở nơi đó, chứ không phải bị áp lực cuộc sống khiến cho không ngóc đầu dậy được. Nhiều khi Đào Gia Vũ không thể phân biệt nổi Diệp Tuân nào mới là Diệp Tuân thật sự, điều duy nhất chắc chắn là trong lòng Diệp Tuân không vui vẻ, mà sự không vui này cũng được truyền đạt rất kín đáo đến y. Đào Gia Vũ không nghĩ rằng mình sẽ nói ra những lời quái dị như vậy, càng không ngờ rằng Diệp Tuân nghe xong thì mắt ướt nhòe.

“Không kịp nữa rồi.”

Đào Gia Vũ buột miệng trách móc: “Anh còn trẻ như vậy, có gì đâu mà không kịp.” Thấy Diệp Tuân sắp khóc, y nói thêm một câu: “Tôi có bạn ở Kinh Vũ, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, chẳng có gì to tát hết.”

Diệp Tuân cảm thấy ngực bị thứ gì đó đập vỡ: “Cậu biết chuyện năm đó. Đúng, cậu đã điều tra tôi.”

“Nếu coi anh như người dưng nước lã, tôi đoán chắc anh cũng không vui.” Đào Gia Vũ đưa cho Diệp Tuân một tờ giấy, trên đó viết cách thức liên lạc. “Coi như tôi đang làm việc thiện đi.” Nói xong đứng dậy muốn đi, Diệp Tuân bèn kéo y lại.

“Đào thiếu đang bồi thường cho tôi?”

Đào Gia Vũ ngẫm nghĩ, cảm thấy người nọ thật kỳ lạ, nhưng sự giải thích này cũng cho y một lý do thoái thác hợp lý: “Tôi là dân làm ăn, tất nhiên sẽ không làm những việc lỗ vốn. Anh xứng đáng để tôi đầu tư, cho nên tôi mới đầu tư.”

Diệp Tuân muốn coi sự giúp đỡ lần này là thù lao ngủ với anh, có lẽ không ngờ rằng y lại không muốn.

Đào Gia Vũ không cho rằng bản thân thiếu tiền, lần đầu tiên đè Diệp Tuân có thể là do rượu làm hại, nhưng lần thứ hai này, y rất tỉnh táo, trong lúc làm cũng rất thương tiếc Diệp Tuân. Quả nhiên nửa người dưới của đàn ông là thú vật, ngủ cùng vài lần bèn con mẹ nó có cảm tình.

Diệp Tuân cũng cảm thấy bản thân thật nực cười, mông của anh thật có giá.

Đào Vũ để lại cách thức liên lạc, sau đó thay quần áo chuẩn bị đi, cơm tối vẫn ăn ở ngoài. Bản thân y cũng không hiểu mình thuê Diệp Tuân làm bảo mẫu để làm gì, nhìn vào mối quan hệ của hai người, nói là bao nuôi cũng không sai chút nào.

“Từ từ đã.” Diệp Tuân vội vàng khoác áo lông đuổi theo y. “Đã mấy ngày cậu không ăn tối ở nhà rồi, tôi không thể lấy không tiền lương được. Tối nay có thể về nhà không? Tôi làm cho cậu vài món.”

Giọng Diệp Tuân lúc nói chuyện không lớn, Đào Gia Vũ chỉ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp sau lưng, y xoay điện thoại trong tay, vừa mới nhắn lại báo với đám bạn rằng tối nay chắc chắn sẽ có mặt.

“Uống rượu hại sức khỏe, vẫn nên uống ít thôi. Cậu về nhà đi, tôi nấu cơm cho cậu.”

Tóm lại có đồng ý hay không? “Được, vậy làm phiền anh.” Đào Gia Vũ không quay đầu lấy một lần, vẫy tay với đằng sau rồi ra khỏi nhà. Lúc ra khỏi cửa, y cảm thấy thế quái nào mình lại nói hai từ ‘làm phiền’ kia, Diệp Tuân lấy tiền của y thì phải làm việc không phải việc đương nhiên sao?

Đấm một phát lên tường, giây tiếp theo lại ngồi xổm dưới đất hà hơi nửa phút, Đào Gia Vũ mới thong dong, bình tĩnh đi ra ngoài, dáng vẻ không mảy may có chút xíu xiu nào là mệt thận cả.

Buổi tối, mấy người tụ tập một chỗ, Trương Trác cũng có mặt, nhưng trong nhà có người nên mấy lần vừa rồi chưa ăn với mọi người bữa nào. Lúc này, Đào Gia Vũ đỡ trán nói: “Hôm nay tôi có việc phải về nhà.”

Ngay lập tức có người chặn họng: “Thôi đi, nhà cậu thì có thể có chuyện gì hả?”

“À, đúng rồi, trong nhà có cô vợ nhỏ.” Có người nói ra một câu, sau đó thêm một người đặt câu hỏi: “Tôi cũng nghe nói vậy. Thằng nhóc này giấu kỹ ghê, cũng không thèm dẫn tới cho bọn này xem mặt.”

Có người giễu cợt Trương Trác: “Không phải trong nhà cậu cũng có người đấy chứ?”

Trương Trác hiển nhiên chẳng thèm quan tâm: “Đào Gia Vũ xin tôi cho nghỉ hai ngày, nói thận mệt.”

“Này này, thời khắc mấu chốt lại quay qua bán đứng tôi hả?”

“Tôi bán cái gì? Tôi chỉ nói thật thôi.”

Hai người muốn về, không ai ngăn cản được. Nhậm Trọng hòa giải để bọn họ có thể đi mau: “Người ta bộn bề công việc.” Hắn đẩy Đào Gia Vũ ra ngoài, rồi kéo qua một bên. “Người kia chính là Diệp Tuân mà lần trước cậu nói tôi điều tra?”

Nhậm Trọng, người cũng như tên, rất chững chạc. Trong đám cậu ấm, Đào Gia Vũ khá yên tâm về hắn, người ta hỏi cái đó tất nhiên đã có chứng cứ. Y nói: “Là anh ấy.”

Nào biết Nhậm Trọng ‘sấc’ nói: “Nhận xét về anh ta thời đại học không tốt, trong nhà lại có một thằng em không nên hồn, thường đến trường ra vẻ ta đây, thích cô bạn nào bèn theo đuổi sát sao, chỉ còn thiếu nước cưỡng hiếp người ta thôi đó. Cậu cũng là người có thân phận, sao lại gặp phải mấy người này?”

Đào Gia Vũ đã biết rõ thằng em chết dẫm của Diệp Tuân rồi, may mắn không phải em ruột nên có thể đánh đấm thả cửa.

“Người ở nhà tôi là Diệp Tuân, không phải em trai anh ấy.”

“Gia Vũ, cậu có biết không, Diệp Tuân thời đại học từng bị người ta hại.”

“Ai?”Đào Gia Vũ quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện, Trương Trác ở đằng trước cũng ngơ ngác, y hỏi: “Cậu nói Diệp Tuân?”

Nhậm Trọng thấy vẻ giật mình của hai người bèn giậm chân một cái: “Không phải tôi đã gửi cho cậu rồi sao? Cậu chưa xem hả?”

“Chữ quá nhiều, không có hứng xem.” Lúc ấy đang đi siêu thị mua đồ, Diệp Tuân đã nói chuyện trước kia với y. Nếu đã nói rồi thì cần gì phải xem nữa.

“Diệp Tuân có một người bạn trai học khác trường, ở bên nhau rất lâu rồi nhưng thằng này là một đứa cặn bã, lúc ở bên Diệp Tuân vẫn quen thêm bạn gái. Em trai Diệp Tuân suýt nữa ức hiếp con gái nhà người ta, việc này là thật, hơn nữa lúc đó có rất nhiều người biết. Anh trai cô gái vì việc này đã vội vàng từ nước ngoài trở về, gấp gáp trở về để làm gì?, gấp gáp trở về để tóm cổ em trai của Diệp Tuân. Đánh nhau mà người ta còn thuê người để đánh cơ mà. Lúc ấy Diệp Tuân vì bảo vệ em trai nên bị thương, hôm sau còn xuất hiện đoạn video ghi hình. Việc này ở Kinh Vũ là nỗi hổ thẹn của toàn trường, cậu biết không? Diệp Tuân gãy chân, bạn trai nhân cơ hội kết hôn với cô gái kia, trường học đã chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi, anh ta chỉ có thể làm thủ tục nghỉ học.”

“Tổ cha nó! Có cưỡng hiếp em nó đâu, còn nó khiến anh trai người ta thê thảm như thế thì tính sao?”

Nhậm Trong rút một điếu thuốc ra: “Em gái nó cũng chẳng vừa, những thằng đánh đấm đều là dân giang hồ em gái nó giới thiệu. Nhà nó coi như có tí thế lực, Diệp Tuân thân là con trai mà ăn mặc như con gái đã rất gây chú ý rồi, xảy ra việc này chẳng có ai giúp anh ta. Nghe nói nhà con nhỏ đó bồi thường cho ít tiền đã xong chuyện.”

“Diệp Tuân không liên quan gì đến nhà họ Diệp.”

Nhậm Trọng còn nói: “Bị người nhà vứt bỏ, cuối cùng được ông Diệp nhặt được.”

“Sao cái gì cậu cũng biết vậy? Đào mộ tổ nhà người ta luôn rồi hả?”

“Còn không phải do cậu muốn tôi điều tra về anh ta sao? Ai bảo tài liệu về anh ta nhiều như vậy.” Nhậm Trọng nói: “Ông cụ đối xử với Diệp Tuân rất tốt, ba mẹ nuôi thì đối xử chẳng ra sao cả. Ba mẹ nuôi chết vì tai nạn giao thông, sau đó ông cụ cũng qua đời. Em trai Diệp Tuân trong giai đoạn dậy thì không còn ai để sợ nữa nên mới trưởng thành cong queo như vậy. Những việc liên quan đến gia đình anh ta, cậu chỉ cần hỏi xung quanh một câu thì ai cũng có thể kể lại rành mạch.”

“Tiêu rồi.” Đào Gia Vũ đứng ngớ người tại chỗ.

“Cho nên tôi mới nói với cậu, Diệp Tuân không phù hợp với cậu.”

Đào Gia Vũ nhìn chòng chọc mặt đất vài giây, sau đó bỗng quay người bỏ chạy.

Nhậm Trọng ở phía sau muốn gọi lại nhưng bị Trương Trác ngăn cản: “Có lẽ cậu ta có việc phải về trước. Chuyện của Diệp Tuân chỉ có ba chúng ta biết thôi.”

“Việc này không cần các cậu nhắc, tôi biết mà. Nhưng chúng ta là anh em thân thiết, Diệp Tuân xuất thân từ Dinh thự Hách, có một số việc không thể không đề phòng.”

Trương Trác muốn đuổi theo Đào Gia Vũ, nhưng y đã mất hút từ lâu rồi.

Sự lo lắng của Nhậm Trọng hơi thừa thãi cho nên Trương Trác cũng chẳng muốn nhắc nhở Đào Gia Vũ đề phòng Diệp Tuân, hắn hiểu, Đào Gia Vũ cũng hiểu.

Trương Trác vì việc này mà về muộn, về tới nhà đã hơn chín giờ tối. Đỗ Trạch sợ lạnh nên đã leo lên giường giả làm cá chết, nhân lúc hắn không ở nhà đã mở hệ thống sưởi ở mức cao nhất.

Mở cửa ra, một luồng khí nóng rực ùa vào mặt, Trương Trác thấy ngay người nào đó đang ngủ say sưa trên giường, mặt mũi ửng đỏ, mồ hôi lấm tấm. Hắn giơ tay mò vào chăn sờ vài cái, quả nhiên sau lưng ướt nhẹp.

“Đỗ Trạch.” Trương Trác tắt hệ thống sưởi, nhân tiện gọi một tiếng. Không nằm ngoài dự đoán, chẳng ai lên tiếng đáp lại. Đỗ Trạch ngủ say như heo, cho dù bị người ta lay tỉnh cũng muốn giả làm một con heo chết.

“Đỗ Trạch, dậy mau.”

Lay tới lay lui chục lần, cuối cùng Đỗ Trạch mới mở mắt, nhưng chỉ he hé. Anh thấy đó là Trương Trác bèn rề rề “Ừm” một tiếng, sau đó lại rề rề nhường vị trí bên tay phải, cánh tay uể oải vỗ chỗ trống kia,nói nhỏ: “Mau lên đây, lạnh, lạnh.”

Trương Trác dở khóc dở cười: “Mở máy sưởi cao như vậy, không sợ ngất xỉu sao? Cậu nói xem cậu có phải heo hay không?”

“Ô.” Đỗ Trạch khó khăn quay người, hai mắt nhập nhèm nhìn hắn một hồi, nhỏ giọng nói: “Được rồi, cậu là heo.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện