Tô Tiểu Tiểu vừa dẫn theo Giang Vân Hạc bước vào khách điếm thì bị một nhóm người trong sảnh lớn nhìn chằm chằm bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Ngay lập tức, Giang Vân Hạc muốn kiếm cái gì đó để đậy kín lên cái mặt của mình.

"Rầm". Tiếng đồ vật rơi lẻng xẻng phá tan bầu không khí căng thẳng, một người đàn ông mập mạp nhìn như phú ông, vẻ mặt hiền lành nở nụ cười ái ngại: "Xin lỗi, xin lỗi, ta làm rơi đồ vật".

Nhìn xuống bên dưới chân hắn, đao thương kiếm kích rơi đầy đất đủ các loại, tất cả đều phát ra hào quang sáng rực. Giang Vân Hạc há hốc mồm... không lẽ tên này lại là chúa giữ của?

Giang Vân Hạc vội nhìn sang nam tử mặc áo đen ngồi bàn bên cạnh, chỉ thấy thân thể hắn đang tuôn ra hắc khí ào ạt.

Một lão giả ngồi trước bàn, nhìn như làm ruộng, cả đầu hắn bốc khói giống như chuẩn bị phát hoả.

Còn nam tử áo vàng tướng mạo uy nghiêm chân vắt lên đùi, tay cầm một cây kiếm bé tẹo, chăm chú xỉa xỉa mấy miếng thịt dắt răng.

"Một đống đồng nát sắt vụn, gỗ mục cành khô không lẽ cũng có thể giết người? Ngươi nói xem? Có thể hay không?" Tô Tiểu Tiểu lười biếng, không thèm chú ý mấy tên kia, nhẹ nhàng hỏi Giang Vân Hạc.

Một câu nói của nàng như vả thẳng mặt toàn bộ người bên trong khách điếm, khiến bầu không khí ở đây càng trở nên căng thẳng hơn.

Ba người đệ tử Tử Thần Tông đều để tay ở trong tay áo, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn về phía Giang Vân Hạc, dường như họ biết thân phận của hắn.

Đỏ cam vàng lục lam chàm tím bảy tỷ muội, linh khí trên người dao động mạnh mẽ như thủy triều, có vẻ linh khí dao động của họ gần như giống nhau hoàn toàn.

Giang Vân Hạc đứng bên cạnh gần như không thay đổi sắc mặt, vừa rồi trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ vì sao Tô Tiểu Tiểu lại nói như vậy.

Trước đó hắn từng nói mình là đồng bọn của nàng, vậy thì hiện giờ cơ hội chứng minh lời nói này đã tới.

Muốn nói cái gì thì nói, cũng không quan trọng, quan trọng là... hắn phải đứng ở bên Tô Tiểu Tiểu.

Tuy rằng cũng có thể nói qua loa vung rìu qua mắt thợ, nhưng nếu không làm cẩn thận thì kết quả cuối cùng của việc ba phải chính là đắc tội cả hai bên.

"Nếu như đống đồng nát sắt vụn có thể giết được ngươi, vậy thì hiện tại ngươi cũng sẽ không đứng ở nơi này". Giang Vân Hạc bình tĩnh nói.

Ngay sau đó hắn phát hiện mình đã trở thành cái đinh trong mắt của mọi người, chỉ hận không thể diệt trừ hắn ngay lập tức.

"Đương nhiên, nếu là giết ta thì cũng không có vấn đề" Giang Vân Hạc yếu ớt thở dài.

"Khanh khách!" Tô Tiểu Tiểu cười cười vỗ vai Giang Vân Hạc: "Ai giết ngươi, ta liền giết cả nhà hắn, báo thù cho ngươi! Ngày hôm nay giết một chút, ngày mai giết một chút, sớm muộn gì có thể giết sạch".

Nghe vậy, đám người xung quanh đều nhìn Giang Vân Hạc với ánh mắt kinh dị.

Thiếu niên này có quan hệ với yêu nữ như thế nào?

Từ trước tới nay, yêu nữ này luôn độc lai độc vãng phiêu bạt giang hồ, cùng lắm cũng chỉ mang theo một con lừa già, đây là lần đầu tiên họ thấy nàng thân cận với một người như vậy.

Không cần nghĩ nhiều, hầu hết bọn họ đều xếp Giang Vân Hạc vào danh sách mục tiêu quan trọng cần phải diệt trừ.

Nếu yêu nữ này mà có một chút cảm tình với hắn, giết hắn, chắc chắn sẽ cho yêu nữ nếm mùi đau khổ.

Vậy là chỉ cần bây giờ Giang Vân Hạc đi một mình ra khỏi Khánh Dương phủ, chắc chắn sẽ không được toàn thây.

Nhưng trong số đó vẫn có ba người Tử Thần Tông không có nhiều ác ý đối với hắn, cùng lắm chỉ có một chút tò mò.

Giang Vân Hạc nhìn về phía ba người nở ra một nụ cười hiền hòa.

Ba người ngầm hiểu, theo như lời Chưởng Nguyệt trưởng lão nói có lẽ vị này chính là người bị yêu nữ bắt đi? Tuổi tác tướng mạo đều y hệt, cũng nhận ra người tông mình. Bởi vậy họ lập tức đưa tin trở lại.

"Chưởng quỹ, cho hai gian phòng hảo hạng". Giang Vân Hạc gọi một tiếng.

"Một gian là được". Tô Tiểu Tiểu không thèm nhìn những người khác, nàng ngáp dài một cái, đi thẳng qua trước mặt mọi người, không coi ai ra gì cả.

Giang Vân Hạc quay đầu nhìn lại, thấy thần sắc mấy người kinh ngạc cùng chắc chắc, đành lắc đầu cười khổ.

Hiện giờ... cho dù mình nhảy xuống biển cũng rửa không sạch được.

Ngay cả ba đôi mắt của ba người Tử Thần Tông đều tràn đầy các loại ý tứ, cảm xúc khó hiểu, tâm tình phức tạp.

...

"Ngươi cần gì phải làm như thế..." Giang Vân Hạc bước vào phòng than thở,nếu ngươi có bẫy người thì cũng không đến mức phải hãm hại người như vậy.

"Nếu ngươi thoát khỏi tầm nhìn của ta,chỉ sợ đêm nay sẽ bị người ta nuốt ngay cả bột phấn cũng không còn, đừng nghĩ rằng nơi này là Khánh Dương phủ thì sẽ an toàn. Nếu không biết là ai làm, chết một trăm người một nghìn người cũng chẳng sao? Cho nên, ngươi lại nợ ta một cái mạng!" Tô Tiểu Tiểu giơ một ngón tay lên.

Ngay lập tức Giang Vân Hạc hiểu rõ, đời mình sau này có lẽ cứ phải tiếp tục như vậy.

Cứ tiếp tục thế này, mình không nợ nàng hơn một nghìn tám trăm cái mạng thì coi như nàng còn có lương tâm.

"Ta ngủ ở đâu?" Giang Vân Hạc nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu.

Tô Tiểu Tiểu nghẹo đầu chớp mắt nhìn hắn.

"Được được, ta ngủ trên mặt đất,ta ngủ trên mặt đất!"

"Nếu ngươi muốn ngủ trên giường cũng không phải không được, có vẻ cái này giường khá lớn..." Tô Tiểu Tiểu cắn móng tay, ánh mắt long lanh, trong veo như nước,dịu dàng nhẹ nhàng như chứa đựng nước suối hoa đào.

Tiểu yêu tinh, ngươi nghĩ rằng từ nhỏ tới giờ ta ăn hù doạ để lớn lên sao?

"Ta ngủ trên mặt đất,không ai được cản ta!" Giang Vân Hạc ngồi phịch xuống dưới mặt đất, mắt nhìn qua một vòng, căn phòng này không lớn, đồ dùng ở đây cũng không phải là xa xỉ gì, nhưng mà tất cả mọi thứ bên trong gian phòng và vách tường đều có dấu hiệu của linh khí.

"Khanh khách!" Tô Tiểu Tiểu cười lăn cười cười bò,rung uỳnh uỵch cả giường.

Ở nửa ngày trong phòng, Giang Vân Hạc ngủ được một giấc,khi thức dậy thì trời đã hoàng hôn.

"Ta nghĩ..." Giang Vân Hạc đang muốn đi dạo mấy tiệm sách, mua mấy cuốn sách để đọc.

"Đi." Tô Tiểu Tiểu cắt ngang lời hắn, nhảy xuống giường.

Đẩy cửa đi ra ngoài, người ngồi phía dưới đã thay đổi thành một nhóm khác.

Sau khi nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, thái độ của họ so với nhóm trước đó cũng không khác chút nào, đều là biểu tình hận thù sâu nặng.

Giang Vân Hạc không khỏi oán thầm,cuối cùng Tô Tiểu Tiểu này làm bao nhiêu chuyện ác, sợ là từ sau khi nàng rời khỏi tông môn lập tức cẩn thận, chịu mệt nhọc,hệt lòng tận tụy dốc hết tâm huyết, hơn mười năm như một, ngày ngày đắc tội với người mới có thể làm ra được tình cảnh hiện tại.

Mà nàng còn có thể sống đến bây giờ, có thể thấy được chính là sự nhạy bén và thực lực mạnh mẽ.

Một lát sau,hai người đến "Thiên hạ đệ nhất lâu", bức tường bên ngoài lầu nhìn như làm từ ngọc trắng,nhưng cũng không phải là đá bạch ngọc.

Lầu cao ba tầng, so với mấy lầu các khác còn cao hơn một đoạn, mỗi tầng đều cao bằng hai tầng của toà nhà khác, bậc thềm bằng ngọc, lan can điêu khắc trạm trổ,nội thất xa hoa lộng lẫy.

Bộ đôi vừa tiến vào lại được mọi người ở đây chăm chú nhìn kỹ, còn tốt bụng khuyến mại thêm một chút sát ý.

Giang Vân Hạc lại thấy ba người đệ tử Tử Thần Tông, người ở giữa nhìn về phía hắn lông mày động đậy, Giang Vân Hạc cảm thấy đối phương đang muốn truyền đạt gì đó với mình.

Lên lầu ba, người trên này ít hơn rất nhiều, một mỹ công tử mặc áo trắng, nụ cười ôn hòa, sau khi thấy Tô Tiểu Tiểu bước lên thì hơi sững sờ, hắn nâng chén từ xa tỏ ý chào hỏi, hai mắt lại rất tò mò quan sát Giang Vân Hạc.

Một bàn khác là một đôi ông cháu, hai người đều là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thần sắc nghiêm túc.

Tô Tiểu Tiểu chọn một bàn cạnh cửa sổ, từ nơi này nhìn ra ngoài có thể thấy gần một nửa thành thị, cảnh vật vô cùng đẹp.

Trên bàn có ba cái đỉnh, cái thứ nhất hơi nhỏ một chút, nhưng cũng cao hai thước, dài rộng một thước; cái thứ hai lớn hơn gấp đôi, cái đỉnh thứ ba lại gấp đôi cái thứ hai.

Chỉ thấy Tô Tiểu Tiểu lấy ra túi trữ vật đổ vào trong cái đỉnh lớn nhất, vô số linh châu từ trong đó chảy ra, ở trong đỉnh chạm vào nhau phát ra thanh âm leng keng thanh thúy.

Đến khi lấp đầy đỉnh, Tô Tiểu Tiểu mới thu túi lại.Ánh sáng lóe lên, linh châu trong đỉnh biến mất.

Giang Vân Hạc líu lưỡi, bữa cơm này, chỉ sợ tốn đến ba nghìn linh châu!Nhìn Tô Tiểu Tiểu dáng dấp hời hợt,không nghĩ tới Tô Tiểu Tiểu là xa xỉ như vậy.

Đối với bữa cơm này hắn cũng nóng lòng chờ mong.

Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi, hắn quay đầu nhìn xung quanh, liền thấy mỹ công tử đang hăng hái nhìn mình, vẫn gật đầu xem như thăm hỏi. Trong lòng Giang Vân Hạc biết, công tử ca chắc chắn là cao thủ, bởi vì ba người đệ tử Tử Thần Tông kia cũng chỉ ở lầu hai.

Quay đầu nhìn về phía xa xa, không mất bao lâu hắn nhìn thấy một viện tử rất đẹp.

Trong viện hành lang quanh co, dưới bậc cục đá xếp thành đường đi, cây cối kỳ lạ tùy ý có thể thấy được, trong viện có bảy tám gian lầu nhỏ tinh xảo, mấy cô nương ở trong viện đang chơi đùa ngắm hoa bắt bướm.

Giang Vân Hạc khó tránh khỏi nhìn nhiều một chút, trong lòng hơi có một chút mong đợi.

Đó là một nơi đáng để đọc sách.

"Hoá ra huynh đài cũng là người trong đồng đạo!" Một thanh âm ôn hòa vang lên bên tai,không biết từ lúc nào mỹ công tử đã ngồi vào bên cạnh, Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn với vẻ mặt bất thiện.

"Gặp qua huynh đài." Giang Vân Hạc ôm quyền chào,nở ra nụ cười hiền hậu.

Ánh mắt hai bên vừa chạm vào, giống như đã từng quen biết.

Ừ, không sai, là người chung chí hướng.

Phải cho nhau một nụ cười tinh tinh tương tích. (1)

"Tại hạ đối với (thủ đoạn) huynh đài có chút yêu thích và ngưỡng mộ, ngày khác nếu có cơ hội, không bằng hai ta cùng nhau du lãm phong cảnh." Mỹ công tử kia cười nói.

Tô Tiểu Tiểu vẫn trừng mắt nhìn.

"Nếu có cơ hội, chắc chắn phụng bồi!" Giang Vân Hạc thần sắc nghiêm lại.

"Như vậy, một lời đã định!"

"Tứ mã nan truy!"

Hai người đều cười vang hô hố.

"Tư Không tiểu quỷ, ngày hôm nay cha ngươi không ở sau lưng ngươi, sau ba giây nếu không phắn, ta lột da của ngươi treo ở bên ngoài Bạch Ngọc Lâu!" Tô Tiểu Tiểu ngọt ngào cười nói.

Công tử ca cười một tiếng dài, hướng về phía Giang Vân Hạc khoát khoát tay, chợt lách người hướng phía ngoài cửa sổ nhảy tới, trong miệng ngâm nga nói:

"Khuôn mặt hồng như phấn

Đôi môi đẹp hơn son

Nhìn xa ngỡ hoa nở

Hương thơm tựa mùa xuân!" (2)

Giang Vân Hạc lúc này đen mặt lại.

Người anh em này thật là, lá gan thật lớn.

Tô Tiểu Tiểu cười cực kỳ rực rỡ khoát tay một cái,một luồng kim quang đuổi theo mỹ công tử đang đạp không mà đi.

"Đang!" phía sau mỹ công tử có thêm nhiều hơn một tấm chắn vỏ rùa, vừa vặn đem kim mang bắn ngược lại.

"Ha ha ha... Ai u!" Mới vừa nở nụ cười vài tiếng, chỉ thấy chân phải hắn từ đầu gối trở xuống rơi rụng,cả người từ trên bầu trời rơi xuống, nhặt lấy chân gãy của mình giữa không trung, hóa thành một đạo hào quang biến mất.

"Hừ." Tô Tiểu Tiểu đưa tay chộp một cái, cũng không biết lấy về cái gì.

"Mới vừa rồi đó là?" Giang Vân Hạc hiếu kỳ hỏi.

"Tư Không Quy, con của Tư Không Danh Minh Tinh Tượng Tông, chơi bời lêu lổng,hái hoa bắt bướm,y hệt ngươi đều là cá mè một lứa." Tô Tiểu Tiểu thật ra không tức giận mấy, xem ra chỉ là không muốn gặp Tư Không Quy mà thôi.

Giang Vân Hạc cảm thấy Tô Tiểu Tiểu miêu tả có chút sai lầm, từ lúc nào mình chơi bời lêu lổng hái hoa bắt bướm?

Nhưng mà sau khi nghe tiếp lại thấy giật mình.

Tinh Tượng tông và Tư Không Danh Minh, hắn đều nghe nói qua.

Tinh Tượng tông là một trong chính đạo đại giáo, mà Tư Không Danh Minh là một trong ba cao thủ đứng đầu Tinh Tượng tông.

Càng làm cho Giang Vân Hạc hết ý là Tô Tiểu Tiểu và vị đại nhị tiên này hình như có chút giao tình.

Nhưng Giang Vân Hạc rất nhanh liền không có tâm tư nghĩ về Tư Không Quy, trong chốc lát từng món ăn bưng lên, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, đều là các loại món ăn hắn chưa từng nghe chưa từng thấy, tài liệu càng làm cho người người kinh hãi.

Ví dụ dụ như gân giao long, gan hùng yêu, còn có các loại thịt linh cầm linh thú không biết tên.

- -----------

Chú thích:

(1)Nụ cười tinh tinh tương tích: nụ cười hiểu nhau, đồng cảm với nhau, những người có cùng chí hướng.

(2)Thơ kính mừng Lưu Trường Sử vịnh danh sĩ Duyệt khuynh thành - Tác giả: Lương Bình
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện