Chấp Nguyệt nắm chặt tay Giang Vân Hạc kéo hắn về phía sau lưng, trước người nàng nhanh chóng hiện ra một bức họa, phía trên xuất hiện ba ngọn núi được bao quanh bởi một con sông, ngăn cản hoàn toàn những pháp khí tập kích của kẻ địch.
Cùng lúc đó, trên thân thể những tu sĩ khác ở trong trận cũng sáng lên từng vòng bảo hộ,ngoại trừ một số ít xui xẻo bị tập kích bất ngờ thì tất cả những người còn lại đều bình yên vô sự.Không những vậy, một số người còn thừa dịp đối phương không kịp trở tay,ném một vài pháp khí bay qua, lập tức trong các trận điểm bên kia vang lên những âm thanh kêu thảm thiết.
Ngay cả Lục Kỳ Địa cũng xách hai cây chùy lên nhảy một bước ra tận ngoài mười mấy trượng, sau ba năm lần nhảy nàng nện thẳng một chùy về phía một tên mặc áo vàng, tạo thành một áp lực mạnh mẽ ép hắn xuống.
"Ta có phải là tên ngốc hay không?" Giang Vân Hạc nhíu mày."Sao chuyện gì ta cũng đều không biết?"
Trong lòng hắn rất bực bội.
Chấp Nguyệt hơi nhăn mặt, nàng đăm chiêu suy nghĩ một hồi,sau đó rụt rè đưa tay để trước miệng Giang Vân Hạc: "Nè, cho ngươi cắn một cái."
"Không cần!"
"Linh Khê Đăng kia không những tự có thể tìm được đích thân đệ tử chuyển thế, mà trong thời điểm đại chiến cũng có thể bảo hộ đệ tử trong tông một lần. Trong mấy tông môn khác ở đây cũng có nhiều loại pháp bảo như vậy, cũng tại vì ta thấy ngươi cũng ít khi thường thức mấy đồ vật thế này nên cũng quên nói."
"Thật xin lỗi."
"Thôi được rồi, không trách ngươi." Thấy trong đôi mắt ngây thơ Chấp Nguyệt đều là áy náy, Giang Vân Hạc cũng không thể tức giận nổi.
Ngẩng đầu nhìn vào trong trận, lần này những cứ điểm đối phương tạo thành đã bị bên ta chiếm đóng hoặc phá hủy hơn phân nửa,như vậy có thể chắc chắn thế cục đã định.
Bất kể nói thế nào thì thắng trận vẫn là một chuyện tốt.
"Ha ha ha ha, đạo hữu, các ngươi thua rồi, còn không mau mau lui quân?" Lý Bạch Mi ở trên không trung cười to nói.
"Không nghĩ tới các ngươi lại chuẩn bị kĩ càng như vậy,đúng là để ta có chút tò mò." Thanh niên đong đưa cây quạt nghe vậy cười to nói."Lần này xem như các ngươi thắng một nửa."
Đám người còn chưa hiểu rõ ràng câu "thắng một nửa" là có ý tứ gì, thì đột nhiên linh khí trong không khí tăng gia tốc lưu động thấy rõ, tất cả đều hướng về một phương hướng nào đó cuồn cuộn chảy tới.
Tất cả mọi người đồng thời giật mình ngẩng đầu nhìn lên,không biết từ lúc nào mà phía trên một trụ đá đã xuất hiện thêm một nam tử áo đen đeo mặt nạ quỷ, hai tay hắn xòe ra hai cây cờ lớn, ném chúng bay lên trên không trung.
"Càn khôn đại pháp, đấu chuyển tinh di!"
Một tầng mây mù u ám nhanh chóng xuất hiện bao phủ tất cả mọi người.
"Tình huống hiện giờ như thế nào?" Giang Vân Hạc cảm giác đại sự không lành,đôi mắt hắn quét qua khoảng không trước mặt thì phát hiện Mộng Nữ đang lùi về sau mấy bước, hình như nàng đang có ý định rời xa khu vực gần mình và Chấp Nguyệt.
Ý của đạo hữu ngươi là gì?
Trán Giang Vân Hạc bắt đầu ứa ra mồ hôi lạnh.
"Đi theo ta." Giang Vân Hạc kéo Chấp Nguyệt chạy thật nhanh về phía Mộng Nữ.
Mộng Nữ: Các ngươi đừng tới đây!
Giang Vân Hạc: Đạo hữu ngươi đừng chạy!
Bên chiến trường còn lại,Tư Không Danh Minh ở trên không trung cười ha hả: "Ta mượn tạm trận pháp của ngươi dùng một lát nhé,nào,ta sẽ bày ra một trận võng tinh."
Lão phất tay áo một cái, một trăm tám mươi mốt quân cờ màu trắng đều đặn rơi xuống,càng ngày biến càng lớn, cuối cùng thành một trăm năm mốt quân cờ đường kính hai mét đập rầm rầm trên mặt đất.
Linh khí giữa sân ngay lập tức đại loạn, như những mạch nước ngầm không thể nhìn thấy xô đẩy mọi người.Thật không ngờ... Tư Không Danh Minh vậy mà lại có thể đem trận pháp địch nhân bố trí biến hoá để cho bản thân mình sử dụng.
Mây mù u ám xung quanh cũng nhanh chóng bị phá tan thành từng đám nhỏ.Nguyên bản ban đầu nó còn bao phủ tất cả các đệ tử,nhưng hiện giờ cũng chỉ bao vây được một vài người.
Sau khi mây mù tan đi,những tu sĩ mặc áo quần màu ngũ sắc xếp vòng tròn đã biến mất không thấy gì nữa, cùng lúc biến mất đó còn có thêm cả mấy trăm tu sĩ chính đạo,tà đạo,và tu sĩ triều đình.
"Thủ đoạn của đạo hữu thật tốt, đáng tiếc thời cơ không cho phép nếu không phải vậy thì ta còn có thể lĩnh giáo thêm một phen." Thanh niên đong đưa cây quạt khẽ lắc đầu."Hôm nay đến đây thôi."
"Muốn đi? Làm sao có thể dễ dàng như vậy." Minh Vũ Tướng quân phóng thanh đại đao chuôi dài hai mét trong tay tới không trung,hóa thành một đầu Thanh Long táp về phía Hồng Y đại hán,trong trảo Thanh Long nắm thêm một vòng trăng tròn,từ trảo thoát ra đánh trực tiếp lên trên lưng đại hán áo đỏ,khiến thân thể hắn vỡ vụn, chỉ còn có cái đầu hóa thành một vệt huyết quang phóng vụt về phía xa.
Kẻ địch cũng đã bỏ chạy, cuối cùng chỉ còn có người của chính đạo, tà đạo và người trong triều đình.
Ánh mắt Nam Nguyệt quét qua sân,khi phát hiện không thấy có Chấp Nguyệt, lập tức trong lòng nàng thầm hô không tốt.
Không những là không thấy Chấp Nguyệt,mà ngay cả Giang Vân Hạc và ba tu sĩ Tử Thần Tông khác cũng không thấy bóng dáng.
Sắc mặt Minh Vũ Tướng quân cũng trầm xuống.
Kế Nguyên và trên dưới một trăm binh sĩ cũng biến mất không thấy tăm hơi.
...
Giang Vân Hạc cảm thấy trời đất quay cuồng, cuối cùng rớt xuống,rồi hắn lại thấy một vòng tay ôm chặt lấy mình, rất mềm mại,mùi hương rất quen thuộc.
Hai người không ngừng xoay tròn.
Sau đó mất trọng lượng.
"Ầm!Ui da!"
Giang Vân Hạc lăn ra mười mấy mét đập mặt vào một tảng đá mới dừng lại.
Sau đó một thân thể mềm mại, nhưng rất nặng đụng ở trên người hắn.
Giang Vân Hạc thiếu chút nữa tắc thở.
"Ngươi không sao chứ?" Âm thanh lo lắng của Chấp Nguyệt truyền đến.
"Không có việc gì,ta chỉ hơi choáng một chút." Lục phủ ngũ tạng của Giang Vân Hạc cuồn cuộn một trận,hắn ho hai tiếng, phun một ngụm máu.
"Không có chuyện gì, phun một cái là tốt ngay." Giang Vân Hạc nằm trên mặt đất hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại,hắn lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Chấp Nguyệt.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia dính đầy bùn đất, có chút bẩn thỉu.
Phía sau lưng Chấp Nguyệt là vách tường và đỉnh động, nhìn có vẻ là hai người đang ở trong một sơn động.
"Đây là đâu?" Giang Vân Hạc ngồi xuống lắc lắc đầu,hắn vẫn còn hơi choáng.
"Ta không biết,nhưng ta lại có cảm nhận không tốt về nơi này." Chấp Nguyệt ngồi dưới đất, dò xét bốn phía.
"Nơi này chỉ có linh lực cực kỳ yếu ớt, giống như bị thứ gì đó áp chế, linh lực của ta cũng chỉ có thể điều động một tia yếu ớt."
Giang Vân Hạc nghe vậy tự chuyển động linh lực một lần,hắn phát hiện mình cũng nhận lấy áp chế như vậy,tuy nhiên hắn so với Chấp Nguyệt còn tốt hơn một chút, đại khái còn có thể điều động linh lực Đáp Kiều cảnh.
Cách hai người không xa chính là cửa động, hẳn là hai người lăn từ kia tới đây.
Từ cửa động nhìn ra ngoài, bên ngoài giống như có một mặt tường.
Chính xác là nó giống như tường cây, phía trên phủ đầy dây leo.
Giang Vân Hạc từ dưới đất bò dậy, đưa tay kéo Chấp Nguyệt: "Ngươi có thể tự đi được không?"
Thật nặng.
"Ta xin lỗi." Chấp Nguyệt trong mắt đều là áy náy."Trạng thái của ta bây giờ không tốt, mặc dù có thể động đậy nhưng khi hành động sẽ nhận ảnh hưởng rất lớn."
"Vì sao ngươi phải nói xin lỗi? Ngươi không có lỗi với ai cả." Giang Vân Hạc vuốt vuốt đầu nàng."Ta phải cám ơn ngươi, đã cho ta cơ hội chiếu cố ngươi, nằm mơ ta cũng không ngờ sẽ có ngày như vậy."
Đây là lần đầu tiên Chấp Nguyệt bị người khác xoa đầu như vậy...
Cảm giác rất hạnh phúc,rất yên tâm.
"Ngươi mới vừa nói có cảm nhận không tốt gì đó?" Giang Vân Hạc hỏi.
Chấp Nguyệt quay đầu nhìn về phía vách tường,ngay lập tức nàng nhìn thấy phía trên có mấy khối tinh thể màu đen nhô ra."Đây là Phệ Linh thạch, có thể áp chế linh khí trong phạm vi khá lớn, số lượng loại Phệ Linh thạch này ở đây không nhiều, mà trước mắt những nơi có số lượng nhiều mà ta biết, đều là tuyệt địa."
"Một vùng mà được xưng là tuyệt địa, không đơn giản là chỉ vì tu sĩ ở trong đó phải nhận áp chế,mà còn thể hiện nguy hiểm cực lớn, tuy có nguy hiểm nhưng vẫn thường có động vật sinh tồn,nhưng nhiều khi chính nguy hiểm lại đến từ bản thân những loài động vật này."
Đây thật đúng không phải tin tức tốt lành gì.
"Không lẽ có cả những người kia mai phục ở nơi này?" Giang Vân Hạc cười khổ một tiếng, đại khái hắn có thể hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
Đây thật là thập tử vô sinh.
"Có lẽ là không có, bọn hắn đang chuẩn bị dịch chuyển chúng ta tới một chỗ khác,nhưng không ngờ tới lại bị Tư Không tiền bối nhiễu loạn, cuối cùng hạ tới nơi này, ta đoán bọn hắn rất có thể cũng ở nơi đây." Mặt Chấp Nguyệt hiện lên vẻ lo lắng.
Giang Vân Hạc nghe xong, suy nghĩ một chút, hình như tình huống cũng không bết bát như vậy.
Nếu như bị chuyển tới nơi bọn hắn an bài thì toang rồi, đó chính là thập tử vô sinh.
Mà hiện tại,mới chỉ là cửu tử nhất sinh.
Nghe vậy hắn cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.
"Đi ra ngoài xem một chút,xem đây rốt cuộc là ở đâu, hi vọng khoảng cách đi ra ngoài không phải quá xa." Giang Vân Hạc ôm đầy kỳ vọng.
Nếu hai người may mắn chỉ ở ranh giới tuyệt địa,,tỉ lệ sống sót sẽ tăng lên khá nhiều.
Nhìn Chấp Nguyệt đi bên cạnh giống như cô gái yếu đuối, sơ ý một chút sẽ ngã sấp xuống, Giang Vân Hạc dứt khoát ngồi xổm trước người nàng: "Nào lên đây, ta cõng ngươi."
"Không được, nơi này là tuyệt địa,đầy rẫy các loại nguy hiểm. Nếu như ngươi cõng ta, gặp nguy hiểm ngươi sẽ phản ứng không kịp." Chấp Nguyệt lắc đầu. "Nếu như gặp phải nguy hiểm, ngươi không cần phải để ý đến ta, ta có hạt giống, không chết được."
"Đừng nói nhảm, ngươi chậm như vậy,thì đến thế kỉ nào hai ta có thể đi ra ngoài? Đừng quên ta còn có đôi mắt này, có nguy hiểm gì ta đều có thể sớm phát hiện."
Giang Vân Hạc hơi đứng lên, hai tay vòng về phía sau một vòng kéo Chấp Nguyệt dựa trên lưng mình, sau đó hắn xóc mạnh về phía sau,giữ nàng trên lưng.
Động tác hắn như thiên chuy bách luyện(1),thuần thục như nước chảy mây trôi.
Ặc!Thật nặng!
Giang Vân Hạc cắn răng.
Nha đầu ngốc Chấp Nguyệt này thật sự rất nặng.
500 cân chứ không phải đùa.
Không biết làm sao với loại cân nặng này mà nàng vẫn còn có thể thon thả mềm mại như vậy.
Cũng may hắn còn miễn cưỡng có thể gánh chịu được, chỉ là tốc độ sẽ chậm hơn,nhưng không sao,cũng không quan trọng lắm.
Hai mắt Giang Vân Hạc khép mở, hú hồn, may mà Chân Thực Thị Giới vẫn có thể sử dụng.
Nó chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn hiện tại.
Tới cửa động, cuối cùng hai người nhìn thấy bức tranh toàn cảnh ở bên ngoài.
Cách đó không xa là một gốc đại thụ đường kính tối thiểu mười mấy mét, cao một hai trăm mét đứng vững chống giữa đất trời.
Mà từ nơi xa nhìn lại, đâu đâu cũng có loại cây đại thụ cao này, một bên nhìn qua còn trống trải một chút, có thể nhìn thấy nơi xa đầy những dãy núi liên miên,dài miên man không đầu không cuối.
" Ta đi tìm chỗ nào cao để nhìn trước, xem rốt cuộc nơi này đến cùng là đâu." Giang Vân Hạc mở ra Chân Thực Thị Giới, xác nhận xung quanh không có nguy hiểm.
"Ta nghĩ ta biết nơi này là chỗ nào." Chấp Nguyệt ôm chặt Giang Vân Hạc, nói thì thào.
"Đây là Vô Tẫn Sơn."
Chú thích:
(1)Thiên chuy bách luyện: qua muôn ngàn thử thách; thử thách dài lâu; qua nhiều lần gọt giũa.
Cảm ơn đạo hữu oversea123 đã đẩy KP cho truyện!
Cùng lúc đó, trên thân thể những tu sĩ khác ở trong trận cũng sáng lên từng vòng bảo hộ,ngoại trừ một số ít xui xẻo bị tập kích bất ngờ thì tất cả những người còn lại đều bình yên vô sự.Không những vậy, một số người còn thừa dịp đối phương không kịp trở tay,ném một vài pháp khí bay qua, lập tức trong các trận điểm bên kia vang lên những âm thanh kêu thảm thiết.
Ngay cả Lục Kỳ Địa cũng xách hai cây chùy lên nhảy một bước ra tận ngoài mười mấy trượng, sau ba năm lần nhảy nàng nện thẳng một chùy về phía một tên mặc áo vàng, tạo thành một áp lực mạnh mẽ ép hắn xuống.
"Ta có phải là tên ngốc hay không?" Giang Vân Hạc nhíu mày."Sao chuyện gì ta cũng đều không biết?"
Trong lòng hắn rất bực bội.
Chấp Nguyệt hơi nhăn mặt, nàng đăm chiêu suy nghĩ một hồi,sau đó rụt rè đưa tay để trước miệng Giang Vân Hạc: "Nè, cho ngươi cắn một cái."
"Không cần!"
"Linh Khê Đăng kia không những tự có thể tìm được đích thân đệ tử chuyển thế, mà trong thời điểm đại chiến cũng có thể bảo hộ đệ tử trong tông một lần. Trong mấy tông môn khác ở đây cũng có nhiều loại pháp bảo như vậy, cũng tại vì ta thấy ngươi cũng ít khi thường thức mấy đồ vật thế này nên cũng quên nói."
"Thật xin lỗi."
"Thôi được rồi, không trách ngươi." Thấy trong đôi mắt ngây thơ Chấp Nguyệt đều là áy náy, Giang Vân Hạc cũng không thể tức giận nổi.
Ngẩng đầu nhìn vào trong trận, lần này những cứ điểm đối phương tạo thành đã bị bên ta chiếm đóng hoặc phá hủy hơn phân nửa,như vậy có thể chắc chắn thế cục đã định.
Bất kể nói thế nào thì thắng trận vẫn là một chuyện tốt.
"Ha ha ha ha, đạo hữu, các ngươi thua rồi, còn không mau mau lui quân?" Lý Bạch Mi ở trên không trung cười to nói.
"Không nghĩ tới các ngươi lại chuẩn bị kĩ càng như vậy,đúng là để ta có chút tò mò." Thanh niên đong đưa cây quạt nghe vậy cười to nói."Lần này xem như các ngươi thắng một nửa."
Đám người còn chưa hiểu rõ ràng câu "thắng một nửa" là có ý tứ gì, thì đột nhiên linh khí trong không khí tăng gia tốc lưu động thấy rõ, tất cả đều hướng về một phương hướng nào đó cuồn cuộn chảy tới.
Tất cả mọi người đồng thời giật mình ngẩng đầu nhìn lên,không biết từ lúc nào mà phía trên một trụ đá đã xuất hiện thêm một nam tử áo đen đeo mặt nạ quỷ, hai tay hắn xòe ra hai cây cờ lớn, ném chúng bay lên trên không trung.
"Càn khôn đại pháp, đấu chuyển tinh di!"
Một tầng mây mù u ám nhanh chóng xuất hiện bao phủ tất cả mọi người.
"Tình huống hiện giờ như thế nào?" Giang Vân Hạc cảm giác đại sự không lành,đôi mắt hắn quét qua khoảng không trước mặt thì phát hiện Mộng Nữ đang lùi về sau mấy bước, hình như nàng đang có ý định rời xa khu vực gần mình và Chấp Nguyệt.
Ý của đạo hữu ngươi là gì?
Trán Giang Vân Hạc bắt đầu ứa ra mồ hôi lạnh.
"Đi theo ta." Giang Vân Hạc kéo Chấp Nguyệt chạy thật nhanh về phía Mộng Nữ.
Mộng Nữ: Các ngươi đừng tới đây!
Giang Vân Hạc: Đạo hữu ngươi đừng chạy!
Bên chiến trường còn lại,Tư Không Danh Minh ở trên không trung cười ha hả: "Ta mượn tạm trận pháp của ngươi dùng một lát nhé,nào,ta sẽ bày ra một trận võng tinh."
Lão phất tay áo một cái, một trăm tám mươi mốt quân cờ màu trắng đều đặn rơi xuống,càng ngày biến càng lớn, cuối cùng thành một trăm năm mốt quân cờ đường kính hai mét đập rầm rầm trên mặt đất.
Linh khí giữa sân ngay lập tức đại loạn, như những mạch nước ngầm không thể nhìn thấy xô đẩy mọi người.Thật không ngờ... Tư Không Danh Minh vậy mà lại có thể đem trận pháp địch nhân bố trí biến hoá để cho bản thân mình sử dụng.
Mây mù u ám xung quanh cũng nhanh chóng bị phá tan thành từng đám nhỏ.Nguyên bản ban đầu nó còn bao phủ tất cả các đệ tử,nhưng hiện giờ cũng chỉ bao vây được một vài người.
Sau khi mây mù tan đi,những tu sĩ mặc áo quần màu ngũ sắc xếp vòng tròn đã biến mất không thấy gì nữa, cùng lúc biến mất đó còn có thêm cả mấy trăm tu sĩ chính đạo,tà đạo,và tu sĩ triều đình.
"Thủ đoạn của đạo hữu thật tốt, đáng tiếc thời cơ không cho phép nếu không phải vậy thì ta còn có thể lĩnh giáo thêm một phen." Thanh niên đong đưa cây quạt khẽ lắc đầu."Hôm nay đến đây thôi."
"Muốn đi? Làm sao có thể dễ dàng như vậy." Minh Vũ Tướng quân phóng thanh đại đao chuôi dài hai mét trong tay tới không trung,hóa thành một đầu Thanh Long táp về phía Hồng Y đại hán,trong trảo Thanh Long nắm thêm một vòng trăng tròn,từ trảo thoát ra đánh trực tiếp lên trên lưng đại hán áo đỏ,khiến thân thể hắn vỡ vụn, chỉ còn có cái đầu hóa thành một vệt huyết quang phóng vụt về phía xa.
Kẻ địch cũng đã bỏ chạy, cuối cùng chỉ còn có người của chính đạo, tà đạo và người trong triều đình.
Ánh mắt Nam Nguyệt quét qua sân,khi phát hiện không thấy có Chấp Nguyệt, lập tức trong lòng nàng thầm hô không tốt.
Không những là không thấy Chấp Nguyệt,mà ngay cả Giang Vân Hạc và ba tu sĩ Tử Thần Tông khác cũng không thấy bóng dáng.
Sắc mặt Minh Vũ Tướng quân cũng trầm xuống.
Kế Nguyên và trên dưới một trăm binh sĩ cũng biến mất không thấy tăm hơi.
...
Giang Vân Hạc cảm thấy trời đất quay cuồng, cuối cùng rớt xuống,rồi hắn lại thấy một vòng tay ôm chặt lấy mình, rất mềm mại,mùi hương rất quen thuộc.
Hai người không ngừng xoay tròn.
Sau đó mất trọng lượng.
"Ầm!Ui da!"
Giang Vân Hạc lăn ra mười mấy mét đập mặt vào một tảng đá mới dừng lại.
Sau đó một thân thể mềm mại, nhưng rất nặng đụng ở trên người hắn.
Giang Vân Hạc thiếu chút nữa tắc thở.
"Ngươi không sao chứ?" Âm thanh lo lắng của Chấp Nguyệt truyền đến.
"Không có việc gì,ta chỉ hơi choáng một chút." Lục phủ ngũ tạng của Giang Vân Hạc cuồn cuộn một trận,hắn ho hai tiếng, phun một ngụm máu.
"Không có chuyện gì, phun một cái là tốt ngay." Giang Vân Hạc nằm trên mặt đất hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại,hắn lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Chấp Nguyệt.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia dính đầy bùn đất, có chút bẩn thỉu.
Phía sau lưng Chấp Nguyệt là vách tường và đỉnh động, nhìn có vẻ là hai người đang ở trong một sơn động.
"Đây là đâu?" Giang Vân Hạc ngồi xuống lắc lắc đầu,hắn vẫn còn hơi choáng.
"Ta không biết,nhưng ta lại có cảm nhận không tốt về nơi này." Chấp Nguyệt ngồi dưới đất, dò xét bốn phía.
"Nơi này chỉ có linh lực cực kỳ yếu ớt, giống như bị thứ gì đó áp chế, linh lực của ta cũng chỉ có thể điều động một tia yếu ớt."
Giang Vân Hạc nghe vậy tự chuyển động linh lực một lần,hắn phát hiện mình cũng nhận lấy áp chế như vậy,tuy nhiên hắn so với Chấp Nguyệt còn tốt hơn một chút, đại khái còn có thể điều động linh lực Đáp Kiều cảnh.
Cách hai người không xa chính là cửa động, hẳn là hai người lăn từ kia tới đây.
Từ cửa động nhìn ra ngoài, bên ngoài giống như có một mặt tường.
Chính xác là nó giống như tường cây, phía trên phủ đầy dây leo.
Giang Vân Hạc từ dưới đất bò dậy, đưa tay kéo Chấp Nguyệt: "Ngươi có thể tự đi được không?"
Thật nặng.
"Ta xin lỗi." Chấp Nguyệt trong mắt đều là áy náy."Trạng thái của ta bây giờ không tốt, mặc dù có thể động đậy nhưng khi hành động sẽ nhận ảnh hưởng rất lớn."
"Vì sao ngươi phải nói xin lỗi? Ngươi không có lỗi với ai cả." Giang Vân Hạc vuốt vuốt đầu nàng."Ta phải cám ơn ngươi, đã cho ta cơ hội chiếu cố ngươi, nằm mơ ta cũng không ngờ sẽ có ngày như vậy."
Đây là lần đầu tiên Chấp Nguyệt bị người khác xoa đầu như vậy...
Cảm giác rất hạnh phúc,rất yên tâm.
"Ngươi mới vừa nói có cảm nhận không tốt gì đó?" Giang Vân Hạc hỏi.
Chấp Nguyệt quay đầu nhìn về phía vách tường,ngay lập tức nàng nhìn thấy phía trên có mấy khối tinh thể màu đen nhô ra."Đây là Phệ Linh thạch, có thể áp chế linh khí trong phạm vi khá lớn, số lượng loại Phệ Linh thạch này ở đây không nhiều, mà trước mắt những nơi có số lượng nhiều mà ta biết, đều là tuyệt địa."
"Một vùng mà được xưng là tuyệt địa, không đơn giản là chỉ vì tu sĩ ở trong đó phải nhận áp chế,mà còn thể hiện nguy hiểm cực lớn, tuy có nguy hiểm nhưng vẫn thường có động vật sinh tồn,nhưng nhiều khi chính nguy hiểm lại đến từ bản thân những loài động vật này."
Đây thật đúng không phải tin tức tốt lành gì.
"Không lẽ có cả những người kia mai phục ở nơi này?" Giang Vân Hạc cười khổ một tiếng, đại khái hắn có thể hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
Đây thật là thập tử vô sinh.
"Có lẽ là không có, bọn hắn đang chuẩn bị dịch chuyển chúng ta tới một chỗ khác,nhưng không ngờ tới lại bị Tư Không tiền bối nhiễu loạn, cuối cùng hạ tới nơi này, ta đoán bọn hắn rất có thể cũng ở nơi đây." Mặt Chấp Nguyệt hiện lên vẻ lo lắng.
Giang Vân Hạc nghe xong, suy nghĩ một chút, hình như tình huống cũng không bết bát như vậy.
Nếu như bị chuyển tới nơi bọn hắn an bài thì toang rồi, đó chính là thập tử vô sinh.
Mà hiện tại,mới chỉ là cửu tử nhất sinh.
Nghe vậy hắn cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.
"Đi ra ngoài xem một chút,xem đây rốt cuộc là ở đâu, hi vọng khoảng cách đi ra ngoài không phải quá xa." Giang Vân Hạc ôm đầy kỳ vọng.
Nếu hai người may mắn chỉ ở ranh giới tuyệt địa,,tỉ lệ sống sót sẽ tăng lên khá nhiều.
Nhìn Chấp Nguyệt đi bên cạnh giống như cô gái yếu đuối, sơ ý một chút sẽ ngã sấp xuống, Giang Vân Hạc dứt khoát ngồi xổm trước người nàng: "Nào lên đây, ta cõng ngươi."
"Không được, nơi này là tuyệt địa,đầy rẫy các loại nguy hiểm. Nếu như ngươi cõng ta, gặp nguy hiểm ngươi sẽ phản ứng không kịp." Chấp Nguyệt lắc đầu. "Nếu như gặp phải nguy hiểm, ngươi không cần phải để ý đến ta, ta có hạt giống, không chết được."
"Đừng nói nhảm, ngươi chậm như vậy,thì đến thế kỉ nào hai ta có thể đi ra ngoài? Đừng quên ta còn có đôi mắt này, có nguy hiểm gì ta đều có thể sớm phát hiện."
Giang Vân Hạc hơi đứng lên, hai tay vòng về phía sau một vòng kéo Chấp Nguyệt dựa trên lưng mình, sau đó hắn xóc mạnh về phía sau,giữ nàng trên lưng.
Động tác hắn như thiên chuy bách luyện(1),thuần thục như nước chảy mây trôi.
Ặc!Thật nặng!
Giang Vân Hạc cắn răng.
Nha đầu ngốc Chấp Nguyệt này thật sự rất nặng.
500 cân chứ không phải đùa.
Không biết làm sao với loại cân nặng này mà nàng vẫn còn có thể thon thả mềm mại như vậy.
Cũng may hắn còn miễn cưỡng có thể gánh chịu được, chỉ là tốc độ sẽ chậm hơn,nhưng không sao,cũng không quan trọng lắm.
Hai mắt Giang Vân Hạc khép mở, hú hồn, may mà Chân Thực Thị Giới vẫn có thể sử dụng.
Nó chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn hiện tại.
Tới cửa động, cuối cùng hai người nhìn thấy bức tranh toàn cảnh ở bên ngoài.
Cách đó không xa là một gốc đại thụ đường kính tối thiểu mười mấy mét, cao một hai trăm mét đứng vững chống giữa đất trời.
Mà từ nơi xa nhìn lại, đâu đâu cũng có loại cây đại thụ cao này, một bên nhìn qua còn trống trải một chút, có thể nhìn thấy nơi xa đầy những dãy núi liên miên,dài miên man không đầu không cuối.
" Ta đi tìm chỗ nào cao để nhìn trước, xem rốt cuộc nơi này đến cùng là đâu." Giang Vân Hạc mở ra Chân Thực Thị Giới, xác nhận xung quanh không có nguy hiểm.
"Ta nghĩ ta biết nơi này là chỗ nào." Chấp Nguyệt ôm chặt Giang Vân Hạc, nói thì thào.
"Đây là Vô Tẫn Sơn."
Chú thích:
(1)Thiên chuy bách luyện: qua muôn ngàn thử thách; thử thách dài lâu; qua nhiều lần gọt giũa.
Cảm ơn đạo hữu oversea123 đã đẩy KP cho truyện!
Danh sách chương