"Ha ha ha ha ha ha, Lục Kỳ Thiên, ngươi có thể làm được như ta không? A ha ha ha ha ha!"
Giang Vân Hạc đang ngồi gật gù trên càng xe giật bắn mình nghe khi nghe thấy tiếng cười non nớt của trẻ nhỏ.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn thấy một bé gái tầm mười một mười hai tuổi đang tự cầm đầu mình tháo từ trên cổ xuống, rồi lại lắp vào, lại tháo xuống, lại lắp vào.
Ở trước mặt nàng là một bé gái khác giống nàng như đúc đứng nhìn nàng đùa nghịch, nhưng trên khuôn mặt cô bé ấy không lộ ra một chút cảm xúc nào.
"A Ha ha ha ha ha ha, ngươi làm không được chứ gì? Cái tên ngốc này! Còn phải học tập ta nhiều!" Cô bé kia tiếp tục cười khiêu khích,rồi lại cầm đầu của mình lắp lên bỏ xuống.
Thật không ngờ tới cô bé nhỏ tên Lục Kỳ Thiên kia bỗng nhanh như cắt, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai giật lấy đầu của nàng, hung hăng đá mạnh một cước khiến đầu người bay vèo đi tạo thành một đường vòng cung.
Không còn đầu... thân thể bé gái kia cuống quít lảo đảo chạy đi tìm, nhưng vừa chạy được mấy bước thì ngã nhào trên mặt đất, làm cả thân thể lấm lem bùn đất.
Lục Kỳ Thiên khoác một tay lên trên trán,ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, miệng nở một nụ cười.
Sau đó nàng nhìn phía bầu trời, cũng là nơi Giang Vân Hạc đang đứng hóng, hai người liếc nhau khiến cô bé hơi giật mình, khuôn mặt nàng lại tiếp tục biến về bộ mặt không cảm xúc.
"Ngươi biết mấy đứa nhỏ là con cái nhà ai không?" Giang Vân Hạc hiếu kì hỏi.
Có thể tự tháo đầu mình xuống thì thật sự rất lợi hại, lần trước hắn nhìn thấy dạng này chính là pho tượng thần đạo ở Huyện Ngũ Đăng.
Tuy nhiên người và tượng lại khác nhau hoàn toàn, vừa rồi hắn đã xác định, hai bé gái này đúng là người, mà thực lực còn không yếu, nhỏ tuổi như vậy lại có thực lực Khí Hải cảnh.
"Hả, bây giờ ngay cả trẻ nhỏ mà ngươi cũng không tha?"
Phía trong buồng xe truyền đến âm thanh mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi của Tô Tiểu Tiểu.
Giang Vân Hạc:...
Sau đó trong xe lại vang lên tiếng cười khanh khách của nàng.
Không thèm để ý tới Tô Tiểu Tiểu, Giang Vân Hạc ngồi nhìn hai đứa bé đùa nghịch, hắn đoán hai cô bé này chắc chắn sẽ có bối cảnh bất phàm, xung quanh nơi này nhìn như không có người, nhưng chắc chắn sẽ có người ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ, nếu đụng phải họ chắc nửa cái mạng cũng chẳng còn mà về,để an toàn tính mạng, hắn đành đánh xe tuần lộc đi rẽ sang hướng khác.
Tốc độ xe tuần lộc cũng không tính là nhanh, thỉnh thoảng xung quanh lại có mấy tu sĩ bay vụợt lên, có nam tử bụng phệ chân không dép cưỡi hồ lô, có thanh niên ngầu hơn thì lạnh lùng đạp không bay lượn.
Có mấy lão giả lẻ loi một mình, cũng có tốp năm tốp bảy thiếu niên tụ tập hi hi ha ha.
Đột nhiên trên không trung loé lên một vầng sáng, một góc trên bầu trời xuất hiện cầu vồng không ngừng mở rộng về phía xa,tựa như một chiếc bút vô hình đang vẽ lên bầu trời một đường tròn hoàn hảo.
Bên trên cầu vồng,một thiếu nữ váy xanh cười lanh lảnh như chuông bạc,nhẹ nhàng đưa đôi chân nhỏ nhắn đùa nghịch với những tầng mây.
Ở một nơi khác,một chiếc kiệu hoa ầm ầm chạy tới,kiệu có tận mười sáu người mặc áo xanh khiêng, phía trước có tám đứa nhỏ cầm lẵng hoa thỉnh thoảng lại tung cánh hoa một cái, còn có một nam tử mặc áo hồng đứng ở đầu kiệu hô to: "Hồng Hoa lão tổ tới,người phía trước mau tránh đường!."
Nếu mang ra so sánh thì cái xe Quan Tài của Tô Tiểu Tiểu chẳng có nổi một chút nổi bật nào,bây giờ chắc chỉ có đổi con tuần lộc phía trước thành chín con rồng kéo xe chắc mới có thể sáng sủa hơn một chút so với mọi người.
Giữa lúc Giang Vân Hạc đang suy nghĩ thì hắn nhìn thấy một đồ vật trông rất hay,đó là một quả bóng tròn tròn ở trên không trung cứ lăn qua lăn lại, mà hình như bên trong bóng tròn còn có người đang chạy thì phải.
Đang mải hóng hớt,bất thình lình bên tai hắn truyền đến âm thanh âm nhẹ nhàng của Tô Tiểu Tiểu: "Tránh xa lão tổ Hồng Hoa kia ra một chút,đụng vào Lão Quái này thì rất phiền phức!"
Nghe vậy,Giang Vân Hạc lập tức lái xe xuống phía dưới,tránh sang một bên.
Tô Tiểu Tiểu đã nói rất phiền phức, chắc chắn sẽ là như vậy.
Tránh thoát Hồng Hoa lão tổ,xe tuần lộc đi thêm một lát thì đến gần khu rừng đá,trong rừng là những cột đá cao chót vót chống ngang giữa trời và đất,số lượng rất nhiều không đếm nổi.
Đường kính mỗi cột tầm ba mươi thước, cao hơn hai trăm mét,bề mặt qua nhiều năm bị phong hoá thành nhiều lỗ thủng.
Mỗi cột đều cao thẳng tắp tận trên trời,nhưng có một điều hơi khó hiểu,đó là tất cả các cột đều có độ cao rất giống nhau,trên đỉnh là những bình đài có bề mặt nhẵn nhụi bằng phẳng,giống hệt như dùng đao mổ đẽo gọt mà thành.
Nhưng mặt đất bên dưới còn có hình dạng kỳ lạ hơn nữa,điều này khiến Giang Vân Hạc cảm thấy rất tò mò.Hắn thử dùng Chân Thực Thị Giới quét qua thì phát hiện tất cả những bãi đá này đều là gỗ, đã qua không biết bao nhiêu tháng năm,hóa thành tầng than đá địa chất này,mà bên trong đống số liệu hắn còn thấy rất nhiều số liệu từ cây cối bị tàn phá.
Nói cách khác,trên mặt đất hình dạng kỳ lạ này cũng đã từng là một cánh rừng nguyên sinh rộng lớn,xong không hiểu tại sao bị người ta chặt sạch.
Nhưng mấy phát hiện này cũng đã đủ làm cho Giang Vân Hạc cảm thấy kinh dị.
Cứ thử tưởng tượng mà xem, cách đây thật nhiều năm, ở nơi này có một cánh rừng nguyên sinh đại thụ cao vài trăm mét, thậm chí có cây còn chọc trời, sau đó có một người khổng lồ ở đây luyện kiếm,một kiếm chém qua, toàn bộ đại thụ đều bị chặt hạ.
Ở bên cạnh, âm thanh chỉ đường của Tô Tiểu Tiểu truyền vẫn đều đặn truyền vào trong tai Giang Vân Hạc.
Lại bay thêm một lát, bãi đá phía sau dần dần biến mất,phía trước cũng xuất hiện thên hai quả núi hình màn thầu loại nằm toạ lạc ở một góc trời,trên đỉnh mỗi ngọn núi còn có mấy bình đài bằng phẳng giống như tế đàn.
"Đó chính là Vô Nhai Sơn sao?"
Giang Vân Hạc hỏi, không biết cái tên Vô Nhai này là ai lấy, không chuẩn chút nào cả.
Nếu gọi là Đầu Sơn, hoặc Thần Nhũ Sơn thì thích hợp hơn nhiều.
"Năm đó nghe nói có người ở trên Vô Nhai này thành đạo, cho nên gọi là Vô Nhai Sơn."
Tô Tiểu Tiểu ở phía trong buồng xe nói.
"Thành đạo? HóaThành tiên?"
Trong lòng Giang Vân Hạc càng ngày càng tò mò.
"Bị sét đánh chết rồi."
Giang Vân Hạc:...
Cái này mà gọi là thành đạo?
Phải gọi cmn tu hành là một con đường chết mới phải!
"Sau đó môn hạ đệ tử của hắn ở đây ngày ngày tế bái, còn ở nơi này xây thành tiểu quốc, cả nước đều thờ phụng thần Vô Nhai bên trên.Lại thêm nhiều năm nữa, người ở trên Vô Nhai sơn lại thành Hương Khói Thần Đạo, từ điểm này có thể thấy, hắn cũng coi như thành đạo, chỉ là Vô Nhai này không phải Vô Nhai kia."
Âm thanh Tô Tiểu Tiểu uể oải.
Theo Tô Tiểu Tiểu nói, Giang Vân Hạc cũng chú ý mấy mảng cỏ dại đổ nát thê lương trên mặt đất,tất cả bây giờ đã bị cỏ dại chôn vùi, có thể thấy được Tô Tiểu Tiểu nói tới đều là chuyện rất lâu trước đây.
"Sau đó thì sao?"
"Bị Tiên Ung Quốc diệt, người trên Vô Nhai cũng được một mai Huyết Tinh, thành tựu Tam Hoàng Tử Tiên Ung Quốc ngay lúc đó, xưng danh Phúc Địa thánh tử, trấn áp một phương."
Phúc Địa thánh tử, trấn áp một phương,chỉ cần nghe danh tự này liền có thể tưởng tượng lúc trước Tiên Ung Quốc mạnh mẽ bá đạo cỡ nào.
Trong lúc nói chuyện, xe tuần lộc đã chạy vào trong một ngọn núi đó.
Đỉnh núi không có một cây cối nào, mà là một cái tế đàn to lớn, trừ cái đó ra đều là đất bằng,có rất nhiều người vừa đáp xuống đang tìm vị trí nghỉ ngơi.
Mà trên sườn núi cũng lại mở thêm mấy chỗ đất bằng, có rất nhiều người dừng lại ở nơi đó,nhân số so với trên đỉnh núi còn nhiều hơn rất nhiều.
Dựa theo Tô Tiểu Tiểu chỉ điểm,Giang Vân Hạc tìm một chỗ trên đỉnh núi tìm nơi hẻo lánh hạ xuống.
Cách đó không xa hắn lại thấy nam tử đầu tóc đỏ như máu đỏ tươi đang ngồi, một cây đao dài gác trên đầu gối, hai mắt khép hờ, dù là có người khác đến, hắn cũng không có phản ứng gì.
Bất quá Giang Vân Hạc lại nghe được tiếng tim đập "Ầm! Ầm!", mà nguồn gốc tiếng tim đập chính là cây đao trên đầu gối của nam tử kia.
"Không muốn gây phiền phức, cũng đừng nhìn chằm chằm vào đao của hắn. Người Ẩm Huyết Tông đều là người điên." Tô Tiểu Tiểu từ trong xe chui ra ngoài ngáp một cái nói,âm thanh không nhỏ,nhưng mí mắt nam tử Ẩm Huyết Tông cũng không nâng lên chút nào.
Nhưng mà Tô Tiểu Tiểu xuất hiện lại làm hấp dẫn không ít ánh mắt của những người khác, trong đó mang theo địch ý không phải một hai người.
Giang Vân Hạc nhàn rỗi nhàm chán,nhìn xung quanh thật lâu,rồi lại nhìn sang một ngọn núi khác.
Bên kia so với nơi này náo nhiệt hơn nhiều, rất nhiều người đang nói chuyện phiếm, uống rượu cười to, hoàn toàn không giống bên này.
Giang Vân Hạc cảm thấy khả năng bên kia thích hợp với mình hơn.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người đến, trên đỉnh núi bên chỗ Giang Vân Hạc cũng náo nhiệt hơn nhiều, một chút người quen biết ngẫu nhiên bắt chuyện vài câu.
Mà ngọn núi đối diện kia đã mở lên lửa trại tiệc tối từ lúc nào.
Giang Vân Hạc ngồi trên một tảng đá chậm rãi nói chuyện: "Từ khi sinh ra ta đã có một khả năng đặc biệt,nhìn tướng tay của một người, ta có thể nhìn ra thân phận đời trước của hắn."
Thật sao?" Một thiếu nữ hơn hai mươi tuởi với vẻ đẹp yêu mị mang vẻ mặt nghi hoặc,lộ ra vẻ không tin nói.
"Để ta xem cho ngươi một chút, ngươi sẽ biết có phải thật vậy hay không." Giang Vân Hạc cười nói.
"Khụ khụ, ta thử một chút, khụ khụ, xem cho ta một chút."
Một thiếu niên gầy trơ cả xương xòe bàn tay ra, trong chốc lát này hắn đã ho ra cả một thùng máu.
Máu rơi xuống mặt đất thì xì xèo khói xanh,đến mặt đất cũng đều bị ăn mòn.
Giang Vân Hạc nhìn lướt qua:
"Ngươi đời trước là cái phú ông, mập chết, cho nên đời này gầy như vậy."
"Vậy còn ta?"Thiếu nữ kiều mị kia nói.
"Ngươi nhìn khá là phiền toái, nhìn ngươi đời trước cũng không phải người bình thường,chỉ mới một chút thì ta cũng nhìn không ra."
Giang Vân Hạc tự nhiên nắm tay của đối phương,nhẹ nhàng vuốt ve ở lòng bàn tay mấy lần.
Thiếu nữ kiều mị bật cười một trận.
Giang Vân Hạc làm bộ nắm tay của đối phương nhìn hồi lâu.
"Ngươi đời trước... Ai da, thất kính, thất kính! Lại là tiên tử trên cung trăng, nổi lên phàm tâm, bị đánh hạ tới nhân gian."
Thiếu niên Lao Bệnh Quỷ kia suýt phụt một ngụm máu lên người Giang Vân Hạc:
"Phi, ta là mập chết, nàng lại là tiên tử?"
Tô Tiểu Tiểu ngồi trên xe Quan Tài cách đó không xa nhìn Giang Vân Hạc cùng bảy tám đệ tử của các tông môn nói chuyện, có phần không vừa mắt.
Tiểu tử này, thật đúng là ở đâu cũng có thể phong sinh thủy khởi (1) được.
————
Chú thích:
(1)Phong sinh thủy khởi: Chỉ làm một việc gì đó rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng.
Món quà ta sắp làm xong cho các đạo hữu rồi nhóe!!!
Giang Vân Hạc đang ngồi gật gù trên càng xe giật bắn mình nghe khi nghe thấy tiếng cười non nớt của trẻ nhỏ.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn thấy một bé gái tầm mười một mười hai tuổi đang tự cầm đầu mình tháo từ trên cổ xuống, rồi lại lắp vào, lại tháo xuống, lại lắp vào.
Ở trước mặt nàng là một bé gái khác giống nàng như đúc đứng nhìn nàng đùa nghịch, nhưng trên khuôn mặt cô bé ấy không lộ ra một chút cảm xúc nào.
"A Ha ha ha ha ha ha, ngươi làm không được chứ gì? Cái tên ngốc này! Còn phải học tập ta nhiều!" Cô bé kia tiếp tục cười khiêu khích,rồi lại cầm đầu của mình lắp lên bỏ xuống.
Thật không ngờ tới cô bé nhỏ tên Lục Kỳ Thiên kia bỗng nhanh như cắt, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai giật lấy đầu của nàng, hung hăng đá mạnh một cước khiến đầu người bay vèo đi tạo thành một đường vòng cung.
Không còn đầu... thân thể bé gái kia cuống quít lảo đảo chạy đi tìm, nhưng vừa chạy được mấy bước thì ngã nhào trên mặt đất, làm cả thân thể lấm lem bùn đất.
Lục Kỳ Thiên khoác một tay lên trên trán,ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, miệng nở một nụ cười.
Sau đó nàng nhìn phía bầu trời, cũng là nơi Giang Vân Hạc đang đứng hóng, hai người liếc nhau khiến cô bé hơi giật mình, khuôn mặt nàng lại tiếp tục biến về bộ mặt không cảm xúc.
"Ngươi biết mấy đứa nhỏ là con cái nhà ai không?" Giang Vân Hạc hiếu kì hỏi.
Có thể tự tháo đầu mình xuống thì thật sự rất lợi hại, lần trước hắn nhìn thấy dạng này chính là pho tượng thần đạo ở Huyện Ngũ Đăng.
Tuy nhiên người và tượng lại khác nhau hoàn toàn, vừa rồi hắn đã xác định, hai bé gái này đúng là người, mà thực lực còn không yếu, nhỏ tuổi như vậy lại có thực lực Khí Hải cảnh.
"Hả, bây giờ ngay cả trẻ nhỏ mà ngươi cũng không tha?"
Phía trong buồng xe truyền đến âm thanh mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi của Tô Tiểu Tiểu.
Giang Vân Hạc:...
Sau đó trong xe lại vang lên tiếng cười khanh khách của nàng.
Không thèm để ý tới Tô Tiểu Tiểu, Giang Vân Hạc ngồi nhìn hai đứa bé đùa nghịch, hắn đoán hai cô bé này chắc chắn sẽ có bối cảnh bất phàm, xung quanh nơi này nhìn như không có người, nhưng chắc chắn sẽ có người ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ, nếu đụng phải họ chắc nửa cái mạng cũng chẳng còn mà về,để an toàn tính mạng, hắn đành đánh xe tuần lộc đi rẽ sang hướng khác.
Tốc độ xe tuần lộc cũng không tính là nhanh, thỉnh thoảng xung quanh lại có mấy tu sĩ bay vụợt lên, có nam tử bụng phệ chân không dép cưỡi hồ lô, có thanh niên ngầu hơn thì lạnh lùng đạp không bay lượn.
Có mấy lão giả lẻ loi một mình, cũng có tốp năm tốp bảy thiếu niên tụ tập hi hi ha ha.
Đột nhiên trên không trung loé lên một vầng sáng, một góc trên bầu trời xuất hiện cầu vồng không ngừng mở rộng về phía xa,tựa như một chiếc bút vô hình đang vẽ lên bầu trời một đường tròn hoàn hảo.
Bên trên cầu vồng,một thiếu nữ váy xanh cười lanh lảnh như chuông bạc,nhẹ nhàng đưa đôi chân nhỏ nhắn đùa nghịch với những tầng mây.
Ở một nơi khác,một chiếc kiệu hoa ầm ầm chạy tới,kiệu có tận mười sáu người mặc áo xanh khiêng, phía trước có tám đứa nhỏ cầm lẵng hoa thỉnh thoảng lại tung cánh hoa một cái, còn có một nam tử mặc áo hồng đứng ở đầu kiệu hô to: "Hồng Hoa lão tổ tới,người phía trước mau tránh đường!."
Nếu mang ra so sánh thì cái xe Quan Tài của Tô Tiểu Tiểu chẳng có nổi một chút nổi bật nào,bây giờ chắc chỉ có đổi con tuần lộc phía trước thành chín con rồng kéo xe chắc mới có thể sáng sủa hơn một chút so với mọi người.
Giữa lúc Giang Vân Hạc đang suy nghĩ thì hắn nhìn thấy một đồ vật trông rất hay,đó là một quả bóng tròn tròn ở trên không trung cứ lăn qua lăn lại, mà hình như bên trong bóng tròn còn có người đang chạy thì phải.
Đang mải hóng hớt,bất thình lình bên tai hắn truyền đến âm thanh âm nhẹ nhàng của Tô Tiểu Tiểu: "Tránh xa lão tổ Hồng Hoa kia ra một chút,đụng vào Lão Quái này thì rất phiền phức!"
Nghe vậy,Giang Vân Hạc lập tức lái xe xuống phía dưới,tránh sang một bên.
Tô Tiểu Tiểu đã nói rất phiền phức, chắc chắn sẽ là như vậy.
Tránh thoát Hồng Hoa lão tổ,xe tuần lộc đi thêm một lát thì đến gần khu rừng đá,trong rừng là những cột đá cao chót vót chống ngang giữa trời và đất,số lượng rất nhiều không đếm nổi.
Đường kính mỗi cột tầm ba mươi thước, cao hơn hai trăm mét,bề mặt qua nhiều năm bị phong hoá thành nhiều lỗ thủng.
Mỗi cột đều cao thẳng tắp tận trên trời,nhưng có một điều hơi khó hiểu,đó là tất cả các cột đều có độ cao rất giống nhau,trên đỉnh là những bình đài có bề mặt nhẵn nhụi bằng phẳng,giống hệt như dùng đao mổ đẽo gọt mà thành.
Nhưng mặt đất bên dưới còn có hình dạng kỳ lạ hơn nữa,điều này khiến Giang Vân Hạc cảm thấy rất tò mò.Hắn thử dùng Chân Thực Thị Giới quét qua thì phát hiện tất cả những bãi đá này đều là gỗ, đã qua không biết bao nhiêu tháng năm,hóa thành tầng than đá địa chất này,mà bên trong đống số liệu hắn còn thấy rất nhiều số liệu từ cây cối bị tàn phá.
Nói cách khác,trên mặt đất hình dạng kỳ lạ này cũng đã từng là một cánh rừng nguyên sinh rộng lớn,xong không hiểu tại sao bị người ta chặt sạch.
Nhưng mấy phát hiện này cũng đã đủ làm cho Giang Vân Hạc cảm thấy kinh dị.
Cứ thử tưởng tượng mà xem, cách đây thật nhiều năm, ở nơi này có một cánh rừng nguyên sinh đại thụ cao vài trăm mét, thậm chí có cây còn chọc trời, sau đó có một người khổng lồ ở đây luyện kiếm,một kiếm chém qua, toàn bộ đại thụ đều bị chặt hạ.
Ở bên cạnh, âm thanh chỉ đường của Tô Tiểu Tiểu truyền vẫn đều đặn truyền vào trong tai Giang Vân Hạc.
Lại bay thêm một lát, bãi đá phía sau dần dần biến mất,phía trước cũng xuất hiện thên hai quả núi hình màn thầu loại nằm toạ lạc ở một góc trời,trên đỉnh mỗi ngọn núi còn có mấy bình đài bằng phẳng giống như tế đàn.
"Đó chính là Vô Nhai Sơn sao?"
Giang Vân Hạc hỏi, không biết cái tên Vô Nhai này là ai lấy, không chuẩn chút nào cả.
Nếu gọi là Đầu Sơn, hoặc Thần Nhũ Sơn thì thích hợp hơn nhiều.
"Năm đó nghe nói có người ở trên Vô Nhai này thành đạo, cho nên gọi là Vô Nhai Sơn."
Tô Tiểu Tiểu ở phía trong buồng xe nói.
"Thành đạo? HóaThành tiên?"
Trong lòng Giang Vân Hạc càng ngày càng tò mò.
"Bị sét đánh chết rồi."
Giang Vân Hạc:...
Cái này mà gọi là thành đạo?
Phải gọi cmn tu hành là một con đường chết mới phải!
"Sau đó môn hạ đệ tử của hắn ở đây ngày ngày tế bái, còn ở nơi này xây thành tiểu quốc, cả nước đều thờ phụng thần Vô Nhai bên trên.Lại thêm nhiều năm nữa, người ở trên Vô Nhai sơn lại thành Hương Khói Thần Đạo, từ điểm này có thể thấy, hắn cũng coi như thành đạo, chỉ là Vô Nhai này không phải Vô Nhai kia."
Âm thanh Tô Tiểu Tiểu uể oải.
Theo Tô Tiểu Tiểu nói, Giang Vân Hạc cũng chú ý mấy mảng cỏ dại đổ nát thê lương trên mặt đất,tất cả bây giờ đã bị cỏ dại chôn vùi, có thể thấy được Tô Tiểu Tiểu nói tới đều là chuyện rất lâu trước đây.
"Sau đó thì sao?"
"Bị Tiên Ung Quốc diệt, người trên Vô Nhai cũng được một mai Huyết Tinh, thành tựu Tam Hoàng Tử Tiên Ung Quốc ngay lúc đó, xưng danh Phúc Địa thánh tử, trấn áp một phương."
Phúc Địa thánh tử, trấn áp một phương,chỉ cần nghe danh tự này liền có thể tưởng tượng lúc trước Tiên Ung Quốc mạnh mẽ bá đạo cỡ nào.
Trong lúc nói chuyện, xe tuần lộc đã chạy vào trong một ngọn núi đó.
Đỉnh núi không có một cây cối nào, mà là một cái tế đàn to lớn, trừ cái đó ra đều là đất bằng,có rất nhiều người vừa đáp xuống đang tìm vị trí nghỉ ngơi.
Mà trên sườn núi cũng lại mở thêm mấy chỗ đất bằng, có rất nhiều người dừng lại ở nơi đó,nhân số so với trên đỉnh núi còn nhiều hơn rất nhiều.
Dựa theo Tô Tiểu Tiểu chỉ điểm,Giang Vân Hạc tìm một chỗ trên đỉnh núi tìm nơi hẻo lánh hạ xuống.
Cách đó không xa hắn lại thấy nam tử đầu tóc đỏ như máu đỏ tươi đang ngồi, một cây đao dài gác trên đầu gối, hai mắt khép hờ, dù là có người khác đến, hắn cũng không có phản ứng gì.
Bất quá Giang Vân Hạc lại nghe được tiếng tim đập "Ầm! Ầm!", mà nguồn gốc tiếng tim đập chính là cây đao trên đầu gối của nam tử kia.
"Không muốn gây phiền phức, cũng đừng nhìn chằm chằm vào đao của hắn. Người Ẩm Huyết Tông đều là người điên." Tô Tiểu Tiểu từ trong xe chui ra ngoài ngáp một cái nói,âm thanh không nhỏ,nhưng mí mắt nam tử Ẩm Huyết Tông cũng không nâng lên chút nào.
Nhưng mà Tô Tiểu Tiểu xuất hiện lại làm hấp dẫn không ít ánh mắt của những người khác, trong đó mang theo địch ý không phải một hai người.
Giang Vân Hạc nhàn rỗi nhàm chán,nhìn xung quanh thật lâu,rồi lại nhìn sang một ngọn núi khác.
Bên kia so với nơi này náo nhiệt hơn nhiều, rất nhiều người đang nói chuyện phiếm, uống rượu cười to, hoàn toàn không giống bên này.
Giang Vân Hạc cảm thấy khả năng bên kia thích hợp với mình hơn.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người đến, trên đỉnh núi bên chỗ Giang Vân Hạc cũng náo nhiệt hơn nhiều, một chút người quen biết ngẫu nhiên bắt chuyện vài câu.
Mà ngọn núi đối diện kia đã mở lên lửa trại tiệc tối từ lúc nào.
Giang Vân Hạc ngồi trên một tảng đá chậm rãi nói chuyện: "Từ khi sinh ra ta đã có một khả năng đặc biệt,nhìn tướng tay của một người, ta có thể nhìn ra thân phận đời trước của hắn."
Thật sao?" Một thiếu nữ hơn hai mươi tuởi với vẻ đẹp yêu mị mang vẻ mặt nghi hoặc,lộ ra vẻ không tin nói.
"Để ta xem cho ngươi một chút, ngươi sẽ biết có phải thật vậy hay không." Giang Vân Hạc cười nói.
"Khụ khụ, ta thử một chút, khụ khụ, xem cho ta một chút."
Một thiếu niên gầy trơ cả xương xòe bàn tay ra, trong chốc lát này hắn đã ho ra cả một thùng máu.
Máu rơi xuống mặt đất thì xì xèo khói xanh,đến mặt đất cũng đều bị ăn mòn.
Giang Vân Hạc nhìn lướt qua:
"Ngươi đời trước là cái phú ông, mập chết, cho nên đời này gầy như vậy."
"Vậy còn ta?"Thiếu nữ kiều mị kia nói.
"Ngươi nhìn khá là phiền toái, nhìn ngươi đời trước cũng không phải người bình thường,chỉ mới một chút thì ta cũng nhìn không ra."
Giang Vân Hạc tự nhiên nắm tay của đối phương,nhẹ nhàng vuốt ve ở lòng bàn tay mấy lần.
Thiếu nữ kiều mị bật cười một trận.
Giang Vân Hạc làm bộ nắm tay của đối phương nhìn hồi lâu.
"Ngươi đời trước... Ai da, thất kính, thất kính! Lại là tiên tử trên cung trăng, nổi lên phàm tâm, bị đánh hạ tới nhân gian."
Thiếu niên Lao Bệnh Quỷ kia suýt phụt một ngụm máu lên người Giang Vân Hạc:
"Phi, ta là mập chết, nàng lại là tiên tử?"
Tô Tiểu Tiểu ngồi trên xe Quan Tài cách đó không xa nhìn Giang Vân Hạc cùng bảy tám đệ tử của các tông môn nói chuyện, có phần không vừa mắt.
Tiểu tử này, thật đúng là ở đâu cũng có thể phong sinh thủy khởi (1) được.
————
Chú thích:
(1)Phong sinh thủy khởi: Chỉ làm một việc gì đó rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng.
Món quà ta sắp làm xong cho các đạo hữu rồi nhóe!!!
Danh sách chương