Lúc xe ngựa tiếp tục lên đường, Giang Vân Hạc và Lưu Ngọc Nhi đã cùng ở trên xe, cũng may thùng xe lớn,có thêm Trần Đông Đao cũng không không ngại chật chội.Chỉ còn lại Lưu Thủ Thành sắc mặt co rút, một mình ở trên một chiếc xe ngựa khác lẻ loi hiu quạnh, gương mặt già nhăn nhó trông càng khó coi.

Giang Vân Hạc cùng Lưu Ngọc Nhi trò chuyện một lát, trong lòng hắn chậm rãi nảy ra một ý tưởng.Trước giờ chính mình vẫn luôn muốn tìm người tu hành Đáp Kiều cảnh hoặc Dũng Tuyền cảnh để quan sát mã hiệu vận chuyển như thế nào,nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện được.

Trên thế gian người tu hành vốn cũng không nhiều, càng không thể ở một chỗ để mình nhìn chằm chằm cả buổi được. Bây giờ bên cạnh mình có hai người, vừa rồi đã thử nhìn qua Trần Đông Đao, nhưng mà Trần Đông Đao là Dũng Tuyền Cảnh, cao hơn thực lực của mình nhiều lắm, linh lực tiêu hao quá nhanh,nên cũng không thấy rõ được gì.Nhưng Lưu Ngọc Nhi trước mặt chính là một mục tiêu tốt.

Giang Vân Hạc con ngươi đảo một vòng, đột nhiên cười nói: "Ta ngồi đây nhìn ngươi một lúc có được không?"

"A?" Lưu Ngọc Nhi hơi có chút nghi hoặc.

"Tin hay không, ta có thể ngồi ở đây nhìn ngươi cả ngày, không cử động chút nào." Giang Vân Hạc nghiêm trang nói.

"Không được chớp mắt." Lưu Ngọc Nhi bật cười một tiếng, dịu dàng nói.

"Đương nhiên." Giang Vân Hạc cười to trong lòng.

Sau đó Giang Vân Hạc vận chuyển Chân Thực Thị Giới, Lưu Ngọc Nhi trước mặt hóa thành vô số chữ số tạo thành tin tức.

"Cụm số liệu này là tóc, cụm số liệu này là da, cụm số hiệu này là... Tìm được rồi, cụm số liệu này là linh khí, luôn biến hóa trong cơ thể là...

Linh khí tản mát là cùng tế bào kết hợp với nhau? Tế bào mã số là... Dường như sau khi cùng linh khí dung hợp, tế bào mã số cũng có chút biến hóa... Phương hướng phát triển của nó là cái gì? Nói cách khác, bản thân tu luyện còn có thể dùng linh khí rèn luyện thân thể..." Đại não Giang Vân Hạc lúc này chuyển động cực nhanh, đem tình huống phân tích được và một ít số liệu mã số tất cả đều nhớ ở trong đầu, còn có một chút suy đoán, nhất định phải quan sát thời gian dài mới đạt được kết quả, không có biện pháp làm thực nghiệm chứng minh nên cũng chỉ còn cách chôn dưới đáy lòng.

"Không biết lúc đang sử dụng thuật pháp, mã số biến hóa như thế nào, thân thể con người rất phức tạp,so với pho tượng đạo thần chắc là không giống... Đây là đại não số liệu? Những con số đang tỏa ra này là cái gì? Thần thức? Sóng điện não? Hay là thứ khác? Đáng tiếc, những chữ số này quá rải rác, hoàn toàn không có cách nào phân tích. Nếu như về sau hắn gặp được nhiều người hơn, tu vi so với hắn cao hơn, có lẽ có thể phân tích ra một vài thứ..."

Lưu Ngọc Nhi vốn chỉ muốn đùa một chút,nhưng sau nàng phát hiện Giang Vân Hạc cứ một mực nhìn mình chằm chằm, khoảng cách gần như vậy làm nàng cảm thấy xấu hổ, gương mặt rất nhanh đỏ ửng lên. Nhưng sau một khắc đồng hồ, Giang Vân Hạc vẫn nhìn nàng chằm chằm như vậy.

"Này, ngươi muốn xem tới khi nào?" Lưu Ngọc Nhi dịu dàng nói.

Thấy Giang Vân Hạc không để ý tới mình, đôi mắt vẫn chằm chằm nhìn nàng, để cho nàng cau mũi một cái, khoanh hai tay lại.

"Hừ, Ngươi muốn xem thì xem, ta sợ ngươi xem chắc?"

Nhưng không đến một khắc đồng hồ sau đó, Lưu Ngọc Nhi cảm thấy cả người như bị kim châm, ngồi kiểu gì cũng khó chịu.

Bị người khác nhìn mãi như thế ai còn có thể cảm thấy thoải mái, hơn nữa cảm quan của người tu hành so với người bình thường còn nhạy cảm hơn nhiều.

"Này, không chơi nữa có được hay không?" Lưu Ngọc Nhi nhỏ nhẹ nói.

Nhưng vào lúc này xa xa truyền đến một tiếng nổ vang. Con ngựa kéo xe phát ra tiếng phì phì trong mũi, đột nhiên ngừng lại, không chịu đi về phía trước.

Giang Vân Hạc cũng từ trạng thái Chân Thực Thị Giới ra ngoài, trên thực tế hắn cũng đã đến cực hạn. Thân thể con người quá phức tạp, mình đã tận lực thu nhỏ lại phạm vi quan sát, hơn nữa người đó còn là Lưu Ngọc Nhi, thực lực cùng mình không chênh lệch lắm,nhưng cũng không kiên trì được lâu hơn.

"Xảy ra chuyện gì?" Giang Vân Hạc xoa xoa huyệt Thái Dương, vừa dùng não quá độ, hiện tại có chút đau đầu, linh khí trong cơ thể cũng không còn nhiều.

Trần Đông Đao ra đứng trên bục xe ngựa hướng xa xa nhìn một lát, lỗ tai động đậy liên tục. Lại là liên tiếp những tiếng nổ vang nho nhỏ.

"Có cao thủ giao thủ ở đằng xa; an toàn là đệ nhất, chúng ta đi đường vòng."

Cũng không biết hắn làm thế nào khống chế được mấy con ngựa, theo lời của hắn ngựa tự quay vòng về phía sau chạy.

"Loại Lân mã này không những ngày đi nghìn dặm, hơn nữa rất nhạy bén, nếu có người ở phía xa giao thủ, nó có thể sớm phát hiện, miễn cho chúng ta chạm mặt rồi bị liên lụy." Trần Đông Đao cười nói.

"Như vậy tuy phải đi vòng qua đoạn đường này, nhưng lại tránh được khu vực giao thủ."

Giang Vân Hạc nhíu nhíu mày, đột nhiên phát hiện mình có chút liều lĩnh.

Linh lực đều dùng để quan sát, lúc này gần như thấy đáy, nếu gặp phải nguy hiểm thì phiền toái. Xem ra về sau không làm việc này trên đường đi thì tốt hơn.

"Giang huynh, ngươi vừa nhìn chằm chằm vào ta, làm cho ta cả người không được tự nhiên." Lưu Ngọc Nhi vỗ ngực nói, vẻ mặt u oán.

Giang Vân Hạc cũng thành công từ Giang đạo hữu thăng cấp làm Giang huynh. Nhưng mà thoạt nhìn vẻ bề ngoài, Lưu Ngọc Nhi so với Giang Vân Hạc còn lớn hơn một vài tuổi.

"Điều này nói rõ, ta có thể nhìn ngươi mà không chớp mắt mà." Giang Vân Hạc cười nói.

Lưu Ngọc Nhi khuôn mặt đỏ lên, quả đấm nhỏ vươn đến muốn đánh hắn, sau cùng ở trước mặt hắn quơ quơ, coi như thị uy. Sau đó khóe miệng mở ra, lộ ra hai cái răng khểnh và một đôi má lúm đồng tiền. Trần Đông Đao ở một bên hít một ngụm khí lạnh. Người này so với người, thật không thể nào so sánh a! Rất nhanh hắn lại có chút nhíu mày,k ể ra Giang đạo hữu này cũng không phải người hư hỏng, chỉ là cái bụng hơi đầy trăng hoa một chút.

Chất nữ của mình còn xa mới là đối thủ của Giang đạo hữu, chưa chắc là tương xứng a!

Đến nửa đêm, xe ngựa tốc độ càng ngày càng chậm, sau cùng chậm rãi dừng lại.

"Giang đạo hữu, có chút không đúng." Trần Đông Đao đột nhiên mở miệng, làm Giang Vân Hạc giật mình tỉnh giấc.

"Thế nào?"

"Có tử khí." Trần Đông Đao trầm giọng nói,hắn lấy ra cái gương chỉ có một mặt kính,hơi vén mành lên chiếu ra bên ngoài, chỉ thấy trên cái gương lộ ra một khoảng màu đen rộng một tấc

"Phía trước là thôn Trương Khẩu, cách hai dặm mà chiếc gương đã hiện một tấc tử khí, sợ là người trong thôn lành ít dữ nhiều."

Giang Vân Hạc cũng cau mày, tử khí, tên như ý nghĩa, tám phần mười phía trước có người chết, dựa theo Trần Đông Đao nói,có lẽ đã chết không ít người.

Như vậy phía trước là ai giết người? Người hay là yêu quái? Hay là cái gì khác? Hung thủ liệu còn ở đó hay không?

Dọc theo con đường này nguy hiểm đúng là không ít. May mà mình và Trần Đông Đao cùng nhau xuất phát, có Trần Đông Đao lão luyện ở đây có thể tiết kiệm rất nhiều phiền phức. Nếu như là chính mình, nói không chừng sẽ trực tiếp tiến vào. Nhưng mà thế giới này luôn nguy hiểm như vậy sao? Hay ngày hôm nay là ngày xui xẻo?

"Giữ nguyên cảnh giác." Trần Đông Đao lấy cái chùy ra,hắn chỉ một tay có thể cầm phần trước cái chùy,nhìn như cầm đồ chơi trẻ con vậy.

Lưu Ngọc Nhi cũng vuốt nhẹ lên vòng tay ở tay trái.

Giang Vân Hạc thì xách lên đôi giày.

Xe ngựa bắt đầu chậm rãi lùi về phía sau, rời khỏi một dặm liền quay đầu chạy ngược trở về,ra hơn ba mươi dặm mới dừng lại.

"Tốt rồi tốt rồi." Trần Đông Đao vỗ vỗ cái bụng. "Đến nơi này liền an toàn, cho dù trước đó có người phát hiện ra chúng ta, nếu muốn đuổi theo thì đã sớm đuổi kịp. May mà chúng ta nắm bắt thời cơ nhanh, nếu không không biết sẽ gặp phải cái gì!"

"Vậy làm sao bây giờ? Hai con đường đều không thể đi được." khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Ngọc Nhi trầm xuống.

"Chờ hửng đông đi, hai vị kia hửng đông chắc cũng đánh xong, thôn Trương Khẩu cho dù có vật gì đó, hửng đông có lẽ nó cũng đi rồi." Trần Đông Đao nói thẳng.

"Trước xuống nghỉ ngơi,đùi của ta có thể cho ngươi mượn làm gối." Giang Vân Hạc hướng về phía Lưu Ngọc Nhi nói.

"Ta không cần." Lưu Ngọc Nhi hướng về phía Giang Vân Hạc nhăn mũi, chợt lách người chui vào một chiếc xe ngựa khác.

"Đoạn đường này thường nguy hiểm như vậy sao?" Giang Vân Hạc nhìn về phía Trần Đông Đao hỏi.

"Ngày xưa tàm tạm,có lẽ hôm nay vận khí không được tốt lắm, nhưng cũng không quá xấu, mặc dù có điểm phiền phức nhưng cuối cùng cũng bình yên vô sự. Về sau xuất hành nhất định phải thường xuyên phải cẩn thận, hành tẩu giang hồ, an toàn là trên hết."

Giang Vân Hạc gật đầu, biểu thị đã hiểu.

Nhưng khi hắn nhớ lại phong cách chiến đấu của Trần Đông Đao hôm nào,so với hình dáng ngày hôm nay chú ý cẩn thận,thật đúng là hoàn toàn bất đồng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện