Lục Minh Phong hình như không ngờ giọng điệu của cô lại kiên quyết như vậy, thoáng do dự một chút rồi nói: “Được rồi, em đã kiên trì như vậy, thuyền ngừng ở trạm kế tiếp anh sẽ đưa em về.”

“Anh Minh Phong, anh có giúp em liên lạc với Nhạc Ân Trạch được không? Anh ấy nhất định cho rằng em còn trong tay bọn bắt cóc, em không muốn anh ấy lo lắng.”

Lục Minh Phong cười nói: "Yên tâm, chút nữa anh sẽ gọi điện thoại cho anh ta.”

Mấy ngày kế tiếp, Lục Minh Phong ở cùng với Hách Diêu Tuyết, cùng nói chuyện trong phòng, xem TV, lên boong tàu tắm nắng….

Nhưng Hách Diêu Tuyết thủy chung vẫn cảm thấy không thoải mái. Thật sự, Lục Minh Phong rất là thân sĩ, cũng không làm mặt lạnh hay thoáng lạnh thoáng nóng giống như Nhạc Ân Trạch. Nhưng không hiểu vì sao, từng ngày trôi qua, luôn sẽ có vài lần xuất thần nghĩ đến người đàn ông kia bây giờ đang làm gì? Khẳng định sẽ tức giận, nhưng càng nhăn mày suy nghĩ bản thân có bị thương hay không đi? Một tuần lễ sau, thuyền chở khách định kỳ cuối cùng cũng cập bến tàu Cát Long.

Hách Diêu Tuyết cho là sau khi lên bờ, Lục Minh Phong sẽ mua vé máy bay đưa cô trở về. Nhưng mà Lục Minh Phong lại gọi xe đưa cô ra vùng ngoại ô bến tàu Cát Long. Lục Minh Phong giải thích là anh ta có chỗ ở đây, hãy đi trước nghỉ ngơi một chút, ngày hôm sau sẽ đưa cô trở lại Bắc Kinh. Tuy rằng trong lòng Hách Diêu Tuyết sốt ruột, nhưng cũng không dám thúc giục.

Sau mấy tiếng, xe đi đến một mảnh đất trên sườn núi. Khắp núi đều nở rộ những bông hoa màu đỏ, màu vàng, màu trắng. Xa xa còn có một thôn trang nhỏ. Đúng lúc chạng vạng tối, rơi xuống một mảnh thực vật nhiệt đới, có thể nhìn thấy khói bếp từng nhà bay lên, một khung cảnh thật là bình yên. Trên sườn núi đứng sừng sững một biệt thự bốn tầng phong các Âu Châu thời trung cổ, đối lập hoàn toàn với phong cảnh rực rỡ Đông Nam Á bốn phía xung quanh.

Hai bên biệt thự là nửa hình vòng tròn, nhô ra bên ngoài. Nóc nhà vừa tròn vừa cao. Từ dưới sườn núi nhìn lên, Hách Diêu Tuyết cảm thấy tòa biệt thự này rất thú vị, đi đến gần thì phát hiện nó có thể có niên đại lâu đời, rất nhiều hỗ trên mặt tường đã bị bogn tróc.

Biệt thự tuy chỉ có bốn tầng, nhưng lại rất cao, cả tòa biệt thự mang màu nâu, có loại cảm giác cô tịch cùng âm trầm lâu ngày không có người ở, giống như muốn áp ở trên thân người, làm cho Hách Diêu Tuyết có cảm giác hết hồn. 

Đi tới cửa, Lục Minh Phong gõ “cốc cốc” vài cái bằng cái vòng tròn bằng đồng lên cánh cửa gỗ, gõ một hồi, “két” một tiếng, cửa gỗ mở ra. Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, làn da ngăm đen, dáng người thấp bé, đi ra, cúi đầu với Lục Minh Phong, miệng nói thứ tiếng gì đó, Hách Diêu Tuyết đoán là tiếng Mã Lai. Trong biệt thự, thang lầu vừa hẹp lại có hình xoắn ốc, dưới sự giúp đỡ của Lục Minh Phong, Hách Diêu Tuyết có chút cố hết sức đi lên. Đến tầng ba, trước mắt Hách Diêu Tuyết sáng ngời. Bên trong là đại sảnh bố trí xa hoa, một cái đèn thủy tinh lóng lánh treo trên trần nhà, bên dưới sàn là lớp thảm da thú màu vàng, mấy cái ghế dựa cùng bàn bằng gỗ đặt ở tường nhà phía Tây. Ngọn đèn sáng trưng, chiếu rọi đại sảnh tráng lệ.

Đi qua đại sảnh, Lục Minh Phong đẩy một cánh cửa phía bên phải hành lang, quay đầu cười nói với Hách Diêu Tuyết: “Đây là chỗ ở sau này của em, nhìn xem có thích không?” Hách Diêu Tuyết cảm thấy Lục Minh Phong cười có chút cổ quái, đi vào liền nhìn thấy, có chút giật mình phát hiện thế nhưng lại là một căn phòng thủy tinh. Tất cả mọi thứ bên trong đều làm bằng thủy tinh, phòng được một mặt tường thủy tỉnh chia ra thành hai nửa.

Hách Diêu Tuyết dừng chân lại, một bước cũng không dám tiến vào căn phòng xinh đẹp có chút siêu thoát khỏi hiện thực này.

Đúng lúc này, người đàn ông da đen đưa một cái điện thoại đến, ý bảo có cuộc gọi quan trọng.

Lục Minh Phong để Hách Diêu Tuyết ở trong phòng tùy ý nghỉ ngơi một chút, anh ta cầm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng.

Hách Diêu Tuyết tùy ý quan sát căn phòng, thuận tay đẩy cửa sổ sát đất trong phòng ra, đi ra ngoài ban công.

Kiểu ban công mở này liên kết với gian phòng cách vách, Hách Diêu Tuyết đi vài bước về phía bên kia, đột nhiên phát hiện cửa sổ phòng bên kia cũng không có đóng, hơi hơi mở ra một khe nhỏ, có tiếng người nói chuyện như có như không truyền ra. Xuyên thấu qua tấm rèm che cô nhìn thấy, phong bên cạnh là phòng sách, mà Lục Minh Phong đang đưa lưng về phía cửa sổ nói chuyện điện thoại.

"Nhạc Ân Trạch cũng có đủ bản lãnh, thế nhưng đã tra đến rồi…. Nhưng mà, chú, người yên tâm, khoảng tiền kia hắn sẽ không tra ra được, sổ sách đã bị con thiêu hủy rồi….. Vâng, hắn đã hoài nghi cái chết của Hách Trì Quốc, không sao, con sẽ xử lý tốt…..”

Mấy lời ít ỏi, làm cho mạch máu Hách Diêu Tuyết đều đóng băng. Cô dùng một bàn tay gắt gao che miệng mình, mới không hét to lên.

Liền ở trong nháy mắt đó, trong đầu cô đã thoáng qua rất nhiều suy nghĩ nhất thời không thể liên kết được. Ngay tại lúc Lục Minh Phong cúp điện thoại đi ra, Hách Diêu Tuyết cấp tốc chạy trở về trong phòng, khép lại cửa sổ, vòng hoa trước cửa lại móc vòng tay của cô rơi xuống đất. Cô cũng bất chấp nhặt lên, thời điểm Lục Minh Phong vào phòng, cô vừa mới ngồi xuống ghế sô pha.

Lúc Lục Minh Phong đi tới, trên mặt vẫn treo nụ cười cô quen thuộc, nhưng Hách Diêu Tuyết lại cảm thấy người đàn ông này đáng sợ giống như thú dữ, lũ lụt. Cô cố gắng tự mình bình tĩnh, nói: “Anh Minh Phong, em không muốn trì hoãn thời gian, xin anh đưa em trở về đi.”

"Hiện tại là mùa du lịch thịnh vượng, nếu em muốn ngồi máy bay trở về, phải chờ vài ngày. Em muốn đi chơi đâu hay không? Khó có được ra ngoài, đi cùng với anh vài ngày đi?”

Hách Diêu Tuyết cố gắng đè nén giọng điệu nói: “Anh Minh Phong, anh cũng bộn bề nhiều việc, không cần tốn tâm tư theo em. Em chủ yếu sợ chương trình học của trường học cho nhiều bài tập, sắp cuối học kỳ rồi, em cũng phải chuẩn bị ôn tập.”

Lục Minh Phong nhìn chằm chằm vẻ mặt của Hách Diêu Tuyết. Cuối cùng cũng là một cô gái mười tám tuổi, dù có suy nghĩ gì trong lòng, thì khác thường trên mặt vẫn nhìn ra được.

Lục Minh Phong đứng dậy, chân dài bước đi, thuận tay đẩy cánh cửa sổ sát đất ra, sau đó đi ra ngoài.

Hách Diêu Tuyết nháy mắt cứng đờ, khoảnh khắc Lục Minh Phong cúi người nhặt vòng tay dưới đất lên, cô nhanh chóng đứng dậy vọt ra ngoài cửa.

Nhưng mới vừa chạy tới bên ngoài cửa, vài bảo vệ đã xuất hiện ngăn cản cô. Mà Lục Minh Phong lại vững vàng đứng sau lưng cô, cười nói: “Diêu Tuyết, em chạy cái gì? Chẳng lẽ anh Minh Phong sẽ ăn em hay sao?”

Nói xong, Lục Minh Phong hơi tiếc nuối nói: “Cũng không đến mức này, anh ngược lại đã quên phòng sách liên kết với ban công của phòng ngủ này. Làm sao bây giờ? Dường như em đã nghe được cái gì đó không nên nghe rồi.”

Hách Diêu Tuyết nghe thấy tiếng răng nanh va chạm truyền đến màng nhĩ, cô nhìn chằm chằm vào Lục Minh Phong, hỏi: “Ba mẹ tôi….. là do anh hại chết?”

Lục Minh Phong mỉm cười như cũ, nhưng ý cười lại không tới đáy mắt “Là do ông ta không thức thời, vốn mượn công ty của ông ta rửa tiền, là loại chuyện cả hai bên đều có lợi. Nhưng trong công việc ông ta khắp nơi chặn đường cũng thôi, nể mặt em, tôi có lòng tốt muốn đề cập đến đám hỏi, cũng cho công ty ông ta vay một khoản lớn, nhưng ông ta lại thẳng thừng từ chối, nói con gái của ông ta sẽ không gả cho một người đàn ông đã ly hôn….”

Hách diêu Tuyết bi phẫn thét to một tiếng, giơ tay tán về phía gương mặt cười lạnh của Lục Minh Phong.

Nhưng Lục Minh Phong lại đưa tay nắm lấy cổ tay của cô “Diêu Tuyết, em không trở về được.”

Giọng nói âm trầm làm cho người ta không nhịn được rùng mình một cái.

"Anh thế mà lại là một tiểu nhân hèn hạ như vậy! Cũng bởi vì cái này, anh lại hại chết ba của tôi hay sao?”

"Diêu Tuyết, anh cũng không ngờ, là ba em không biết suy nghĩ, thế nhưng bí mật thu thập chứng cứ muốn tố giác chú của anh….. Vốn nghĩ trước lạnh lùng với em một chút, cho đại tiểu thư em nhấm nháp một chút cuộc sống khó khăn, sau đó anh sẽ thuận lý thành chương đón em tới đây. Hách Trì Quốc không phải ghét bỏ anh không xứng với con gái của ông ta hay sao? Được thôi, anh liền biến con gái của ông ta trở thành tình nhân của anh, tình nhân tùy thời đều có thể hưởng dụng. Không ngờ, Nhạc Ân Trạch kia thế nhưng lại không tiếng động ngáng chân, ăn đồ có sẵn.”

Nói đến đây, ánh mắt Lục Minh Phong nhất thời lây nhiễm tia muốn giết người “Hắn chạm vào người phụ nữ anh muốn, thì phải trả giá lớn tương ứng. Diêu Tuyết, em trở về không được, ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh đi.”

"Thúi lắm! Tôi muốn giết chết anh!" Nước mắt Hách Diêu Tuyết đã chảy đầy gương mặt. Cô hận không thể cầm dao trong tay, đâm vào trái tim Lục Minh Phong, đồ ngụy quân tử này. Thế nhưng che giấu sâu như vậy. Lần bắt cóc này anh hẳn là người ác độc đứng sau màn rồi.

Lục Minh Phong lại lắc lắc đầu, vươn tay vuốt ve gò má Hách Diêu Tuyết “Quả nhiên em đi theo cái đồ tạp chủng con người Nga kia không học cái gì tốt, bây giờ nói chuyện càng thô lỗ, nhưng mà không sao…..” Cái tay của Lục Minh Phong vuốt ve bên má cô đã dời xuống, giữ chặt cánh tay của cô, đâu đến mức Hách Diêu Tuyết nhăn mày.

Luôn luôn lộ ra vẻ mặt ấm áp trên mặt đột nhiên lộ ra ý cười không rõ hàm xúc “Diêu Tuyết, độc của người đàn ông kia, anh sẽ giúp em loại bỏ.”

Còn chưa dứt lời, Lục Minh Phong đã ôm lấy Hách Diêu Tuyết, đi về phía trong phòng.

"Lục Minh Phong, anh muốn làm gì? Buông tôi ra!” Hách Diêu Tuyết liều mạng giãy dụa, nghĩ muốn tránh thoát người đàn ông này. Nhưng hai tay của Lục Minh Phong lại giống như cây ma cuốn chặt cô không buông, cũng làm cho ngực cô buồn nôn.

Khi ném Hách Diêu Tuyết đến trên giường, hai tay của cô bị còng ra phía sau, hai chân cũng bị gắt gao buộc chặt tại chân giường Ngay lúc đó, Lục Minh Phong vươn tay kéo rách áo trước ngực Hách Diêu Tuyết, lộ ra áo lót màu trắng bên trong. Váy dưới chân cũng bị kéo tuột, bắp đùi trắng mịn hiện ra trước mắt Lục Minh Phong.

Lúc này đáy mắt người đàn ông tràn ngập thú tính, Hách Diêu Tuyết cực kỳ rõ ràng. Người làm ra chuyện không thể tưởng tượng được lại là anh Minh Phong ngày xưa, đây là chuyện cô tuyệt đối không ngờ.

Lúc này, ánh đèn flash sáng lên, Lục Minh Phong dùng di động chụp lại bộ dáng chật vật khôn chịu nổi này của Hách Diêu Tuyết. Thậm chí còn ép buộc cô tách hai chân ra, lộ ra bộ dáng phóng đãng của chiếc quần lót giữa hai chân.

"Nếu không phải là chuyện không thể xử lý qua loa, anh nhất định sẽ hung hăng làm em mấy ngày mấy đêm. Nhạc Ân Trạch chiếu cố em lâu như vậy, phải cho hắn ta chút quà đáp lễ, không biết bộ dáng em nằm trên giường của người đàn ông khác, hắn có cảm thấy hài lòng hay không?”

Nói xong, Lục Minh Phong cúi đầu hôn lên môi Hách Diêu Tuyết, hung hăng nắm lấy cằm cô, không để cho cô khép miệng lại, tận tình thưởng thức mùi vị trong miệng cô, sau đó cười lớn ra khỏi phòng.

Nước mắt Hách Diêu Tuyết bất lực rơi trên giường lớn. Trong đầu cô nhớ lại một đoạn đối thoại ngắn trước kia với Lục Minh Bình. Lúc trước khi Lục Minh Phong ly hôn, chị dâu Tiền Nhâm của cậu ấy đã từng lén lúc tìm Lục Minh Bình. Đại ý là cầu xin Lục Minh Bình cầu xin Lục Minh Phong buông tha chị ấy.

Lúc ấy Lục Minh Bình có chút khinh miệt nói: “Rõ ràng là chị ấy đề nghị ly hôn, thật không biết vì sao còn bày ra bộ dạng người bị hại này.”

Người đàn ông giả nhân giả nghĩa này, sợ là ngay cả người nhà cũng giấu giếm giọt nước cũng không lọt. Nhưng người vợ Tiền Nhâm hẳn là biết bộ dáng đáng sợ của anh ta, mới có thể lén lút đi tìm Lục Minh Bình đi? Lúc trước, mỗi lần đến nhà họ Lục làm khách, Lục Minh Phong đều luôn đúng lúc xuất hiện, biểu hiện nhiệt tình bất thường. Bây giờ nghĩ lại, người anh trai nhiệt tình trước kia, rõ ràng là ánh mắt sói đói nhìn chằm chằm con mồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện