Nghe xong lời Lục Diên Chiêu nói, Lương Tây vẫn duy trì trầm mặc không nói lời nào, cô cúi đầu xuống như đang suy tính điều gì. Lạc Minh Khải móc nối với Dịch Trung nhanh như vậy, rốt cuộc anh ta đã suy tính chuyện này bao lâu rồi? Với tác phong cẩn thận của Dịch gia, chuyện này hẳn không phải mới xảy ra gần đây. Nói như vậy thì Lạc Minh Khải đã cùng Dịch Trung thiết lập mối quan hệ, thậm chí lúc cô tìm tới Dịch Trung thì Lạc Minh Khải cũng đã tìm tới Dịch Trung. Cô và Lạc Minh Khải giống như một món đồ đầy lợi ích được trưng ra cho Dịch Trung lựa chọn, so sánh giá trị xem bên nào có lợi với mình nhất thì chọn, còn bên không có giá trị thì vứt bỏ.

Đừng bao giờ đánh giá thấp đối thủ của mình, vĩnh viễn đừng bao giờ. Lạc Minh Khải trong buổi đấu thầu ngày hôm đó cố ý thể hiện không tốt, một sự cố ý hoàn hảo không bị ai hoài nghi. Lúc trước cô từng nghi ngờ, tuy Lạc Minh Khải bị cô k1ch thích nhưng với tính cách của anh, hẳn là phải giữ vững tinh thần để nắm chắc hạng mục đó mới đúng. Nhưng anh lại thể hiện không tốt, dĩ nhiên anh đã đoán được Dương Nham Phong sẽ không đem hạng mục này giao cho Thịnh Á.

Cho nên biểu hiện của anh là cố ý cho Dịch gia thấy. Có lẽ trước đó Thịnh Á và Dịch Trung đã cùng một chiến tuyến, Thịnh Á bán cho Dịch Trung một ân tình để Dịch Trung trúng được hạng mục của Dương thị. Dịch Trung thấy Thịnh Á phạm sai lầm thì lập tức dựa theo lời đề nghị lúc trước tiến hành hợp tác. Trong mắt Dịch Trung, Thịnh Á đã nhường cho mình hạng mục đó nên lời đề nghị của Thịnh Á chẳng có gì là quá đáng,

Nói cách khác, Thịnh Á cũng chẳng mất gì để hợp tác với Dịch Trung như Lục Diên Chiêu đã nghĩ, ngược lại còn cướp đi những gì cô đã làm, bán cho Dịch Trung được mặt mũi trong giới thương trường.

Lục Diên Chiêu nhắm mắt lại, mặc dù Lạc Minh Khải vượt trước một bước nhưng Lục Diên Chiêu lại có cảm giác hưng phấn khó tả. Lạc Minh Khải mà y quen thuộc đã trở lại, người đàn ông mà y xem như đối thủ của mình tuyệt đối có năng lực làm những chuyện này. Đã đến lúc y và Lạc Minh Khải chính thức đối đầu.

"Đừng quá lo lắng, thất bại chỉ là quá trình của sự thành công." Lục Diên Chiêu an ủi cô. Mộc Lương Tây cố gắng nhiều như vậy chỉ đổi lấy kết quả như thế, tâm trạng nhất định sẽ rất tệ.

Lương Tây gật đầu, lúc ngẩng đầu lần nữa thì đã tràn ngập sự tự tin, cô cười với y một cái, "Mộc thị có nội gián của Thịnh Á. Là một giám đốc mà Mộc thị trả lương cao để thuê về, anh biết phải nên làm gì mà, đúng không?"

Nếu không có nội gián, Lạc Minh Khải không thể nắm được tin tức nhanh như vậy. Không tìm ra được kẻ nội gián tựa như một quả mìn đang ở cạnh từng giây từng phút, ai ai cũng không yên tâm.

"Chuyện này giao cho tôi, tôi nhất định sẽ tìm ra." Lục Diên Chiêu cam đoan, trong lòng đã có tính toán.

Lương Tây tựa lưng trên chiếc ghế da, có chút mệt mỏi. Đôi mắt cũng không thể mở to như mọi khi, tựa như một chiếc bong bóng bị xì hơi một nửa.

Cô phải sống một cuộc sống mệt mỏi nhưng luôn ép mình giữ vững tinh thần, buộc mình phải luôn tính kế.

Nếu đứng giữa giao lộ, phóng tầm mắt ra xa chắc chắn sẽ thấy được những người phụ nữ cỡ tuổi cô. Có người chuẩn bị kết hôn, có người đang trong vòng xoáy tình yêu, có người đã làm mẹ ngày nào cũng chơi đùa cùng con, cũng có người đang mắc kẹt trong tình yêu mù quáng. Chỉ có cô mệt mỏi như vậy, rã rời như vậy.

Rất lâu trước kia, Lục Diên Chiêu từng hỏi cô giáo dạy môn ngữ văn rằng "Dục tốc bất đạt"* có nghĩa là gì. Mãi đến bây giờ y mới hiểu ý nghĩa thật sự, trong những năm ở nước ngoài, những việc mà y đã chỉ dạy cô chẳng phải mang ý nghĩa như thế sao? 

(*Dục tốc bất đạt 欲速则不达: Đây là lời dạy của Khổng Tử dùng để dạy dỗ đệ tử về sự nhẫn nại. Đại ý của câu thành ngữ này là khuyên chúng ta phải có tầm nhìn xa, làm bất cứ việc gì cũng không được chỉ vội vã. Nếu không cuối cùng chỉ vì sự nóng vội thì sẽ không đạt thành công, không đạt kết quả tốt hay làm cho mọi việc bất thành.)

"Mệt rồi thì nghỉ ngơi thôi!" Giọng Lục Diên Chiêu dịu dàng, sợ rằng sẽ quấy rầy cô.

Mộc Lương Tây ngước mắt, vẻ mặt kỳ lạ, "Tôi có tư cách nghỉ ngơi sao?"

Người có có thể nhưng cô thì không. Cô phải chạy đua với thời gian, trên vai cô gánh vác cái gì chỉ có mình cô biết. Lục Diên Chiêu mãi mãi cũng sẽ không hiểu. Từ "đồng cảm" luôn là một từ để lừa gạt người khác, ngay từ đầu mọi người đều hiểu sai nghĩa. Cho dù từ điển Tân Hoa bổ sung ý nghĩa nhưng cũng không thể khiến một người hiểu rõ trái tim của đối phương để có thể đồng cảm được.

"Em có." Lục Diên Chiêu chăm chú nhìn cô, lúc này trên người y không có nửa điểm phong lưu, chỉ có một mặt ôn nhu, "Chỉ cần em nguyện ý."

Mộc Lương Tây nhìn y, cô đương nhiên hiểu phía sau câu này mang hàm ý gì. Nếu cô là Mộc Lương Tây của trước kia, chắn chắn cô sẽ nguyện ý. Mộc Lương Tây lúc đó không biết người đã kết hôn cũng có thể ly hôn, không biết sẽ có người phản bội hôn nhân ra ngoài ngoại tình, không biết đàn ông có tiền sẽ bao nuôi tiểu tam tiểu tứ, cũng không biết sẽ có một ngày giấc mơ của cô sẽ vỡ vụn.

Còn Mộc Lương Tây của hiện tại, không dám đặt cược toàn bộ tương lai của mình vào người khác, dù người đó là Lục Diên Chiêu.

"Có lẽ vậy, chẳng qua bây giờ thì chưa."

Chưa có người phụ nữ nào cứ một hai nhất quyết cự tuyệt y, đặc biệt là người vừa mới ly hôn, trong bụng còn có đứa bé của người đàn ông khác. Lục Diên Chiêu, mày quả là một thằng đàn ông thất bại!

"Phụ nữ, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều." Đây là lần cuối cùng y cho cô lời khuyên.

Trời lại đổ một cơn mưa rào, Mộc Lương Tây ngồi ở trong xe, tài xế kể đại khái tình hình gần đây của Hạ Niệm Ý. Cô vốn nghĩ Hạ Niệm Ý sẽ tìm đến mình hoặc tìm cách trả thù người nhà cô. Nhưng có lẽ lần trước bị cô hù nên cô ta sợ, không còn xuất hiện trước mặt cô nữa. Nghe ý tứ của tài xế, ngày nào Hạ Niệm Ý cũng dây dưa với Lạc Minh Khải nhưng Lạc Minh Khải lại có ý định bỏ rơi cô ta.

"Không cần theo dõi cô ta nữa." Cho người theo dõi cô ta thật phí tiền, nếu không phải cô sợ Hạ Niệm Ý phát điên đi tìm ba mẹ cô thì cô cũng không thèm cho người theo dõi cô ta làm gì.

Hạ Niệm Ý rất quý trọng mạng sống, phàm là những người như vậy thì đều rất nhát gan.

Về đến Mộc gia, Lương Tây mở cửa xe, tài xế lập tức che dù cho cô bước vào biệt thự.

Cô vào nhà mới phát hiện ba mẹ mình đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt cả hai rất nghiêm túc. Cô lập tức cảm thấy điều bất thường, trước đó mẹ cô đã gọi điện thoại dặn cô về sớm, bọn họ đã biết chuyện gì sao? "Ba mẹ." Cô bước tới, ngồi đối diện âm thầm đánh giá sắc mặt của bọn họ, "Xảy ra chuyện gì sao?"

Mộc Chính Nguyên nhìn vợ mình, ra hiệu cho bà nói ra.

"Hôm nay ba con vô tình biết được lúc con ở nước ngoài đã mua sẵn một căn nhà, sau đó lại bảo chúng ta đi định cư. Có chuyện gì xảy ra nên con mới muốn ba mẹ đi trốn đúng không?" Lương Cần thốt ra khó khăn.

Điều họ sợ nhất không phải có người muốn nhắm vào bọn họ, mà điều họ lo sợ là con gái muốn đưa họ đi để một mình cô gánh chịu tất cả.

Lương Tây buồn cười nhìn ba mình, "Mẹ nghĩ lung tung, không lẽ ba cũng nghĩ giống mẹ sao? Ba mẹ đã cực khổ cả một đời nên con hy vọng khi ba mẹ về già có thể sống thanh thản vui vẻ, đi đây đi đó thôi. Không có ý gì đâu ạ." Nói xong cô cẩn thận đánh giá lại sắc mặt của bọn họ, "Có phải ba mẹ đang trách con tự ý quyết định không? Được rồi, con thừa nhận con rất thích đất nước đó nên muốn ba mẹ đi trước làm quen, sau đó con sẽ đến ở với hai người mà. Bây giờ con cũng muốn đi cùng ba mẹ nhưng chưa thể bỏ công ty ở đây được. Đợi con thu xếp ổn thỏa rồi chúng ta sẽ đoàn tụ..."

Lương Tây trấn an Mộc Chính Nguyên và Lương Cần, nét mặt bọn họ dần dần thả lỏng.

Sau khi ăn cơm tối xong, Mộc Chính Nguyên không vui trách móc vợ, "Anh đã nói với em rồi, suốt ngày cứ ngồi suy nghĩ lung tung. Chúng ta chỉ có một đứa con gái, không tin con bé thì tin ai bây giờ!"

Lương Cần nhìn chồng mình, mặt mũi đầy vẻ bất mãn.

"Nhìn tôi gì chứ, mau mau soạn đồ thôi. Tôi thấy quyết định của con bé đúng lắm đó, nên mang bà ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc chứ ở nhà toàn nghĩ linh ta linh tinh, không khéo lại mãn kinh sớm đấy..."

Lương Cần rất không vui, "Chẳng phải do thời trẻ ông háo thắng quá, bây giờ có người muốn nhắm vào sao..."

Bị vợ nói vậy, Mộc Chính Nguyên hiếm khi đỏ mặt.

- --

Lương Tây chuẩn bị đi ngủ thì Lương Cần lại mở cửa bước vào. Lương Tây cảm thấy hơi lạ, nhìn Lương Cần ngồi trên giường, thở dài, "Vừa rồi có ba con ở đó, mẹ không mở miệng được. Minh Khải có gọi điện đến nói muốn gặp con một lần."

Cho dù Lương Tây đã hết lời ngon ngọt nhưng Mộc Chính Nguyên vẫn trong tình trạng căm hận Lạc Minh Khải đến tận xương tủy. Nếu không phải Lương Tây liên tục khuyên can thì lúc cô nói đến vấn đề ly hôn, Mộc Chính Nguyên sẽ đánh Lạc Minh Khải một trận.

Lương Tây buồn bực, Lạc Minh Khải tìm cô làm gì cơ chứ? Còn gọi hẳn đến cho mẹ cô. À đúng rồi, cô không cho Lạc Minh Khải số điện thoại mới của mình, khó trách anh lại gọi cho mẹ cô,

Lương Cần dò xét con gái, "Không có khả năng tái hợp sao?"

Lương Tây lắc đầu, cô đang trả lời với mẹ cũng như tự trả lời với chính mình.

Lương Cần thấy con gái không muốn nhắc đến vấn đề này nữa nên chỉ dặn dò vài câu rồi bước ra khỏi phòng.

Lương Tây ngơ ngác nhìn trần nhà. Lạc Minh Khải muốn gặp mặt cô để nói chuyện gì đây? Giữa bọn họ ân oán tình thù, chẳng còn gì để tin tưởng nhau nữa thì sao có thể gặp mặt nhau đây. Vào ngày cô chạy ra khỏi trang viên Hoa Hồng thì trong đầu cô đã nghĩ mối quan hệ giữa họ hoàn toàn kết thúc rồi.

Mộc Lương Tây, mày nghĩ nhiều rồi. Có lẽ Lạc Minh Khải chỉ muốn diễu võ giương oai với mày thôi, để mày thấy mày thất bại thảm hại đến mức nào.

Thứ hai, cô vừa đến công ty thì trợ lý đã nói cô có điện thoại từ Thịnh Á, bên đó hy vọng cô sẽ phản hồi lại. Lương Tây nghe xong thì bật cười. Anh muốn tôi gọi thì tôi sẽ gọi sao? Anh nghĩ tôi còn là Mộc Lương Tây để anh tùy ý sai bảo sao? Không, Mộc Lương Tây sẽ không bao giờ hạ thấp bản thân, đó chỉ là do cô giả vờ thôi.

Lương Tây đến công ty chẳng được bao lâu thì lại nhận được cuộc gọi từ Thịnh Á, cô trực tiếp dập máy không tiếp.

Nhưng đối phương rất kiên nhẫn, mãi cho đến chiều vẫn có cuộc gọi gọi đến, trợ lý hỏi cô có muốn dập máy nữa không thì Lương Tây đột nhiên muốn nghe.

Lạc Minh Khải cố chấp như vậy, tựa như có chuyện quan trọng.

"Tôi nghe." Giọng điệu mười phần xa cách, "Xin lỗi, tôi bận quá. Bây giờ tôi mới rảnh để nghe điện thoại của Lạc tiên sinh."

Lạc Minh Khải trầm mặc hồi lâu, "Chúng ta gặp mặt một lần đi!"

Giọng nói của anh từ điện thoại truyền đến khiến cô có cảm giác không chân thật. Giọng nói đầy bi thương này là của anh sao, lạ như thế nhưng chính xác là giọng của anh.

"Tôi cảm thấy chúng ta chẳng có lý do gì để gặp mặt. Nếu anh muốn khoe khoang sự hợp tác của anh với Dịch Trung thì tin tôi đi, dù có gặp mặt thì tôi cũng chẳng cho anh vẻ mặt mà anh muốn thấy đâu. Cho nên có chuyện gì thì nói trong điện thoại luôn đi."

Cô cho rằng lời nói mỉa mai của mình sẽ làm anh tức giận, nhưng đáng tiếc thay, giọng anh vẫn hoàn toàn bình thường.

"Mặc dù chúng ta đã ký thỏa thuận ly hôn, chẳng lẽ em không muốn đến cục dân chính lấy giấy xác nhận ly hôn ư? Lý do này đủ để chúng ta cần phải gặp mặt hay chưa?"

Lương Tây cầm điện thoại lặng lẽ mỉm cười. Mộc Lương Tây, mày đừng cho là mày thông minh nữa, người ta chỉ muốn gặp mày để lấy giấy xác nhận ly hôn thôi.

Lý do này đủ rồi, thật sự rất đủ.

- --

Tác giả có lời muốn nói: Không có chuyện đàn ông yêu đến chết đi sống lại, cũng chẳng có chuyện ngược trước ngược sau gì cả. Trong mắt tôi, Lương Tây giả vờ ở cạnh Lạc Minh Khải lâu như vậy, với Minh Khải mà nói thì còn điều gì tàn nhẫn hơn nữa không? Ngay từ đầu người bị ngược đã là nam chính rồi....Thế nên truyện này không có nhiều chương đâu hihi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện