Ở một bên Hách Vĩ Ba cũng mặc kệ “Làm sao vậy? Vợ chồng hai người cãi nhau, còn muốn lôi theo tôi vào? Nhưng mà Ân Trạch, cậu…..”

Lời của anh còn chưa nói xong, Nhạc Ân Trạch đã lôi Hách Diêu Tuyết chạy lấy người rồi.

Hách Vĩ Ba không biết trong thời gian này hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nghĩ đến chuyện hai người đã kết hôn, thì cũng là chuyện đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa, đối với chuyện nam nữ anh chỉ đành lắc đầu, tiếp theo cúi đầu tiếp tục ăn uống.

……..

Nhạc Ân Trạch lôi kéo Hách Diêu Tuyết cũng không có trở lại hội trường, mà là đi tới một vườn hoa nhỏ yên tĩnh bên ngoài hội trường.

Không khí trong vườn hoa mang theo nồng đậm mùi thiên nhiên, Hách Diêu Tuyết cũng chậm rãi yên tĩnh trở lại. Cô trở tay nắm ngược lại cánh tay của anh, ngăn cản anh tiếp tục đi tới, sau đó nói: “Vì sao anh lại muốn gạt tôi?”

Nhạc Ân Trạch quay đầu lại, cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, hơn nửa ngày mới lên tiếng “Nếu lúc trước tôi nói ra sự thật tôi cứu anh họ em, em sẽ như thế nào?”

Hách Diêu Tuyết nói: “Tôi đương nhiên sẽ hết sức cảm ơn anh trọng nghĩa cứu giúp…..”

"Sau đó thì sao?" Anh lại hỏi tiếp.

". . . . . ." Sau đó thì có thể làm gì? Lấy thân báo đáp? Trong lòng Hách Diêu Tuyết biết, chuyện này không có khả năng. Cô đối với tình yêu có chút thụ động, nhưng lại tin tưởng chắc chắn vào tình cảm thuần khiết. Là lần đầu tiên mắt nhìn thấy liền có cảm giác tim đập thình thịch, không mang bất kỳ điều kiện gì vào. Đối với anh trai ngày xưa, trước kia chưa từng có cảm giác rung động yêu thương, như vậy về sau cũng không thể có rồi. Nếu nói bởi vì anh ra tay giải cứu hoàn cảnh nghèo túng của bản thân, liền yêu anh, như vậy tình yêu này không phải đã trở thành sự vũ nhục cùng thương tổn đối với cả hai hay sao? Hách Diêu Tuyết không rõ ràng, nhưng Nhạc Ân Trạch lại hiểu rất rõ cô, khóe miệng trào phúng càng thêm đậm “Tình yêu sâu đậm của tôi không đủ cao thượng, không học được cách đối xử tốt với người khác vô điều kiện. Đã giúp đỡ em, luôn muốn được lại chút lợi ích gì đó, nếu em không chịu cho, tôi chỉ còn cách tự bản thân nghĩ cách lấy, dù sao….. Tôi không phải là anh Minh Phong của em, tình yêu thắm thiết mà không cần hồi báo, tình thánh không phải là người mà ai cũng có thể làm.” 

“Anh…..” Lời nói thực tế đến tàn khốc, thật sự rất phù hợp với tác phong làm người của Nhạc Ân Trạch “Anh hận tôi bao nhiêu? Vì sao luôn dùng giọng nói cao cao tại thượng nói chuyện với tôi? Chẳng lẽ chỉ có đạp tôi một cước vào trong bụi gai, tùy ý anh giẫm đạp, mới không làm thất vọng sự trọng nghĩa cứu giúp của anh sao?”

Nhạc Ân Trạch nghe xong lời này, hơi hơi cúi đầu, đôi môi hơi lạnh, nhẹ nhàng đụng chạm vào cô, giống như nỉ non nói: “Bởi vì em quá mức thuần khiết, giống như là tiên nữ ai cũng không thể nhúng chàm. Nhưng mà một khi có cơ hội đến, đàn ông nào cũng muốn hung hăng kéo em từ trên mây xuống, kéo rách quần áo của em, bẻ gãy đôi cánh của em, làm cho mỗi một tấc da thịt trên người em đều lây dính hơi thở tình dục……”

Khi nói chuyện, Nhạc Ân Trạch đã đẩy cô đến bàn đu dây trong vườn hoa, chiếc vấy lễ phục đã bị kéo đến bên hông, cặp đùi trắng nõn thon dài tỏa sáng dưới ánh trăng.

"Nhưng mà, tôi sẽ không cho người đàn ông khác cơ hội như vậy, bởi vì đời này em nhất định chỉ có thể là vợ của Nhạc Ân Trạch……”

Câu nói sau cùng biến mất ở giữa môi lưỡi quấn quít, môi anh lạnh như băng, nhưng mà nụ hôn mãnh liệt của anh lại nóng rực. Hách Diêu Tuyết giống như ngày trước, rất nhanh đã bị nụ hôn cuồng nhiệt của anh cắn nuốt.

Nhưng vào lúc này, xa xa truyền đến tiếng bước chân, hình như là có người tới.

Trong hội trường đang tiến hành biểu diễn đặc sắc, hoặc bị vây trong lễ tiết, hoặc thật sự dung nhập vào trong đó, tất cả mọi người đều hưng trí bừng bừng thưởng thứ, căn bản không có người nửa đường bỏ ra ngoài đi đến cái vườn hoa nhỏ hẻo lánh này. Nhạc Ân Trạch đã tới đây, không cần nhân viên phục vụ dẫn đến đây. Anh không nghĩ tới thế nhưng cũng có người giống bản thân, thành thạo đi đến chỗ này.

Trong lòng nghĩ, không đợi Hách Diêu Tuyết đi ra, Nhạc Ân Trạch đã nhanh chóng kéo váy cô xuống, ôm cô lên, nhanh chóng chuyển khỏi xích đu tới phía sau bức tường hoa hồng.

Dù sao cô bị anh hôn đến hai gò má ửng hồng, bộ dáng thẹn thùng này tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy.

Bởi vì vấn đề ánh sáng, phía sau bức tường hoa hồng sẽ không bị người ngoài nhìn thấy, nhưng Nhạc Ân Trạch có thể xuyên qua các nhánh hoa nhìn thấy rõ ràng từng hành động của bọn họ bên ngoài.

Hách Diêu Tuyết váy áo xốc xếch được anh ôm vào ngực, miệng cũng bị nhẹ nhàng che lại, chỉ có thể mở to mắt trong suốt nhìn xem bên ngoài.

Đi tới là một đôi nam nữ, cô gái mặc một thân lễ phục màu trắng, mái tóc màu vàng búi thành một kiểu tóc Hy Lạp cổ điển, trang điểm xinh đẹp. Mà người đàn ông thoạt nhìn đã hơn bốn mươi tuổi. Tuổi hai người này chênh lệch giống như là cha và con gái.

Hách Diêu Tuyết nhìn rõ ràng, cô gái kia chính là em nuôi, Irena, của Nhạc Ân Trạch. Mà người đàn ông trung niên kia, cô không biết.

Lúc này bọn họ đi tới chiếc ghế dài trong vườn hoa, người đàn ông trung niên ngồi trên ghế vô cùng thân thiết ôm lấy Irena, một bàn tay nhanh chóng luồn vào dưới váy của Irena.

Irene cho người ta cảm giác luôn luôn thẹn thùng vô tội, nhưng mà cô lúc này, dưới ánh trăng chiếu rọi, giống như thay đổi thành một người khác. Đứng trước mặt người đàn ông trung niên kia, chẳng những không né tránh hành động gây rối của ông, ngược lại còn gác một cái chân dài lên trên ghế, phóng đãng mở rộng hai chân, mặc cho người đàn ông trung niên kia tùy ý chơi đùa.

"A. . . . . . chú John, bên dưới nóng quá….” Cùng hành động phóng đãng mà lớn mật bất đồng, giọng nói của cô gái vĩnh viễn mang theo một tia thẹn thùng. Giống như là cô gái trong sáng không biết gì đang nếm thử trái cấm.

"Không sao, tiểu Irena của chú, chú sẽ giúp con.” Nói xong, người đàn ông trung niên xốc váy của Irena lên, chui vào dưới váy, tiếng mút liếm “chậc chậc” chui thẳng vào màng tai người khác.

Irene phập phồng thở gấp, càng dời vị trí giữa đùi mình gần sát miệng người đàn ông trung niên, miệng lại nói: “Chán ghét, chú, chú khi dễ người ta.” 

Người đàn ông trung niên càng vội vã. Loại hành động yêu đương vụng trộm này ở trong yến tiệc có thể so với thúc kích dục. Thật sự rất kích thích. Ông đứng lên, ấn Irena đến trên băng ghế dài, lại cởi bỏ quần của bản thân, không chút do dự nhanh chóng tiến vào. 

"Tiểu đê tiện, chú biết con thích nhất là như vậy mà. Làm cho chú cho cái miệng nhỏ nhắn bên dưới ăn no….. Nhanh như vậy…..Không phải hôm qua con cùng George cùng con trai ông ta ngủ cùng nhau sao? Thế nào vẫn chặt như vậy? Thật sự là báu vật trời sinh….”

Hách Diêu Tuyết căn bản không nghĩ tới, hành vi của Irena cư nhiên lại lớn mật như vậy, quả thật là giống như gái điếm. Cô không khỏi nhớ lại lời nói của Irena lúc trước…… người đàn ông phía sau cô là người đã mở ra kinh nghiệm không kiêng nể gì của Irena sao?

Phía sau, Nhạc Ân Trạch không chút động tĩnh gì, giống như không hề có chút để ý người phụ nữ từng là của bản thân bị người đàn ông khác xâm phạm.

Rất nhanh, màn kích tình bên ngoài bức tường hoa hồng đã kết thúc, Irena vừa sửa sang lại quần áo vừa cười nói: “Chú John, chuyện chú đồng ý với con trước đó ngàn vạn lần không được đổi ý đó nha.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện