Mộc Lương Tây chạy ra khỏi nhà, đã nhiều năm như vậy rồi, cô vốn cho rằng bản thân mình sẽ không mất khống chế nữa, cho dù là vô cùng khó chịu, cũng có thể tự điều chỉnh tâm trạng của bản than, cho dù có sai lầm, cũng không phát triển đến nỗi không thể vãn hồi như vậy. Cô cũng cho rằng mình là một người có thể nhẫn nhịn, thật sự có thể kiềm chế cảm xúc, chứ không phải cảm xúc thao túng bản than. Cho đến khi cô tự tay mai táng cho Tiểu Mỹ Nữ, mới nhận ra, cô cũng chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, là một cá thể được cấu tạo từ máu thịt, khi bị tổn thương cũng sẽ đau khổ. Cô bóc từng nắm đất phủ lên người Tiểu Mỹ Nữ, trong đầu hiện lên hình ảnh Tiểu Mỹ Nữ cô độc ngồi xổm dưới đất. Gió lạnh thổi vù vù, nhưng nó cũng không cảm thấy lạnh, trong mắt nó chỉ có tiểu soái ca đang bên cạnh một bạn mèo khác. Chẳng qua chỉ là cảnh tưởng tượng, nhưng đã khiến cô đau đến xé ruột xé gan, nhưng cô không nói nên lời, tựa như hiểu được nỗi đau của Tiểu Mỹ Nữ, biết được nó đã trải qua những gì.
Chân dẫm trên cỏ vang lên tiếng lạt xạt. Hồi năm nhất đại học, cô thích nhất là đi trên thảm cỏ ở sân trường vào mấy ngày mưa, bởi vì như vậy sẽ giảm bớt tỉ lệ trượt té, trong con đường nhỏ hoặc là được lát gạch đá hoa cương hoặc toàn là đá cụi, lúc nào cũng gập ghềnh, có khi còn đạp trúng "bom" trong truyền thuyết. Mặt cỏ khiến cô cảm thấy an toàn, sở thích nho nhỏ này vẫn nguyên vẹn đến hôm nay.
Lạc Minh Khải vẫn đứng trong nhà, anh nhìn chằm chằm bàn tay trống rỗng của mình, trầm mặc vài giây mới nhanh chóng đuổi theo. Anh thấy bóng lưng càng ngày càng xa của Mộc Lương Tây, cô chạy rất nhanh, tuy vậy anh chỉ cần chạy nhanh hơn một chút liền có thể đuổi kịp cô. Cơ hồ là không suy nghĩ điều gì, anh chạy nhanh theo hướng cô, chạy được một nữa, Lạc Minh Khải vấp phải đá trên thảm cỏ khiến anh lảo đảo, một lúc sau mới vững người... Nâng chân bước về phía trước, tựa hồ chuẩn bị đuổi theo như khi nãy.
Cho đến bây giờ, anh chưa từng mong muốn cùng Mộc Lương Tây có một đứa con. Đứa trẻ trong bụng cô ấy hiện giờ là ngoài ý muốn, anh thật sự không biết nên dùng thái độ thế nào để đối đãi với đứa trẻ ấy đây? Nhưng không thể phủ nhận rằng anh cũng không chán ghét sự tồn tại của nó. Lạc Minh Khải sửng sốt, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, các mạch cảm xúc trong cơ thể đang cuồn cuộn như biển, nhưng không có một chút cảm giác ghét bỏ... Nhưng như vậy thì sao, có thể thay đổi được gì chứ?
Mộc Lương Tây vĩnh viễn là con gái của Mộc Chính Nguyên, cô vĩnh viễn mang cái mác "con gái của kẻ thù". Anh có thể vờ như không bận tâm đến sự thật này, cũng có thể vờ không đề cập tới, cũng có thể tự nói với bản thân – cô ấy vô tội, là chính anh kéo cô vào vũng lầy này, nhưng không thể một mưc lừa dối bản thân mình, răng bọn họ có thể ân ân ái ái đến đầu bạc răng long. Nếu anh thật sự làm như vậy, anh nhất định sẽ gặp ác mông, trong đó gặp lại em gái đơn thuần đáng yêu, nó sẽ hỏi anh, vì sao không báo thù cho nó và bố mẹ, anh quên nhiều năm cố gắng như vậy là vì mục đích gì sao?
Thân hình ở xa xa kia nhanh chóng bước lên xe. Cuối cùng ngay cả xe cũng biến mất trong tầm mắt anh. Không thấy nữa, sẽ không khiến bản thân mềm lòng khó chịu, cũng sẽ không cần phải cân nhắc làm như vậy là đúng hay sai, vì một người mà buông bỏ hết thảy tín niệm của đàn ông, anh không làm được, cũng không có một tình yêu long trời lở đất. Như vậy, cứ như vậy đi, như thế này là tốt rồi, không ai khó chịu, đường ai nấy đi.
Anh nhẹ nhàng nhắm mắt, cố gắng xem nhẹ cơn nhức nhối trong lồng ngực, liền như vậy đi. Anh có thể chịu được, khi xưa có thể, bây giờ cũng có thể, cho tới giờ anh cũng chưa từng thay đổi.
Lương Tây đi xe trở về Mộc gia, vừa rồi quả thật cô có phần không khống chế được cảm xúc của bản thân, chẳng qua quãng đường từ Hoa Hồng Viên tới Mộc gia, cô đã điều chỉnh lại tâm tình rồi. Hồi đó, ở trường trung học hoặc đại học, có người hình dung những ưu tư không thẻ bộc lộ ra ngoài thì lòng dạ thâm sâu, họ không muốn tiếp xúc với những người thâm sâu khó đoán, mà chính cô cũng đã trở thành một người khiến người ta chán ghét như vậy. Nhưng chẳng sao cả, cô bây giờ quả thực không có bạn bè, không có người yêu, tình bạn tình yêu đều không có, việc cô có thể làm chỉ là giữ lấy tình thân duy nhất này.
(Mình giải thích chút, bản raw là 她能够做的仅仅只是牢牢抓住唯一的友情. Còn bản convert là "nàng có thể làm vẻn vẹn chỉ là vững vàng bắt duy nhất hữu tình" có nghĩa là "việc cô có thể làm chỉ là giữu chặt lấy tình hữu nghị/bạn bè duy nhất này". Mình nghĩ khúc này có nhầm lẫn gì đó, vì vế trước tác giả đã MLT không có tình bạn lẫn tình yêu, nên mình chém thành "tình thân" luôn nha. Mặc dù lúc đầu cũng nghĩ cái "tình hữu nghị duy nhất" là nói Lục Diên Chiêu =)) )
Một người có thể sưởi ấm bạn được bao lâu? Cho dù là hôn nhân được công nhận bởi luật pháp, cũng có khả năng tan vỡ, ngoại tình bên ngoài, anh ta cùng người khác mập mờ ái muội, mà tình bạn lại càng dễ dàng mỗi người một ngả, có thể vì một lần có hành động khác thường với một ngôi sao nào đó, có thể bởi một lần quên sinh nhật đối phương, có thể chỉ bởi một câu gây tổn thương người còn lại, những chuyện cỏn con như vậy có thể khiến hai người từ nay về sau trở mặt nhau. Mà tình thân ở đâu, thiên hạ không phải cha mẹ, có rất nhiều ví dụ để nhận định đây là câu nói sai lầm. Trên thế giới này vốn muôn vàn bất hạnh, mà cô lại may mắn biết bao, cho dù cô không bắt được hai loại "tình" kia (tình bạn và tình yêu), nhưng cô lại có tình thân hoàn mỹ nhất.
Mộc Lương Tây, không cần phải oán hận thế giới này bất công, mày nên cảm thấy may mắn vì những gì mà mày đang có, đối với những thứ ảo ảnh kia chưa từng sở hữu cũng chưa từng mất đi, không cần hao tổn tâm tư, mày chỉ cần nhớ kỹ, bố mẹ là những người mày yêu thương nhất, nhớ kỹ điều này là tốt rồi.
Mộc Lương Tây đột nhiên trở về, khiến Lương Cần vô cùng nghi hoặc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không có gì khác thường của Lương Tây, liền dằn mối lo trong lòng xuống.
"Sao lại trở về rồi?" Lương Cần bước lên cầm tay con gái, chớt phát hiện tay cô lạnh như băng, nhiệt độ trên tay cô hoàn toàn có thể sánh với thời tiết lạnh lẽo bên ngoài, bà liền nhịn không được mà chà xát.
Lương Tây mím môi, để mặc cho mẹ nắm tay cô, sau đó dụi đầu vào lòng Lương Cần.
"Đã lớn lắm rồi, lại còn làm nũng." Lương Cần thấy Mộc Lương Tây cứ như em bé mới lớn, không khỏi lắc đầu.
"Có lớn hơn nữa thì cũng là con gái của mẹ mà!" Lương Tây chớp mắt, nhìn Lương Cần cười, "Không được ghét bỏ con."
Hai tay Lương Cần ôm lấy con gái, thương còn không hết, làm sao có thể ghét bỏ được cơ chứ. Mộc Lương Tây cảm nhận được tình yêu của mẹ, cũng hiểu được nỗi niềm của bà.
Cô cắn chặt môi, trên mặt có phần phiền muộn, nhưng lập tức thay thế bằng vẻ kiên định, "Nếu con ly hôn, mẹ có phải rất buồn hay không?" Cô ngước lên khỏi ngực Lương Cần, ánh mắt nhìn bà không có nửa phần lãng tránh "Không cần phải trả lời con..."
Cả người Lương Cần không khống chế được mà run run, miệng bà căng ra, nhưng vẫn có nhịn không lên tiếng, nhưng chỉ trong tích tắc, khóe mắt lập tức phiếm hồng... Lương Cần rất muốn hỏi con gái rằng chuyện gì đã xảy ra, rất muốn hỏi xem nó đã chịu đựng những gì, thực muốn biết tại sao con gái lại nói ra câu nói như thế. Nhưng cuối cùng, cái gì cũng đều không hỏi, đối với vấn đề này, không phải là chưa từng nghĩ tới, nhưng khi nó xảy ra, vẫn không thể chịu nỗi...
"Mẹ phải tin con, con nhất định không khiến bản thân chịu tổn thương đâu, thật sự sẽ không đâu mà."
Mộc Lương Tây vẫn nở nụ cười với Lương Cần, vươn tay sờ lên mặt mẹ, còn có khóe mắt đang đẫm lệ của bà. Chỉ có thể nói như vậy với Lương Cần, để mẹ dùng cách của bà nói chuyện với Mộc Chính Nguyên, ông mới không nổi xung lên.
Cũng sắp hạ bài rồi, bọn họ nhất định sẽ biết cuộc hôn nhân của cô có vấn đề, không bằng sớm nói cho cha mẹ biết để hai người chuẩn bị tâm lý. Đồng thời, cô vĩnh viễn sẽ không nói cho Lương Cần và Mộc Chính Nguyên, vì sao cuộc hôn nhân của cô lại ra nông nỗi này. Cha mẹ cả đời này chưa từng bạc đãi cô, cô sẽ không để hai người biết, cuộc hôn nhân và cuộc đời của cô, tất cả mọi sự đều bắt nguồn từ việc năm đó Mộc Chính Nguyên đuổi cùng giết tận đối với Lạc gia, hết thảy căn bản đều bởi lòng tham của Mộc Chính Nguyên.
Cô cũng sẽ không nói cho cha mẹ rằng, tựa như trong quá khứ hai người dùng loại tình thương ấm áp che chở cho cô, nên hiện tại cô cũng hao phí tâm tư để bảo vệ họ khỏi tổn thương, mà cho dù có tổn thương, cũng phải giảm tới mức thấp nhất.
Lương Tây ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, sau khi từ Hoa Hồng Viên bỏ về Mộc gia, ngoại trừ đem theo vài đồ dùng cá nhân, cô vẫn chưa trở lại đó. Tất nhiên là Lạc Minh Khải cũng gọi vài cuộc điện thoại tới, nhưng cô đều không bắt máy. Bây giờ, cô đang ngồi tại đây, chờ y tá gọi tên mình, rất nhanh thôi, chỉ cầm mấy phút, cô sẽ mất đi sự ràng buộc cuối cùng giữa mình và anh, liền cả đời này không còn liên quan gì nữa,
Rất mau, rất mau thôi.
Cô ngồi yên, nếu không phải còn chớp mắt, hẳn là mọi người đều sẽ nghĩ cô là một pho tượng đẹp đẽ.
Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da, Mộc Lương Tây ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Diên Chiêu đang vô cảm nhìn mình. Kỳ quái làm sao, mỗi một lần cô vấp ngã, hay trong thời điểm bản thân chật vật khó khăn nhất, y đều sẽ xuất hiện. Y chứng khiến thời khắc cô thảm hại nhất, khiến da mặt cô cũng ngày một dày thêm, ở trước mặt y, nửa phần muốn giấu diếm tâm tư cũng không có.
"Không có tiền đồ như vậy sao?" Lục Diên Chiêu trước tiên nhìn mặt Mộc Lương Tây, sau lại lập tức dời mắt đến ngay bụng cô, "Chuẩn bị cắt đi máu thịt của mình, sau đó lột xác trở thành một người khác? Cũng đúng, người ta thì quan hệ yêu đương nhiều năm, còn em..."
Ô... Thì ra trong mắt người khác, cô vĩ đại như vậy.
"Hình như anh càng ngày càng rảnh..." Lương Tây nhanh chóng cười với y, " Dự án của Dương Thị có khả năng chứ?"
Thân thể Lực Diên Chiêu chọt cứng lại, yên lặng không lên tiếng.
Dự án của Dương Thị, ai lại không muốn giành lấy cơ chứ? Mây tập đoàn lớn ở thành phố An Xuyên đã chuẩn bị kỹ càng từ mấy tháng trước rồi. Cuộc sống đâu phải trờ đùa, muốn thứ gì đó liền có thể lấy được, muốn đặt chân lên thương trường, phải có bản lĩnh cứng rắn thật sự. Mấy năm nay ở An Xuyên, công ty xí nghiệp gì đó mọc lên như nấm, ai cũng muốn tranh giành tài nguyên, đặc biệt là mấy cái tài nguyên béo bở, huống chi có không ít công ty có bối cảnh và thực lực không thể khinh thường.
Lúc này Mộc Lương Tây tự nhiên hiểu rõ, nhếch khóe miệng, "Anh quan tâm tôi như thế, thực khiến tôi tưởng là anh yêu tôi rồi đó..."
Nếu không một kẻ luôn lấy lối sống phóng túng làm mục tiêu, sao lại xuất hiện ở trước mặt cô chứ.
Lục Diên Chiêu cười lạnh mấy tiếng, "Em biết thú vui tao nhã của tôi mà." Đó là vui sướng khi người khác gặp họa.
"Nhưng thật xin lỗi, hình như tôi không gặp tai họa gì cả."
Lục Diên Chiêu nhìn chằm chằm vào bụng cô, "Tự mình tạo nghiệp." Như vậy còn chưa tính là tai họa sao, "Nhưng sinh mệnh là vô tội."
Lần này Lương Tây thật sự nở nụ cười, "Lời này thốt ra từ miệng anh, thật khiến cho người khác kinh ngạc nha."
"Lòng dạ em độc ác, bây giờ không tính làm việc thiện một lần sao?"
"Lòng dạ độc ác?" Lương Tây đứng lên, "Cho hỏi, tôi đã làm gì vậy?"
Cô đứng dậy, đi đến cửa thoát hiểm, ai nói ngồi ở đây nhất định là đến để cắt đi khối thịt kia? Cô cười lạnh một tiếng, chậm rãi quay đầu, "Lục Diên Chiêu, đừng quên, bây giờ anh là tổng giám đốc của Mộc thị."
Đồng tử Lục Diên Chiêu hơi co lại, rốt cuộc cô biết bao nhiêu thứ đây?
Quả thực Lục Diên Chiêu và Lạc Minh Khải đã bí mật gặp mặt, y phải thừa nhận, Lạc Minh Khải bước vào thương trường đã nhiều năm, nhưng không lẫn tạp chất. Mộc Lương Tây muốn y và Lạc Minh Khải tranh đấu, có lẽ ngay từ đầu Lạc Minh Khải cũng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ anh ta lại chủ động tìm tới cửa, tình nguyện cùng y hợp tác, chung tay hạ Mộc thị.