Lúc này, trong lòng Chấp Nguyệt tràn đầy vui mừng cùng xúc động, nàng nhanh chóng bước từng bước một đi tới.
Đồng Thanh Xuyên ở bên cạnh há hốc mồm, hắn nhìn Chấp Nguyệt, rồi nhìn Giang Vân Hạc, lại nhìn Chấp Nguyệt, lại quay nhìn Giang Vân Hạc, vẻ mặt mờ mịt chưa hiểu gì.
Tông Nguyên Cửu thì không còn ho ra máu nữa, mà lần này hắn đang phun máu.
Phải biết Tử Thần Tông là chính đạo đại phái ở Vạn Sinh Quốc, còn Chấp Nguyệt lại là Vạn Nam đệ nhất mỹ nhân, ngay trước lúc nàng đến đã được rất nhiều người ở bên kia chú ý.
Mấy thiếu hiệp danh môn chính phái chính đạo đều đang cấp tốc chuẩn bị biểu hiện thật tốt, sửa sang lại dung nhan, chuẩn bị nghênh đón nàng.
Không ngờ sau đó Chấp Nguyệt lại chạy thẳng tới chỗ một người, mà vẻ mặt lạnh lẽo thường ngày cũng không thấy, chỉ còn lại một bụng đầy vui mừng.
Thử nghĩ xem phản ứng của mọi người trên hai đỉnh núi như thế nào?
Dường như tất cả mọi ánh đều hoàn toàn tập trung ngay tới nơi đó.
Nếu là người khác, có lẽ lúc này đã không dám mở mắt ra nhìn nữa rồi. Tuy nhiên Giang Vân Hạc là loại người có kinh nghiệm phong phú, đối mặt với loại tình huống này hắn cũng không hoảng lên một chút nào.
Khép cây quạt lại vỗ vào lòng bàn tay một cái, vẻ mặt hắn tràn ngập niềm vui nói: "Gặp lại ngươi thật sự là quá tốt".
"Ta rất nhớ ngươi!"
Mặt Chấp Nguyệt nhanh chóng đỏ ửng, trong mắt càng nhiều thêm vui mừng, nàng cắn nhẹ môi nói.
"Vì sao ngươi phải che mặt lại?"
Nghe vậy, Giang Vân Hạc quay đầu nhìn xunh quanh một chút, thật đúng là vạn con mắt đang nhìn mình.
Quay lại với vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn thở dài: "Là ta sợ ngươi sẽ xúc động rồi chạy tới như vậy!"
Nhưng trong lòng hắn lại âm thầm gào thét: Cõng nồi hiệp khách, Yêu Nữ, Tô Khanh Gia, Tô Tiểu Tiểu, mau tới cứu giá ta! Không tới cứu ta là hôm nay phải trình diễn bản Thổ Mộc Bảo tu tiên chi biến(1) đó!
Trong lòng Chấp Nguyệt lập tức sáng tỏ, hiện giờ đang là lưỡng đạo đấu kiếm, đỉnh núi này lại là nơi của tà đạo.
Hắn sợ mình xung đột cùng người khác rồi bị thương...
Lúc này Chấp Nguyệt nói ngay:
"Theo ta đi!"
Cổ Giang Vân Hạc có chút cứng ngắc, ánh mắt hắn liếc đến mấy tên bên cạnh, đây chính là đến cướp người a, sao các ngươi không có nổi một người đi cản?
Hết lần này tới lần khác hắn chỉ có thể trong tươi cười biểu đạt ra niềm vui gặp lại, không có nửa phần gượng ép nào.
Xung quanh vô số người trơ mắt nhìn một màn này, không ít người tự liếc ánh mắt mình về một nơi khác.
Không phải tiểu tử này là hàng độc chiếm của yêu nữ kia sao?
Hôm nay lại muốn trình diễn nhị nữ tranh chồng?
Nếu là như vậy thì sự tình này rất được hoan nghênh nha, lúc đầu còn có mấy người thấy ngứa mắt vì Chấp Nguyệt không coi ai ra gì, nhưng bây giờ cũng không có ai định xuất thủ.
"Đi theo ngươi? Đi đâu vậy? Ta đã đồng ý chưa?" Một giọng nói mềm mại vang lên, làm tất cả mọi người mừng rỡ, trò vui đến.
Sắc mặt bên ngoài của Giang Vân Hạc biến hóa, thần sắc hắn có chút lo lắng.
Nhưng trong lòng thì mừng rỡ vô cùng, Chấp Nguyệt là Hắc Sơn Lão Yêu, Tô Tiểu Tiểu lại là Yến Xích Hà(2), cứu người ở trong cơn nguy kịch, không hổ là cõng nồi hiệp khách nghĩa bạc vân thiên(3).
Chính mình là Nhiếp Tiểu Hạc(4).
Hắn cảm thấy mình cầm cái giải Oscar về cũng không có vấn đề gì.
Vẻ mặt Chấp Nguyệt phức tạp vạn phần, nàng nhìn về phía kia thì thấy Tô Tiểu Tiểu đang cười khanh khách đi tới.
Khuôn mặt nàng lạnh xuống, nói: "Để ta mang hắn đi, chuyện lúc trước không tính với ngươi nữa".
Nghe vậy, Tô Tiểu Tiểu lập tức cười ha hả: "Ha ha, nữ nhân ngu xuẩn như ngươi muốn đoạt nam nhân với ta, cái gì mà không tính với ta nữa?"
"Ai da ai da, ta thật là sợ!"
"Nhưng coi như ngươi vẫn tính toán với ta thì thế nào? Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi, hay là ngươi mang tên tuổi Tử Thần Tông ra để dọa ta?"
Chấp Nguyệt bị Tô Tiểu Tiểu nói mấy câu làm tức giận mắt hạnh trừng trừng.
"Trừng ta làm gì? Còn nữa, Tử Thần Tông đúng là không hổ là danh môn chính phái nha, trắng trợn cướp đoạt nam nhân, mọi thứ đều cướp như thế, thật là quang minh chính đại!" Giọng nói Tô Tiểu Tiểu tràn đầy trêu tức.
Nghĩ cho cùng, nếu đấu võ mồm thì Chấp Nguyệt vẫn không phải đối thủ của Tô Tiểu Tiểu, dù sao da mặt của nàng vẫn rất mỏng, nhưng bây giờ để nàng buông tay cũng tuyệt đối không có khả năng!
Đặc biệt là khi nàng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Giang Vân Hạc.
Chấp Nguyệt nổi giận quát lớn: "Bớt nói nhảm, nhìn vào thực lực mà nói chuyện".
Sau đó vô số lá bùa từ trong tay áo nàng bay ra cuốn thành hai đầu trường long khổng lồ trên không trung.
"Đánh thì đánh, ta sợ ngươi quá! Bại tướng dưới tay ta mà thôi!" Tô Tiểu Tiểu cười duyên một tiếng, chỉ bạc trên đầu ngón tay nàng tung bay, lộ ra u quang phía sau.
Hiện giờ hai người đang hết sức căng thẳng, cũng chỉ bởi vì một tên nam nhân.
Đúng vào lúc này, một âm thanh to lớn không rõ nam hay nữ truyền tới: "Làm càn! Tử Thần Tông các ngươi coi đây là nhà các ngươi hay sao? Hay cho rằng tà đạo chúng ta không có người?"
"Hồng Hoa, tiểu nhi nữ của ta có chút khúc mắc ở trong, không liên quan tới chính đạo và tà đạo. " Một âm thanh nữ tử ôn hòa truyền đến.
"Hừ, ngày mai chính là lưỡng đạo đấu kiếm, nếu có khúc mắc gì thì lên tràng thượng mà giải quyết. Nếu như còn ở đây dây dưa không rõ, thì đừng trách ta không nể mặt các ngươi!" Hồng Hoa lão tổ hừ lạnh một tiếng.
"Chấp Nguyệt, trở về!" Giọng nữ dịu dàng kia biến thành nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Chấp Nguyệt oán hận trừng mắt Tô Tiểu Tiểu, hai đầu trường long kia hóa thành lá bùa lộn xộn bay tán loạn bay vào trong tay áo.
"Ta thắng, hắn theo ta về!"
"Chờ ngươi có thể thắng rồi nói sau!" Tô Tiểu Tiểu ngáp dài một cái.
Chấp Nguyệt lại liếc mắt nhìn Giang Vân Hạc, nàng giơ tay lên, một đạo kim quang rơi vào trong tay Giang Vân Hạc, nàng truyền âm nói: "Trong tà đạo có rất nhiều người âm hiểu độc ác, vật này ngươi cầm lấy để phòng thân, ở trước mắt bao người, Tô Tiểu Tiểu tuyệt đối không cho ta cưỡng đoạt mang ngươi về. Chờ ta!"
Giang Vân Hạc gửi cho nàng một ánh mắt "an tâm", rồi đưa tay ra nhận lấy kim quang kia, úi úi, tí nữa thì phỏng tay, giống như vừa cầm một đám lửa vậy.
Lúc này không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm hắn.
Nhất là cái bọn danh môn chính phái kia.
"Cẩn thận một chút, nếu không thể làm không nên cưỡng cầu". Giang Vân Hạc nói khẽ: "Ta vẫn an toàn".
"Yên tâm!" Trong lòng Chấp Nguyệt còn nhiều chuyện muốn nói, nhưng ở nơi đây không phải lúc nói chuyện, nàng nhìn Giang Vân Hạc một lần cuối rồi mới quay người rời khỏi.
"A, thật đúng là tình chàng ý thiếp, đừng quên ngươi sống là người của ta, chết là quỷ của ta!" Tô Tiểu Tiểu tràn ngập ác ý nắm cằm Giang Vân Hạc véo một cái, hiển nhiên nàng vẫn đang diễn vai ác nữ trắng trợn cướp đoạt nam tử vô cùng nhuần nhuyễn.
Nếu như không phải ta đánh không lại nàng...
Thân hình Chấp Nguyệt trên không trung dừng lại, do dự mãi, cuối cùng nàng vẫn không quay đầu lại.
"Nữ nhân ngu xuẩn". Tô Tiểu Tiểu khẽ thì thầm một tiếng, quay đầu về phía đám người cười ngọt ngào nói: "Đùa giỡn như thế này đẹp mắt không?"
Hung danh Tô Tiểu Tiểu ở bên ngoài, cười càng ngọt, tâm càng độc, tay càng tàn nhẫn.
Một đám đệ tử chỉ dám im re, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Một vài tinh anh trong tông môn khác dù không sợ nàng, nhưng cũng không tùy ý đi trêu chọc nữ nhân điên này.
Thấy không có ai dám ho he gì nữa, Tô Tiểu Tiểu dùng một tay túm cổ Giang Vân Hạc, lôi về bên trong xe quan tài.
Mọi người nhìn vậy chỉ biết lắc đầu lè lưỡi, giữa ban ngày ban mặt... Tô Yêu Nữ không hổ là Tô Yêu Nữ...
Nhưng không ngờ Tiểu Bạch Kiểm kia lại làm hai nữ nhân Tô Tiểu Tiểu và Chấp Nguyệt tranh đoạt cực khổ đến như vậy, lại vừa trình diễn ra màn nhị nữ tranh chồng, không biết hắn làm như thế nào nhỉ?
Tốp năm tốp ba người tụ vào một chỗ xì xào bàn tán.
Vốn trước đó có ít người nghe nói sự tình Tô Tiểu Tiểu còn không tin, nhưng lúc này thì chắc chắn sự thật.
Chẳng những là sự thật, mà giờ còn nhiều thêm Vạn Nam đệ nhất mỹ nhân Chấp Nguyệt.
Đám đông vẫn tiếp tục bàn tán, có thể nói đây là sự việc chấn động nhất tu hành giới năm nay rồi.
Sư huynh đệ Tông Nguyên Cửu và Đồng Thanh Xuyên tìm một tảng đá ngồi xổm xuống.
"Đồng huynh... " Tông Nguyên Cửu nói hai chữ, lại ho ra một đống máu.
"Đừng nói chuyện, để cho ta yên tĩnh". Vẻ mặt Đồng Thanh Xuyên mặt ỉu xìu.
"Ngươi thầm mến Nguyệt tiên tử?" Tông Nguyên Cửu sư đệ kinh ngạc nói.
"Ta vẫn luôn cảm thấy sao trời xanh lại bất công như vậy". Đồng Thanh Xuyên phiền muộn.
...
"Chậc chậc, nghĩ không ra có một ngày Tô Tiểu Tiểu ta lại đi cướp nam nhân của người ta, ngươi nói có đúng hay không?" Tô Tiểu Tiểu cười tủm tỉm nhìn Giang Vân Hạc.
"Đa tạ, đại ân đại đức, ngày sau sẽ báo!" Vẻ mặt Giang Vân Hạc thành khẩn.
"Ha ha ha ha, không biết nữ nhân ngu xuẩn kia nghe như thế sẽ là biểu hiện như thế nào nhỉ, ta thực sự muốn nhìn một chút. " Tô Tiểu Tiểu cười ngửa tới ngửa lui.
Giang Vân Hạc buông tay.
Ý nghĩ trong lòng của hắn lúc này đối với Chấp Nguyệt chắc phải dùng một đoạn văn để diễn tả mới được.
"Ngươi phải làm một tên người gỗ không cho ngươi có cảm xúc, không cho ngươi vụng trộm nhớ nhung, không cho ngươi quay đầu nhìn. Phải bỏ mọi sinh hoạt khác của chính mình. Ngươi phải nghe lời, giống như toàn bộ cá phải sống trong cùng một miền biển".
"Ngươi nói, ta có nên nói cho nàng hay không? Ta thực sự muốn nhìn thấy nét mặt của nàng". Tô Tiểu Tiểu cười hì hì nói.
Giang Vân Hạc buông tay.
"Ngũ Uẩn Đồ".
"A, đùa giỡn như vậy vẫn rất vui". Tô Tiểu Tiểu dùng ngón trỏ để dưới cằm: "Khó gặp được việc chơi vui như vậy, cùng các ngươi tiếp tục diễn cũng không tệ".
Giang Vân Hạc cảm thấy trẻ nhỏ đúng là dễ dạy.
"Nhưng ta lại nghĩ đến một trò chơi rất hay, muốn ta đưa ngươi đi làm nội ứng ở Tử Thần Tông không? Có Ngũ Uẩn Đồ trên thân, Tử Thần Tông chắc chắn coi ngươi như bảo bối để che chở, còn có thể giống như mỹ nhân dưới ánh trăng nha".
Sắc mặt Giang Vân Hạc lần này là thực sự thay đổi.
Trong lòng chỉ còn có ba chữ.
Ông nội ngươi!
Chú thích:
(1) Thổ Mộc bảo chi biến: Biến sự Thổ Mộc Bảo. Muốn hiểu kĩ hơn thì link đây nhóe:https://vi. m. wikipedia. org/wiki/Sự_biến_Thổ_Mộc_bảo
(2) Yến Xích Hà, Hắc Sơn Lão Yêu: Hai nhân vật hư cấu trong "Thiếu Nữ U Hồn". Muốn hiểu kĩ hơn thì vào link này nhé:https://vi. m. wikipedia. org/wiki/Thiến_nữ_u_hồn
(3) Nghĩa bạc vân thiên: là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn. Tiếng Việt hơi khó dịch, có một câu hơi tương tự là "nghĩa khí ngút trời".
(4) Nhiếp Tiểu Hạc: chế từ Nhiếp Tiểu Thiến_nữ chính của "Thiếu Nữ U Hồn".
Đồng Thanh Xuyên ở bên cạnh há hốc mồm, hắn nhìn Chấp Nguyệt, rồi nhìn Giang Vân Hạc, lại nhìn Chấp Nguyệt, lại quay nhìn Giang Vân Hạc, vẻ mặt mờ mịt chưa hiểu gì.
Tông Nguyên Cửu thì không còn ho ra máu nữa, mà lần này hắn đang phun máu.
Phải biết Tử Thần Tông là chính đạo đại phái ở Vạn Sinh Quốc, còn Chấp Nguyệt lại là Vạn Nam đệ nhất mỹ nhân, ngay trước lúc nàng đến đã được rất nhiều người ở bên kia chú ý.
Mấy thiếu hiệp danh môn chính phái chính đạo đều đang cấp tốc chuẩn bị biểu hiện thật tốt, sửa sang lại dung nhan, chuẩn bị nghênh đón nàng.
Không ngờ sau đó Chấp Nguyệt lại chạy thẳng tới chỗ một người, mà vẻ mặt lạnh lẽo thường ngày cũng không thấy, chỉ còn lại một bụng đầy vui mừng.
Thử nghĩ xem phản ứng của mọi người trên hai đỉnh núi như thế nào?
Dường như tất cả mọi ánh đều hoàn toàn tập trung ngay tới nơi đó.
Nếu là người khác, có lẽ lúc này đã không dám mở mắt ra nhìn nữa rồi. Tuy nhiên Giang Vân Hạc là loại người có kinh nghiệm phong phú, đối mặt với loại tình huống này hắn cũng không hoảng lên một chút nào.
Khép cây quạt lại vỗ vào lòng bàn tay một cái, vẻ mặt hắn tràn ngập niềm vui nói: "Gặp lại ngươi thật sự là quá tốt".
"Ta rất nhớ ngươi!"
Mặt Chấp Nguyệt nhanh chóng đỏ ửng, trong mắt càng nhiều thêm vui mừng, nàng cắn nhẹ môi nói.
"Vì sao ngươi phải che mặt lại?"
Nghe vậy, Giang Vân Hạc quay đầu nhìn xunh quanh một chút, thật đúng là vạn con mắt đang nhìn mình.
Quay lại với vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn thở dài: "Là ta sợ ngươi sẽ xúc động rồi chạy tới như vậy!"
Nhưng trong lòng hắn lại âm thầm gào thét: Cõng nồi hiệp khách, Yêu Nữ, Tô Khanh Gia, Tô Tiểu Tiểu, mau tới cứu giá ta! Không tới cứu ta là hôm nay phải trình diễn bản Thổ Mộc Bảo tu tiên chi biến(1) đó!
Trong lòng Chấp Nguyệt lập tức sáng tỏ, hiện giờ đang là lưỡng đạo đấu kiếm, đỉnh núi này lại là nơi của tà đạo.
Hắn sợ mình xung đột cùng người khác rồi bị thương...
Lúc này Chấp Nguyệt nói ngay:
"Theo ta đi!"
Cổ Giang Vân Hạc có chút cứng ngắc, ánh mắt hắn liếc đến mấy tên bên cạnh, đây chính là đến cướp người a, sao các ngươi không có nổi một người đi cản?
Hết lần này tới lần khác hắn chỉ có thể trong tươi cười biểu đạt ra niềm vui gặp lại, không có nửa phần gượng ép nào.
Xung quanh vô số người trơ mắt nhìn một màn này, không ít người tự liếc ánh mắt mình về một nơi khác.
Không phải tiểu tử này là hàng độc chiếm của yêu nữ kia sao?
Hôm nay lại muốn trình diễn nhị nữ tranh chồng?
Nếu là như vậy thì sự tình này rất được hoan nghênh nha, lúc đầu còn có mấy người thấy ngứa mắt vì Chấp Nguyệt không coi ai ra gì, nhưng bây giờ cũng không có ai định xuất thủ.
"Đi theo ngươi? Đi đâu vậy? Ta đã đồng ý chưa?" Một giọng nói mềm mại vang lên, làm tất cả mọi người mừng rỡ, trò vui đến.
Sắc mặt bên ngoài của Giang Vân Hạc biến hóa, thần sắc hắn có chút lo lắng.
Nhưng trong lòng thì mừng rỡ vô cùng, Chấp Nguyệt là Hắc Sơn Lão Yêu, Tô Tiểu Tiểu lại là Yến Xích Hà(2), cứu người ở trong cơn nguy kịch, không hổ là cõng nồi hiệp khách nghĩa bạc vân thiên(3).
Chính mình là Nhiếp Tiểu Hạc(4).
Hắn cảm thấy mình cầm cái giải Oscar về cũng không có vấn đề gì.
Vẻ mặt Chấp Nguyệt phức tạp vạn phần, nàng nhìn về phía kia thì thấy Tô Tiểu Tiểu đang cười khanh khách đi tới.
Khuôn mặt nàng lạnh xuống, nói: "Để ta mang hắn đi, chuyện lúc trước không tính với ngươi nữa".
Nghe vậy, Tô Tiểu Tiểu lập tức cười ha hả: "Ha ha, nữ nhân ngu xuẩn như ngươi muốn đoạt nam nhân với ta, cái gì mà không tính với ta nữa?"
"Ai da ai da, ta thật là sợ!"
"Nhưng coi như ngươi vẫn tính toán với ta thì thế nào? Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi, hay là ngươi mang tên tuổi Tử Thần Tông ra để dọa ta?"
Chấp Nguyệt bị Tô Tiểu Tiểu nói mấy câu làm tức giận mắt hạnh trừng trừng.
"Trừng ta làm gì? Còn nữa, Tử Thần Tông đúng là không hổ là danh môn chính phái nha, trắng trợn cướp đoạt nam nhân, mọi thứ đều cướp như thế, thật là quang minh chính đại!" Giọng nói Tô Tiểu Tiểu tràn đầy trêu tức.
Nghĩ cho cùng, nếu đấu võ mồm thì Chấp Nguyệt vẫn không phải đối thủ của Tô Tiểu Tiểu, dù sao da mặt của nàng vẫn rất mỏng, nhưng bây giờ để nàng buông tay cũng tuyệt đối không có khả năng!
Đặc biệt là khi nàng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Giang Vân Hạc.
Chấp Nguyệt nổi giận quát lớn: "Bớt nói nhảm, nhìn vào thực lực mà nói chuyện".
Sau đó vô số lá bùa từ trong tay áo nàng bay ra cuốn thành hai đầu trường long khổng lồ trên không trung.
"Đánh thì đánh, ta sợ ngươi quá! Bại tướng dưới tay ta mà thôi!" Tô Tiểu Tiểu cười duyên một tiếng, chỉ bạc trên đầu ngón tay nàng tung bay, lộ ra u quang phía sau.
Hiện giờ hai người đang hết sức căng thẳng, cũng chỉ bởi vì một tên nam nhân.
Đúng vào lúc này, một âm thanh to lớn không rõ nam hay nữ truyền tới: "Làm càn! Tử Thần Tông các ngươi coi đây là nhà các ngươi hay sao? Hay cho rằng tà đạo chúng ta không có người?"
"Hồng Hoa, tiểu nhi nữ của ta có chút khúc mắc ở trong, không liên quan tới chính đạo và tà đạo. " Một âm thanh nữ tử ôn hòa truyền đến.
"Hừ, ngày mai chính là lưỡng đạo đấu kiếm, nếu có khúc mắc gì thì lên tràng thượng mà giải quyết. Nếu như còn ở đây dây dưa không rõ, thì đừng trách ta không nể mặt các ngươi!" Hồng Hoa lão tổ hừ lạnh một tiếng.
"Chấp Nguyệt, trở về!" Giọng nữ dịu dàng kia biến thành nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Chấp Nguyệt oán hận trừng mắt Tô Tiểu Tiểu, hai đầu trường long kia hóa thành lá bùa lộn xộn bay tán loạn bay vào trong tay áo.
"Ta thắng, hắn theo ta về!"
"Chờ ngươi có thể thắng rồi nói sau!" Tô Tiểu Tiểu ngáp dài một cái.
Chấp Nguyệt lại liếc mắt nhìn Giang Vân Hạc, nàng giơ tay lên, một đạo kim quang rơi vào trong tay Giang Vân Hạc, nàng truyền âm nói: "Trong tà đạo có rất nhiều người âm hiểu độc ác, vật này ngươi cầm lấy để phòng thân, ở trước mắt bao người, Tô Tiểu Tiểu tuyệt đối không cho ta cưỡng đoạt mang ngươi về. Chờ ta!"
Giang Vân Hạc gửi cho nàng một ánh mắt "an tâm", rồi đưa tay ra nhận lấy kim quang kia, úi úi, tí nữa thì phỏng tay, giống như vừa cầm một đám lửa vậy.
Lúc này không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm hắn.
Nhất là cái bọn danh môn chính phái kia.
"Cẩn thận một chút, nếu không thể làm không nên cưỡng cầu". Giang Vân Hạc nói khẽ: "Ta vẫn an toàn".
"Yên tâm!" Trong lòng Chấp Nguyệt còn nhiều chuyện muốn nói, nhưng ở nơi đây không phải lúc nói chuyện, nàng nhìn Giang Vân Hạc một lần cuối rồi mới quay người rời khỏi.
"A, thật đúng là tình chàng ý thiếp, đừng quên ngươi sống là người của ta, chết là quỷ của ta!" Tô Tiểu Tiểu tràn ngập ác ý nắm cằm Giang Vân Hạc véo một cái, hiển nhiên nàng vẫn đang diễn vai ác nữ trắng trợn cướp đoạt nam tử vô cùng nhuần nhuyễn.
Nếu như không phải ta đánh không lại nàng...
Thân hình Chấp Nguyệt trên không trung dừng lại, do dự mãi, cuối cùng nàng vẫn không quay đầu lại.
"Nữ nhân ngu xuẩn". Tô Tiểu Tiểu khẽ thì thầm một tiếng, quay đầu về phía đám người cười ngọt ngào nói: "Đùa giỡn như thế này đẹp mắt không?"
Hung danh Tô Tiểu Tiểu ở bên ngoài, cười càng ngọt, tâm càng độc, tay càng tàn nhẫn.
Một đám đệ tử chỉ dám im re, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Một vài tinh anh trong tông môn khác dù không sợ nàng, nhưng cũng không tùy ý đi trêu chọc nữ nhân điên này.
Thấy không có ai dám ho he gì nữa, Tô Tiểu Tiểu dùng một tay túm cổ Giang Vân Hạc, lôi về bên trong xe quan tài.
Mọi người nhìn vậy chỉ biết lắc đầu lè lưỡi, giữa ban ngày ban mặt... Tô Yêu Nữ không hổ là Tô Yêu Nữ...
Nhưng không ngờ Tiểu Bạch Kiểm kia lại làm hai nữ nhân Tô Tiểu Tiểu và Chấp Nguyệt tranh đoạt cực khổ đến như vậy, lại vừa trình diễn ra màn nhị nữ tranh chồng, không biết hắn làm như thế nào nhỉ?
Tốp năm tốp ba người tụ vào một chỗ xì xào bàn tán.
Vốn trước đó có ít người nghe nói sự tình Tô Tiểu Tiểu còn không tin, nhưng lúc này thì chắc chắn sự thật.
Chẳng những là sự thật, mà giờ còn nhiều thêm Vạn Nam đệ nhất mỹ nhân Chấp Nguyệt.
Đám đông vẫn tiếp tục bàn tán, có thể nói đây là sự việc chấn động nhất tu hành giới năm nay rồi.
Sư huynh đệ Tông Nguyên Cửu và Đồng Thanh Xuyên tìm một tảng đá ngồi xổm xuống.
"Đồng huynh... " Tông Nguyên Cửu nói hai chữ, lại ho ra một đống máu.
"Đừng nói chuyện, để cho ta yên tĩnh". Vẻ mặt Đồng Thanh Xuyên mặt ỉu xìu.
"Ngươi thầm mến Nguyệt tiên tử?" Tông Nguyên Cửu sư đệ kinh ngạc nói.
"Ta vẫn luôn cảm thấy sao trời xanh lại bất công như vậy". Đồng Thanh Xuyên phiền muộn.
...
"Chậc chậc, nghĩ không ra có một ngày Tô Tiểu Tiểu ta lại đi cướp nam nhân của người ta, ngươi nói có đúng hay không?" Tô Tiểu Tiểu cười tủm tỉm nhìn Giang Vân Hạc.
"Đa tạ, đại ân đại đức, ngày sau sẽ báo!" Vẻ mặt Giang Vân Hạc thành khẩn.
"Ha ha ha ha, không biết nữ nhân ngu xuẩn kia nghe như thế sẽ là biểu hiện như thế nào nhỉ, ta thực sự muốn nhìn một chút. " Tô Tiểu Tiểu cười ngửa tới ngửa lui.
Giang Vân Hạc buông tay.
Ý nghĩ trong lòng của hắn lúc này đối với Chấp Nguyệt chắc phải dùng một đoạn văn để diễn tả mới được.
"Ngươi phải làm một tên người gỗ không cho ngươi có cảm xúc, không cho ngươi vụng trộm nhớ nhung, không cho ngươi quay đầu nhìn. Phải bỏ mọi sinh hoạt khác của chính mình. Ngươi phải nghe lời, giống như toàn bộ cá phải sống trong cùng một miền biển".
"Ngươi nói, ta có nên nói cho nàng hay không? Ta thực sự muốn nhìn thấy nét mặt của nàng". Tô Tiểu Tiểu cười hì hì nói.
Giang Vân Hạc buông tay.
"Ngũ Uẩn Đồ".
"A, đùa giỡn như vậy vẫn rất vui". Tô Tiểu Tiểu dùng ngón trỏ để dưới cằm: "Khó gặp được việc chơi vui như vậy, cùng các ngươi tiếp tục diễn cũng không tệ".
Giang Vân Hạc cảm thấy trẻ nhỏ đúng là dễ dạy.
"Nhưng ta lại nghĩ đến một trò chơi rất hay, muốn ta đưa ngươi đi làm nội ứng ở Tử Thần Tông không? Có Ngũ Uẩn Đồ trên thân, Tử Thần Tông chắc chắn coi ngươi như bảo bối để che chở, còn có thể giống như mỹ nhân dưới ánh trăng nha".
Sắc mặt Giang Vân Hạc lần này là thực sự thay đổi.
Trong lòng chỉ còn có ba chữ.
Ông nội ngươi!
Chú thích:
(1) Thổ Mộc bảo chi biến: Biến sự Thổ Mộc Bảo. Muốn hiểu kĩ hơn thì link đây nhóe:https://vi. m. wikipedia. org/wiki/Sự_biến_Thổ_Mộc_bảo
(2) Yến Xích Hà, Hắc Sơn Lão Yêu: Hai nhân vật hư cấu trong "Thiếu Nữ U Hồn". Muốn hiểu kĩ hơn thì vào link này nhé:https://vi. m. wikipedia. org/wiki/Thiến_nữ_u_hồn
(3) Nghĩa bạc vân thiên: là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn. Tiếng Việt hơi khó dịch, có một câu hơi tương tự là "nghĩa khí ngút trời".
(4) Nhiếp Tiểu Hạc: chế từ Nhiếp Tiểu Thiến_nữ chính của "Thiếu Nữ U Hồn".
Danh sách chương