Mặc dù Hách Diêu Tuyết đối với chuyện nam nữ JJ vẫn còn ngây thơ không biết, nhưng cũng không đến mức không biết đến mức cho rằng phía sau là một cái cảnh côn.
Cố tình bên dưới của Nhạc Ân Trạch lại cứng rắn giống như thép, bên trên lại bình thản giống như một thân sĩ, ôm Hách Diêu Tuyết chỉ một chút vườn trái cây mê người, giọng nói trầm thấp ôn hòa, từ đầu đến cuối xem như không biết gì chuyện phía dưới.
Tình huống như thế, ngay cả nghĩ muốn mở miệng chỉ trích đều không thể nào nói ra, Hách Diêu Tuyết chỉ có thể liều mạng dịch thân thể về phía trước. Nhưng mà cánh tay sắt bên hông cũng nhanh chóng thu lại, thân mình lại bị kéo về trong ngực anh.
"Ngồi yên, muốn rơi xuống ngựa sao?” Khi nói chuyện, bàn tay to của anh từ dưới nách cô di chuyển đến bên hông, ngừng một chút, lại tiếp tục đi xuống dò xét, thẳng đến mông cô, hai tay nhẹ nhàng dùng sức, kéo mông cô thoáng đến gần bản thân anh mà di chuyển. Vốn là giữa hai người còn có chút khoảng cách, hiện tại triệt để dính cùng một chỗ.
Hách Diêu Tuyết mím môi, hoàn toàn không biết làm sao, một cử động cũng không dám. Nhạc Ân Trạch ngược lại cũng không có tiến thêm bước nào, theo con ngựa chạy thỉnh thoảng giới thiệu cảnh sắc chung quanh cho cô, giọng nói trầm thấp bình tĩnh, nhưng mà động tác nhỏ phía dưới lại không ngừng.
Dần dần Hách Diêu Tuyết cảm thấy vật cứng phía sau cư nhiên lại chậm rãi trượt vào giữa hai cánh mông…… Tuy rằng cách lớp quần áo, lại vượt qua phòng tuyến tâm lý của cô.
"Đồ lưu manh! Anh thật là làm cho người ghê tởm! Tôi muốn đi xuống! Buông tôi ra!" Hách Diêu Tuyết có chút xấu hổ và giận dữ, dùng sức lôi kéo cánh tay Nhạc Ân Trạch muốn xuống ngựa.
Nhạc Ân Trạch ngồi vững vàng trên ngựa, đang nghe Hách Diêu Tuyết phẫn nộ lên án, đột nhiên nhan chóng kìm lại eo của cô, xách cô từ trên lưng ngựa quăng xuống đất.
Hách Diêu Tuyết không có phòng bị Nhạc Ân Trạch sẽ đột nhiên làm ra hành động điên cuồng như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời không còn chút máu, sợ tới mức “A” lên một tiếng. Lúc mặt cô sắp đập vào mặt đất, cánh tay Nhạc Ân Trạch vững vàng dừng lại, mạnh mẽ kéo cô trở về.
Ánh mắt màu hổ phách của anh lóe sáng, dùng ngón tay gạt ra đám tóc hỗn độn rơi hai bên gò má của cô, nắm chiếc cằm nhọn, giọng nói vẫn bình tĩnh rõ ràng “Trên thế giới này ngựa Băng Đảo là có huyết thống thuần khiết nhất, từng ngàn năm nay không bao giờ cùng giống cái khác tạp giao. Băng Đảo vì tránh cho huyết thống bị hỗn loạn đã ký kết luật lệ cấm nhập khẩu ngựa, đồng thời ngựa Băng Đảo chỉ cần ra khỏi đảo, dù cho đi tham gia hội đua ngựa quốc tế cũng không thể trở lại đạo, mất đi quyền lợi JJ cùng ngựa bản địa.
Cho nên, loài ngựa này bước đi cao nhã, hoàn toàn là huyết thống thuần khiết, sẽ không có trộn lẫn loại hỗn tạp gì. Chính vì nó cao quý không thể xâm phạm, càng làm cho con người muốn bắt nó cưỡi dưới thân, hạ xúc động. Con ngựa dưới thân chúng ta tên là Alice…..” Ngón tay Nhạc Ân Trạch nhẹ vỗ về hai gò má trắng bệch của Hách Diêu Tuyết, nói tiếp: “Tôi cưỡi ngựa Băng Đảo, trên trăm con ngựa chỉ liếc mắt một cái liền nhìn trúng con ngựa nhỏ này. Nó cao ngạo như vậy, giống như những con ngựa khác đều là thần tử của nó, dẫn tới một đám ngựa đực cả ngày động dục vây quanh bờ mông cuồn cuộn thịt phía sau của nó.
Khi tôi mua nó, cũng là bộ dáng bướng bỉnh cứng đầu này, giống như chủ nhân mua nó không đủ cao quý, làm nhục một thân công chúa mỹ lệ của nó. Nó đá người, đụng xe, thậm chí tuyệt thực…….
Nhưng mà bây giờ thì sao? Nó bất quá cũng đã trở thành một con sủng vật tầm thường của tôi. Ngay cả có huyết thống cao quý tới đâu cũng cùng những con ngựa khác chia sẻ một cái chuồng, ăn loại thức ăn gia súc giống nhau. Mỗi lần tôi đi thăm chuồng ngựa, nó đều sẽ vẫy đuôi với tôi, phun phun mũi, hy vọng có thể được chủ nhân xem trọng, nâng chủ nhân đi dạo, ăn vào mấy loại bánh ngọt ngon miệng.
Bởi vì thực tế khiến nó biết, nếu như không thể được chủ nhân xem trọng, như vậy thậm chí có kéo xe nó cũng không xứng, có thể trực tiếp bị đưa đến lò mổ giết chết, chỉ có thể làm thịt đem bán trong các nhà hàng……”
Hách Diêu Tuyết bị giọng điệu vô tình cực điểm của Nhạc Ân Trạch bức bách đến không thoải mái, xoay mặt sang một bên, không muốn nhìn thấy người đàn ông này.
Nhưng mà anh cố tình không buông tay ra, thâm chí càng ác liệt đưa môi mỏng của bản thân tới gần cô, vô cùng thân thiết chạm vào môi thơm mềm mại của cô “Có biết lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó đã nghĩ tới ai không?”
Hách Diêu Tuyết làm sao có thể nghe không ra ý tứ câu nói của người đàn ông này chứ? Nghĩ đến lời nói xa nói gần của anh, cô không kiềm chế được, tức giận đến mức giơ tay lên tát về phía khuôn mặt của anh.
Nhạc Ân Trạch dĩ nhiên sẽ không bị cô đánh trúng, bàn tay to vung lên liền giữ chặt hai bàn tay của cô về phía sau, ép bộ ngực no đủ của Hách Diêu Tuyết kề sát vào người anh “Đối với tiểu sủng vật không nghe lời, tôi có rất nhiều cách làm cho em hiểu rõ quy củ, điều thứ nhất là…… làm như thế nào để cho chủ nhân đạt được vui vẻ……”
Đang nói chuyện, anh kéo bàn tay nhỏ của cô qua đặt ở trên trên hạ thân được quần áo bó sát của anh.
"Biết phải làm gì không? Nếu làm nó mất hứng, tôi liền ném em từ lưng ngựa xuống.”
Hách Diêu Tuyết sống đến bây giờ, quả thật không biết nên làm chuyện này như thế nào. Tuy là đã từng quen bạn trai, nhưng hai người cũng chỉ phát triển đến giai đoạn nắm tay, hôn má mà thôi.
Nhưng mà hiện tại bị Nhạc Ân Trạch kiềm chế, vốn không phải là người yêu của cô, lại bức ép cô làm ra loại hành động xấu hổ không thể cho người khác bắt gặp được. Cô chỉ có thể nghiêm mặt bắt đầu làm, cảm giác vật cứng dữ tợn sau lớp vải, giống như độc xà đang ngủ đông tự nhiên thức tỉnh, chẳng biết lúc nào sẽ lao tới cắn chặt tay cô…..
"Không cần ở bên ngoài, kéo khóa kéo ra, vói vào bên trong!” Nhạc Ân Trạch bình thản mở miệng, nho nhã chỉ đạo Hách Diêu Tuyết giống như lúc trước phụ đạo tiếng Pháp cho cô vậy.
"Không. . . . . ." Hách Diêu Tuyết còn chưa kịp lên tiếng phản đối, môi mỏng đã bị Nhạc Ân Trạch che lại, lâm vào nụ hôn sâu tuyệt vọng…..
Ngày ấy, Nhạc Ân Trạch cùng Hách Diêu Tuyết là người cuối cùng cưỡi ngựa trở về.
Khi Nhạc Ân Trạch ôm Hách Diêu Tuyết xuống ngựa, bọn người Diệp Khai đã bắt đầu dùng cơm ở trên sân thượng rồi. Đổng Khải nghe thấy mùi rượu quản gia lấy tới, liền cao giọng hô to về phía Nhạc Ân Trạch “Ân Trạch, các người mau lên đây đi! Đang chờ các người ăn cơm đấy.”
Nhạc Ân Trạch cũng không gấp gáp, lấy một chậu nước sạch, tự mình cầm lấy khăn lông trắng, lôi kéo tay Hách Diêu Tuyết qua rửa tay cho cô.
Diệp Khai theo ban công hàng rào nhìn xuống, vừa vặn có thể thấy một bên mặt của Hách Diêu Tuyết. Cũng không biết như thế nào, khóe mắt cô có chút đỏ ửng, giống như bộ dáng vừa khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lạnh lẽo, thẳng sống lưng, tự mình rửa sạch tay từ chậu nước Nhạc Ân Trạch lấy, rửa sạch xà phòng
Thật là một mỹ nhân khuôn mẫu, bộ dáng quyến rũ người như vậy! Chỉ là cô bé này cũng thật có bản lĩnh. Nếu đổi lại là người khác có bộ dáng như vậy với Nhạc Ân Trạch, dựa vào hiểu biết giữa bạn bè với nhau, người bạn kia của hắn sẽ không có tính nhẫn nại như vậy, đã sớm dùng ánh mắt trừng con người ta chết đi sống lại rồi.
Cố tình bên dưới của Nhạc Ân Trạch lại cứng rắn giống như thép, bên trên lại bình thản giống như một thân sĩ, ôm Hách Diêu Tuyết chỉ một chút vườn trái cây mê người, giọng nói trầm thấp ôn hòa, từ đầu đến cuối xem như không biết gì chuyện phía dưới.
Tình huống như thế, ngay cả nghĩ muốn mở miệng chỉ trích đều không thể nào nói ra, Hách Diêu Tuyết chỉ có thể liều mạng dịch thân thể về phía trước. Nhưng mà cánh tay sắt bên hông cũng nhanh chóng thu lại, thân mình lại bị kéo về trong ngực anh.
"Ngồi yên, muốn rơi xuống ngựa sao?” Khi nói chuyện, bàn tay to của anh từ dưới nách cô di chuyển đến bên hông, ngừng một chút, lại tiếp tục đi xuống dò xét, thẳng đến mông cô, hai tay nhẹ nhàng dùng sức, kéo mông cô thoáng đến gần bản thân anh mà di chuyển. Vốn là giữa hai người còn có chút khoảng cách, hiện tại triệt để dính cùng một chỗ.
Hách Diêu Tuyết mím môi, hoàn toàn không biết làm sao, một cử động cũng không dám. Nhạc Ân Trạch ngược lại cũng không có tiến thêm bước nào, theo con ngựa chạy thỉnh thoảng giới thiệu cảnh sắc chung quanh cho cô, giọng nói trầm thấp bình tĩnh, nhưng mà động tác nhỏ phía dưới lại không ngừng.
Dần dần Hách Diêu Tuyết cảm thấy vật cứng phía sau cư nhiên lại chậm rãi trượt vào giữa hai cánh mông…… Tuy rằng cách lớp quần áo, lại vượt qua phòng tuyến tâm lý của cô.
"Đồ lưu manh! Anh thật là làm cho người ghê tởm! Tôi muốn đi xuống! Buông tôi ra!" Hách Diêu Tuyết có chút xấu hổ và giận dữ, dùng sức lôi kéo cánh tay Nhạc Ân Trạch muốn xuống ngựa.
Nhạc Ân Trạch ngồi vững vàng trên ngựa, đang nghe Hách Diêu Tuyết phẫn nộ lên án, đột nhiên nhan chóng kìm lại eo của cô, xách cô từ trên lưng ngựa quăng xuống đất.
Hách Diêu Tuyết không có phòng bị Nhạc Ân Trạch sẽ đột nhiên làm ra hành động điên cuồng như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời không còn chút máu, sợ tới mức “A” lên một tiếng. Lúc mặt cô sắp đập vào mặt đất, cánh tay Nhạc Ân Trạch vững vàng dừng lại, mạnh mẽ kéo cô trở về.
Ánh mắt màu hổ phách của anh lóe sáng, dùng ngón tay gạt ra đám tóc hỗn độn rơi hai bên gò má của cô, nắm chiếc cằm nhọn, giọng nói vẫn bình tĩnh rõ ràng “Trên thế giới này ngựa Băng Đảo là có huyết thống thuần khiết nhất, từng ngàn năm nay không bao giờ cùng giống cái khác tạp giao. Băng Đảo vì tránh cho huyết thống bị hỗn loạn đã ký kết luật lệ cấm nhập khẩu ngựa, đồng thời ngựa Băng Đảo chỉ cần ra khỏi đảo, dù cho đi tham gia hội đua ngựa quốc tế cũng không thể trở lại đạo, mất đi quyền lợi JJ cùng ngựa bản địa.
Cho nên, loài ngựa này bước đi cao nhã, hoàn toàn là huyết thống thuần khiết, sẽ không có trộn lẫn loại hỗn tạp gì. Chính vì nó cao quý không thể xâm phạm, càng làm cho con người muốn bắt nó cưỡi dưới thân, hạ xúc động. Con ngựa dưới thân chúng ta tên là Alice…..” Ngón tay Nhạc Ân Trạch nhẹ vỗ về hai gò má trắng bệch của Hách Diêu Tuyết, nói tiếp: “Tôi cưỡi ngựa Băng Đảo, trên trăm con ngựa chỉ liếc mắt một cái liền nhìn trúng con ngựa nhỏ này. Nó cao ngạo như vậy, giống như những con ngựa khác đều là thần tử của nó, dẫn tới một đám ngựa đực cả ngày động dục vây quanh bờ mông cuồn cuộn thịt phía sau của nó.
Khi tôi mua nó, cũng là bộ dáng bướng bỉnh cứng đầu này, giống như chủ nhân mua nó không đủ cao quý, làm nhục một thân công chúa mỹ lệ của nó. Nó đá người, đụng xe, thậm chí tuyệt thực…….
Nhưng mà bây giờ thì sao? Nó bất quá cũng đã trở thành một con sủng vật tầm thường của tôi. Ngay cả có huyết thống cao quý tới đâu cũng cùng những con ngựa khác chia sẻ một cái chuồng, ăn loại thức ăn gia súc giống nhau. Mỗi lần tôi đi thăm chuồng ngựa, nó đều sẽ vẫy đuôi với tôi, phun phun mũi, hy vọng có thể được chủ nhân xem trọng, nâng chủ nhân đi dạo, ăn vào mấy loại bánh ngọt ngon miệng.
Bởi vì thực tế khiến nó biết, nếu như không thể được chủ nhân xem trọng, như vậy thậm chí có kéo xe nó cũng không xứng, có thể trực tiếp bị đưa đến lò mổ giết chết, chỉ có thể làm thịt đem bán trong các nhà hàng……”
Hách Diêu Tuyết bị giọng điệu vô tình cực điểm của Nhạc Ân Trạch bức bách đến không thoải mái, xoay mặt sang một bên, không muốn nhìn thấy người đàn ông này.
Nhưng mà anh cố tình không buông tay ra, thâm chí càng ác liệt đưa môi mỏng của bản thân tới gần cô, vô cùng thân thiết chạm vào môi thơm mềm mại của cô “Có biết lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó đã nghĩ tới ai không?”
Hách Diêu Tuyết làm sao có thể nghe không ra ý tứ câu nói của người đàn ông này chứ? Nghĩ đến lời nói xa nói gần của anh, cô không kiềm chế được, tức giận đến mức giơ tay lên tát về phía khuôn mặt của anh.
Nhạc Ân Trạch dĩ nhiên sẽ không bị cô đánh trúng, bàn tay to vung lên liền giữ chặt hai bàn tay của cô về phía sau, ép bộ ngực no đủ của Hách Diêu Tuyết kề sát vào người anh “Đối với tiểu sủng vật không nghe lời, tôi có rất nhiều cách làm cho em hiểu rõ quy củ, điều thứ nhất là…… làm như thế nào để cho chủ nhân đạt được vui vẻ……”
Đang nói chuyện, anh kéo bàn tay nhỏ của cô qua đặt ở trên trên hạ thân được quần áo bó sát của anh.
"Biết phải làm gì không? Nếu làm nó mất hứng, tôi liền ném em từ lưng ngựa xuống.”
Hách Diêu Tuyết sống đến bây giờ, quả thật không biết nên làm chuyện này như thế nào. Tuy là đã từng quen bạn trai, nhưng hai người cũng chỉ phát triển đến giai đoạn nắm tay, hôn má mà thôi.
Nhưng mà hiện tại bị Nhạc Ân Trạch kiềm chế, vốn không phải là người yêu của cô, lại bức ép cô làm ra loại hành động xấu hổ không thể cho người khác bắt gặp được. Cô chỉ có thể nghiêm mặt bắt đầu làm, cảm giác vật cứng dữ tợn sau lớp vải, giống như độc xà đang ngủ đông tự nhiên thức tỉnh, chẳng biết lúc nào sẽ lao tới cắn chặt tay cô…..
"Không cần ở bên ngoài, kéo khóa kéo ra, vói vào bên trong!” Nhạc Ân Trạch bình thản mở miệng, nho nhã chỉ đạo Hách Diêu Tuyết giống như lúc trước phụ đạo tiếng Pháp cho cô vậy.
"Không. . . . . ." Hách Diêu Tuyết còn chưa kịp lên tiếng phản đối, môi mỏng đã bị Nhạc Ân Trạch che lại, lâm vào nụ hôn sâu tuyệt vọng…..
Ngày ấy, Nhạc Ân Trạch cùng Hách Diêu Tuyết là người cuối cùng cưỡi ngựa trở về.
Khi Nhạc Ân Trạch ôm Hách Diêu Tuyết xuống ngựa, bọn người Diệp Khai đã bắt đầu dùng cơm ở trên sân thượng rồi. Đổng Khải nghe thấy mùi rượu quản gia lấy tới, liền cao giọng hô to về phía Nhạc Ân Trạch “Ân Trạch, các người mau lên đây đi! Đang chờ các người ăn cơm đấy.”
Nhạc Ân Trạch cũng không gấp gáp, lấy một chậu nước sạch, tự mình cầm lấy khăn lông trắng, lôi kéo tay Hách Diêu Tuyết qua rửa tay cho cô.
Diệp Khai theo ban công hàng rào nhìn xuống, vừa vặn có thể thấy một bên mặt của Hách Diêu Tuyết. Cũng không biết như thế nào, khóe mắt cô có chút đỏ ửng, giống như bộ dáng vừa khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lạnh lẽo, thẳng sống lưng, tự mình rửa sạch tay từ chậu nước Nhạc Ân Trạch lấy, rửa sạch xà phòng
Thật là một mỹ nhân khuôn mẫu, bộ dáng quyến rũ người như vậy! Chỉ là cô bé này cũng thật có bản lĩnh. Nếu đổi lại là người khác có bộ dáng như vậy với Nhạc Ân Trạch, dựa vào hiểu biết giữa bạn bè với nhau, người bạn kia của hắn sẽ không có tính nhẫn nại như vậy, đã sớm dùng ánh mắt trừng con người ta chết đi sống lại rồi.
Danh sách chương